Trải qua nửa canh giờ gian khổ phấn đấu, Hoa Vị Miên thủy chung không thể đem tư thế kính chào thiêng liêng này truyền thụ cho hai vị đệ tử của nàng, cuối cùng, nàng không thể không ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, "Gỗ mục không thể đẽo. . . . . . !"
Bóng đen đứng ở trên cây rốt cuộc "xoát" một tiếng bay đi, tinh quang nơi khóe mắt Hoa Vị Miên chợt hiện, hung hăng hướng ngón giữa lên trời: Thanh Dương chết tiệt, cư nhiên tìm người đến giám thị ta, thật sự muốn đem lão nương làm thành tiêu bản sống a!
Bóng đen đông vọt tây vọt, rốt cuộc rơi xuống chỗ ở của Thanh Dương.
"Nàng đang làm gì?" Thanh Dương không ngẩng đầu hỏi.
"Nàng đang dạy Thiên Giáp Chu chào." Hắc y nhân che mặt, từ trong thanh âm có thể nghe được là một nữ tử.
"Chào?" Thanh Dương cau mày.
"Giống như vậy." Hắc y nhân khép hai chân lại, cung kính làm một cái lễ tiêu chuẩn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, tất cả yêu cầu của Hoa Vị Miên đều làm được.
Thanh Dương ném ra một ánh mắt sắc bén, hắc y nhân nhất thời thu tay lại, ngoan ngoãn lùi sang một bên, nói: "Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin đại nhân trách phạt."
Thanh Dương phất phất tay, nói: "Ngươi lui ra đi, không cần đến gần quá mức."
"Vâng!" Hắc y nhân gật đầu, nhanh chóng biến mất.
* * * * * * * * *
Buổi tối, thời điểm Đinh Tiểu Hà đưa thức ăn tới, Hoa Vị Miên đang nằm trên ghế chảy nước miếng.
"Này, ngươi ngồi dậy ăn cơm đi!" Đinh Tiêu Hà quát.
Hoa Vị Miên trở mình, không nghĩ để ý người khác, ngủ lớn hơn trời.
Đinh Tiểu Hà vốn định tiến lên đẩy nàng, nhưng nhìn thấy con nhện bên người nàng, trong lòng có chút sợ hãi, mặc dù Thanh Dương đại nhân cho hắn phấn tránh côn trùng, nhưng cũng có thể sẽ bị cắn một cái. Nhớ tới lời đồn đại xế chiều hôm nay trong doanh trại, hắn liền rùng mình, không nghĩ tới nàng thật sự có thể khống chế độc vật, chẳng lẽ thực sự là mèo yêu sao?!
Đang lúc Đinh Tiểu Hà suy nghĩ lung tung, Hoa Vị Miên đã bị con côn trùng tham ăn trong bụng làm cho không ngủ được nữa. Dụi dụi con mắt ngồi dậy, nhìn một chút thức ăn, cũng không tệ lắm, một đĩa rau cải, một đĩa đậu hũ, một cái bánh bao cộng thêm một ít cháo loãng.
"Ta nói này Đinh Đinh. . . . . ." Hoa Vị Miên kéo dài thanh âm kêu.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta tên là Đinh Tiểu Hà . . . . . ." Đinh Tiểu Hà sợ hãi né tránh sang bên cạnh.
"Tránh cái gì mà tránh!" Hoa Vị Miên xệ mặt xuống nói: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Đinh Tiểu Hà xoắn xoắn ngón tay không nói gì, cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Hoa Vị Miên kéo dài khẩu khí, nói: "Đinh Đinh, ngươi lại đây."
Đinh Tiểu Hà do dự một lúc lâu, mới từ từ dịch qua dưới ánh mắt nguy hiểm của Hoa Vị Miên.
Thận trọng ngồi trên ghế đẩu, Đinh Tiểu Hà mắt nhìn thẳng phía trước, nói: "Ngươi nhanh ăn cơm đi, ăn xong ta còn phải thu hồi chén đĩa!"
"Đinh Đinh, ngươi xem ta có giống yêu quái hay không?" Hoa Vị Miên hiếm khi nghiêm chỉnh hỏi.
Đinh Tiểu Hà nhìn nàng một cái, đỏ mặt lên, nói: "Ta không biết. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hoa Vị Miên bật cười "hì hì" một tiếng, một tay vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Có yêu quái xinh đẹp như ta sao?"
Nghe nàng nói như thế, mặt Đinh Tiểu Hà càng đỏ hơn, cúi đầu, khẽ lắc đầu một cái.
Nói thật Hoa Vị Miên cũng không biết hình dạng mình như thế nào, bất quá nhìn phản ứng của hắn, gương mặt này hẳn là coi như không tệ đi.
"Đinh Đinh, ta với ngươi thương lượng chuyện này được không?"
"Ngươi nói đi!" Đinh Tiểu Hà tựa hồ không để ý cách xưng hô của nàng, trên mặt cũng mất đi vẻ sợ hãi lúc trước.
"Có thể đổi một bàn thịt cho ta không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...