Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Tiếp tục dùng hình!

Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết: "Nói qua về thân thế của ngươi đi.".

Úc Phi Tuyết im lặng một lát: "Tôi là con gái của một gia đình thường dân, không đáng nhắc tới."

Thái hậu hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi và hoàng thượng quen nhau thế nào?"

"Quen nhau trên đường." Úc Phi Tuyết mơ hồ cảm giác có chút không ổn, phía sau lưng nàng, cánh cửa đại điện từ từ khép lại.

Ở ngoài đại điện, một tiểu thái giám nhìn cánh cửa đang khép lại vội vàng chạy đi.

"Hoàng thượng... Hắn rốt cuộc thích ngươi vì cái gì?" Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết, nữ nhân này ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, còn có cái gì thu hút người khác? Một chút gia giáo cũng không có!

Nhìn khuôn mặt thái hậu càng ngày càng lạnh lùng, Úc Phi Tuyết bắt đầu nghi ngờ.

Một Thái hậu luôn luôn hiền hòa, lẽ nào thực sự muốn thẩm vấn một cô gái vô hại như nàng sao? Úc Phi Tuyết hoàn toàn không thể tin được. Thế nhưng nhìn tình hình hiện tại, trong lòng Úc Phi Tuyết có chút cảnh giác.

Tình hình không ổn rồi!

Úc Phi Tuyết khẽ lắc đầu: "Thần thiếp cũng không biết. Nhưng thần thiếp nghĩ, hoàng thượng chỉ hứng thú nhất thời, có lẽ người chưa từng thấy qua nữ nhân như thần, nên có cảm giác mới mẻ mà thôi. Dù sao người cũng là hoàng đế, sau này sẽ có tam cung lục viện, đều là danh môn khuê các, tôi có là gì đâu."


Úc Phi Tuyết nói rất khiêm tốn, đồng thời lặng lặng để ý đến biểu hiện của thái hậu.

Thoáng thấy thái hậu có chút do dự, Ngọc Điệp nhẹ giọng nói: "Thái hậu, thực ra cô nương ấy nói cũng có lý, cô nương ấy chỉ là một người dân bình thường, có lẽ hoàng thượng thực sự chỉ hứng thú nhất thời..."

Ánh mắt thái hậu đột nhiên trầm xuống: "Một cô gái dân dã bình thường mà có thể mê hoặc hoàng đế đến vậy, nếu cứ coi thường như thế, lỡ cô ta ở lại hẳn trong cung, sau này trong hoàng cung sẽ không có ngày yên bình! "

Thấy đã đạt được mục đích, Ngọc Điệp cười dịu dàng.

Ả ta lại bắt đầu giở trò rồi! Úc Phi Tuyết giận mà không dám nói gì, Ngọc Điệp ngươi nhớ đấy! Lại là do ngươi chọc ta trước!

"Thái hậu, người quá coi trọng thần thiếp rồi..."

Lần này, không đợi Úc Phi Tuyết nói xong, thái hậu lạnh lùng cười, ngước ánh mắt âm u lên: "Đúng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, thào có thể lừa được hoàng đế! Xem ra không cho ngươi nếm mùi một chút, ngươi sẽ không nói thật phải không?!"

Thái hậu đưa tay lên, liền có hai tên thái giám cầm dụng cụ kẹp ngón tay đi đến.

Úc Phi Tuyết ngạc nhiên nhìn thái hậu, thái hậu thực sự muốn dùng hình với nàng!

Bây giờ Úc Phi Tuyết đã tin lời Lãnh Dịch Hạo, xem ra nhìn người thực sự không thể chỉ nhìn bên ngoài. Một thái hậu hiền hòa, tươi cười dịu dàng như vậy cũng lạm dụng tư hình!

"Khoan đã! Thái hậu nương nương muốn dùng hình với ta cũng phải nói rõ ta đã phạm phải lỗi gì chứ." Úc Phi Tuyết mặc kệ hai tên thái giám ở phía sau.

Thái hậu thịnh nộ: "Ngươi mê hoặc hoàng đế, làm loạn hậu cung, tội danh này có đủ hay không?"

"Thái hậu! Sao người có thể ăn nói ngang ngược như vậy!" Mê hoặc hoàng đế, làm loạn hậu cung, tội danh này lớn lắm đấy!

"Ngươi dám nói như thế với thái hậu sao!" Ngọc Điệp hoảng sợ che miệng, e sợ thiên hạ không đủ loạn.

"Người đâu, bắt lấy ả! Dùng hình!" Thái hậu quát lớn, một đám thái giám xông tới.

Úc Phi Tuyết khinh thường, nàng nhanh chóng cho cả đám nằm bò trên mặt đất.

"Biết cả võ công sao, người đâu! Bắt yêu nữ này lại cho ai gia!" Thị vệ ở trong điện nghe lệnh đồng loạt xông lên.


Võ công của Úc Phi Tuyết là học từ Phong Vô Ngân, người bình thường không phải là đối thủ của nàng, nhưng một mình khó chống lại đám đông, bọn chúng có vũ khí còn nàng chỉ tay không, nên cuối cùng đã bị bắt lại.

"Dùng hình!" Thái hậu lạnh lùng hạ lệnh.

Khóe môi Ngọc Điệp hiện lên một nụ cười đắc ý, đôi mắt càng thêm long

Hai tay Úc Phi Tuyết bị kéo ra phía trước người, cái kẹp ngón tay đong đưa tiến đến gần trên ngón tay nàng.

"Thái hậu là người có tấm lòng nhân ái, người luôn luôn hiền hòa là tấm gương cho người trong thiên hạ noi theo! Vì sao người lại muốn lạm dụng tư hình ...."

Nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của Ngọc Điệp, Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi giãy dụa. Thế nhưng càng giãy dụa, bọn thị vệ giữ càng chặt, Úc Phi Tuyết kích động, cảm thấy khí huyết dâng lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

"Nương nương, nàng ta hôn mê rồi." Thái giám bẩm báo.

"Hôn mê... Vậy không thể dùng hình nữa sao?" Ngọc Điệp nhẹ nhàng hỏi.

Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "Muốn giả bộ bất tỉnh ư? Tiếp tục dụng hình!"

"Vâng!" Bọn thị vệ kéo mạnh tay Úc Phi Tuyết, cổ tay lộ ra khỏi tay áo, bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc của nàng bị kẹp trúc kẹp lên. Trên cổ tay nàng, chiếc vòng ngọc bích chợt lóe sáng.

"Khoan đã!" Thái hậu đột nhiên bảo dừng lại, khiến cho Ngọc Điệp thắc mắc.

Thái hậu đi tới trước mặt Úc Phi Tuyết, từ trên cao nhìn xuống Úc Phi Tuyết, nàng ta đúng thật đã hôn mê. Mà cái vòng ngọc trên cổ tay nàng cũng chỉ có duy nhất một cái trong thiên hạ.

Trước khi Thuận Vương phi rời khỏi kinh thành, bà đã tặng cho Thuận Vương phi một món quà. Cái vòng ngọc ấy trước đây do chính tay Thái hậu đưa cho nàng, sao bây giờ lại ở trên tay tiểu nha đầu này!


Thái hậu đứng lặng im trước mặt Úc Phi Tuyết, vẻ mặt nghiêm nghị, mọi người không dám thở mạnh, chờ Thái hậu nương nương hạ lệnh.

Ngọc Điệp tò mò tiến lên: "Thái hậu, người làm sao vậy?"

Thái hậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, ánh mắt kín đáo khó lường, sau đó chẳng nói chẳng rằng, chậm rãi đi trở về.

"Thái hậu nương nương." Ngọc Điệp không rõ Thái hậu trầm tư vì chuyện gì.

Rốt cục Thái hậu cũng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu chậm rãi cười cười, dáng vẻ ôn hòa: "Ai gia không có việc gì, chỉ là ai gia đang suy nghĩ, nếu như thực sự dùng hình với nha đầu kia, không phải sẽ làm cho Khánh nhi oán hận ai gia sao? Không thể để mẫu tử chúng ta xa cách nhau vì một nữ nhân được."

Ngọc Điệp miễn cưỡng mở miệng: "Đúng vậy."

Rốt cuộc thái hậu bị làm sao vậy? Sao lại thay đổi khác hẳn so với lúc nãy?

"Người đâu, đưa nha đầu kia về Trắc điện..." Thái hậu còn chưa dứt lời, ngoài cửa lớn liền vang lên một tiếng hét: "Dừng tay!"

Lãnh Dịch Khánh sải bước tiến đến, khi ánh mắt hắn nhìn thấy kẹp trúc trên tay Úc Phi Tuyết, hắn liền nổi giận đùng đùng, một cước đá văng tên tiểu thái giám đang áp tải Úc Phi Tuyết, tiến lên cẩn thận ôm thân hình nhỏ bé đang ngất xỉu vào trong lòng.

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nàng mau tỉnh lại!" Lãnh Dịch Khánh khẩn trương càng hét to hơn: "Người đâu, mau gọi thái y! Gọi thái y!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui