“Liễu Nhi, không cần đi, ta không cho phép nàng đi!”
Trong lòng Lý Ngọc vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ, quýnh lên, giọng nói không tự chủ mà mang theo mấy phần mệnh lệnh.
Nhưng rơi vào lỗ tai Diệp Mộ Liễu lại làm cho sắc mặt nàng thay đổi.
Nheo mắt, con ngươi đen bóng của nàng mang theo mấy phần lạnh lẽo. Khóe môi tươi cười trào phúng, lại có mấy phần làm cho người ta cảm thấy thê lương.
“Tránh ra!”
“Ta không cho phép!”
Hắn sợ, hắn nhường đường, sẽ không còn cách nào nối duyên lại với nàng.
“Lý Ngọc, đừng để cho ta hận ngươi!”
Thở dài một hơi, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên ánh sáng thâm thúy, phúc tạp.
“Cho dù nàng có hận ta, ta cũng tuyệt đối không để nàng đi.”
Đưa tay ôm lấy nàng, một tay ôm nàng vào lòng, âm thanh của Lý Ngọc mang theo mấy phần hèn mọn cầu xin.
“Liễu Nhi, đừng rời khỏi ta...”
Hận có nghĩa là yêu, hắn không sợ nàng hận hắn. Hắn sợ nhất nàng sẽ nói với hắn:
“Lý Ngọc, ta sẽ không hận ngươi!”
Như vậy, hắn ngay cả một cơ hội đều không có.
“Lý Ngọc, ta nói lần nữa, buông tay.”
Hung hăng đẩy hắn ra, lại không thoát khỏi kiềm chế của hắn, lồng ngực nàng phập phồng, hiển nhiên là đang cố kìm nén tức giận trong lòng.
“Ta không...”
Chữ không vừa mới nói ra, trong phòng lại vang lên một cái tát rõ ràng.
Cái tát này làm cho mọi người trong phòng sợ ngây người, cũng bao gồm cả bản thân Diệp Mộ Liễu.
Thật ra lúc cái tát vung ra, nàng có chút do dự. Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhắm mắt, hung hăng vung lên.
Lý Ngọc, nếu cái tát này có thể giảm bớt áy náy trong lòng chàng, có thể làm cho chàng hết hy vọng mà nói, nếm phải có lẽ không phải là là chuyện không tốt...
Cho dù chàng có hận ta, ta cũng nhận.
Giữa chúng ta, coi như huề nhau...
“ Lý Ngọc, sau cái tát này, ân oán giữa chúng ta, xóa bỏ, hy vọng ngươi nói lời giữ lời, không cần gây khó dễ với cha mẹ ta ! ”
Nhìn má hắn sưng đỏ, trong lòng nàng đau xót, thừa dịp hắn đờ đẫn mà thoát khỏi tay hắn, xoay người vội vàng chạy đi.
“ Liễu Nhi… ”
Lúc này Lý Ngọc mới hồi phục tinh thần, theo bản năng muốn đuổi theo.
“ Không cho phép đuổi theo, nếu không, ta chết cho ngươi xem ! ”
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu quăng lại một câu đầy kiên quyết mà ngoan độc, làm cho Lý Ngọc đang định bước, rốt cuộc không dám bước thêm nửa bước…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...