Tông Chính Sở nâng mày, phất tay ý bảo mọi người lui ra.
“Không ai biết viện quân sẽ không đến.” Ánh mắt Tông Chính Sở xẹt qua quân lính đứng ở dưới thành.
“Vậy ngươi để bọn họ thật cao hứng đi tìm chết sao?!” Hoa Vị Miên đáp lại một cách mỉa mai.
Tông Chính Sở im lặng nhìn nàng, nói: “Không có cách nào tốt hơn.”
Hoa Vị miên nghẹn lời, chân mày nhíu lại thật sâu, có chút khổ sở, có chút bất đắc dĩ.
Tông Chính Sở nhẹ ấn trán nàng một cái, nói: “Có ta ở đây.”
Hoàng đế Đại Ân quốc Thuần Vu Phóng muốn giết Tông Chính Sở, bất hòa với Xa Kỵ tướng quân Tông Chính Sở, xuất viện quân chỉ là lừa gạt, hai mươi vạn quân không đến, chẳng phải tương đương với hai mặt thụ địch?
“Tông Chính Sở, phải làm sao bây giờ?” Hoa Vị Miên không nhịn được hỏi, con ngươi trong suốt không kiềm chế được ánh lên tia khủng hoảng.
Không sai, Hoa Vị Miên nàng không có chuyện đứng đắn, chuyện lừa gạt hãm hại nào chưa từng làm, nhưng đêm qua nàng từ trong mộng thức tỉnh, thấy một nơi khắp chỗ đều là thi hài khô héo, có ánh mắt đột nhiên nhìn nàng, giống như oán hận nàng lừa gạt bọn họ uổng phí tính mạng!
Tông Chính Sở cầm tay nàng, đặt trong tay khẽ nhéo, ánh mắt bình tĩnh, “Vị Miên, tin tưởng ta.”
Hoa Vị Miên ngây ngốc hai giây, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, chợt hất ra, hấp tấp chạy xuống dưới.
Tông Chính Sở có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của nàng, hắn lo lắng nhưng cũng chỉ dư thừa, Hoa Vị Miên cho tới bây giờ cũng không phải là nữ tử thương xuân bi thu.
Hoa Vị Miên nghiến răng từ trên thành vội chạy xuống, kéo Lục Hà, vẻ mặt hung thần ác sát nói: “Mấy ngày trước ngươi làm một búp bê vải?”
Lục Hà bị dọa phát khóc, gật đầu.
“Mang tới cho ta.” Hoa Vị Miên đẩy nàng ra, lại nói: “Nhân tiện tìm cho ta một tá kim may!”
Lục Hà nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nàng, tất nhiên không dám chậm trễ, xoay người bỏ chạy, đi chưa được hai bước lại bị gọi lại.
Hoa Vị Miên nhìn kĩ Lục Hà, hồi lâu mới nói: “Có kim thép hay không? Càng thô càng tốt!”
“Tiểu thư người đang làm gì?” Ngọc Dạng cau mày nhìn bóng dáng đứng trong lều giương nanh múa vuốt, nghe tiếng chửi rủa thỉnh thoảng truyền đến, không khỏi thắc mắc.
Như Yên đồng dạng buồn bực nhìn Lục Hà, Lục Hà rụt cổ một cái, sợ hãi nói: “Ta cũng không biết a. . .”
“Ngươi vào xem một chút đi!” Ngọc Dạng chọc Lục Hà.
Lục Hà chợt lui về phía sau, trợn to hai mắt nói: “Tại sao lại là ta?! Ngươi không biết dáng vẻ tiểu thư lúc sáng đáng sợ như thế nào sao!”
Ngọc Dạng giận đến mức thở mạnh, mắng một tiếng: “Tiểu quỷ nhát gan”, liền đánh bạo xốc lều vải.
Lúc ấy tâm tình Ngọc Dạng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung -- quỷ dị!
Đầy lều cỏ là giấy vàng phù đỏ, giá cắm nến vàng, bát quái vàng bày đầy bàn, phía trên bày một chén chu sa, những đạo cụ khác cũng đều được làm bằng giấy, Hoa Vị Miên đứng ở trước bàn, bóp chặt một búp bê vải không biết trong miệng đang lẩm nhẩm cái gì.
“Tiểu Thư!” Ngọc Dạng chợt cầm cái ly trên bàn vứt xuống đất, hét lớn một tiếng.
Hoa Vị Miên bị dọa sợ tay run lên, trợn mắt nhìn nàng một cái, “Gào cái quỷ gì?!”
Ngọc Dạng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: “May mắn ngươi không trúng tà. . . . .”
Hoa Vị Miên lười phải lý luận cùng nàng, cười âm hiểm, giơ búp bê cả người đầy kim lên, nói: “Treo lên bệ, dùng hỏa hình!”
Thuần Vu Phóng, lão nương không chỉnh chết được ngươi liền làm cháu của ngươi!
“Tiểu thư muốn đốt cái gì. . . . . “ Như Yên cũng vào, nhìn căn phòng quái dị, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư chẳng lẽ đụng phải đồ gì không sạch sẽ sao?”
“Ta đang đánh tiểu nhân!” Hoa Vị Miên giận dữ nói.
Ngọc Dạng nhìn búp bê vải, phía trên không có tên ai.
“Tiểu thư muốn đánh người nào?” Nàng bắt đầu sắp xếp lại lều vải.
Hoa Vị Miên nhìn nàng, mắt trợn trắng, nói: “Nói ra thì mất linh!”
Ngọc Dạng vừa nói gì, liền bị Thanh Dương lòng như lửa đốt xông tới cắt đứt.
“Hoa Vị Miên, mãnh xà không chịu ăn, ngươi mau cho nó ăn!”
Thanh Dương vừa vọt vào thấy một màn này, không khỏi ngẩn người, nhưng chốc lát liền khôi phục như cũ, cầm mãnh xà đang thoi thóp nói: “Ngươi nhanh một chút!”
