Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Nương tử?! Ai là nương tử của hắn!

Úc Phi Tuyết căm giận nhặt mũi tên bên cạnh phóng tới -- dĩ nhiên nàng biết mũi tên này không bắn tới Lãnh Dịch Hạo, nhưng để trút hết giận cũng tốt! Đồ biến thái!

Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng phi thân lên, một tay cầm mũi tên trên không trung, xoay người một cái nữa bay về phía Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết biết không ổn, muốn chạy trốn nhưng không được như ý, nàng mới đi hai bước liền bị một cánh tay dài ôm lấy, thân thể xinh đẹp bị kéo vào trong lồng ngực quen thuộc.

"Nha đầu, ta biết nàng sẽ quay lại mà." Lãnh Dịch Hạo cười như hồ ly đắc ý.

"Tên biến thái, tránh ra! Không được chạm vào ta!" Úc Phi Tuyết biến thành một con nhím, tay đấm chân đá vào Lãnh Dịch Hạo. Tại sao cứ thấy hắn là nàng lại tức giận vậy!

"Ngươi cũng phong Ngọc Điệp làm Vương phi rồi, còn tới tìm ta làm cái gì? Ngươi quên ngươi đã bỏ ta rồi sao?"

"Nương tử ghen tị sao? Yên tâm yên tâm còn ba mươi năm nữa nàng mới bị bỏ, chúng ta có thể từ từ rồi tính." Lãnh Dịch Hạo co cánh tay lại, rất có kinh nghiệm ôm Úc Phi Tuyết từ phía sau lưng, không đối đầu trực tiếp với nàng.

Úc Phi Tuyết dùng cả tay cả chân nhưng uổng phí khí lực, chỉ có thể kêu to: "Ai thèm ghen với ngươi! Biến thái, ngươi buông ra, ta cho ngươi biết, ngươi không bỏ ta thì ta bỏ ngươi! Ta không cần ngươi nữa! Ngươi là đồ biến thái, ngươi và ả bảo bối Ngọc Điệp của ngươi chết đi!"

Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo hơi trầm xuống, khóe môi trêu đùa: "Còn nói không ghen sao!" Ghen thì có thể, nhưng b hắn thì không được.

"Có quỷ mới ghen với ngươi! Buông ta ra!" Úc Phi Tuyết giãy dụa không có hiệu quả, cúi đầu cắn tay Lãnh Dịch Hạo, cắn được là sẽ chạy được.


Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, hai tay vẫn giữ chặt, ôm chặt Úc Phi Tuyết vào trong lòng.

Ôm nàng mới biết được hắn nhớ nàng thế nào, thật là một tiểu nha đầu tinh quái!

Vốn dĩ hắn cho rằng hắn chỉ mất đi một hồ nước nhỏ, nhưng lúc mất đi rồi mới biết, cái hắn mất đi là cả một đại dương. Chỉ một cái ôm, đã nhanh chóng lấp đầy những trống rỗng và cô đơn trong lòng hắn nhiều ngày qua.

Yêu thì quyết không buông tay, thì ra có thể giải thích như vậy.

Đau đớn trên cánh tay có tính là cái gì? Mặc dù cách lớp vải, nhưng độ ấm từ môi nàng vẫn có thể chạm đến vào nơi sâu nhất trong lòng Lãnh Dịch Hạo.

"Buông nàng ra." Một giọng nói lạnh lùng vang lên cách đó không xa. Bóng dáng cao lớn của Phong Vô Ngân đứng lặng trên ngọn cây, đưa tay về phía sau. Gió thổi bay góc áo hắn, khiến hắn trở lên thoát tục không dính bụi trần. Ngũ quan hoàn mỹ lại lạnh lùng, chỉ có khi nhìn Úc Phi Tuyết, ánh mắt của hắn mới thoáng hiện lên chút dịu dàng.

"Tiểu sư phụ!" Úc Phi Tuyết vẻ mặt mừng rỡ.

"Phong Vô Ngân!" Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo trở nên nguội lạnh.

"Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng chỉ lợi dụng nàng để tìm được tổng đàn của ta. Bây giờ, ngươi đã tìm được rồi, mau thả nàng ra."

Phong Vô Ngần đứng trên cao nhìn xuống Lãnh Dịch Hạo, phiêu dật như tiên.


