Hoa Vị Miên vẫn mặc một thân y phục rách rưới như cũ, chân nọ đá chân kia đi đến chỗ lấy nước, trong miệng lầm bầm oán trách: “Sáng sớm đã muốn tắm rửa, ngươi không phải mới vừa tắm sông sao?! Tiểu nhân!"
Cảm giác phía sau có người đi theo mình, Hoa Vị Miên quay đầu lại, phát hiện là tiểu binh canh giữ trướng.
“Ngươi đi theo ta làm gì?!”
Tiểu binh dừng một chút, sau đó nói liên tục không ngừng: “Tướng quân sợ ngươi không biết vị trí phòng tắm, cho nên. . . . .”
“Vậy ngươi còn không mau dẫn đường!” Hoa Vị Miên cao giọng nói.
“Nha. . . . . Nga!” Tiểu binh giống như tránh quỷ vòng ra xa rồi mới đi lên trước nàng, đi hai bước liền quay đầu lại, dè dặt cười nói: “Ta tên là Đinh Tiểu Hà, tất cả mọi người đều gọi ta Tiểu Hà.”
Hoa Vị Miên nhìn hắn một cái, không tiếp lời. Đinh Tiểu Hà gãi gãi đầu, hơi lúng túng quay đầu lại.
Kỳ thực tiểu hài nhi này không tệ, ít nhất cũng là người thành thật, dù sao khiến người chán ghét cũng là tên Phủ Viễn tướng quân kia, không cần phải chấp nhặt với tiểu hài tử.
“Ta tên là Hoa Kỳ.” Hoa Vị Miên đuổi theo hắn, một tay khoác lên vai hắn.
Đinh Tiểu Hà sợ tới mức vội vàng rụt vai, cách xa nàng hai bước.
Hoa Vị Miên sờ trán nói: “Ngươi sẽ không thực sự nghĩ ta là mèo yêu chứ?”
Gương mặt Đinh Tiểu Hà đỏ như mông khỉ, hồi lâu mới ngập ngừng ấp úng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nhìn đi nhìn đi, đây chính là gia giáo a, ngươi xem hài tử người ta được giáo dục thật tốt, trò truyện cùng nữ tử còn muốn đỏ mặt.
Hoa Vị Miên mím môi cười một tiếng, đôi mắt sáng ngời híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, “Gọi ta một tiếng Hoa tỷ tỷ.”
Đinh Tiểu Hà nghe xong mặt càng đỏ hơn, không phục nói: “Ta năm nay mười sáu tuổi, nhìn ngươi bất quá cũng mười sáu, tại sao ta phải gọi ngươi tỷ tỷ?”
Hoa Vị Miên ngẩn ra, hình như thân thể này xác thực mới mười sáu, bất quá thân thể này do nàng làm chủ!
Đưa tay đập hắn một cái, nàng nói: “Ta bảo gọi tỷ tỷ thì gọi tỷ tỷ, biết không?”
Đinh Tiểu Hà còn muốn biện bạch, Hoa Vị Miên đã ném cho hắn một vẻ mặt hung thần ác sát, hắn giật giật môi, cuối cùng cũng đành thôi.
“Đinh Đinh, phòng tắm rốt cuộc ở đâu a?” Hoa Vị Miên đã lần thứ năm đặt câu hỏi.
“Ta nói không được kêu Đinh Đinh.” Đinh Tiểu Hà lớn tiếng kêu.
Hoa Vị Miên làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp nhìn xung quanh, “Đinh Đinh, rốt cuộc đã tới chưa?”
Đinh Tiểu Hà vẻ mặt thất bại đi đến bên người nàng, thấp giọng nói: “Hoa tỷ tỷ. . . . .”
“Ngươi mới vừa nói gì, ta nghe không rõ.” Hoa Vị Miên giả bộ nghiêng tai.
Đinh Tiểu Hà căm giận trừng nàng: “Hoa tỷ tỷ!”
“Thật ngoan, Tiểu Đinh Đinh, mau dẫn tỷ tỷ tới phòng tắm đi!”
“Ngươi không phải nói gọi Hoa tỷ tỷ thì sẽ không gọi ta là Đinh Đinh nữa sao?!” Đinh Tiểu Hà hét lớn: “Ngươi là kẻ lừa đảo!”
Hoa Vị Miên cười đến đắc ý, chân khập khiễng đi vào trong một chiếc lều vải: “Là nơi này sao?”
Người hiền lành bị bắt nạt, đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...