Tâm tình Hoa Vị Miên vô cùng khó chịu, hất hàm lên, lỗ mũi hướng về phía Thanh Dương, nói: “Đây là thái độ nhờ vả người khác của ngươi sao?!”
Ngay cả Đại Ân hoàng đế đối với hắn cũng là lấy lễ tương đãi, một Hoa Vị Miên nho nhỏ, cũng dám lên mặt!
Thanh Dương nhíu mày, thu lại vẻ nôn nóng, ánh mắt bén nhọn nhìn nàng, nói: “Hoa Vị Miên, chuyện ngươi gạt ta ta còn chưa tính sổ!”
Hoa Vị Miên ném búp bê vải trong tay, đoạt lấy mãnh xà, nói: “Đúng là ông lớn mà, không phải chỉ một cái tên thôi sao, còn mang thù lâu như vậy. . . . . .”
Thanh Dương đè nén tức giận, được rồi, coi như không nghe thấy.
Hoa Vị Miên cầm đuôi mãnh xà đi tới trước lồng tre của Tiểu Hoa Bì, làm bộ muốn ném nó vào, Tiểu Hoa Bì bị dọa sợ giật mình, đưa móng vuốt muốn cào mãnh xà, con ngươi máu đỏ của mãnh xà chợt mở ra, thân thể lắc lắc, cứng ngắc trên không trung, giằng co với Tiểu Hoa Bì.
Hoa Vị Miên quay đầu nhìn Thanh Dương, quơ quơ vật trong tay, hướng hắn ném qua, nói: “Xem ra nó vẫn tương đối thích ăn sống.”
Thanh Dương nhíu mày, không thèm nhìn Hoa Vị Miên, xách mãnh xà rời đi.
Hoa Vị Miên vỗ vỗ tay, đột nhiên nghĩ đến kể từ khi ra khỏi Vu Lam thành gặp qua Vu Bàn Nguyệt, đoạt mãnh xà của hắn, hắn sẽ từ bỏ ý đồ dễ như vậy sao. . . . . .
Ngày hôm sau.
Hoa Vị Miên nửa sống nửa chết nằm trên lưng ngựa, tận lực để cho cái mông nhỏ rời yên ngựa, quay đầu vô cùng u oán nhìn Tông Chính Sở ung dung bình tĩnh, ngày ngày đều ở trên lưng ngựa, cái mông của hắn sao còn cong như vậy. . . . . .?
Tông Chính Sở quay đầu lại, “xinh đẹp” cười một tiếng: “Trừ một thỏi vàng.”
Vàng chính là vật Hoa Vị Miên thích, lúc này ngồi thẳng lên, lớn tiếng nói: “Ta không có meo meo nhìn người khác, tại sao trừ tiền của ta!”
“Buổi tối ngươi muốn thế nào cũng được.” Tông Chính Sở khốc khốc bày ra tạo hình đón gió mà đứng, tóc dài phiêu dật sau gáy.
Nội thương! Nội thương nghiêm trọng! Hoa Vị Miên từng đơn thuần cho rằng Tông Chính Sở là một kẻ phúc hắc, bây giờ nhìn lại, còn có chút biến thái!
Gục mắt xuống, Hoa Vị Miên đảo qua vô hạn ánh mắt YY xung quanh, phảng phất thấy trên mặt mình viết một chữ “sắc” thật to, nàng thật sự còn oan hơn Đậu Nga a!
“Tông Chính Sở, ta với ngươi thương lượng chuyện này được không.” Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Hoa Vị Miên bị chiều cao chênh lệch đả kích thương thích đầy mình, ngước đầu nói: “Sau này ban ngày đừng nói lời làm cho người khác nghĩ bậy được không?”
Tông Chính Sở lật người xuống ngựa, hạ dây cương, ý vị sâu xa nói: “Vẻ mặt của ngươi làm cho người ta nghĩ bậy.”
Hoa Vị Miên sửng sờ tại chỗ, nheo mắt lại, sờ sờ cằm, chẳng lẽ. . . . Tông Chính Sở với nàng đang tán tỉnh nhau?!
Chợt xoay người, tóc dài liền vung vào mặt Hoa Vị Miên, Tông Chính Sở cũng không quay đầu lại nói: “Có rãnh rỗi thì tới tập cưỡi ngựa.”
Hoa Vị Miên tròn mắt bụm mặt, thật không biết xấu hổ, đả thương người sau lưng! Tóc dài như vậy vung vào mặt thật đau!
Còn chưa kịp mắng to, Vệ Hổ bên kia đã dắt tọa kỵ Đạp Tuyết cấp năm sao của Tông Chính Sở đi ăn cỏ, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là mùi thối đuôi ngựa giống như tóc của chủ tử nhà nó phả vào mặt mình!
Hoa Vị Miên tức giận, lúc này rút lấy đao của một binh lính bên cạnh, hét lớn một tiếng, “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!” Tông Chính Sở cưỡi trên đầu nàng còn chưa tính, ngay cả một súc sinh cũng lên mặt!
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Ngọc Dạng gấp rút đi lên ôm lấy hông của nàng, nói: "Đây chính là ngựa của tướng quân a, vô cớ chém giết chiến mã sẽ chịu phạt đấy!"
Hoa Vị Miên mềm yếu võng người, một phen hất Ngọc Dạng ra liền sát khí đằng đằng xông lên, sợ tới mức Vệ Hổ ném cương ngựa bỏ chạy, còn tưởng rằng mình đắc tội nàng.
Ngọc Dạng ôm cái mông vội vàng nháy mắt cho hai người khác, Như Yên cùng Lục Hà cũng cùng nhào tới ôm lấy hông của nàng, hét lên: "Tiểu thư, nhịn một chút, nhịn một chút!"
Hoa Vị Miên hít sâu, sau đó nở rộ một ngụ cười không thể giả dối hơn, "Trên đầu chữ nhịn có một cây đao, dám dùng đao đâm lòng của ta. . . . . . Hừ hừ. . . . . ."
Ba người Như Yên rùng mình một cái, nhưng lại thủy chung không đợi đến đoạn "Hừ hừ" quỷ dị phía sau, bởi vì Hoa Vị Miên đã khẽ vỗ mái tóc, ném đao, xoay người đi về phía trướng của mình.
Ba người hai mặt nhìn nhau, ôm một bụng suy đoán, vẫn là đi theo.
Hoa Vị Miên cũng không phải là người hào phóng như vậy, lập tức nghĩ biện pháp thoát khỏi ba người Ngọc Dạng, nàng quyết định, muốn báo thù! Cởi bỏ bộ y phục bất tiện, tìm một bộ nhẹ nhàng, tìm sợi dây cột tay áo lại, lại ăn trộm một cái quần ngoài từ đống quần áo của Tông Chính Sở, mặc dù có một chút rộng, nhưng dùng sợi dây buộc lại vẫn có thể mặc.
Giật giật thân thể, Hoa Vị Miên hài lòng cười, thế này không phải nhẹ nhàng hơn ư, tay áo lớn như vậy, quả thật chính là lãng phí vải vóc, chờ sau này rời khỏi quân đội, nàng phải mở tiệm bán quần áo, đối tượng khách hàng: thanh lâu! Đến lúc đó muốn tiết kiệm bao nhiêu vải đều được rồi. . . . . .
Tặc tặc chạy tới chuồng ngựa, Hoa Vị Miên tháo dây buộc Đạp Tuyết ra, vẻ mặt hưng phấn leo lên lưng ngựa, ban đầu còn sợ Đạp Tuyết tính khí bướng bỉnh, bởi vì theo nàng biết, phàm là súc sinh bị nhân tài như Tông Chính Sở hàng phục khẳng định đều là súc sinh tính khí dữ dội, không nghĩ tới Đạp Tuyết hừ hai tiếng, liền đứng đó để cho nàng bò lên.
Ngồi thẳng thân thể, Hoa Vị Miên dương dương đắc ý nhìn đầu ngựa trước mặt, lớn tiếng thét, "Ngươi cứ như vậy bị ta chinh phục. . . . . . !" Tiếp theo hung hăng quất một roi vào trên người Đạp Tuyết.
Đạp Tuyết hí một tiếng, giống như tên rời khỏi dây cung phóng đi, Hoa Vị Miên sợ tới mức vội vàng ôm lấy cổ ngựa, trực tiếp kêu la: "Ngươi chạy chậm một chút! Chạy chậm một chút!"
Đạp Tuyết cõng Hoa Vị Miên liền phóng về phía ngoài sơn cốc, một đường muốn quăng Hoa Vị Miên ra, nhưng Hoa Vị Miên níu lấy lông của nó, chính là không buông tay, nó vùng vẫy, Hoa Vị Miên nhéo, nó đau, vùng vẫy càng lợi hại hơn, Hoa Vị Miên liền nhéo càng lợi hại hơn. . . . . . Như thế tạo thành tuần hoàn ác tính, lục phủ ngũ tạng của Hoa Vị Miên tất cả đều lộn tùng phèo rồi!
Vệ Hổ mới vừa rồi đi lấy nước xa xa vừa nhìn thấy cảnh này, quăng thùng nước liền chạy về phía trướng của Tông Chính Sở, Đạp Tuyết kia chỉ nhận một mình tướng quân, tướng quân kia lại chỉ nhận một mình Hoa Vị Miên, đến lúc đó người xui xẻo còn không phải là tên trông ngựa hắn sao!
Tông Chính Sở nghe vậy, ba chân bốn cẳng vọt ra ngoài doanh trướng, xoay người lên ngựa, một mạch đuổi theo Đạp Tuyết.
Hoa Vị Miên không muốn nhận thua, không muốn xuống khỏi người Đạp Tuyết, dứt khoát nhắm mắt lại mặc nó điên thế nào, dù sao nàng đau cũng vui vẻ, không để cho ta sống dễ chịu, cũng quyết không để cho ngươi sống dễ chịu!
Hành động của Hoa Vị Miên có thể dùng một thành ngữ đơn giản hình dung, là Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ.
"Hoa Vị Miên, nhảy ngựa!" Tông Chính Sở quát to một tiếng, đành chịu ngựa của mình không đuổi kịp Đạp Tuyết, chỉ có thể ở phía sau lo lắng suông.
Hoa Vị Miên quay đầu lại nhìn hắn, hé mồm nói: "Ta hôm nay muốn thu thập nó phục tùng. . . . . . !"
Lời còn chưa dứt, Đạp Tuyết liền dừng lại, thân thể lao xuống, Hoa Vị Miên liền bị quăng về phía trước.
"Thật là một. . . . . . Sao chổi!" Hoa Vị Miên bộ dạng kẻ vô lại gục trên mặt đất, ngực đau đớn, của nàng là B nha, tuyệt đối bị mài thành a rồi. . . . . .
Tông Chính Sở bay người lên trên lưng Đạp Tuyết, hai ba lần ổn định nó, mới vội vàng đi tới bên cạnh Hoa Vị Miên, trên cao nhìn xuống hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Hoa Vị Miên quay đầu lại một nhãn đao giết người đi qua, "Các ngươi đều khi dễ ta!"
Tông Chính Sở thở dài, xuống ngựa đỡ nàng dậy, đưa tay nhặt cỏ xanh ở khóe miệng nàng, nhịn cười không được, "Ngươi so mạnh với người làm gì a!"
Hoa Vị Miên nhổ mùi vị mặn mặn trong miệng ra, vô cùng u oán nhìn của hắn, vành mắt đều đỏ, "Ai kêu nó khi dễ ta, cũng giống ngươi. . . . . . Luôn chỉ có một trời, ta cần phải làm thịt nó nhắm rượu!"
Tông Chính Sở kéo nàng qua, đôi mắt mắt xanh lục mỉm cười, động tác trên tay cũng trở nên nhẹ hơn, nhẹ giọng nói: "Trở về bôi thuốc."
Lắp bắp trở lại trại lính, Hoa Vị Miên nhặt một quả mơ bỏ vào trong miệng, chua đến nước mắt cũng rớt ra rồi, nhưng trong miệng vẫn đầy vị mằn mặn, chạy đi hỏi Thanh Dương, ai ngờ hắn lại nhấc cằm nói: "Ta không phải là ngựa, lại không ăn rồi cỏ, làm sao biết nó mùi vị gì!"
Hoa Vị Miên bị nghẹn đến trực tiếp dậm chân, la hét thù này không báo không phải là nữ tử.
Trộm một chén đồ chua nhỏ từ nhà bếp, vừa ra khỏi trướng, chỉ thấy mọi người chung quanh đều chạy về phía chuồng ngựa, kéo lại Vệ Hổ đang vội vã, hỏi: "Xảy ra chuyện gì nhi rồi hả?"
"Ta cũng không biết a, Đạp Tuyết mới vừa rồi còn thật tốt, lúc này không biết tại sao liền ói nước bọt rồi. . . . . ." Nói xong cũng chạy về trướng của Tông Chính Sở.
Hoa Vị Miên cầm chén đồ chua, hắc xích hắc xích chạy tới xem náo nhiệt, thấy Đạp Tuyết ngã xuống đất bốn chân co giật, trong lòng liền thoải mái a, đây chính là cái gọi là quả báo a, Hoa Vị Miên nàng cũng không phải là dễ khi dễ đâu!
"Tướng quân đến rồi!" Có người rống to một tiếng, đám người tự động phân ra một con đường, Tông Chính Sở cùng Thanh Dương bước vào.
Tông Chính Sở liếc mắt nhìn Đạp Tuyết, hếch mày, liếc mắt ra hiệu cho Thanh Dương, Thanh Dương lập tức ngồi xổm người xuống đi kiểm tra.
Cho Đạp Tuyết chút nước thuốc, Thanh Dương đứng dậy nói: "Vệ hổ, mới vừa rồi Đạp Tuyết ăn gì?"
Vệ Hổ gãi gãi đầu, nói: "Còn chưa kịp cho ăn gì, chỉ uống nước, nhưng rất nhiều ngựa cũng đã uống nước?"
Thanh Dương nhíu mày, biết Vệ Hổ nói có đạo lý, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là kiểm tra nước, nhưng nước cũng không có dị thường.
Đang đứng khổ cực suy nghĩ, khóe mắt quét thấy Hoa Vị Miên núp trong đám người, còn nhìn có chút hả hê ăn cái gì đó, thấy vậy lão đại hắn không vừa mắt, há mồm liền nói: "Ngươi ăn cái gì?"
Ánh mắt của mọi người thoáng chốc vọt tới Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên thong thả ung dung nuốt đồ chua, mới nói: "Mắc mớ gì tới ngươi? !" Dứt lời còn hung hăng so ngón giữa.
Thanh Dương mặc dù không hiểu ý tứ hình tay của nàng, nhưng đoán cũng đoán được không phải là lời tán dương gì, lửa giận bùng phát, vụt đứng lên, đang định nổi giận, trong đầu lại đột nhiên thoáng qua thứ gì, khẽ mỉm cười, thần sắc cũng nhẹ nhõm đi không ít, phân phó Vệ Hổ nói: "Đi ra ngoài cốc cắt một chút cỏ trở lại."
Vệ Hổ không rõ đã bỏ đi, Tông Chính Sở cũng là mặt như có điều suy nghĩ, mới vừa rồi Hoa Vị Miên cỡi Đạp Tuyết xuyên qua cốc này, hoa cỏ ngoài cốc màu xanh um tùm, là một nơi tốt cho ngựa ăn, Đạp Tuyết vừa rồi ăn cỏ ngoài đó. . . . . .
"Thanh Dương, trở về trướng!"
Mới vừa nghe được thanh âm của Tông Chính Sở, Hoa Vị Miên một phen xốc xếch liền bị hắn kéo vào trướng, đẩy tới trước mặt Thanh Dương, người mới vừa ổn định, liền nghe hắn lạnh lùng nói: "Bắt mạch cho nàng!"
Thanh Dương liếc mắt nhìn một cái Hoa Vị Miên, nói: "Tai họa do trời, không chết được."
Hoa Vị Miên vừa nghe, không vui, cho ngươi hai lượng màu sắc ngươi liền mở phường nhuộm rồi, nàng không lên tiếng, thì ngược lại còn bị tổn hại!
"Nàng không phải đang uống thuốc đó sao?" Thanh Dương trên mặt châm chọc, "Hoa tiên tử y thuật cao siêu, dụng độc hạng nhất, làm sao không biết một chút tiểu xảo này, chỉ sợ là cố tình chi phối đi!"
Hoa Vị Miên nghe được lời này là níu cho Tông Chính Sở nghe, nàng quay đầu đi nhìn Tông Chính Sở, sắc mặt người sau không thay đổi, nói: "Vị Miên không biết."
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nói không chừng là gian tế nơi đó phái tới. . . . . ." Thanh Dương hung hăng gây sự.
"Thanh Dương, kiếp trước ta đào mộ tổ nhà ngươi sao mà ngươi níu lấy ta không thả!" Hoa Vị Miên trừng mắt, so với ai khác còn hung hăng hơn, who sợ who!
"Ngươi dám nói ngươi chưa từng ăn qua giải dược?" Thanh Dương lạnh lùng ôm cánh tay, "Biết rất rõ ràng cỏ ngoài cốc có độc, nếu không phải là cố ý hãm hại, như thế nào lại biết chuyện mà không báo?"
Hoa Vị Miên đem chén giấu trong tay áo lấy ra, đặt ở trước mắt hai người, nói: "Ta ăn đồ chua thế nào, của ngươi trồng sao?!"
"Đồ chua? !" Thanh Dương thật sửng sốt, dù thế nào cũng không nghĩ ra cư nhiên là một chén đồ chua, thất thanh nói: "Ngươi ăn đồ chua làm gì?"
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, nói: "Còn không phải là lấy độc trị độc sao!"
Thanh Dương mất tiếng một hồi, một hồi lâu nói không ra lời, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, mới vừa rồi nàng kêu la trong miệng nàng mặn, hắn còn tưởng rằng nàng không có chuyện gì gây chuyện, bây giờ nhìn lại là mùi vị trứng cá phấn, chẳng qua là hắn không hiểu câu lấy độc trị độc này đến tột cùng có thể biểu đạt ý tứ gì.
"Xem ra chuyện đã tra ra chân tướng rồi." Tông Chính Sở nói.
Thanh Dương gật đầu một cái, nói: "Nước sông trong núi có một loại bèo, mầm móng theo nước trôi chảy, vốn là không độc, nhưng cộng thêm trứng cá phấn lại có thể khiến súc vật co rút mà chết. . . . . ." Vừa nói nhìn Hoa Vị Miên một cái, "Đối với người vô hại."
Tông Chính Sở suy nghĩ một hồi, liền nói: "Tiểu Hà, phân phó, tất cả chiến mã không cho dắt ra ngoài cốc."
"Dạ, tướng quân!" Đinh Tiểu Hà ở ngoài trướng đáp.
"Ngươi cứ như vậy khẳng định cỏ ở ngoài cốc bị hạ độc?" Hoa Vị Miên hỏi: "Ngộ nhỡ là những vật khác thì sao?"
"Việc này ít nhiều làm phiền ngươi, tiên tử ăn cỏ. . . . . ." Thanh Dương cười đến vẻ mặt chế nhạo.
"Ngươi. . . . . . !" Hoa Vị Miên tức giận, bất quá, lại không thể đánh, mắt trợn trắng lên, quăng tay áo liền muốn mắng thô tục, lại bị một ánh mắt giết người của Tông Chính Sở trở lại, lời nói ở trong cổ họng vòng vo hai vòng, liền thay đổi thành, "Thay ta thăm hỏi nữ quyến cả nhà các ngươi!"
Thanh Dương mặt liền biến sắc, nhịn lại nhịn, ngược lại Tông Chính Sở ở một bên dáng vẻ tự tiếu phi tiếu, rất thích ý quan sát tình huống trước mắt.
"Nếu không phải là Tông Chính che chở ngươi, ta đã sớm. . . . . . !"
"Đã sớm như thế nào?" Hoa Vị Miên được voi đòi tiên, "Nếu không phải là ta lòng từ bi, mấy tiểu sủng vật ngươi nuôi kia vẫn không thể trốn đi tập thể, Phật viết tướng từ tâm sinh, lông mày mỏng mắt nhỏ cằm nhọn, vừa nhìn thì không phải là người tốt!"
Thanh Dương một đôi mắt xếch giận đến thiếu chút nữa thành thẳng, chỉ vào Hoa Vị Miên, ". . . . . . Nữ nhân chanh chua!"
"Được rồi, " Tông Chính Sở tức thời cắt đứt đoạn đối thoại không hề có tính xây dựng của hai người, "Tối nay ứng chién, các ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Hai người đều ngẩn ra, sau đó trừng mắt nhìn đối phương, nghênh ngang rời đi.
Nửa đêm canh ba, quả nhiên trống trận nổi lên, Hoa Vị Miên mộng đẹp say sưa, lại bị Ngọc Dạng từ trong chăn kéo ra ngoài:
"Đánh giặc rồi, nhanh đi trợ uy!"
Hoa Vị Miên mặt im lặng, nàng cho rằng công việc của mình chỉ có khúc dạo đầu diễn giảng cùng tổng kết, vào lúc này còn phải theo dõi quan sát toàn bộ quá trình?!
"Cảnh tượng máu tanh không thích hợp với ta. . . . . ." Hoa Vị Miên cố gắng khuyên Ngọc Dạng, lại thấy lông mày nàng nhéo một cái, chính nghĩa lẫm nhiên nhìn mình: "Tiểu thư, tướng quân cùng các vị đại nhân đều ở đây đánh giết đẫm máu, ngài cũng quá không hiền hậu!"
Hoa Vị Miên bị nói xấu hổ, nàng luôn luôn là chủ nghĩa an nhạc, trôi qua khoái khoái lạc lạc là tốt rồi, không cần sóng to gió lớn, nhưng số mạng bất đắc dĩ như thế, như thế nào nghiêm mặt ngụy trang cũng không che đậy được chói lọi sáng quắc của nàng. . . . . .
Hoa Vị Miên vẫn còn đang trong thời điểm tự thỏa mãn. Không nói tới mưu kế hạ độc trong cỏ, đại quân của Tông Chính Sở mấy ngày liên tiếp ngựa không ngừng vó câu trèo non lội suối, đây cũng là một cơ hội thật tốt. Tây Hòa quốc lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết hồi mã thương [1], sẽ chọn thời điểm nửa đêm, không phải là muốn thừa dịp đại quân của Tông Chính mệt mỏi không chịu nổi, giết một người ứng phó không kịp, tiếc rằng trứng cá phấn kia đã bị Tông Chính Sở phát hiện.
[1]: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch
Hoa Vị Miên vừa bắt đầu rất là tò mò, nhìn Dư Hạo Thành kia bộ dáng khô khan cổ hủ nhất định là loại người dùng sức không dùng kế, làm sao lại nghĩ đến dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy, sau mới hiểu được, ấy là âm hiểm quân sư Thư Lưu Quan ra tay, cái này kêu là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. . . . . . Thật ra thì cũng không thể trách hắn, muốn trách, thì trách hắn đụng phải Hoa Vị Miên dám "ăn cỏ".
Dư Hạo Thành hiển nhiên không để ý tới hiệu quả và lợi ích của trứng cá phấn, cho nên hắn dùng toàn lực muốn cùng Tông Chính Sở phân thắng bại, mà thủ hạ của Tông Chính Sở chính là binh lính mệt mỏi mấy ngày nay, mặc dù là nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng cũng ăn chút thua thiệt. Nói thật, Hoa Vị Miên trước kia chỉ thấy qua thịt nướng trên đống lửa, chưa từng thấy đánh nhau trên đống lửa, vì vậy, trận đánh này, trong bóng đêm mê ly, trôi qua mông lung trong đôi mắt ngái ngủ của nàng.
Thời điểm mặt trời bắt đầu mọc, Hoa Vị Miên ở doanh khẩu nhìn thương binh từng bước từng bước được mang trở lại, trong miệng từng trận lạnh cả người, kêu mấy người Ngọc Dạng đi hỗ trợ chăm sóc người bị thương, một mình đi tới trong trướng của Thanh Dương, lặng lẽ mài thuốc.
Thanh Dương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng im lặng, bưng một đống dược thảo đặt ở cạnh tay nàng, vừa đúng cần người nghiền thuốc, hắn cũng không có khách khí.
"Thanh Dương, mỗi lần đánh giặc đều sẽ chết rất nhiều người sao?" Hoa Vị Miên yếu ớt hỏi.
Thanh Dương vốn định đùa giỡn nàng đôi câu, lại thấy vẻ mặt nàng nghiêm cẩn, cũng thu lại vẻ mặt, khẽ nghiêm trang, "Quyết chiến sơn hà, nơi nào không có chảy máu rơi lệ."
"Người quyết chiến sơn hà có mấy người, lại muốn nhiều người như vậy phải trả giá thật lớn. . . . . ."
"Chỉ cần có Sở hà Hán giới phân chia, liền không tránh được xung đột vũ trang." Thanh Dương ngừng động tác trên tay, nói: "Từ xưa đã thế."
Hoa Vị Miên khẽ phiền muộn một chút, thương xuân bi thu quả thật không phải là phong cách của nàng, nhưng chảy máu thành sông nàng nhìn không được, có lãnh thổ phân tranh tự nhiên sẽ có chiến sự, lập địa thành phật cũng là chuyện hoang đường gạt người, cách giải quyết duy nhất chính là Nhất Thống Thiên Hạ, chỉ có thống nhất rồi, mới có thể trong thời gian ngắn tránh khỏi chém giết. . . . . . Nhưng thiên hạ như thế nào hảo hảo thu phục . . . . . .
Lượn một vòng, vẫn phải là giết!
"Ngươi đi xem qua Tông Chính chưa?" Thanh Dương đột nhiên hỏi.
Hoa Vị Miên giật mình một cái, nàng thế nào quên mất Tông Chính Sở, bất quá nghĩ lại, cái tên lợi hại kia, cũng sẽ không bị thương.
"Hắn cũng sẽ không bị thương . . . . . ." Hoa Vị Miên thấp thỏm nói.
Thanh Dương liếc nàng một cái, tiếp tục sắp xếp lại dược liệu, "Có thể đi, bất quá một người sẽ không dễ dàng bị thương, tất nhiên đại biểu hắn trước kia từng bị thương rất nhiều, cũng không thể đại biểu hắn sau này sẽ không bị thương."
Hoa Vị Miên suy nghĩ những lời này như thế nào giống câu nói của Lỗ Tấn: "Trên đời vốn không có đường, người đi nhiều, ắt thành đường" có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, không nhìn ra, hắn còn là một ngụy Triết Học Gia!
"Hắc hắc" cười một tiếng, Hoa Vị Miên ung dung, "Sẽ không, ta tin tưởng hắn."
Con ngươi Thanh Dương hơi co lại, đánh giá người đang ngồi vui vẻ ở kia một chút, trong lòng luôn không khỏi sợ hãi, Hoa Vị Miên thoạt nhìn đần độn, nhưng ánh sáng trong mắt nàng lại khiến cho lòng người kinh sợ, cho dù nàng đang cười, nàng đang giận, loại ánh sáng này vẫn vững vàng núp phía sau nàng, mơ hồ tùy thời, giống như có thể xuyên thấu lòng người, thăm dò bí mật ở chỗ sâu nhất của con người. Kẻ địch đáng sợ nhất cũng không phải là nàng đối với ngươi biết mình biết ta, mà là ngươi nhìn không thấu nàng, nhìn không thấu, mọi thứ của nàng đều không thể nhìn thấu. Hoa Vị Miên, đúng là như thế! Hắn nhìn không thấu cũng đoán không ra, trước mắt mà nói, hắn không nắm giữ được nàng một chút nào, ngược lại để cho nàng nắm mũi dẫn đi. . . . . . Bất quá tương lai còn dài, không vội.
Hoa Vị Miên là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân thông minh lanh lợi, tự nhiên phát huy giác quan thứ sáu vô cùng siêu cường tiếp thụ được sóng điện từ ánh mắt của đồng chí Thanh Dương, da đầu một hồi tê dại, trong lòng trực tiếp nói thầm, trên mặt nàng lại không đẻ ra thêm cái gì, đừng nhìn như thế có được không?
"Ta nói, Thanh Dương quân. . . . . ." Hoa Vị Miên hạ cối xay xuống, quay tới đứng đắn nhìn Thanh Dương, nói: "Dù ngươi nhìn ta thế nào ta cũng sẽ không biến thành Vu Bàn Nguyệt, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy, Phật viết, sắc tức là không, không tức là sắc. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời liền nhanh chóng lắc mình bay khỏi lều, vừa dứt , một bình thuốc bóng loáng liền rơi xuống trước đầu ngón chân nàng, trên mặt đất nát thành một cái hố to.
Hoa Vị Miên sờ sờ mồ hôi lạnh trên mặt, "Thẹn quá thành giận nữa à. . . . . ."
Xem chừng lửa giận của Thanh Dương một lát cũng sẽ không tiêu tan, kết quả là nàng thoải mái ung dung đi về phía chủ trướng.
Bình thường sau khi đánh giặc, tướng quân cùng một đám sĩ quan đều sẽ nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm đánh giặc, tính toán thời gian, lúc này Tông Chính Sở khẳng định cũng trở về chủ trướng rồi.
Vén lều vải lên, quả nhiên thấy Tông Chính Sở đang thay quần áo, bất quá mới vừa chỉ cởi bỏ khôi giáp phía ngoài, Hoa Vị Miên đột nhiên có chút hối tiếc, nếu như chậm một chút nữa hẳn là tốt. . . . . .
Tông Chính Sở liếc nàng một cái, nói: "Đến chỗ Thanh Dương rồi hả?"
Hoa Vị Miên đi tới ngồi xuống, gật đầu một cái, thấy động tác tiếp theo của Tông Chính Sở, mắt cũng trợn tròn, "Tông Chính Sở, ngươi cư nhiên vá y phục!"
Tông Chính Sở nhanh chóng vá lỗ thủng trên y phục, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Có cái gì không đúng sao?"
Hoa Vị Miên lập tức lắc đầu, nói: "Không có!" Mồ hôi giọt, nàng cho là Đại Tướng Quân đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, những chuyện nhỏ nhặt này dĩ nhiên giao cho lính quèn làm . . . . . . Bất quá nàng vẫn cho rằng Tông Chính Sở là một kẻ háo sắc, không nghĩ tới lúc sửa vá y phục, còn có một chút bộ dạng hiền thê lương mẫu!
"Trại lính trên dưới đều là nam nhân, ai có trách nhiệm của người ấy, những chuyện nhỏ nhặt như y phục này, đủ khả năng, làm một chút cũng không sao." Tông Chính Sở tốt bụng giải thích.
Hoa Vị Miên tiến tới nhìn một chút, mặt mày hớn hở nói: "Vá thật không tệ nha!"
"Về sau những chuyện này giao cho ngươi rồi." Tông Chính Sở lạnh nhạt tuyên bố.
"Tại sao?!" Hoa Vị Miên gào to, công việc của nàng đã nhiều, vào lúc này ngay cả may may vá vá cũng đặt trong tay nàng!
"Ta chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi tự nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm với ta." Tông Chính Sở mặt không đỏ tim không nhảy.
Hoa Vị Miên méo mặt, "Ta không rảnh."
"Vừa lúc luyện nữ công của ngươi một chút." Tông Chính Sở tự động loại bỏ phản bác của nàng.
Hoa Vị Miên một hồi bực mình, hắn làm sao lại chắc chắc nàng nữ công không tốt!
Trên thực tế, Hoa Vị Miên ở hiện đại quả thật không biết may vá, Hoa Vị Miên ở cổ đại cũng là việc học phong phú, nơi nào lo lắng những chuyện vụn vặt này, huống chi, chẳng lẽ muốn để cho Cửu Cung chân nhân - một vị lão đầu lĩnh dạy nàng thêu hoa. . . . . . ? Suy nghĩ một chút cũng nổi cả da gà!
"Tối hôm qua thắng hay bại?" Hoa Vị Miên nhìn toàn thân hắn từ trên xuống dưới, trừ cái lỗ trên y phục, còn lại đều hoàn hảo không tổn hao gì, không để cho nàng thất vọng nha!
"Tạm thời ngang tay." Tông Chính Sở để khôi giáp xuống, phủi phủi tay nói: "Dư Hạo Thành cũng là tướng tài."
Hoa Vị Miên há miệng: hắn lúc nào thì vá xong?! Ảo thuật?!
"Đáng tiếc, Tây Hòa nhất định phải thua trong tay ta." Tông Chính Sở cười một tiếng, khiến Hoa Vị Miên sợ hết hồn hết vía, kia là cái vẻ mặt gì, giống như đã bắt được Tây Hòa, còn thiếu nước buộc con diều ở thắt lưng viết chữ tất thắng rồi, quả nhiên, thiên tài đều là hai mặt!
Lúc này, Vệ Hổ bưng điểm tâm của Tông Chính Sở đi vào, Hoa Vị Miên mới giật mình mình đói bụng rồi, vì vậy nói: "Ta trở về ăn cơm."
Tông Chính Sở ngồi vững như Thái Sơn, sắc mặt không đổi, môi mỏng bất động, im lặng là vàng, Hoa Vị Miên cho là hắn đồng ý, cất bước đi ra ngoài, mới vừa vén lều vải lên liền nghe hắn nói: "Đem thức ăn của tiên tử đưa tới đây."
"Dạ!" Vệ Hổ lĩnh mệnh vội vã rời đi.
Hoa Vị Miên lửa giận ba trượng, nam nhân này, không đùa bỡn nàng liền không sống được đúng không! Bên này cơn giận còn chưa tan xong, bên kia thức ăn đã đưa tới, lúc này làm cho mắt nàng choáng váng!
Tại sao? Tại sao? Tại sao trong thức ăn của Tông Chính Sở có thịt nướng đỏ au, mà trong thức ăn của nàng ngay cả giọt dầu đều không thấy?!
"Ngươi ngược đãi ta!" Hoa Vị Miên bôi một ít nước trà lên mắt, than thở khóc lóc lên án.
Tông Chính Sở nhìn về phía Vệ Hổ, Vệ Hổ cũng là mặt không hiểu, "Thức ăn không hợp khẩu vị của tiên tử?" Hiện nay Hoa Vị Miên sớm là thần tiên trong cảm nhận của hắn, nơi nào còn nhớ rõ cảnh tưởng lúc trước nàng điểm huyệt hắn, ăn trộm đồ ăn.
"Tại sao thức ăn của tiên tử chỉ có chay?" Tông Chính Sở ngẫm nghĩ, mấy ngày trước ôm Hoa Vị Miên, quá gầy, nuôi cho béo một chút mới sinh đẻ tốt.
Vệ Hổ lúng ta lúng túng nói: "Tiên tử không phải nói chỉ ăn chay sao?"
Đôi mắt xanh lục thoáng qua một nụ cười, rất có một chút vị đắc ý nhìn có chút hả hê, cũng không nói gì, xem Hoa Vị Miên định làm như thế nào.