Lãnh Dịch Hạo không buông tay, ngược lại càng giữ chặt hơn, ánh mắt tà ác hiện lên một tia lạnh lùng, nụ cười trên môi không có độ ấm:

"Sai rồi, tìm ngươi chỉ là một trong những nguyên nhân, ta đến để tìm Vương phi đã rời nhà của ất vả lắm ta mới tìm được, làm sao có thể dễ dàng để nàng đi được."

Úc Phi Tuyết mới nghe đã hiểu, Lãnh Dịch Hạo theo dõi nàng mới lên núi.

"Lãnh Dịch Hạo, ngươi lợi dụng ta!" Úc Phi Tuyết xoay người đánh một quyền.

Biến thái, lần trước lợi dụng nàng để bắt Mã Thiên Ba, lần này lợi dụng nàng tới bắt tiểu sư phụ! Đối với Lãnh Dịch Hạo mà nói, tác dụng của nàng đúng là rất lớn! Trái tim Úc Phi Tuyết thấm lạnh.

"Nha đầu!" Lãnh Dịch Hạo nắm lấy cổ tay Úc Phi Tuyết, còn chưa kịp giải thích gì thì một thân ảnh màu trắng nhanh chóng chen vào giữa hai người. Lãnh Dịch Hạo cảm giác có cái lạnh đập vào mặt, theo bản năng giơ tay lên che lại.

Lúc này, Úc Phi Tuyết nhân cơ hội đá văng Lãnh Dịch Hạo, phi thân, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Phong Vô Ngân.

Lúc Lãnh Dịch Hạo định đưa tay bắt Úc Phi Tuyết cũng đã muộn, trong tay hắn là ống tay áo của Úc Phi Tuyết, trái tim Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên như rơi xuống vực sâu ngàn trượng.

Đoạt nữ nhân của hắn! Lãnh Dịch Hạo phi thân tấn công Phong Vô Ngân.


Thật ra, hắn chờ cơ hội này đã lâu rồi.

Phong Vô Ngân, người sáng lập ra tổ chức Thần Vực thần bí, vẫn nói võ công của hắn tinh thâm huyền bí, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lại hiểu rõ kỳ môn thuật, trong mấy năm lập ra Thần Vực đã phát triển thành bang hội lớn nhất thiên hạ.

Phàm là người trong hội, đều có thế mạnh của mình, người tinh thông kỳ môn thuật cũng có rất nhiều. Nếu ở trên chiến trường, ai ai cũng có thể lấy một chọi trăm. Vì vậy đương nhiên sẽ khiến cho triều đình chú ý, lại càng không tránh được khiến mọi người hoài nghi ý đồ của Phong Vô Ngân.

Bản thân hắn là một kẻ không rõ lai lịch, thân phận thần bí. Mà nay lại lập ra bang phái có lực uy hiếp như vậy, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?

Hơn nữa người trong Thần Vực hành tung vô cùng bí ẩn, quay đi quay lại liền biến mất không thể tìm ra. Hắn cũng phải mất một cái giá rất lớn mới có thể xác định Thần Vực tổng đàn đang ở Tiểu Thương Sơn.

Nhưng Tiểu Thương Sơn là khu vực địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, muốn tìm được vị trí chính xác của tổng đàn đúng là không dễ. Cho nên, hắn mới nhân cơ hội Phong Vô Ngân xuất đầu lộ diện, âm thầm phái người theo dõi đến núi Thanh Liên. Nhưng không may, quân đội tinh nhuệ của hắn phái tới bị giết toàn bộ, không ai sống sót.

Hắn tự mình xuất binh đến, thứ nhất là để tìm Phong Vô Ngân, nhưng quan trọng hơn là, hắn muốn dẫn Úc Phi Tuyết đi. Đáng tiếc nha đầu này chỉ biết hắn lợi dụng nàng, mà không biết hắn tìm nàng mất bao nguy hiểm!

Lãnh Dịch Hạo hắn chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc trận chiến, hắn không chắc chắn, thậm chí biết chắc chắn thất bại cũng vẫn phải tới. Nhưng hắn đánh cuộc, đánh cuộc Úc Phi Tuyết nhất định sẽ xuất hiện, đánh cuộc Úc Phi Tuyết nhất định sẽ không nỡ nhìn hắn chết!

Việc nước và thù riêng cùng chiếm chọn suy nghĩ, Lãnh Dịch Hạo ra chiêu hết sức ác liệt. Phong Vô Ngân nhẹ nhàng đẩy Úc Phi Tuyết ra sau, thân ảnh nhẹ nhàng bình tĩnh tiếp chiêu.

"Đừng đánh!" Úc Phi Tuyết kêu cũng vô dụng.

Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân giao thủ, chiêu nào cũng tàn nhiễn, kiên quyết lại mạnh mẽ, mỗi chiêu lướt qua như một trận gió lạnh. Một người thì phiêu dật thong dong, chiêu thức có vẻ mềm mỏng nhưng lại âm thầm có lực.

Rốt cục Phong Vô Ngần dùng một chiêu chiến thắng, đẩy Lãnh Dịch Hạo lui mấy bước.


"Dừng tay, dừng tay!" Úc Phi Tuyết cũng tìm được cơ hội chen vào giữa hai người.

"Đừng động thủ nữa! Có nghe thấy không hả!"

Phong Vô Ngân nhẹ nhàng thu tay lại, đứng ở một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết quay đầu nhìn vào Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo dưới ánh mặt trời toát lên vẻ tao nhã, đôi môi m khẽ cong khiến khuôn mặt hắn thêm mấy phần hấp dẫn, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như trước, còn ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, như dòng nước lạnh thấm vào tim Úc Phi Tuyết.

Trên khuôn mặt của Úc Phi Tuyết hiện lên vẻ cô đơn: "Lãnh Dịch Hạo, ngươi thật sự chưa bao giờ thích ta sao? A Khánh nói đúng, chẳng qua ta chỉ là đồ chơi của ngươi, để cho ngươi tiêu khiển mà thôi."

Đây là lời nói lúc hắn và Lãnh Dịch Khánh cãi nhau, không ngờ bị tiểu nha đầu nghe thấy, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo trầm xuống.

"Bây giờ, ta lại thêm một giá trị lợi dụng. Ta có phải là nên vui mừng không?" Úc Phi Tuyết nhếch môi cười mỉa mai, nàng cảm giác như ngực bị thứ gì đâm vào, rất đau.

Sao lúc đầu nàng lại ngốc như vậy, ở lại bên người Lãnh Dịch Hạo? Vì sao nàng lại cho rằng Lãnh Dịch Hạo sẽ tin tưởng nàng? Tại sao nàng phải thương tâm vì chuyện của Ngọc Điệp? Thật ra thì, nàng không xứng. Bởi vì thích một người thì không nên như vậy. Trong lòng Lãnh Dịch Hạo vốn dĩ không có nàng, trong mắt cũng không có nàng.

"Nha đầu, nếu như ta nói không phải, nàng sẽ tin sao?" Lãnh Dịch Hạo chậm rãi mở miệng.

Úc Phi Tuyết lạnh lùng cười: "Lãnh Dịch Hạo, ta vẫn còn giá trị lợi dụng sao? Ta đây thật là may mắn. Có điều ta cũng không thích bị người ta lợi dụng. Ta cũng biết, trong lòng ngươi chỉ có Ngọc Điệp, cần gì nhất định phải giữ ta ở bên cạnh ngươi. Ta đi hay ở đối với ngươi mà nói cũng không quan trọng, ngươi vẫn nên trở về tìm Ngọc Điệp đi. Bắt đầu từ hôm nay, ta, Úc Phi Tuyết và ngươi không có bất kì quan hệ nào nữa. Ngươi không cần phải đến tìm ta, ta cũng không muốn gặp lại ngươi."

Úc Phi Tuyết đoạn tuyệt xong, tiến lên khoác cánh tay Phong Vô Ngân, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Còn nữa, ta muốn nói cho ngươi biết, ta đã đồng ý gả cho tiểu sư phụ rồi."

Trong ánh mắt Phong Vô Ngân bùng lên một ngọn lửa ấm áp, cánh tay hắn vung lên mang theo một trận sương khói, che đi tầm mắt mọi người. Lúc Lãnh Dịch Hạo thoát ra khỏi lớp sương, Phong Vô Ngân và Úc Phi Tuyết đã sớm chẳng biết đi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui