Hoa Vị Miên từ trong lều trại ra ngoài, sờ xoạng bốn phía cũng không tìm được phương hướng, trời sinh lộ si [1], thân thể này giống thời điểm nàng ở hiện đại.
[1]: dân mù đường
Dù sao cách đám người đang nướng thịt này càng xa càng tốt, ôm ý niệm này, Hoa Vị Miên liền đi theo hướng ngược lại.
Trong núi buổi tối lạnh giá, đưa tay không thấy được năm ngón tay, may nhờ ánh mắt tốt, nếu không Hoa Vị Miên không biết té ngã bao nhiêu lần.
Nhìn trước nhìn sau một chút, không đúng, nàng đang lên núi lễ Phật a, càng đi càng hoang vắng, bóng dáng của quỷ cũng nhìn không thấy, sẽ không có sói chứ, những hình ảnh phim kinh dị trước kia xem toàn bộ nhanh như chớp vụt đến trong đầu, sẽ không có quỷ chứ?
Vừa nghĩ xong, một cái gì đó lạnh như băng liền bò lên mắt cá chân, sống lưng Hoa Vị Miên một hồi lạnh lẽo, hét lớn một tiếng: "Quỷ a!" Co cẳng chạy, cũng phân không rõ đông tây nam bắc chui loạn trong rừng cây.
Y phục cũng bị rách, trên tay cũng có mấy đạo vết thương, Hoa Vị Miên thê thê thảm thảm ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn trời, đại thụ che trời ngay cả ánh trăng cũng đều che luôn rồi. Nàng lớn như vậy cũng chưa từng đi đường đêm, thật chẳng lẽ phải đợi trời đã sáng mới có thể ra ngoài?
Nhìn chung quanh, quỷ ảnh nặng nề, Hoa Vị Miên khẽ cắn răng, vẫn là tiếp tục đi thôi, nói không chừng có thể gặp được người thợ săn nào đó.
"A --!" Mới vừa đi được ba bước, một trận đau đớn tê tâm liệt phế đánh thẳng vào trái tim, Hoa Vị Miên đau đến nước mắt cũng chảy ra, nàng ngã ngồi trên mặt đất, cầm lấy chân, một chiếc bẫy thú lớn đâm xuyên qua chân nàng, ngay cả giầy và tất cũng bị máu thấm ướt nhẹp.
Bàn tay run rẩy không dám đụng vào, thật không có thiên lý, người khác xuyên qua được hầu hạ hảo ăn hảo uống, nàng xuyên qua vừa chảy mồ hôi vừa chảy máu, còn bị địa phương quỷ quái này dọa sợ tới mức nửa sống nửa chết, nếu như trời cao cho nàng thêm một cơ hội, nàng nhất định trước tiên sẽ đốt thật nhiều hương!
Oán hận thì oán hận, bẫy thú trên chân vẫn phải lấy xuống.
Lượm một nhánh cây trên mặt đất ngậm trong miệng, nàng cẩn thận đưa tay xuyên vào, nhắm mắt lại, nhất cổ tác khí [2] dùng hết sức gỡ cái bẫy ra!
[2]: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm
Khuôn mặt trắng bệch, Hoa Vị Miên nằm ngửa trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, đau đớn trên chân làm nàng thiếu chút nữa muốn sặc khí. Thở gấp, nàng nhìn chân của mình, lại nhìn bốn phía, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém như vậy, nếu mắc bệnh uốn ván thì làm sao bây giờ, nàng cũng không muốn chết ở chỗ này, vẫn là nghĩ biện pháp nhanh đi ra ngoài thôi!
Tiện tay lượm một cành cây, vịn vào từ từ đứng lên, cẩn thận lắng nghe, giống như có tiếng nước chảy, có phải hay không là thác nước?
Hoa Vị Miên nhất thời cao hứng, nhón chân lên từ từ đi tới phía trước. Tiếng ầm ầm bên tai càng lúc càng lớn, nước chảy trắng lóa càng ngày càng gần, còn chưa kịp hưng phấn, nàng liền nghe thấy thanh âm thật nhỏ nhưng không hề bình thường phía sau lưng. Thân thể cứng đờ, nàng từ từ quay đầu, sẽ không may mắn như vậy chứ!
Rất tốt, bốn con mắt xanh biếc đang ở cách sau lưng không xa nhìn chằm chằm mình, khóe miệng co giật, nàng đứng lại bất động.
Một nhân sĩ tàn tật, không có khả năng thoát được hai con sói đói! Cũng bất chấp chân đang bị thương, co giò bỏ chạy.
Xuyên qua rừng cây sau cùng, trước mắt đột nhiên trống trải, một thác nước rộng chừng vài chục trượng liền ngăn ngay trước mắt!
Chợt dừng chân, Hoa Vị Miên xoay người lại, hai con sói đang vận sức chờ phát động, tiếng nước chảy khổng lồ làm màng nhĩ nàng phát đau, lui lại lui, bốn phía đã không đường để đi, chẳng lẽ muốn bảo nàng nhảy sông tự vẫn. . . . . .
Không đợi nàng ngẫm nghĩ, một con sói đã nhào tới, Hoa Vị Miên theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, dưới chân trống không, cả người liền quét đất rớt ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...