Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Biên cương xảy ra biến cố, quân địch bất ngờ tiến công.

Tháng tư, Thẩm Ngạn đích thân dẫn quân xuất chinh thảo phạt.

Mà Tống Ngưng lúc này lại vô tình nhìn thấy chiến giáp bao nhiêu năm cùng xông pha chiến trận nay lại trở thành một đống sắt vụn vô dụng chịu sự tàn phá của thời gian trog lòng không khỏi tiếc nuối. Nghĩ đến Thẩm Ngạn lần này xuất chinh nếu tặng áo giáp này cho hắn thì chẳng phải như hổ thêm cánhsao, mà chiến giáp này của nàng cũng có đất dụng võ tiếp tục được ở trên chiến trường phát huy sức mạnh của nó.

-----*********------

Thư phòng

Tống Ngưng gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời. Lúc định xoay lưng rời đi thì thấy Thẩm Ngạn từ xa đến. Hắn vốn cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, nhưng cũng kiềm không được vui sướng, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh nàng chủ động đến gặp hắn.

“Nàng….tìm ta sao?”


Tống Ngưng xoay người đối mặt với Thẩm Ngạn:

“À, nghe nói huynh sắp xuất chinh, ta đến đưa cho huynh tấm giáp bằng đá Thanh Tùng, chắc chắn hơn nhiều so với những áo giáp thông thường, ta bây giờ đã không thể ra trận được nữa, hi vọng huynh mang nó ra chiến trường dùng khi cần thiết”

Thẩm Ngạn nhìn vào mắt Tống Ngưng:

“Đây là báu vật huynh trưởng tặng cho nàng sao lại đem nó tặng cho ta?”

Tống Ngưng mở to mắt ngạc nhiên:

“Huynh cũng biết sao? Trước đây nó vốn là báu vật của ta, nhưng mà bây giờ ta cũng không thể tiếp tục ra sa trường nữa. Ta hi vọng huynh có thể giúp ta để nó tiếp tục ở trên chiến trường giết địch không thể để nó theo ta vô dụng ở chỗ này”


Ngừng một chút, Tống Ngưng lại nói tiếp:

“Huynh cũng không cần cảm thấy mắc nợ ta. Vốn dĩ chúng ta đã cam kết nước sông không phạm nước giếng, vì danh phận này ta cũng không thể để cho huynh chết ở chiến trường được,Thẩm phủ lớn như vậy nếu để ta một mình gánh vác không phải sẽ mệt chết sao?”

Nàng vốn định nói xong liền rời đi lại bị bàn tay to của Thẩm Ngạn kéo lại ôm vào lòng. Đây là lần đầu tiên nàng cùng hắn tiếp xúc gần như vậy nhưng trong lòng lại không cảm thấy bài xích thân thể của hắn ngược lại cảm thấy hương vị trên người hắn rất dễ chịu.Bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ, Tống Ngưng thắc mắc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của hắn:

“Sao vậy?”

Nếu là trước đây, Thẩm Ngạn sẽ nói “Nếu ta xảy ra chuyện không may trên sa trường, nàng cũng có thể tái giá”. Nhưng là bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc nàng ở trong vòng tay của nam nhân khác là hắn đã muốn giết người rồi, làm sao có thể nói lờitán tận lương tâmnhư vậy.(NB: khụ…NG à ngươi hơi lố rồi…khụ…)

“Không, ta chỉ muốn cảm ơn nàng thôi”

“Nếu không có gì thì ta đi trước đây”

Tống Ngưng đẩy người Thẩm Ngạn ra rồi xoay người rời đi.

Thẩm Ngạn nhìn bóng lưng Tống Ngưng đi xa dần rồi lại nhìn chiếc áo giáp trong tay, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và nhu tình. Nàng vẫn đưa áo giáp cho hắn nhưng lí do thì lại khác nhau rất nhiều. Kiếp trước nàng đưa áo giáp cho hắn là muốn hắn được bảo toàn tính mạng. Còn hiện tại là muốn tấm áo giáp này được ra trận chứ không phải bị mục nát trong tủ quần áo a. Bất chợt hắn cảm thấy ghen tị với chiếc áo giáp và bản thân hắn kiếp trước a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui