Chỉ chốc lát sau, một người tiến vào.
Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn, môi hồng răng trắng, một thân trường sam đỏ như lửa càng tôn lên da thịt trắng tuyết của hắn, khiến cho nữ nhân thấy cũng phải ghen tỵ. Lông mày hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên, mang theo một chút ý cười như có như không, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, trên quạt treo một khối ngọc nhỏ, lắc lư theo động tác của hắn, nhìn qua tựa như con hồ ly (hồ ly đực).
“Đa tạ rượu của công tử.” Hoa Vị Miên sờ râu Tiểu Hoa Bì nói.
“Đâu có, tiểu thư, mùi vị ly rượu kia cũng không tồi.” Nam tử cứ thế ngồi xuống, phe phẩy chiếc quạt, nhìn Hoa Vị Miên.
“Đây. . . . . . .Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất thần y Bàn Nguyệt công tử?” Lưu chưởng quỹ bưng đồ ăn đi vào liền thấy một nam tử, lập tức kêu lên.
Vu Bàn Nguyệt quay đầu lại cười một tiếng nói: “Hổ thẹn không dám nhận.”
Lưu chưởng quỹ vội vàng đặt món ăn lên bàn, hưng phấn khoa tay múa chân, “Hôm nay tiên tử cùng thần y quang lâm tiểu điếm, thật là làm tiểu điếm bồng tất sanh huy [1] a, bữa cơm này tiểu nhân mời, coi như là tiếp đón hai vị.”
[1]: ý nói làm cho tiểu điếm vẻ vang, vinh hạnh được đón tiếp
Hoa Vị Miên nghe xong liền mất hứng, tiểu tử này tới ngươi liền nói không thu tiền, chẳng lẽ mới vừa rồi vẫn định thu tiền của nàng?
Vu Bàn Nguyệt híp mắt, cây quạt trong tay lay động: “Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, nếu tại hạ từ chối thì thật bất kính.”
Lưu chưởng quỹ thấy hắn đồng ý, vội nói: “Tiên tử cùng thần y chờ một chút, tiểu nhân lập tức dâng đủ món ăn.”
Đợi bày đủ món ăn lên bàn, Vu Bàn Nguyệt rót một ly rượu, dùng nội lực ném về phía Hoa Vị Miên, cười nói: “Tại hạ Vu Bàn Nguyệt kính tiểu thư một chén.”
Hoa Vị Miên mặt không đổi sắc nhận lấy rượu, ở trong tay xoay một vòng, cặp mắt khẽ nâng, đem ly rượu đặt lên bàn, theo ngón tay khẽ đụng, ly rượu đổ xuống bàn.
“Ai nha! Tay trơn!” Nàng dùng tay áo che miệng, biểu hiện kinh ngạc.
Ngọc Dạng đảo cặp mắt trắng dã, người này. . . . . . cũng quá cố ý đi!
Vu Bàn Nguyệt cũng không giận, lại rót một ly rượu, nói: “Không sao, tiểu thư uống chén này, có thể nói cho tại hạ quý danh hay không.”
Hoa Vị Miên tỏ vẻ thẹn thùng nhìn hắn một cái, ỏn ẻn nói: “Ai nha, làm sao ngưoi có thể trực tiếp như vậy a. . . . . .” Chữ a cuối cùng kéo dài.
Ba người Ngọc Dạng nghe mà nổi da gà, tiểu nha đầu Lục Hà còn nói: “Tiểu thư, có thể để chúng ta ăn cơm trước không?”
Uống, uống cái đầu ngươi! Hoa Vị Miên trong lòng nhe răng trợn mắt nói. Đó là rượu sao, đó là độc dược, độc dược!
Khóe miệng Vu Bàn Nguyệt co quắp, đem rượu đưa cho Lục Hà. Lục Hà nhận lấy ruợu bưng qua cho Hoa Vị Miên, một tay Hoa Vị Miên giấu dưới bàn bắn ra lực, Lục Hà lảo đảo sắp té ngã, đã có người còn nhanh hơn nàng!
Vu Bàn Nguyệt một tay ngăn trước người nàng, một tay tiếp được ly rượu, một giọt cũng không rớt ra ngoài. Ngay cả Ngọc Dạng cũng không khỏi thán một tiếng hảo công phu.
Vu Bàn Nguyệt vừa mới định nói chuyện, Hoa Vị Miên liền quét chân qua một cái. Hai người một tránh một công, Vu Bàn Nguyệt muốn bảo vệ ly rượu, Hoa Vị Miên muốn phá hủy ly rượu, tóm lại, mục tiêu của hai người tập trung vào cái chén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...