Dù sao cũng là nơi đất khách quê người, một mình nàng là nữ nhi đi qua khu rừng này cũng không tiện, có độc dược phòng thân nhưng không có võ công, nàng cũng không muốn mạo hiểm.
" Được. "
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua bụi cây kẽ lá phủ lên thân thể hai người. Lãnh Hàn Yên bị ánh nắng trực tiếp chiếu lên mặt liền mở mắt, xoay người một cái liền nhanh chân đến bờ suối rửa mặt. Kế tiếp Phong Hành Dật cũng thức dậy, tuy vết thương không quá nặng nhưng dù sao toàn thâddeufde băng bó nên không được thuận tiện, nàng chỉ có thể lấy bình nước bằng da cho nước vào rồi mang đến cho hắn.
Chuẩn bị xong xuôi hai người tiếp tục lên đường.
Lo lắng có người theo dõi tìm được hành tung của mình nên Phong Hành Dật không truyền tín hiệu cho bọn thuộc hạ mà chỉ để lại một ít dấu hiệu đặc biệt trên đường đi.
Năm ngày đường suôn sẻ cuối cùng cùng đến được ngọn núi Ngu sơn, chỉ cần đi qua ngọn núi này là có thể vào thành.
Tối ngày thứ sáu, hai người tìm một chỗ dưới chân núi nghỉ ngơi. Vết thương trên người Phong Dật Hành cũng dần khép lại, trên đường đi Lãnh Hàn Yên cũng tìm được mấy vị thuốc giải độc cho hắn.
Phong Dật Hành thật sự ngạc nhiên người giải được độc trong cơ thể hắn lại là nàng, hắn càng ngày càng tò mò về vị cô nương này, không yểu điệu thục nữ như các tiểu thư khuê các khác nhưng mỗi cử chỉ của nàng lại toát ra khí chất cao quý khó cưỡng, bản lĩnh y thuật cũng rất cao cường. Hắn thật sự mong chờ cuộc sống mấy ngày tới rồi.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cảm nhận lá cây lay động khác thường, Phong Hành Dật và Lãnh Hàn Yên đều mở mắt, có người tới.
Không phải đợi lâu, một đợt mưa mũi tên rào rào đánh tới, Phong Dật Hành phi thân tới chỗ Lãnh Hàn Yên, dùng sáo ngọc đẩy rơi đám mũi tên.
" Cẩn thận theo sát bên cạnh ta. "
Vừa nói, một tay kéo nàng vào sau người mình, một tay cầm sáo ngọc vung lên chống đỡ.
Tên ngừng rơi là lúc một đám hắc y nhân nhảy ra, vây chặt hai người.
Một tên hắc y nhân giơ kiếm lên:
" Phong giáo chủ, xem ra mạng của ngươi thật lớn. "
" Qúa khen, mạng ta luôn có lão thiên gia bảo hộ, không nỡ gọi ta về đoàn tụ. " Hừ, tìm chết, ngày hắn trở lại kinh thành sẽ không để yên cho đám Dung thừa tướng, thật sự chán sống rồi.
" Ta xem lão thiên gia cũng không ưu ái ngươi lần nữa đâu. Tiến lên. " Không nhiều lời, tên hắc y nhân đó phất tay cho đồng bọn.
Nhận được lệnh, cả đám hắc y nhân hơn mười người ào ạt xông vào. Thương thế của Phong Dật Hành vừa mới khỏi nhưng giờ phút này sự tức giận làm cho sức lực trong người hắn như được bộc phát, ra tay ngoan độc không lưu lại đường sống.
Khi đám hắc y nhân chỉ còn lại một nửa, tên cầm đầu phát hiện một gã nam tử vẫn được Phong Dật Hành bảo vệ liền liếc mắt cho một tên gần đó. Tên hắc y nhân kia nhận được tín hiệu liền ra tay nhằm vào Lãnh Hàn Yên.
Không có võ công, Lãnh Hàn Yên không thể giúp đỡ cho Phong Dật Hành, vì vậy càng không thể gây phiền toái cho hắn.
Đôi mắt vẫn không ngừng quan sát, vừa quay đầu nhìn thấy một tên hắc y nhân đánh chủ ý lên mình, nàng không do dự tung ra một ít độc dược lên người hắn.
Không ngờ nàng sẽ dùng độc nên hắc y nhân kia hứng trọn túi, nháy mắt ý thức ngưng trụ ngã xuống đất.
Những hắc y nhân còn lại thấy đồng bọn chỉ trúng một ít thuốc bột đã lập tức bỏ mình, quay đầu nhìn nhau, trong giây phút đó một tên cũng bị Phong Dật Hành xử lý.
Chỉ còn lại ba tên hắc y nhân, chúng cảm thấy không thể hạ thủ Phong Dật Hành nên xoay người chạy đi.
Lãnh Hàn Yên thở ra một hơi, xoay người lại phát hiện vết thương trên người Phong Dật Hành nhiễm đỏ áo bào của hắn, cái tên này, thật là cậy mạnh, vết thương vừa mới khép lại, độc cũng vừa giải mà còn háo thắng như vậy.
Đưa tay đỡ hắn ngồi xuống, xé vạt áo trong băng bó cho hắn.
" Sao có nhiều kẻ muốn giết ngươi vậy, đi cùng với ngươi có ngày nào đó ta bỏ mạng hay không? "
Nàng muốn biết hắn cũng không ngại nói cho nàng, miễn để nàng lo lắng lại một mình bỏ đi. Hiện tại bọn chúng đã biết nàng, để nàng đi một mình sẽ rất nguy hiểm.
" Ta vốn là giáo chủ của Phong Minh cung, bọn chúng là người do Dung Tả tướng Nam Nhạc quốc phái tới giết ta. "
" Phong Minh cung? Là tổ chức sát thủ ở Nam Nhạc quốc sao? Sao các ngươi lại liên quan đến triều đình rồi? "
" Cũng không có gì, chúng ta vốn là sát thủ, có tiền sẽ tiến hành giao dịch với chúng ta. Còn chuyện Tả thừa tướng hắn muốn giết ta bởi vì ứng cử viên cho ngôi vị Thái tử là một là Đại hoàng tử - con của đương kim Hoàng hậu Nam nhạc, muội muội của Tả thừa tướng, người còn lại là Tam hoàng tử - con trai của Từ quý phi, hắn và ta là huynh đệ đồng môn. "
Lãnh Hàn Yên không nói gì mà chỉ yên lặng lắng nghe.
“Giết được ta coi như Tam hoàng tử đã mất đi nửa cơ hội rồi. "
Dứt lời liền hắn nhìn sắc mặt của nàng. Dưới ánh lửa chập chờn hắn không nhìn ra một chút dao động nào trong đôi mắt của nàng. Nàng thật sự không sợ hắn sao? Thật sự không dao động trước tiền tài của bọn hắn sao? Thật sự là một cô nương hiếm có, hắn càng lúc càng tò mò muốn biết thân phận của nàng là gì, càng tò mò hơn cuộc sống của nàng như thế nào có thể làm cho nàng lạnh nhạt với mọi thứ như vậy.
“Nghỉ ngơi dưỡng thương đi, ta không muốn chậm trễ hành trì đâu.” Hai mắt Lãnh Hàn Yên nhắm lại nhưng vẫn đáp lại hắn. Chuyện triều đình tranh đấu nàng thật sự không hứng thú, ít nhất với một công chúa như nàng thì đó là chuyện thường tình.
Trời vừa sáng hai người cùng nhau lên đường, Phong Dật Hành dẫn nàng qua một cái động nhỏ, đi chừng một canh giờ rốt cuộc cũng đi qua ngọn núi tiến vào cổng thành.
Người đi lại tấp nập, dân chúng vào thành, thương nhân buôn bán đủ loại người, xem ra nơi này phát triển không tồi.
Vừa bước chân vào thành, đi vào một con ngõ nhỏ, huýt sáo một tiếng, hơn mười người áo đen mang mặt nạ xuất hiện.
“Giáo chủ, chúng thuộc hạ thất trách không đến cứu viện người kịp thời, xin trách phạt.” Cả đám người quỳ gối xuống.
“Đứng lên cả đi, là ta đường đột làm việc mà không thông báo cho các ngươi.” Phất tay cho bọn họ đứng lên, rồi quay sang kéo Lãnh Hàn Yên ở bên cạnh đi về phía trước.
Đám thuộc hạ thấy Giáo chủ xưa nay luôn lạnh lùng độc lai độc vãng ưa thích sạch sẽ lại kéo áo một nam nhân cùng đi, mặt mày cònhết sức vui vẻ. Mười mấy đôi mắt nhìn nhau như ngầm hỏi ‘Giáo chủ anh minh thần võ của chúng ta không phải bị cái...cái kia đấy chứ?”
“Giáo chủ, vị... vị công tử này là...” Một tên áo đen mang mặt nạ màu bạc khác với đám người còn lại lên tiếng.
“Nhớ, đây là ân nhân, là khách quý của ta, các ngươi phải tiếp đón tử tế.”
Nói xong không quản bọn thuộc hạ đang trơ như phỗng, hai người đi thẳng về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...