Đang muốn đi mua đạo cụ, Hoa Vị Miên mới nhớ tới việc mình không có bạc, như vậy cũng thật không tốt, muốn tìm nơi ăn ngủ cũng phải có bạc!
Đang khổ não, liền thấy một gương mặt giống như đã từng thấy qua, hay thật, là Trần Thất!
Hoa Vị Miên dâng lên một nụ cười tà ác, lần trước thiếu chút nữa khiến nàng chết cháy, lúc này bị nàng tóm được, có oán báo oán có thù báo thù!
Nhấc chân đi lên, thấy hắn quẹo trái quẹo phải giống như tên trộm đi vào cửa sau một tòa nhà, vào cửa mới phát hiện đây chính là kho lương thảo của Vu Lam thành!
Trần Thất đột nhiên dừng lại, núp sau một thân cây, giống như đang nhìn nơi nào.
Hoa Vị Miên che dấu tốt khí tức của mình, cũng híp mắt nhìn sang, chính là Chung giáo úy cùng một nam tử áo đen. Chung giáo úy mặt đỏ tới mang tay tựa hồ đang tranh chấp gì đó, mà nam tử áo đen kia quay lưng về phía nàng, cho nên nàng không nhìn thấy mặt của hắn.
Chung giáo úy không lâu sau liền phẩy tay áo bỏ đi, lúc này nam tử áo đen cũng xoay người lại, Hoa Vị Miên liền giật mình, hắn mang một khối mặt nạ bằng sắt bên mắt trái.
Trần Thất đi ra từ phía sau cây, cúi đầu khom lưng đến bên người nọ nói gì đó, Hoa Vị Miên nghe không rõ, bất quá mang một cái mặt nạ xấu xí, vừa nhìn cũng biết không phải hạng tốt gì!
Người nọ bước chân nhẹ như gió, mặt mày sáng sủa, võ công hẳn là không kém, đánh không lại cũng không có đạo lý không công đưa tới cửa, về phần Trần Thất, coi như hắn vận khí tốt!
Đi một vòng bốn phía chung quanh, Hoa Vị Miên thấy một gian phòng có người canh giữ, tâm tư vừa chuyển liền đi qua phía sau gian phòng, đẩy nhẹ cửa sổ, lắc mình nhảy vào. Vừa hạ xuống đất, liền nghe thấy trên giường có tiếng người lẩm nhẩm, dọa cho nàng sợ thiếu chút nữa lảo đảo một cái. Đợi một chút, phát hiện không có động tĩnh gì, mới cẩn thận đi tới, vén màn lên mới phát hiện có một nữ nhân đang ngủ trên giường, đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, lúc này nàng mới yên tâm to gan dò xét gian phòng này.
Đột nhiên ngắm thấy tấm vải đỏ trên bàn trang điểm cạnh mép giường giống như đang che thứ gì, nàng vội vàng vén lên, ánh mắt Hoa Vị Miên lấp lánh, tất cả đều là vàng thoi rực rỡ a!
Vừa định đem toàn bộ đi, liền nghe thấy tiếng đồng từ bên ngoài, nàng vội vàng đắp tấm vải lên, đến mép giường giải huyệt ngủ cho nữ nhân kia, nghiêng người trốn vào gầm giường, nín thở, sẽ không phải là nam nhân đeo mặt nạ vừa rồi chứ!
“Công công!” Thanh âm của hai thị vệ canh cửa.
Ngay sau đó có người thong thả “ưm” một tiếng, tiếp theo đẩy cửa đi vào, Hoa Vị Miên nghe tiếng bước chân, là hai người.
“Chuyện làm thế nào rồi?” Thanh âm ẻo lả kéo dài.
Gương mặt đằng sau mặt nạ của Thư Lưu Quan cũng không hề có biểu tình gì, lạnh như băng đáp: “Hết thảy đã sắp xếp thỏa đáng.”
“Ừ. . . . . .” Vương Trọng gật gật đầu: “Chuyện như vậy không thể để cho tên bảo thủ Chung Minh kia biết.”
“Hắn đã biết.” Thư Lưu Quan nói.
“Hừ!” Vương Trọng có chút không hài lòng, nói: “Nếu chuyện này thất bại, ngươi tự mình ăn nói với Tam vương gia!”
Hoa VỊ Miên ngẩn ra, bọn họ không phải nên ăn nói với hoàng đế sao? Nàng dùng sức nghiêng đầu, muốn nhìn xem người nọ có phải nam nhân đeo mặt nạ kia hay không, nhìn thế nào cũng chỉ thấy một màu áo đen, nhưng vẫn không thấy mặt, gấp đến độ hít phải một đống bụi. Lỗ mũi ngức ngáy, Hoa Vị Miên ngửa đầu, hắt xì một cái vang dội, đầu hưởng lên, lại đụng vào ván giường, đau đến khiến nàng thở mạnh.
“Người nào?!” Thư Lưu Quan sải bước đi tới mép giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...