Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

“Nếu Lãnh cô nương nhận biết được ba loại độc này, có phải có thẻ giải được hay không?”

Nghe vậy, Lý Ngọc vội vàng nói.

“Chỉ cần Lãnh cô  nương có thể giải được độc thì dù cô muốn thứ gì Trẫm cũng đều đồng ý.”

“Lãnh Yên biết Hoàng thượng là người giàu có nhất thiên hạ, có nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng mà những thứ này Lãnh Yên cũng không hiếm lạ.”

Khóe môi nhếch lên, đáy mắt Lãnh Hàn Yên hiện lên sự trào phúng.

“Lãnh Yên cứu người bất quá là dựa vào tôn chỉ của người hành y, cứu sống người vẫn là nghĩa vụ của ta, không liên quan gì đến vấn đề tiền tài.”

“Lãnh cô nương nói...”

Sắc mặt Lý Ngọc biến sắc, cười nói.

“Huống hồ ta với Vương gia coi như có chút duyên phận. Cho nên, mặc dù Lãnh Yên không thể cam đoan có thể trăm phần trăm cứu sống được Vương gia, nhưng cũng sẽ cố gắng hết sức.”

“Sao? Thì ra Lãnh cô nương quen biết với Hoàng thúc nhà ta.”

Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu hỏi.

“Nếu Lãnh cô nương và Hoàng thúc là người quen cũ, vậy tất cả đều nhờ vào Lãnh cô nương rồi.”

Phúc thân với Lãnh Hàn Yên, ánh mắt Diệp Mộ Liễu hết sức chân thành.


“Hoàng hậu nương nương không thể làm như vậy được, Lãnh Yên sẽ cố gắng hết sức.”

Thấy Diệp Mộ Liễu là Hoàng hâu nhưng cho nàng đại lễ như vậy, trên gương mặt bình thản của Lãnh Hàn Yên có chút rung động.

“Thật ra ta với Nhiếp Chính vương vẫn chưa từng gặp mặt, cũng không có giao tình gì, Lãnh Yên chẳng qua từng nghe được uy danh của Ngài ấy ở chỗ người quen mà thôi.”

“Hoàng hậu nương nương, Lãnh cô nương là đệ tử của ‘Độc y;, đồng thời là Nhị công chúa của Tây Việt quốc.”

Thấy sắc mặt Diệp Mộ Liễu đầy vẻ nghi hoặc, Du Bạch nhanh chóng thay nàng giải thích nghi hoặc.

Thì ra là thế!

Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu liếc mắt với nhau, ở trong không khí truyền qua, có thể thấy được trong mắt đối phương bốn chữ to đùng – thì ra là thế!

Lý Ly từng nói, hắn dùng một điều kiện để đổi lấy lời hứa hẹn để quốc quân Tây Việt xuất quân.

Nay quốc quân Tây Việt đã thực hiện lời hứa, Lý Ly tất nhiên phải thực hiện lời hứa hẹn của hắn.

Lúc trước Diệp Mộ Liễu không biết chuyện này, sau khi nàng bệnh nặng tỉnh dậy, nghe Lý Ngọc nói điều kiện của Lý Ly, chính là làm phò mã ở rể của Tây Việt quốc.

Nếu việc này là thật, Lý Ly thực sự thành hôn với công chúa Tây Việt quốc, vậy Lãnh Hàn Yên này nên gọi Lý Ly một tiếng tỷ phu...

Thì ra Lãnh Hàn Yên lại là Nhị công chúa của Tây Việt quốc, khó trách lúc nàng nhìn thấy bọn họ hành vi không kiêu ngạo siểm nịnh, không hành đại lễ.

Chỉ là không nghĩ tới, Lãnh cô nương này lại lấy danh nghĩa là đệ tử đích truyền của ‘độc y’.

Vị Nhị công chúa này cũng không phải là người đơn giản.

Nhìn thái độ tự nhiên, hào phóng và lòng nhân từ của người hành y của nàng ấy, Diệp Mộ Liễu càng muốn thân thiết hơn.

Huống hồ nàng ấy có đôi mắt rất đặc biệt, vừa quyến rũ lại trong trẻo lạnh lùng, ẩn ẩn trong đó là sự thông mình và trải đời.

Trực giác nói cho Diệp Mộ Liễu biết, vị Lãnh Hàn Yên này là nữ tử cất giấu chuyện xưa...

“Thì ra Lãnh Yên muội muội là người nhà, nói như vậy, ta và Hoàng thượng có thể yên tâm rồi.”

Khi nói chuyện, Diệp Mộ Liễu đã sửa lại xưng hô, lôi kéo bàn tay Lãnh Hàn Yên, hết sức thân thiết.

“Sau này ở trong cung, Lãnh Yên muội muội cứ xem như ở nhà mình, có cần gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức thực hiện.”

“Cám ơn Liễu tỷ tỷ, ta biết.”

Đối với vị Hoàng hậu hào sảng và gần gũi này, Lãnh Hàn Yên càng có hảo cảm vì vậy cũng không khách khí mà gật đầu.


“Hiện tại có thể làm phiền các người chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm thật lớn. Còn có cả thảo dược ta đã kê, cần lập tức chuẩn bị đủ cho ta.”

Dứt lời, nàng ấy đi đến cạnh bàn, viết đơn thuốc, nghĩ nghĩ lại thêm hai thứ, lúc này mới đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, giao cho nàng.

“Trong này có mấy vị thuốc hết sức khó tìm, chỉ sợ Liễu tỷ tỷ phải vất vả rồi. Trước giờ ngọ ngày mai ta nhất định phải có mấy vị thuốc đó.”

“Không sao, dù có khó Trẫm cũng tìm về cho ngươi.”

Liếc mắt nhìn danh sách thuốc, Lý Ngọc nhanh chóng đưa cho Chu thái y.

“Chu thái y, người xem trong cung của chúng ta còn thiếu thứ gì không, Trẫm lập tức phái người đi tìm.”

“Chuyện này giao cho vi thần và Chu thái y đi làm. Thần sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước giờ ngọ ngày mai.”

Thấy vậy, Du Bạch gật đầu nói.

“Cũng được.”

Gật đầu, Lý Ngọc như nhớ tới điều gì, nhướng mày nói.

“Ngươi không đi gặp nàng ấy một lần sao?”

Du Bạch đang rời đi thì bước chân ngừng lại, hơi chần chờ, sau đó hắn kiên định lắc đầu.

“Không cần, việc cấp bách trước mắt là cứu Vương gia.”

Dứt lời, Du Bạch và Chu thái y hai người song song đi ra khỏi phòng.

“Lãnh Yên muội muội, ngươi yên tâm, một lát nữa sẽ có người bê bồn tắm đến, chỉ là lúc ngươi giải độc cho Hoàng thúc cần những thứ này sao?”

“Đương nhiên không phải, ta để cho Vương gia dùng nước thuốc để bức độc, chính là khúc nhạc dạo mà thôi. Trước ngâm nước thuốc ba ngày ba đêm, làm lung lay kinh mạch của hắn, trong lúc đó ta dùng ngân châm đưa dư độc trong lúc phủ ngũ tạng của hắn bức đến một chỗ.”


Vừa cúi đầu suy nghĩ, Lãnh Hàn Yên mím môi nói.

“Cuối cùng thì điểm mấu chốt vẫn là phối giải dược. Hiện tại ta vẫn không thể nắm chắc, tất cả đều phải xem cơ duyên của Vương gia rồi.”

Nói tới đây, Lãnh Hàn Yên liếc nam tử đang nằm trên giường, ngũ quan tuấn mỹ, dù đôi mắt có nhắm chặt thì cả người hắn vẫn đầy ắp khí thế vương giả.

Mày kiếm chau lại, dù đang ngủ cũng nhếch lên, như nói rõ trong lòng hắn có tâm sự chưa được nói ra.

Chiếc mũi cao thẳng, cùng với thân hình hoàn mỹ, đôi môi bạc đầy kiên nghị cho thấy hắn là người bạc tình (lạnh lùng ấy ko phải là bạc tình trong ty đâu nha). Không biết vì sao Lãnh Hàn Yên lại cảm thấy, nam tử này nhìn kĩ sẽ thấy sự cô đơn không nói nên lời...

Cảm giác đó tuyệt đối không thể xuất hiện trên người nam tử cường thế như hắn, nhưng giờ phút này nàng lại cảm giác chân thật như vậy.

Chân thật làm cho nàng cảm thấy thương hại.

Không nên như vậy. Lãnh Hàn Yên lắc đầu, muốn đẩy ý niệm buồn cười này ra khỏi đầu.

Cho dù trước kia nàng chưa từng gặp qua hắn, nhưng từ lâu nàng đã nghe Phụ hoàng và Hoàng tỷ nói cái tên ‘Long Cảnh’ này vô số lần.

Nam tử cường ngạnh, làm việc quả quyết, thông minh cường đại làm cho Phụ hoàng hết sức kính phục. Trong đầu nàng đã sớm nghĩ đến hình tượng hắn như thế nào rồi.

Nam tử như vậy sao có thể cô độc, cô đơn đây?

Nhất đinh là nàng nghĩ sai rồi...

Hoặc là hắn hiện tại đang mang bệnh trong người, làm cho nàng bị mê hoặc và ảo giác...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui