Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Bước vào một chiếc cổng nhỏ, đi vào căn nhà nhìn qua như bao ngôi nhà khác nhưng khi Phong Dật Hành dẫm nhẹ tấm ván ngay dưới bàn trà thì một lỗ hổng lớn xuất hiện.

“Nào, cẩn thận đi theo ta, nơi này nhiều cơ quan, cô nương không cẩn thận vạn nhất bị thương thì không tốt.”

Hai người nối đuôi nhau đi xuống, đi hết chừng một nén hương thì bọn họ xuất hiện trong một căn phòng hết sức xa hoa.

“Phong công tử, ngài không sao chứ, ta nghe thuộc hạ của ngài nói ngài bị phục kích?” Một nam tử mặc trường bào màu lam thấy Phong Dật Hành xuất hiện liền tới hỏi thăm.

“Không sao, phúc lớn mạng lớn còn chưa chết được.” Phong Dật Hành bông đùa một câu.

“Thiếu Khanh đâu, mang ta đi gặp hắn.”

“Bẩm công tử, chủ tử đang nghe ám vệ bẩm báo trong thư phòng, là chuyện ngọc tỷ.” Nam tử áo lam cung kính trả lời.

“Ngọc tỷ làm sao?” Mấy hôm hắn vắng mặt lại xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Chuyện này...” Nam tử áo lam ngập ngừng, đưa mắt liếc nhìn Lãnh Hàn Yên nãy giờ vẫn không lên tiếng.


“Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi phân phó người chuẩn bị phòng cho nàng, nhớ tiếp đón thật tốt.” Phân phó xong liền quay sang Lãnh Hàn Yên.

“Trước hết nàng cứ về phòng nghỉ ngơi, đợi ta giải quyết xong mọi việc sẽ tới tìm ngươi.”

“Được.”

Thấy nàng gật đầu đồng ý, hắn quay sang nói với nam tử áo lam.

“Ngươi mang nàng ấy về phòng nghỉ ngơi, ta qua thư phòng một chuyến.

Nói xong liền bước ra khỏi phòng đi về phía thư phòng ở phía Nam.

“Cô nương, mời.”

Gật đầu đi theo nam tử áo lam, Lãnh Hàn Yên vừa đi vừa quan sát bốn phía, nguy nga tráng lệ không khác gì Hoàng cung, xem ra vị Tam hoàng tử này cũng không phải vừa.

Bên trong thư phòng, một nam tử mặc áo bào trắng đang ngồi nghe một người áo đen đeo mặt nạ màu vàng bẩm báo.

Két, tiếng đẩy cửa vang lên kéo sự chú ý của hai người trong phòng.

“Sư huynh.” Vừa thấy người bước vào là ai, nam tử áo trắng đứng dậy gọi một tiếng.

“Huynh không sao chứ? Ta nghe nói huynh trúng mai phục, tìm không được huynh làm ta lo muốn chết.” Không đợi Phong Dật Hành trả lời, nam tử áo trắng đã lên tiếng hỏi tới tấp.

“Không sao, chưa diệt trừ đám chuột thối tha kia thì sao ta có thể chết được đây?” Ngồi xuống ghế, lúc này Phong Dật Hành uống xong hớp trà mới trả lời.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi.”

Nhận ra giọng nói của hắn khác thường, Phong Dật Hành biết có chuyện quan trọng xảy ra.

“Thiếu Khanh, có chuyện gì xảy ra sao?” Vị nam tử áo trắng chính là Tam hoàng tử của Nam Nhạc Mộ Dung Thiếu Khanh.


“Ngọc tỷ bị đánh cắp.” Nói xong, sắc mặt hắn trở nên trầm trọng.

“Đệ nói cái gì?” Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy rồi.

“Buổi tối vào ngày huynh mất tích, thư phòng của Phụ hoàng có người đột nhập, lúc ấy Mẫu phi xảy ra chuyện, Phụ hoàng vì lo lắng cho Mẫu phi mà vẫn ở lại trong Từ Vi cung, Ngọc tỷ bị mất vào lúc đó.”

“Không phải trùng hợp như vậy chứ? Ta trúng mai phục, Từ quý phi xảy ra chuyện, đâu đâu cũng nhìn ra sơ hở.”

“Đúng vậy, lúc đấy trong cung rối ren, có ai quản việc Ngọc tỷ có còn ở Ngự thư phòng nữa hay không....” Phụ hoàng cũng không ngờ đến, cả hắn cũng thế.

“Mẫu phi của đệ sao rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Chắc chắn việc này có liên quan đến việc Ngọc tỷ bị mất, hắn phải nhanh chóng điều tra từ đây.

“Mẫu phi ban ngày vẫn cùng đệ đi dạo Ngự hoa viên, đến tối sau khi ăn xong thì đau đầu, choáng váng rồi ngất đi. Ngự y truyền đến cũng không đoán được nguyên nhân, đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Nghĩ đến Mẫu phi vẫn đang hôn mê, hắn thật sự rất lo lắng, chỉ hận không thể phân thân ra làm hai người để lo liệu mọi việc.

“Có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đệ nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người điều tra.”

“Được.” Nói xong hai người ai về phòng người nấy.

Mấy ngày đường mệt mỏi cuối cùng cũng được một bữa nghỉ ngơi, mặc dù trước kia nàng cũng thường xuyên lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn nhưng chưa bao giờ cực khổ như mấy ngày hôm nay, thật sự móc hết sức nàng rồi.

Vừa định ra ngoài tản bộ lại thấy Phong Dật Hành tiến tới.


“Cô nương, nàng đã ăn sáng chưa, chúng ta đến sảnh ăn sáng.”

“Được.”

Bữa sáng được dọn lên, thật sự không xa hoa như căn nhà này, cũng chỉ là cháo ngân nhĩ thơm lừng, bánh bao, cải muối và thịt mà thôi.

“Cám ơn, bữa sáng rất ngon.” Đặt bát xuống, Lãnh Hàn Yên cảm thấy bữa ăn này mới thật là mỹ vị làm sao.

“Không biết đại danh cô nương là gì, cũng không thể ngày ngày gọi tới gọi lui cô nương này cô nương nọ được.”

Thấy cũng có lý, có lẽ thân phận đặc thù của đám người này sẽ giúp ích cho nàng rất nhiều, nàng cũng không ngại bỏ ra chút ít.

“Ta là Lãnh Yên.”

“Lãnh Yên cô nương, mấy ngày tới nàng nghỉ tạm ở đây, đợi ta giải quyết tốt một số việc sẽ dẫn nàng đi dạo Đô thành.”

“Được, vậy ta về phòng trước.” Nói xong liền sải bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui