Suy nghĩ của Úc Phi Tuyết còn đang trôi dạt vào cõi tiên, chợt nghe thấy Hoàng hậu nói:
“Ta thấy đứa nhỏ này bản tính lương thiện, Hoàng nhi coi như đã tìm được vợ hiền, cũng có thể an tâm ở lại kinh thành, cố gắng dưỡng bệnh……”
Úc Phi Tuyết lập tức nhớ lại trọng trách của mình, nàng tiến lên một bước, chân thành quỳ xuống:
“Bẩm phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói ra hay không……”
“Không được……không nên để phụ hoàng thêm lo lắng!” – Lãnh Dịch Hạo thân thể “suy yếu”, cho nên đến cả tiếng can ngăn cũng có vẻ không có chút sức lực nào.
“Chuyện gì ? Nói trẫm nghe xem.” – Hoàng Đế hào phóng nói, rõ ràng là có ấn tượng rất tốt với Úc Phi Tuyết.
Người phụ nữ đức hạnh nhất là người biết lo lắng vì trượng phu, Úc gia tiểu thư chẳng những không có thói hư hỏng và kiêu ngạo của những thiên kim tiểu thư bình thường, ngược lại có thể suy nghĩ cho trượng phu của nàng — cũng là đứa con trai hắn yêu thương nhất, đúng là hiếm có.
“Vâng, nhi thần chỉ chăm sóc Vương gia vài ngày ngắn ngủn, tự biết không có tư cách nói lên ý kiến. Nhưng nhi thần từ nhỏ ở nhà đã đọc thông sách thuốc, theo nhi thần thấy, chứng bệnh của Vương gia cũng không phải khó chữa, chủ yếu là do lạ chỗ, khí hậu không thuận. Người xưa nói, đất đâu nuôi người đó. Vương gia thể chất khác hẳn với người thường, cho nên đối với nơi vừa lạnh vừa khô thì lại thích hợp, kinh sư nhiều mưa gió, lại tính ấm, cho nên Vương gia mới về kinh sư, bệnh tình liền nặng thêm.”
“Còn nữa……” – Úc Phi Tuyết do dự một chút, thái độ tỏ vẻ rất khó khăn, muốn nói lại thôi.
“Còn gì nữa ?”
Hoàng Đế có chút kinh ngạc, cô con gái của Úc gia đúng là không bình thường, một cô gái chỉ ở trong nhà mà có thể đọc thông sách thuốc, xem ra Úc Thừa tướng đúng là biết cách giáo dục nữ nhi.
Quan trọng nhất là, những lời Úc Phi Tuyết bây giờ đang nói, cùng với những lời ngự y nói trước đó không khác nhau là mấy. Điều này làm cho Hoàng Đế càng thêm tin tưởng nàng.
“Không phải nhi thần rủa Vương gia, thật sự là từ những biểu hiện gần đây của người, nếu vẫn tiếp tục như thế này, chỉ sợ tật cũ của Vương gia lại tái phát…… Phụ hoàng, hai mắt Vương gia vừa mới khôi phục, nhi thần rất lo sợ. Nhi thần cũng biết những lời này là đại nghịch bất đạo, nhưng nhi thần có chết đi nghìn lần cũng không dám lấy tính mạng Vương gia ra để nói đùa. Nhi thần nguyện ý làm bất kỳ việc gì để đảm bảo sự bình an cho Vương gia, xin Hoàng Thượng xử tử thần thiếp đi!”
Úc Phi Tuyết than thở khóc lóc, quỳ rạp xuống đất. Cơ thể mỏng manh khẽ run lên.
Lần này, đừng nói là Hoàng Thượng Hoàng hậu, ngay cả Lãnh Dịch Hạo cũng bị Úc Phi Tuyết hù cho sửng sốt.
Biểu hiện bây giờ của nàng đúng là tốt đến mức ngoài ý muốn.
Quá mạnh mẽ, cho tới tận bây giờ, đây là người nói dối giỏi nhất mà hắn từng gặp.
Hơn nữa hắn tin chắc rằng, cho dù là lời nói dối lớn nhất thiên hạ, từ miệng của nàng nói ra, cũng có thể làm cho tất cả mọi người tin đấy là thật, nữ nhân như vậy rốt cục là lớn lên như thế nào vậy ?
Úc gia đúng là có bản lĩnh, có thể nuôi dưỡng một nữ nhi như vậy ! Đúng là kỳ tích !
“Lại đây, đứng lên.” – Hoàng hậu nương nương tự mình bước xuống, tiến đến nâng Úc Phi Tuyết dậy, hai hàng nước mắt lã chã vỗ về đôi tay nhỏ bé của Úc Phi Tuyết thở dài:
“Đứa nhỏ, làm khó con rồi.”
“Mẫu hậu – thần thiếp không sợ, thần thiếp chỉ cần Vương gia khỏe mạnh, tất cả đều đáng giá.”
Lúc Úc Phi Tuyết ngẩng đầu lên nói những lời này, Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa bị chấn động.
Nàng khóc? Còn khóc đến mức kinh trời đất động quỷ thần như vậy ?! Thật là thần kỳ !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...