Đợi đến khi Lăng Canh Tân ôm An Nhược Hảo vào cửa chính Lăng gia, quả nhiên nhìn thấy mấy gã sai vặt chạy từ bên ngoài về, thấy bọn họ trở lại thì thở phào nhẹ nhõm.
An Nhược Hảo ngượng ngùng vùi đầu trong ngực hắn, còn Lăng Canh Tân thoải mái ôm nàng lên xe ngựa, chuẩn bị thay quần áo.
Sau khi bọn họ thay xong xiêm áo sạch sẽ đi ra, nghe thấy mấy nha hoàn đang thầm thì. Hình như các nàng đi gọi Tề đại thúc và Tịnh Thiền cô cô dùng bữa, hai người lại không chịu, ngay cả cánh cửa cũng không mở ra, đuổi các nàng về.
Kỳ quái hơn chính là, bọn họ thấy cửa phòng khách phía tây mở ra, không biết ai lại trộm chăn nệm trên giường phòng khách, giống như rời đi không bao lâu, ngay cả cửa sổ cũng không kịp đóng.
Ở nơi Kỷ Hành này, còn có người không có chăn nệm dùng.
An Nhược Hảo nghe thấy bật cười: hai người này hoàn toàn không có khí tiết rồi. Đoán chừng làm dơ chăn nệm nhà người ta nên ngượng ngùng, còn đi trộm chăn nệm phòng khác che dấu tai mắt người ta, nhưng lại sợ chuyện đổi chăn nệm bị phát hiện, cho nên cự tuyệt cả bữa tối.
Còn Lăng Canh Tân mừng rỡ tựa vào cây cười không ngừng: “Tề đại thúc và Tịnh Thiền cô cô, thật là, chỉ có điều chuyện tốt đã xong rồi, ha ha!”
An Nhược Hảo buồn cười đập hắn, hắn giống như tương đối hả hê. Chỉ có điều, đêm đó đúng là hai người Tề đại thúc và Tịnh Thiền cô cô núp ở trong phòng không ra. Lăng lão gia tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng Chung Cẩn Ngôn chỉ thuận miệng nói một lý do miễn cưỡng rồi, Bạch tiên sinh vẫn mím môi cười.
An Nhược Hảo cười thầm trong bụng, nín nhịn đến nội thương, còn bị Bạch tiên sinh nhìn sang, trái tim nhỏ khẽ run rẩy, lỗ tai tiên sinh quá tốt.
Nhưng ban đêm, khi Tiếu Nhan ngủ mơ mơ màng màng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó, chỉ sợ ăn trộm. Chọc nhị ca, cửa hé ra, chỉ thấy một bóng người chui vèo vào phòng Tề đại thúc và Tịnh Thiền cô cô.
“Nhị ca, tên trộm kia chạy vào phòng của Tề đại thúc, chúng ta nhanh chạy qua.” An Nhược Hảo vội vàng mở rộng cửa, kéo tay áo Lăng Canh Tân.
“Đừng đi, đó chính là Tề đại thúc.” Lăng Canh Tân cười cười chỉ vật trắng nhỏ trước cửa.
An Nhược Hảo cúi đầu xem mới phát hiện đó là một chiếc bánh bao nhỏ: thì ra bởi vì Tề đại thúc chưa ăn bữa tối, nửa đêm chạy tới phòng bếp trộm đồ ăn, thật sự càng ngày càng không có khí tiết rồi.
“Được rồi, Nhan Nhan, chúng ta ngủ tiếp thôi.” Lăng Canh Tân ôm nàng quay về giường, tiếp tục giấc mộng dlqd đẹp. Hình như sau khi mọi chuyện được giải thích trọn vẹn, trong lòng hoàn toàn bỏ xuống, hơn nữa bên cạnh còn có người mình yêu, vô cùng yên tâm.
Đợi đến khi bọn họ đến trấn Cổ Nhạc, đã là ba ngày sau, hình như trấn Cổ Nhạc không khác gì ngày trước, mọi người vui vẻ ăn chơi như thường.
Chỉ có điều khi xe ngựa đến Ngô phủ thì An Nhược Hảo thấy Viên đại thúc và Viên đại nương mang xiềng xích bị đẩy từ trong ra ngoài. Nàng để Chung Cẩn Ngôn đi hỏi mới biết, Viên Phú Cảnh gây ra không ít chuyện ở kinh thành, hơn nữa còn uy hiếp Ngô Thần Miểu giao Ngô phủ cho hắn, bây giờ chuyện của hắn bại lộ, dĩ nhiên phụ mẫu gặp tai ương.
Nhưng An Nhược Hảo thấy mình hiện nay không quyền không thế, cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể lặng lẽ nhìn bọn họ bị dẫn đi.
“Quản gia đại thúc, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Lăng Canh Tân buông rèm xuống dặn bảo.
“Dạ.”
“Nhan Nhan…” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt nặng nề của An Nhược Hảo, không biết nên nói gì.
“Ta chỉ cảm thấy việc đời khó đoán, hơn nữa con người rất dễ đi đến lạc lối.” An Nhược Hảo chỉnh người làm ổ trong ngực hắn, nói thản nhiên.
Lăng Canh Tân nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, không muốn tiếp tục chủ đề không vui này.
“Tiểu thư, cô gia, đã đến.” Chung Cẩn Ngôn ngừng xe ngựa, gọi ở bên ngoài.
An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân xuống xe ngựa, Tề đại thúc đã sớm lên sườn núi nhỏ, giới thiệu với Bạch Tịnh Thiền về căn phòng hắn đã từng mặt dày mày dạn ở trong một khoảng thời gian.
“Tiếu Nhan?” Đột nhiên, giọng Vương Tú Lệ vang lên, “Mới nhìn thấy từ xa, còn tưởng hoa mắt, thì ra đúng là ngươi trở lại.”
An Nhược Hảo chào Vương Tú Lệ đang đứng trước mặt: “Tú Lệ tỷ.”
“Rốt cuộc ngươi đã trở lại.”
“Ừ.”
“Sau này không đi nữa chứ, mấy ngày này cứ ở nhà chúng ta, chờ sửa xong nhà các ngươi rồi tới ở.” Vương Tú Lệ hưng phấn nói.
“Tú Lệ tỷ, chúng ta trở lại để rời phần mộ mẫu thân, sau khi xong chuyện sẽ trở lại Đông Đô.” An Nhược Hảo không nhẫn tâm nhìn nàng ấy thất vọng, nhưng lời cần nói vẫn phải nói.
Quả nhiên, Vương Tú Lệ lộ vẻ kinh ngạc lẫn thất vọng, lúc này mới phát hiện sau lưng Tiếu Nhan còn thêm hai người xa lạ: “Bọn họ là ai?”
“Đây là tiện nội * của Tề đại thúc ta.” Tề đại thúc vỗ ngực một cái, hài lòng.
(*) tiện nội: từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.
Bạch Tịnh Thiền dùng khuỷu tay huých hắn một cái, không định nói chuyện.
Vương Tú Lệ nhớ tới không phải Tề đại thúc nói thê tử đều không còn sao, nhanh như vậy đã cưới một thiếu nữ xinh đẹp, khinh bỉ hắn.
“Đây là Tịnh Thiền cô cô.” An Nhược Hảo vội tiến lên, “Bọn họ mới thành thân mấy ngày trước, là cưới lần đầu, những lời trước kia đều do Tề đại thúc lừa gạt chúng ta. Vị này là Chung Cẩn Ngôn, là quản gia đại thúc nhà ta.”
Mặc dù Vương Tú Lệ cảm thấy rất buồn bực với từ cưới lần đầu này, nhưng không hỏi kỹ, khẽ gật đầu: “Tại sao ngươi muốn đi Đông Đô?”
“Tú Lệ tỷ, chuyện xưa rất dài, một lúc nói không xong. Ta chỉ nói đơn giản, ta tìm được phụ mẫu ruột thịt rồi, bọn họ là người Tấn Bình. Mà phụ thân nhị ca cũng là người Tấn Bình, chắc hắn tỷ cũng biết.”
Vương Tú Lệ gật đầu: “Thì ra người thân của ngươi đều ở bên kia, vậy chẳng phải về sau ta không nhìn thấy ngươi?”
“Tú Lệ tỷ, chúng ta đều ở trong lòng nhau, cho dù xa tận chân trời, nhưng nhớ trong lòng vẫn sẽ cười, không phải sao?”
Vương Tú Lệ thấy bây giờ nàng nói chuyện đã có tu dưỡng rồi, không chung đường đi với nàng, gật đầu.
Sau hai ngày, hai người Bạch tiên sinh và Chung Cẩn Ngôn phụ trách rời mộ, bốn người An Nhược Hảo và Bạch Tịnh Thiền còn định đi Đông Đô thành hôn, coi như là tân nhân *, cho nên toàn bộ tiến trình bị tách ra ngoài, chỉ đứng từ xa nhìn mấy đạo sĩ giậm chân.
(*) Tân nhân: tân lang tân nương
“Tiểu bảo, gọi dì.” An Nhược Hảo đùa với bé cưng trong ngực Vương Tú Lệ.
“Tiếu Nhan, mới bốn tháng thôi, chưa gọi dì được.” Chân lưu manh ở bên cạnh rất vui vẻ.
“Ưmh.” An Nhược Hảo cong môi, mặt buồn bực. Đứa nhỏ này mềm mại trắng trẻo, cảm xúc khi nhéo khuôn mặt nhỏ này khá tốt.
“Tiếu Nhan, chúng ta vẫn gọi tiểu bảo tiểu bảo, không có tên chính thức. Ngươi biết nhiều chữ, không bằng đặt cho cái tên đi.” Vương Tú Lệ nhìn tiểu tử vẫn chảy nước miếng trong ngực.
“Đặt tên sao.” An Nhược Hảo nghĩ tới họ “Chân” này thì hơi lúng túng, lấy không tốt sẽ bị cười cả đời: Ví dụ như Chân Hữu Tài. Nàng nên đặt cho con trai nuôi một cái tên hay, nếu không nàng đã không làm tròn chức trách của mẹ nuôi.
“Nhìn bát tự * của đứa bé này, có thiếu gì?” An Nhược Hảo nhớ mang máng cổ nhân rất để ý điều này.
(*) bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán vận mệnh của một người.
“Đã tính, không thiếu, hơn nữa tiên sinh cũng nói đứa nhỏ này có mệnh tốt, tương lai nhất định sẽ có thành tích lớn, đúng như lời Tiếu Nhan nói.” Vương Tú Lệ cười.
An Nhược Hảo còn lúng túng le lưỡi, nàng chỉ thuận miệng nói dối làm bia đỡ đạn, không ngờ nàng ấy còn tưởng thật.
“Không bằng gọi Chân Thiện Dũng? Thiện lương dũng cảm.” Lăng Canh Tân đề nghị.
“Ý nghĩa tốt, nhưng dũng cảm lỗ mãng.” An Nhược Hảo khẽ lắc đầu, “Không bằng gọi là Chân Thiện Giác đi, giác là ngọc đôi. Ngọc là vật cao thượng, vừa khích lệ đứa nhỏ cả đời làm người thiện lương cao thượng. Tú Lệ tỷ, về sau nhất định phải cho bé đi học, cho dù không thi khoa cử, có chút học thức vẫn là việc nên làm.”
“Ừ.” Vương Tú Lệ nhìn Bạch Tịnh Thiền viết tên trên lụa trắng giao cho Chân lưu manh, không ngờ một nữ nhân cũng có thể viết ra chữ đẹp như vậy, hơn nữa dáng dấp nàng ấy hiển nhiên khác với thôn cô, càng kiên định muốn cho đứa nhỏ học chữ.
Hành lễ cúng bái trên mộ phần còn phải làm một hồi lâu, Lăng Canh Tân tránh Tề đại thúc và Chân lưu manh, mang theo An Nhược Hảo trở về nhà Tiếu Nhan.
An Nhược Hảo nhìn nhà Tiếu Nhan cháy sạch chỉ còn dư lại gỗ đen, khó tránh khỏi đau lòng.
“Nhan Nhan, tới đây giúp một tay.” Lăng Canh Tân ngồi xổm phía sau nhà Tiếu Nhan.
An Nhược Hảo vội vàng đi qua giúp hắn nâng một khối đá lớn, lại nhấc hai miếng gỗ dày thô mới nhìn thấy phía dưới xuất hiện một cái hố, Lăng Canh Tân móc một hộp gỗ bằng đàn hương ra.
“Là cái gì?”
Lăng Canh Tân lau sạch bùn đất phía trên: “Là ngọc trâm đính ước phụ thân đưa cho mẫu thân, nhưng có một ngày mẫu thân giấu đi. Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, ta còn hỏi mẫu thân tại sao, nương chỉ nói lòng người không ở chỗ nương, cần gì phải giữ vật chết này nên chôn.”
“Nhưng sự thật chứng minh tình cảm của phụ thân với mẫu thân rất sâu, chỉ có điều lúc đó vẫn không nói ra miệng.”
“Ta cũng nghĩ vậy, cho nên định mang về Đông Đô, để bên cạnh nương, bây giờ nương ở trên trời có linh cũng thấy rõ.” Lăng Canh Tân không mở hộp ra, chỉ để cho An Nhược Hảo lấy khăn thêu của mình bọc lên trên.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân cất hộp gỗ đàn hương xong, móc hai viên mặc châu từ trong ngực, đưa cho nàng một viên, “Về sau phải cất cho kỹ.”
“Ta mới tìm chỗ cọc gỗ, không tìm thấy, hóa ra ở chỗ chàng.” An Nhược Hảo nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay.
“Ta nhờ Bạch tiên sinh lấy, sợ nàng vứt đi, vẫn giấu.”
“Ừ.” An Nhược Hảo giấu mặc châu trong túi ở tay áo, chờ đến Đông Đô tìm chỗ cất.
Lăng Canh Tân thấy nàng cúi đầu, nàng biết hắn yêu nàng, nhưng hình như không biết hắn yêu nàng nhiều thế nào, ôm nàng vào trong ngực, thở dài.
An Nhược Hảo không chú ý, lúc này cũng cảm thấy tâm tình hắn khác thường: “Chàng làm sao vậy?”
“Nhan Nhan, nàng có biết ta yêu nàng nhiều.”
An Nhược Hảo đột nhiên nghe thấy lời than thở giống như tỏ tình, lại không biết nên nói gì.
“Nàng không biết, từ khi nàng còn bé, ta đã thích nàng, nó không phải yêu thích giữa ca ca với muội muội, mà ta thật sự coi nàng là thê tử tương lai. Khi nàng khóc, ta sẽ hoảng hốt; khi nàng cười, ta cũng thoải mái. Ta lúc nào cũng nghĩ đến nàng, cho dù nàng ngốc, ta cũng chờ nàng lớn lên. May mà hà bá trả nàng lại cho ta, trong lòng ta vui mừng hơn. Thấy nàng và Viên Phú Cảnh, Ngô Đắc Nhân đứng chung một chỗ, nàng không biết ta tự ti bao nhiêu. Nàng xinh đẹp, cũng thông minh một chút, nhưng không nhạy cảm, sẽ không nhìn sắc mặt người ta, không nghe ra lời người khác nói có ý tứ khác. Hơn nữa nàng còn không hỏi, mọi nghi vấn đều tích tụ trong lòng, chờ người khác nói rõ với nàng.”
Đoạn trước Lăng Canh Tân nói vô cùng tốt, đoạn sau lại giống như uất ức, An Nhược Hảo nghe thấy nước mắt đang đảo quanh chợt thu về toàn bộ, nheo mắt: “Chính chàng cũng giấu trong lòng không nói cho ta, còn oán trách ta?”
Ánh mắt Lăng Canh Tân dừng lại, giống như lời nói đã lệch xa, thừa dịp lúc này còn không khí vội kéo lại: “Nhan Nhan, nàng biết ta yêu nàng, muốn tốt cho nàng, nhưng bên cạnh nàng có nam nhân tốt hơn.”
An Nhược Hảo nghe đến nửa câu sau thì tức điên rồi, thì ra khoảng thời gian đó hắn không nói gì chỉ làm bừa cũng bởi vì cái này, thấy lời hắn nói tự ti hơn, nhón chân lên che miệng của hắn.
Lăng Canh Tân còn chưa nếm vị ngọt ngào của nàng, An Nhược Hảo đã rụt về.
“Trên thế giới này không có người nam nhân nào hơn chàng, nhớ kỹ cho ta.”
“Rõ ràng có…”
“Ta nói không có.” An Nhược Hảo ngước bộ mặt hung dữ lên, suy nghĩ của người này rất thẳng, vẫn dùng từ ngữ trực tiếp tẩy não mới tương đối đáng tin.
Lăng Canh Tân thấy nàng nói hết lời đã vội chạy xuống sườn núi nhỏ, vuốt ve cánh môi.
Thật lâu sau mới phản ứng kịp lời nàng nói thật ra hận hắn xem thường chính hắn. Mà Tiếu Nhan vừa nói, hắn chính là nam nhân tốt nhất, ha ha, chính là tốt nhất đó. Sau khi hắn nghĩ thông vẫn vui mừng, cho đến ngày hôm sau khi lên đường đi tới Đông Đô vẫn mím môi cười.
“Chàng cười cái gì?” An Nhược Hảo vẫn nhắm mắt thư giãn từ đầu, lại loáng thoáng hình như có thể nghe thấy hắn đang cười, buồn bực mở mắt.
“Không có gì.” Lăng Canh Tân kéo đầu nhỏ của nàng qua, để cho nàng nằm thoải mái một chút.
“Nói.”
“Ta chỉ nghĩ đến lời nàng nói hôm qua, nghĩ thông suốt mà thôi.”
“Hả, mới một ngày đã nghĩ thông suốt?” Lần này An Nhược Hảo hưng phấn rồi, hiếm thấy đầu gỗ này nghĩ thông suốt
“Ta chỉ nghĩ thông, mặc dù ta không được tính là nam nhân tốt nhất trong thiên hạ. Nhưng ta là người tốt nhất trong lòng Nhan Nhan, hơn nữa còn là nam nhân của Nhan Nhan, là nam nhân duy nhất đời này của Nhan Nhan.”
An Nhược Hảo không nghĩ tới phát triển thành câu này, mặc dù là thật, nhưng cảm giác hơi kỳ cục, nhắm mắt không để ý đến hắn.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, “Cuộc đời này, ta nhất định không phụ nàng, chỉ có một mình nàng làm thê tử, thân mình, trái tim, đều của một mình nàng.”
An Nhược Hảo mở mắt, vừa hay nhìn thấy tình ý trong mắt hắn nồng đậm đến tận cùng, hắn đột nhiên phong tình khiến cho nàng khó nói, lập tức kéo hắn xuống, đóng cảnh hôn sâu.
Trên đường từ trấn Cổ Nhạc đến Đông Đô, bọn họ không trì hoãn, ở biên cảnh đã nhận được tin tức từ lâu, cho nên sớm chuẩn bị xe ngựa tốt chờ, cho nên, chỉ nửa tháng, bọn họ đã đi xong lộ trình vốn phải một tháng.
“Nhan Nhan, đến Đông Đô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...