Nàng ấy không thuộc về hậu cung, chỉ thuộc về một mình trẫm!
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nàng mau tỉnh lại!" Lãnh Dịch Khánh lo lắng hét lớn: "Người đâu, mau gọi thái y! Gọi thái y!"
"Vâng!"
Nhìn Lãnh Dịch Khánh vẻ mặt hoảng loạn ôm Úc Phi Tuyết rời đi, nghe hắn kêu to "Tiểu Tuyết", nhớ tới chiếc vòng ngọc trên cổ tay Úc Phi Tuyết, nhìn lại Ngọc Điệp đang đứng bên cạnh, thái hậu ngồi xuống nhuyễn tháp suy t
Nghe nói con trai của bà thích Thuận Vương phi, nhưng sau khi Thuận Vương phi tiến cung, Lãnh Dịch Khánh không hề liếc mắt nhìn Thuận Vương phi nửa cái.
Chẳng lẽ bà đã tính sai chuyện gì?
Thái hậu đưa ánh mắt sâu kín liếc qua khuôn mặt Ngọc Điệp, Ngọc Điệp không nén được khẽ rùng mình một cái.
***
Trong Thanh Loan điện, tất cả ngự y trong cung đều được gọi đến.
Sau một lát ——
"Cái gì? Mang thai rồi?" Lãnh Dịch Khánh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh của Úc Phi Tuyết, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên rồi từ từ bình tĩnh lại.
"Vâng, đã hơn hai tháng." Thái y thành thật trả lời.
Trên giường, Úc Phi Tuyết từ từ tỉnh lại, vừa rồi nàng bị làm sao vậy? Bây giờ nàng đang ở đâu? Đầu nàng còn choáng váng, nhưng những lời thái y nói nàng lại nghe rõ ràng.
Nàng đã mang thai!
Nàng thật sự đã mang thai!
Nhìn vẻ mặt Úc Phi Tuyết vừa mâu thuẫn lại vừa có chút bất đắc dĩ, Lãnh Dịch Khánh tiến lên dỗ dành: "Tiểu Tuyết, nếu như nàng không muốn giữ đứa nhỏ này, ta cũng có thể ... "
"Không, ta muốn giữ nó." Úc Phi Tuyết nhanh chóng trả lời.
"Vậy... Nàng có định nói cho A Hạo biết không?" Lãnh Dịch Khánh lo lắng vô cùng. Với tính tình của Lãnh Dịch Hạo, chỉ vì tìm Úc Phi Tuyết, hắn gần như lật tung cả hoàng cung lên, nếu như để hắn biết Úc Phi Tuyết đã mang thai đứa con của hắn, không chừng hắn sẽ lật tung cả kinh thành lên ấy chứ!
Hắn không muốn mất đi
Úc Phi Tuyết lắc đầu: "Nhất định không được để cho hắn biết." Không thể để Lãnh Dịch Hạo biết, cho dù hắn không cần nàng, nhưng hắn sẽ không để con của mình lưu lạc bên ngoài, vì vậy, nàng không thể để Lãnh Dịch Hạo biết, lại càng không muốn Lãnh Dch Hạo vì đứa trẻ này mà đón nàng về.
Lãnh Dịch Khánh lặng lẽ thở dài: "Vậy nàng cứ ở chỗ này dưỡng thai, không có chỗ nào có điều kiện tốt bằng ở trong cung đâu. Nàng cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, bên phía thái hậu, trẫm sẽ sắp xếp, nhất định sẽ không để cho nàng bị hại thêm lần nào nữa." Lãnh Dịch Khánh tuyên bố chắc chắn.
"Cảm ơn huynh, A Khánh." Úc Phi Tuyết cảm kích cười cười.
"Về chuyện đứa bé, trẫm sẽ nghĩ cách che giấu, tuyệt đối sẽ không để cho A Hạo biết, nàng không cần lo lắng, chỉ cần chú ý dưỡng thai cho tốt là được rồi." Lãnh Dịch Khánh an ủi Úc Phi Tuyết, lúc ra khỏi cung, hắn quay sang hỏi Tiểu Lộ Tử bên cạnh: "Tiểu Lộ Tử, trẫm nghe nói ngươi rất thân thiết với cung nữ Như Hoa ở bên điện của Thái hậu."
Tiểu Lộ Tử sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Hoàng thượng, xin hoàng thượng minh xét..."
"Được rồi, ngươi đứng lên đi. Trẫm không để ý đến chuyện của ngươi, trẫm chỉ đang suy nghĩ, lỡ như ngươi vô tình đem chuyện xảy ra ngày hôm nay tiết lộ cho Như Hoa biết, vậy chắc chắn thái hậu sẽ nhanh chóng biết chuyện phải không?"
Tiểu Lộ Tử đầu óc linh hoạt, liền suy nghĩ kỹ những gì hoàng thượng nói.
"Nhớ kỹ, dặn dò tất cả mọi người, nếu có người dám đem chuyện ở đây truyền ra ngoài cung, giết ngay lập tức!"
Tiểu Lộ Tử đã hiểu, ý của hoàng thượng chính là không cho chuyện này truyền ra ngoài cung, về phần trong cung, hoàng thượng muốn hắn thông qua Như Hoa đem chuyện này nói cho thái hậu nương nương biết.
Tiểu Lộ Tử cúi đầu đáp: "Hoàng thượng yên tâm, tiểu nhân biết nên làm cái gì."
Ngày thứ hai, Úc Phi Tuyết còn chưa kịp rời , liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng thông báo: "Thái hậu nương nương giá lâm..."
Lại đến nữa rồi!
Lúc thái hậu khàn cả giọng kêu "dụng hình", tình cảm của Úc Phi Tuyết dành cho bà đã không còn nữa rồi.
'Lai giả bất thiện. ' (ý chỉ người đến chẳng tốt đẹp gì)
Úc Phi Tuyết vội vàng đứng dậy tiếp đón.
Thái Hậu quan sát Úc Phi Tuyết từ trên xuống dưới: "Nghe nói, ngươi đã mang thai."
Úc Phi Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Không cần ngạc nhiên, trong cung không có chuyện gì có thể giữ bí mật." Thái hậu ung dung bước đến trước mặt Úc Phi Tuyết, trong ánh mắt trong trẻo mang theo vẻ âm u, lạnh lùng.
"Ai gia nghe nói, ngươi đã mang thai được hai tháng, ngươi đúng là có bản lĩnh, tiến cung mới vài ngày, lại mang thai hai tháng, ai gia thực sự đã quá xem thường ngươi rồi! Ngay cả hoàng thượng cũng dám lừa gạt!" Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết.
"Thái hậu nương nương, đây không phải là tội khi quân sao? Trời ạ!" Ngọc Điệp sợ hãi đưa tay che miệng.
"Thấy hoàng nhi yêu thích ngươi như vậy, ai gia cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, giữ đứa bé lại, ngươi cũng ở lại trong cung hầu hạ hoàng thượng, thứ hai, ngươi và đứa bé cùng chết!" Thanh âm thái hậu vô cùng trong trẻo nhưng lại đầy lạnh lùng.
"Cách nào tôi cũng không chọn." Cùng lắm thì rời khỏi đây, nơi đây không giữ người, sẽ có chỗ khác giữ người! Úc Phi Tuyết nàng không ngốc đến nỗi cứ ở yên nơi đây cho người khác đùa bỡn.
"Vậy ngươi buộc ai gia phải giết ngươi!" Thái hậu phất tay áo, lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết.
"Không cho bất kỳ ai chạm đến nàng!" Thân ảnh cao to của Lãnh Dịch Khánh đột ngột xuất hiện cửa lớn, hắn giận dữ nhìn vào trong điện, sau đó lưu luyến nhìn Úc Phi Tuyết: "Nàng ấy mang thai con của trẫm, ai dám giết con của trẫm?! "
Lần này, không chỉ có thái hậu khiếp sợ, ngay cả Ngọc Điệp cũng bị kinh hoàng. Không ngờ Lãnh Dịch Khánh lại bảo vệ Úc Phi Tuyết đến vậy!
Úc Phi Tuyết mở to mắt kinh ngạc: "Hoàng thượng!"
"Hoàng nhi! Nàng ta tiến cung mới mấy ngày, nhưng lại mang thai đã hai tháng!"
"Mẫu hậu, trẫm và Tiểu Tuyết gặp nhau ở biên thành, nàng ấy theo trẫm vào kinh, vì lúc đó mọi chuyện còn chưa ổn định nên trẫm mới để nàng ấy ở tạm bên ngoài cung. Bây giờ trẫm đón nàng ấy tiến cung, là mong muốn được cùng nàng ấy sớm tối có nhau, lẽ nào thái hậu cho rằng trẫm không biết mình đang làm gì sao?" Giọng nói của Lãnh Dịch Hạo đầy vẻ kiên quyết.
"Hoàng nhi!"
"Mẫu hậu! Tiểu Tuyết cần phải nghỉ ngơi, xin mẫu hậu cũng hồi cung nghỉ ngơi đi! Việc của hậu cung sau này đúng là nên nhờ mẫu hậu trông coi, nhưng nàng ấy là nữ nhân trẫm yêu thương, nàng ấy không thuộc về hậu cung, chỉ thuộc về một mình trẫm! Vì vậy xin mẫu hậu không nên tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tiểu Tuyết, con xin tiễn mẫu hậu!" Lãnh Dịch Khánh biểu lộ rõ thái độ của mình khiến thái hậu giận tái mặt.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Khánh Nhi, vì nữ nhân này mà ngươi đối xử như thế với mẫu hậu! Ngươi đúng là con trai ngoan của mẫu hậu!" Thái hậu nổi cơn thịnh nộ phẩy tay áo bỏ đi.
Ngọc Điệp vội vàng bước theo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Úc Phi Tuyết.
Úc Phi Tuyết, mạng của ngươi thật tốt, lúc nào cũng có nhiều nam nhân nguyện ý vì ngươi mà không màng đến tất cả, ngay cả hoàng thượng cũng bị ngươi mê hoặc, vì sao ngươi có thể có tất cả, mà ta nỗ lực thế nào cũng không thể có được.
Úc Phi Tuyết, một ngày nào đó, ta nhất định phải chiếm được tất cả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...