Hoa Vị Miên hừ hừ, cho là như vậy nàng sẽ không có biện pháp sao?
"Bản Tiên Tử vì tướng sĩ Đại Ân cầu phúc, trai giới tắm rửa ba ngày, nhật kỳ đã qua." Ngụ ý chính là nàng muốn thịt, muốn thịt, ok?
"Lần này thôi, lần sau nhớ." Tông Chính Sở vung tay lên, ý bảo Vệ Hổ lui ra, lại gắp khối thịt nướng đặt vào khóe miệng, cũng không biết là muốn cho người nào nhìn. . . . . .
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tiểu nương tử Hoa Vị Miên tốc độ lấy sét đánh không kịp bưng tai đưa ra ma trảo của mình, một đôi đũa thanh thúy đụng vào đũa của Tông Chính tướng quân, bốn chiếc đũa giằng co lẫn nhau, so nội lực so cổ tay, cuối cùng, Hoa Vị Miên tiểu nương tử tính toán đánh bất ngờ tấn công lúc hắn không phòng bị, đưa ra đầu ngón tay học vào dưới nách của hắn, ý đồ vây Nguỵ cứu Triệu, nhưng Tông Chính tướng quân kia đã sớm đoán được mưu kế của nàng, nghiêng người nhường lối, không chỉ có né thế công của nàng, còn đem thịt ném vào không trung. Hai người bốn mắt đồng thời khóa trên khối thịt kia, cơ hồ trong vòng một giây hai chân chỉa xuống đất, lăng không nhảy lên. Hoa Vị Miên tiểu nương tử kia đâu phải hạng người bình thường, đã sớm biết quang minh chính đại khẳng định đánh không lại Tông Chính Đại Tướng Quân, vì vậy lấy thân đụng chi, thời điểm chiếc đũa của Tông Chính tướng quân gắp được miếng thịt, liền cả người cầm đũa tiến đụng vào trong ngực hắn. Tông Chính tướng quân không địch lại chiêu này, liền ngã ở trên giường, Hoa Vị Miên tiểu nương tử cưỡi trên người hắn níu lấy cổ áo của hắn, cười đắc ý, "Xem ngươi lúc này thế nào giành!"
Quay đầu lại nhìn lên, miếng thịt kia đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, chia năm xẻ bảy đầy đất. Vì vậy, sáng sớm, trong chủ trướng của Đại Ân, một cuộc tranh giành thịt nướng tạm thời chấm dứt.
Hoa Vị Miên bóp cổ tay thở dài, đứng dậy. Tông Chính Sở cũng ngồi dậy, nhưng y sam của hắn bị nàng đè phải một góc nha, cứ như vậy sống sờ sờ bị xé hư!
Lưng Tông Chính Sở truyền đến cảm giác lạnh, quay đầu lại cười như không cười nhìn nàng, Hoa Vị Miên quyết định thật nhanh, vội đem vải rách cầm lên chắp lại cho hắn, cái này nếu bị người thấy được thì hỏng mất a!
"Di, cái này là cái gì?" Ngừng lại động tác trong tay, Hoa Vị Miên vén y phục của hắn lên, nhìn hình xăm trên lưng hắn tò mò hỏi, không nhìn ra là hình gì, nhưng lần trước thời điểm nàng xông vào trong trướng cũng không nhìn thấy trên lưng hắn có hoa văn quái dị thế này a. . . . . .
Tông Chính Sở xoay người lại, hất hai tay của nàng ra, lạnh nhạt nói: "Bất quá chỉ là hình xăm bình thường thôi."
Hoa Vị Miên nơi nào dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, đưa tay phải kéo y phục của, "Ngươi cho ta xem rõ ràng đi!"
"Tạch...!"
Động tác của hai người cứng đờ, Hoa Vị Miên máy móc quay cái cổ cứng ngắc của mình, ngay cả vẻ mặt cũng dừng lại, nàng mới vừa rồi, tựa hồ, giống như nghe được thanh âm cằm trật khớp. . . . . .
"Ta cái gì cũng không thấy! Cái gì cũng không thấy!" Vệ Hổ bụm mặt quát to một tiếng chạy ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn tư thế của hai người, Hoa Vị Miên đưa tay lên trước, sốt ruột khó nén muốn xé y phục của Tông Chính Sở, hiển nhiên một sắc lang, Tông Chính Sở ngửa người về phía sau, một tay lôi kéo y phục, một tay ngăn cản Hoa Vị Miên, hiển nhiên một thiếu phụ đàng hoàng. . . . . .
Đỉnh đầu mồ hôi lạnh vô số hạt, tay Hoa Vị Miên bung ra, thiếu chút nữa cáo biệt nhân gian!
Tông Chính Sở hết sức tỉnh táo kéo y phục của mình lên, khóe miệng chứa đựng ý cười. Giờ khắc này, thế cục cùng tình huống của hai người nhanh chóng đổi chỗ, giống như Hoa Vị Miên đùa giỡn không được lại bị đùa giỡn lại rồi!
"Nữ hài tử, không nên tùy tiện cởi y phục của nam nhân." Tông Chính Sở xong một câu tổng kết.
"Phốc. . . . . . ! Thật. . . . . . Thật TM nội thương!" Hoa Vị Miên trong lòng hối hận, phía bên kia được tiện nghi còn ra vẻ, phía bên này xú danh rõ ràng vạn người truyền đi, quan trọng nhất là nàng không có quyền phát biểu, không có tiền không có quyền không tài ăn nói, nhân viên ba không, giai cấp vô sản, đau mà không thể nói lời nào!
"Ngươi đi ra ngoài đi." Tông Chính Sở lạnh lùng nói.
Ta nhổ vào! Hiện tại đi ra ngoài, không bị ngươi người hâm mộ vạn tên xuyên tim?! Hiện tại nàng là Nữ Sắc Lang chính cống rồi, tướng quân bỉ ổi,..... Tội danh này, thật bỉ ổi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...