Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

-"Lãnh Phong, ngươi không được uống". Thiên Song Song giật lấy bầu rượu trong tay Lãnh Phong, trừng hắn.

-"Ta muốn uống, không uống ta sẽ đau". Lãnh Phong chồm lấy định giật lại bầu rượu; có điều nửa đường tửu làm mờ mắt ngã sấp xuống nền nhà.

Thiên Song Song vội đỡ lấy hắn; Lãnh Phong bỗng nhiên mãnh liệt ôm lấy nàng, đầu tựa vào vai nàng; một dòng nước ấm làm ướt vai, Thiên Song Song biết đó là nước mắt của hắn; hắn khóc.

-"Tiểu thư, trinh tiết đối với nữ nhân quan trọng, ngươi đừng hồ đồ như vậy được không? Tiểu thư, chỗ này của ta rất đau, rất đau, ta yêu ngươi, nếu ta bị như vậy, ngươi có hay không cứu ta." Lãnh Phong lấy tay nàng đặt vào lòng ngực hắn ma sát trái tim, nắm chặt tay nhỏ bé không buông.

-"Nếu ngươi như vậy, ta cũng sẽ cứu ngươi" Thiên Song Song ngước mặt nhìn hắn, dịu dàng nói.

-"Tiểu thư, xin lỗi ngươi; ta không thể bảo vệ ngươi được nữa." Lãnh Phong nước mắt chảy xuống, định cắn lưỡi tự vẫn.

Thiên Song Song nhất thời sợ hãi điểm trụ huyệt đạo của hắn, la hoảng lên "Lãnh Phong, nếu ngươi chết, ta cũng chết theo ngươi".

-"Tiểu thư" Lãnh Phong đôi mắt tràn ngập sợ hãi, miệng run run như muốn gọi nàng.

Thiên Song Song lúc này giải huyệt đạo cho hắn, nghiêm khắc cùng nhu tình ánh mắt nói "Lãnh Phong, ngươi là người của ta, ta không thể mất ngươi".


-"Tiểu thư". Lãnh Phong là chết cũng ôm chặt nàng, hạnh phúc không thôi.

-"Lãnh Phong, ngươi đừng đày đọa bản thân; ta cũng đau lòng" Thiên Song Song chính là động lòng; nàng không muốn hắn vì nàng như vậy, nàng cũng thích hắn; cũng vì nàng sợ bên cạnh nàng không an toàn nên luôn cự tuyệt, không đáp lại tình cảm của hắn.

-"Tiểu thư, ta yêu ngươi" Lãnh Phong siết chặt vòng tay qua eo nhỏ; như muốn dung nhập nàng vào hắn, say đắm nói.

-"Lãnh Phong, ta cũng yêu ngươi" Thiên Song Song nhìn vào mắt hắn, thâm tình nói.

Bỗng một đạo ánh sáng từ hắc ngọc bội của Khổng lão nhân phát ra, ánh sáng quỷ dị sáng rực trước mặt hai người rồi biến mất.

-"Chuyện gì vậy?" Thiên Song Song cùng Lãnh Phong đã thôi ôm nhau, Thiên Song Song kinh hách hỏi.

-"Hắc ngọc bội có thể tác hợp nhân duyên; vậy là ta cùng tiểu thư là trời định một đôi". Lãnh Phong mừng như điên nói, ôm chầm lấy nàng.

Thiên Song Song cũng ôm trụ eo hắn, hai thân thể dắn chặt không có kẻ hở; hai người bỗng thấy trong người rạo rực, miệng khô lưỡi khô.

-"Kì lạ, sao ta cảm thấy rất nóng, có phải hay không ta phát sốt?" Thiên Song Song sờ sờ trán mình nói.

-"Tiểu thư, ta cũng nóng". Lãnh Phong nhìn nàng khuôn mặt trích tiên rối rắm. "Ta nghe nói hắc ngọc bội tác hợp nhân duyên, có phải hay không là dùng cách này?"

-"Ách, đúng là cái tử ngọc bội, ta đập nát nó" Thiên Song Song dùng toàn lực ném hắc ngọc bội về phía cửa, ngọc bội vỡ tan, bỗng ánh sáng quỷ dị lại xuất hiện, ngọc bội cư nhiên liền lại trở về tay nàng.

Lãnh Phong cùng Thiên Song Song bỗng cảm thấy hỏa như thiêu như đốt, không thể kiềm chế, hai người bắt đầu thoát chính mình ngoại y.

-"Ngọc bội chết tiệt, dám tự ý quyết định, tức tử ta" Thiên Song Song ấm ức không thôi, đặt ngọc bội lên bàn, nội lực chưởng xuống nhém chút vỡ tan cái bàn.

-"Tiểu thư, thiên ý khó tránh, hay là.." Lãnh Phong ngập ngừng, mặt đỏ cà lăm.


Thiên Song Song cũng mặt đỏ như quả gấc; đứng như trời trồng nhìn Lãnh Phong; hai người mặt đối mặt, chằm chằm nhìn về phía đối phương khó xử.

Cơ thể ngày càng khô nóng, dục hỏa khó nhịn, Lãnh Phong tự cởi bỏ trung y, chừa lại quần lót, mồ hôi nhễ nhại, thân thể trắng như tuyết, bộ ngực rắn chắc, hoàn mĩ. Ai có thể biết được một người trích tiên bộ dạng lại có thể yêu mị đến như vậy. Thiên Song Song nuốt hạ một ngụm nước miếng, nhẫn nhịn như muốn cắn nát môi mình.

-"Tiểu thư" Lãnh Phong bối rối nhìn nàng, đôi mắt rất ư là hút hồn; Thiên Song Song cuối cùng kiềm chế không được, tiến lại gần hắn hôn môi lên.

Hai môi chạm vào nhau như điện giật, cái lưỡi cuồng dã của Lãnh Phong chui vào khoang miệng nàng quấn lấy cái lưỡi thơm tho, gặm lấy, mút lấy; dây dưa chơi đùa, Lãnh Phong cơ hồ muốn mút sạch dịch ngọt từ nàng, hai tay ôm siết nàng như muốn hai người nhập thành một làm nàng hít thở không thông.

Thiên Song Song ôm lấy cổ hắn, hôn đáp lại, hai chân vòng qua eo hắn, thân thể nàng tọa trên đùi hắn; hôn nhau làm hai người dục hỏa tiêu bớt một chút nhưng vẫn không thể tiêu trừ.

Lãnh Phong bàn tay càn rỡ bắt đầu di cư xuống thân thể nàng, vội vàng giải bỏ trung y, hắn đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cái yếm đỏ như bị thôi miên; say mê không thôi, cúi đầu vùi mặt vào hai khỏa núi cao cao. Liếm láp, cắn mút, hai tay bắt đầu kéo cái yếm rớt ra, bế nàng lên giường, nhẹ nhàng như sợ thủy tinh vỡ.

Lãnh Phong khẽ cắn vành tai nàng, liếm liếm cái mũi như con mèo liếm chủ nhân; liếm quá đôi môi anh đào đỏ mộng, cắn nhẹ một cái; rồi lần lượt hôn xuống cổ nàng, hai tay tà ác lên xoa bốp hai cái núi thịt; cuối cùng linh lưỡi chiếm cứ nụ hồng đùa giỡn như cái tiểu hài tử bú sữa mẹ.

-"Ân..A..." Thiên Song Song không chịu nổi bắt đầu rên rỉ làm cho Lãnh Phong hưng phấn lên.

-"Tiểu thư" Lãnh Phong giọng khàn khàn tràn đầy tình dục; cúi đầu nhìn hai cái thỏ trắng bị hắn ma sát đã phiếm hồng, mê người không thôi, ở giữa khe nhỏ làm hắn cảm thấy bí ẩn, cúi đầu khám phá, cắn cắn mút mút, nhiều dấu ô mai bắt đầu xuất hiện như một minh chứng tình yêu của hai người.

-"Phong Phong" Thiên Song Song ngân nga, Lãnh Phong làm nàng ngứa không thôi, là thích thú nhưng là rất khô nóng, khô nóng không chịu nổi.

Thiên Song Song bỗng trở mình áp chế Lãnh Phong, xé toạt chiếc quần lót, tiểu Phong Phong một thân thẳng đứng xuất hiện làm nàng đỏ mặt tía tai.


-"Tiểu thư, ngươi thật thô bạo làm Tiểu Phong Phong sợ". Lãnh Phong nũng nịu âm thanh, nhìn hắn như một người hoàn toàn khác, ai biết được thần tiên bộ dáng làm người ta muốn cúng bái cũng chỉ là một cái nam nhân bình thường.

-"Tiểu Phong Phong đừng sợ". Thiên Song Song tay nhỏ vuốt ve; Lãnh Phong bị chọc ngứa mà sướng không thôi, tiểu Phong Phong chốc lát đã trở thành cái  đại gậy th*t, nóng bỏng cứng rắn làm nàng ngốc mà nhìn, nàng không phải chưa từng thấy vật ấy của đàn ông, nhưng mà chỉ nhìn qua màn hình, chưa từng tiếp xúc chân thật như thế này, huống hồ Tiểu Phong Phong rất to, nàng sợ mình ăn không tiêu.

-"Tiểu thư, đừng lo, ta sẽ thật ôn nhu". Lãnh Phong dỗ dành nàng; cắn nhẹ vành tai Thiên Song Song, áp chế nàng xuống dưới, hất tung toàn bộ vật che đậy thân dưới của nàng.

-"Tiểu thư, ngươi thật đẹp". Lãnh Phong nhìn người ngọc hoàn mĩ tựa nữ thần, nuốt hạ ngụm nước miếng khen.

-"Phong Phong, ngươ thật hư". Thiên Song Song nũng nịu chà xát trước ngực hắn, liếm lấy liếm để hai cái chu quả làm hắn thở dốc lên.

-"Nga, tiểu thư". Lãnh Phong khàn khàn giọng rên rỉ, nhiệt độ trong phòng ngày một tăng cao.

Tay nhỏ Thiên Song Song tà ác mò mẫm côn th*t, chọc cho Lãnh Phong hỏa dục bốc lên; tuy vậy nhưng hắn ráng nhẫn nhịn, quay người đặt bộ vị trên mặt nàng, cúi đầu chiếm cứ tiểu mỹ huyệt.

Linh lưỡi xâm nhập hoa huy*t làm mật ngọt tràn ra, hắn mút thật mạnh như muốn uống hết không chừa một giọt mật nào "Tiểu thư hảo ngọt".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui