Tháng 8, tại quân doanh
Thẩm Ngạn đang ngồi xem binh thư trong lều chủ soái thì nhận được thư nhà thông báo rằng: Liễu Thê Thê có thai. Điều này đối với mọi người là một tin vui nhưng với Thẩm Ngạn thì lại là một tin cực xấu.
‘Liễu Thê Thê có thai?’ Mày kiếm khẽ nhíu, Thẩm Ngạn ngoại trừ nghi hoặc thì càng nhiều hơn là lo sợ. Tại sao Liễu Thê Thê lại có thai được, rõ ràng là hắn không hề chạm vào cô ta mà…Nếu thật sự như hắn nghĩ thì chỉ có hai khả năng. Một là Liễu Thê Thê có tình nhân bên ngoài, còn hai là… cái thai đó là giả, mục đích của cô ta là giá họa cho A Ngưng đi. Hắn nhớ không lầm thì không lâu sau sẽ truyền đến tin cô ta bị sẩy thai. Lúc trước vì tin tưởng cô ta nên mới nghi ngờ A Ngưng để rồi chính hắn phế tay của nàng hơn nữa lại làm chuyện không bằng cầm thú với nàng khiến nàng hận hắn…
Nhớ lại chuyện cũ làm cho tâm Thẩm Ngạn đau đớn không ngừng. Nàng yêu hắn nhưng cũng chính hắn làm cho nàng từ yêu thành hận. Đến khi Lạc nhi mất nàng chính là hận hắn cũng không thèm. Cứ như vậy khoảng cách của nàng và hắn càng xa cho đến khi nàng ở lại vĩnh viễn trong mộng, rời xa hắn mãi mãi. Chuyện xưa lần nữa diễn ra trước mắt chợt hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc mới tin lời Liễu Thê Thê nói là sự thật. Con người như Liễu Thê Thê làm hắn cảm thấy chán ghét nhưng so với cô ta hắn còn đê tiện hơn, không phải sao?
Nếu cái thai kia là thật thì hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền thành toàn cho Liễu Thê Thê nhưng nếu ả muốn hại A Ngưng lần nữa thì cũng đừng trách hắn ra tay tàn độc.
Thẩm phủ
Từ lúc nghe nói Liễu Thê Thê có thai, Tống Ngưng đã sai người đưa một số dược liệu qua cho cô ta bồi bổ. Đùa sao, nếu cô ta có gì bất trắc thì mọi tội danh sẽ đổ lên đầu nàng đó a, dù tên Thẩm Ngạn kia không nói gì thì nàng cũng bị người đời mắng chửi chết a.
Mặc dù Tống Ngưng không muốn mang tiếng xấu nhưng khó tránh khỏi Liễu Thê Thê hãm hại. Sau khi đưa dược liệu cho Liễu Thê Thê, ngày hôm sau Tống Ngưng nhận được thiệp mời lên núi Cù thưởng hoa quế của Liễu Thê Thê. Nhìn tấm thiệp mời trong tay, cuối cùng Tống Ngưng cũng gật đầu đồng ý.
Ngày đi thưởng hoa quế ở núi Cù, vốn dĩ Tống Ngưng muốn đi kiệu nhưng nghĩ lại thì đi bộ từ đây lên núi vừa ngắm cảnh vừa rèn luyện thân thể một chút thì tốt hơn nên quyết định đi bộ. Nhưng Liễu Thê Thê thì khác, cô ta ngồi nhuyễn kiệu bốn người khiêng, đi theo là bốn nha hoàn cùng hai ma ma, lại cố tình đến trễ (NG: quá phô trương). Tống Ngưng thì chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, đi theo bên người chỉ có một nha hoàn hồi môn từ Lê quốc.
Liễu Thê Thê vốn định ra oai phủ đầu với Tống Ngưng nhưng nhìn nàng một thân cung trang đơn giản lại đi bộ đến vô tình lại khiến Liễu Thê Thê chỉ là thiếp lại ỷ thế được sủng mà sinh kiêu, trong mắt người khác là hồ li tinh chuyên đi dụ dỗ nam nhân. Vì thế mà nhân cách của Tống Ngưng càng được các phu nhân trong kinh thành xem trọng.
Liễu Thê Thê đưa tay lên vuốt ve bụng đem nơi đó dường như có một sinh linh đang tồn tại thật sự. Cái thai này vốn dĩ không có thật, ả cũng chỉ muốn nó làm vật dẫn câu lợi dụng cơ hội này giá họa cho Tống Ngưng.
Liễu Thê Thê chủ động xuống kiệu, nháy mắt với tiểu nha hoàn bên cạnh ý bảo không cần đi theo. Liễu Thê Thê tự mình bồi Tống Ngưng đi dạo trên núi rồi giả vờ té ngã làm cho hạ thân xuất huyết. Tiếp đó ả lại cho người mua chuộc đại phu bảo rằng thai nhi đã không giữ được nữa. Tin tức này từ đó mà cũng nhanh chóng truyền đi.
Hoa viên Thẩm phủ
“ Phu nhân, chuyện này tướng quân biết có tức giận hay không?”
Tống Ngưng ung dung bưng ly trà lên nhấp một ngụm. Chuyện không liên quan đến nàng, không cần quan tâm. Rồi viết gia thư báo tin cho Thẩm Ngạn.
Tháng 9, tin thắng trận truyền về kinh thành. Thẩm Ngạn mang quân khải hoàn trở về.
Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng tự mình đến đây để chúc mừng, thật ra nói chúc mừng chỉ là cái cớ, muốn tìm ‘người trong mộng’ mới là thật.
Tống Ngưng biết hôm nay Thẩm Ngạn trở về nhưng cũng không đi đón, đơn giản vì nàng ‘lười’. Nhàm chán đi đón hắn, hắn còn không đủ tư cách đó đâu, nàng thà đi luyện kiếm còn hơn. Thật trùng hợp là Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng đang đi vào hoa viên nơi Tống Ngưng luyện kiếm.
Dưới gốc đào là một nữ tử tuyệt mĩ khuynh đảo lòng người. Phượng mi nhàn nhạt như khói, đôi mắt sáng long lanh như nước mùa thu, môi anh đào căng mọng, kiều diễm ướt át, da thịt như băng tuyết. Gương mặt kia mặc dù không tô son điểm phấn mà đã linh nhược như tiên, so với tiên nữ bước ra từ trong tranh còn muốn đẹp hơn vạn phần khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn đến hồn xiêu phách lạc. Hoàng Phủ Hạo Thiên rút sáo ngọc bên hông khẽ đặt lên bạc môi. Tiếng sáo du dương rung động lòng người hòa với điệu múa nhịp nhàng của thanh kiếm trên tay Tống Ngưng.
Lúc Tống Ngưng điểm mũi chân định xoay người thì tiếng sáo dừng lại làm cho nàng không kịp thu thế, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Chỉ thấy một bóng dáng lướt qua ôm lấy nàng xoay một vòng trên không rồi đứng vững trên đất.
Mùi hương nữ tử xông vào chóp mũi khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên ý thức được chuyện mình vừa mới làm. Phút chốc Tống Ngưng đã bị Hoàng Phủ Hạo Thiên ôm vào lòng ngực, hai cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ chưa đầy một nắm của nàng. Da thịt tiếp xúc làm cho Tống Ngưng nhìn rõ nam nhân yêu nghiệt trước mắt. Mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, tóc đen ba ngàn được vấn lên gọn gàng. Đây là lần đầu tiên nàng gần gũi cùngmột nam nhân như vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Đưa tay định đẩy Hoàng Phủ Hạo Thiên ra lại bị một giọng nói phẫn nộ cắt đứt.
“Hai người các ngươi đang làm cái gì?”
Thẩm Ngạn gắt gao nhìn hai bóng dáng trước mắt, trong lòng hắn đã lửa giận cùng ghen tuông đã sớm cuồn cuộn.
Sau khi chiến thắng, hắn liền không quản ngày đêm thúc ngựa trở về, chỉ mong sớm được gặp nàng, nào ngờ nàng lại không thèm đến đón hắn, làm cho hắn thất vọng. Hơn nữa là khi hắn đến gặp nàng lại để cho hắn thấy nàng cùng nam nhân khác thân cận. Hắn còn chưa dám…động vào nàng mà tên Tam vương gia kia lại dám phi lễ nàng. Thẩm Ngạn vô cùng vui vẻ dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà ‘hắn’ rồi lại chuyển mắt trên người Tống Ngưng. Khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ mê người kia của nàng, rõ ràng là đang thẹn thùng. Từ trước đến giờ nàng đối với hắn cũng chỉ là tôn kính mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước đều chưa từng có biểu tình như vậy. Mà bây giờ lại chỉ vì nam nhân kia ôm mà thẹn thùng… Nàng sẽ không thích tên kia đi? Không được, hắn không chophép điều đó xảy ra, nàng mãi mãi cũng chỉ được thuộc về hắn, mà hắn cũng không cho phép ai cướp nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...