Đem Tiểu Hoa Bì đặt trên bả vai, Hoa Vị Miên tính toán ra ngoài đi dạo. Dọc theo đường đi, phàm là người nhìn thấy nàng đều khom lưng chắp tay thi lễ, làm cho nàng muốn chuyên tâm tìm đường ra cũng không có biện pháp. Đi được một vòng, mặt cũng mau rút gân, cộng thêm khí trời lại nóng bức, dứt khoát trở về trong lều thôi.
Mới vừa ngồi xuống, Đinh Tiểu Hà liền vội vội vàng vàng vén lều vải đi vào.
"Chuyện gì gấp gáp như vậy?"
Đinh Tiểu Hà thở hổn hển nói: "Mấy cô nương bên kia không chịu đi, nhất định muốn gặp ngươi."
"Vậy sao?" Hoa Vị Miên đang rảnh rỗi nhàm chán, nói: "Là những ai?"
"Một người tên là Lục Hà, một người tên là Như Yên, còn có một người gọi Ngọc Dạng!" Đinh Tiểu Hà trả lời trôi chảy.
Hoa Vị Miên vỗ tay một cái, nói: "Qua đó nhìn một chút!"
Ước chừng đi khoảng mấy phút, Hoa Vị Miên liền gặp được ba người trong miệng Đinh Tiểu Hà, hai người trong đó nàng biết, một người còn lại mặt lạ hoắc, nói là cái ở doanh trại khác, dáng dấp cũng không tệ.
"Nên đi được đều đi đi, các ngươi hàn huyên một chút rồi giải tán, trở về nhà tìm cha mẹ các ngươi!" Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên nói.
"Tiên tử, chúng ta không có chỗ có thể đi, nếu không chê, tiên tử lưu chúng ta lại làm nha đầu sai vặt cũng được!" Lục Hà vừa nghe được lời của nàng, cũng gấp đến độ mau khóc rồi.
"Như Yên tiện mệnh, nhờ có tiên tử cứu giúp, hôm nay đã mất chỗ dung thân, cam nguyện làm chó ngựa cho tiên tử sai bảo."
Vừa nghe khẩu khí này, nhất định là người có văn hóa.
Hoa Vị Miên đưa mắt nhìn sang Ngọc Dạng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thì sao?"
Ngọc Dạng vội vàng cúi đầu, nói: "Ngọc Dạng cũng nguyện bầu bạn bên cạnh tiên tử."
Hoa Vị Miên cười cười, trêu đùa Tiểu Hoa Bì một cái, trầm mặc một hồi mới nói: "Vậy được, các ngươi liền theo ta đi!"
Mấy người bèn nhìn nhau cười, kích động không thôi.
"Bất quá trong quân doanh này không thu nữ tử. . . . . ." Hoa Vị Miên cố tình tỏ vẻ khổ não.
"Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh tiên tử, Lục Hà nguyện ý chịu đựng bất kỳ khổ cực nào!" Lục Hà vội vàng nói.
"Nhìn các ngươi có thành ý như vậy, bản tiên tử liền chỉ cho các ngươi một con đường sáng," tay dùng sức vung lên, chỉ vào quân đội đang thao luyện bên kia nói: "Nữ tử cũng có thể bảo vệ quốc gia, hôm nay trở đi, ba người các ngươi liền tạo thành một đội, gọi là Hồng Sắc Nương Tử Quân đi!"
"Hồng Sắc Nương Tử Quân?" Như Yên nghe thấy cái tên quái dị này liền hỏi: "Vậy chúng ta cần làm cái gì?"
"Tham gia quân ngũ, điều đầu tiên phải học được tôn trọng cấp trên." Hoa Vị Miên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt ba người, rất có khuôn cách của lãnh đạo đang phát biểu, "Tôn trọng cấp trên đầu tiên phải học được cúi chào, làm theo ta!"
Lấy ra tư thế huấn luyện quân sự khi học đại học, Hoa Vị Miên nói: "Tư thế này quan trọng nhất chính là tám chữ: Ngẩng đầu! Ưỡn ngực! Hóp bụng! Nâng mông! Làm cho ta nhìn một chút!"
Ba người lập tức theo chỉ thị của Hoa Vị Miên, ưỡn thẳng lưng.
Hoa Vị Miên gật đầu một cái, đi vòng qua phía sau các nàng, vỗ một cái vào lưng Lục Hà, quát lên: "Thẳng lưng!"
Lục Hà thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, vội vàng thẳng lưng, chỉ sợ lại chịu một chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng nữa.
Hoa Vị Miên hài lòng cười cười, đi tới sau lưng Ngọc Dạng, nhìn từ trên xuống dưới một phen, vương "móng vuốt" sờ lên cái mông của nàng, cười trêu nói: "Cô gái nhỏ, cái mông rất cong!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...