Vài hạ nhân trong phù đi ngang thấy cành hai người đang ôm nhau, không khòi che miệng cười rồi, dần dần càng đông người hơn.
“A Duyệt không ôm nữa.” Kha Tuyết Nhã thấy mọi người đều nhìn hai người họ càng thêm xấu hổ muốn đầy hắn ra nhưng lại không đù sức.
“Một chút, một chút nữa thôi.” Hàn Duyệt vẫn ôm chặt nàng, sao nàng gấp gáp thế không biết, hắn còn chưa ôm đủ.
“Mọi người đều đang nhìn kìa.” Kha Tuyết Nhã vùi mặt vào ngực hắn che đ xấu hổ, một chút của hắn là bao lâu, nãy giờ nàng toàn nghe mỗi câu này.
Hàn Duyệt nghe nàng nói giả vờ như không nhìn thấy hạ nhân trong phủ, cố tình nói lớn cho họ nghe “Kè nào dám nhìn bổn vương móc mắt kè đó.”
Hạ nhân trong phù nghe được câu nói cùa Hàn Duyệt, lập tức chạy đi ai về việc nấy, không ai dám đứng lại xem hay bén màng đến khu vực đó nữa.
“Xong rồi nương từ.” Hàn Duyệt nhò giọng bên tai nhắc nhờ nàng, họ đi rồi hắn có thể ôm tiếp mà không bị làm phiền.
Kha Tuyết Nhã cũng đưa mắt nhìn xung quanh, quà thực là không còn ai, nhưng nàng vẫn quyết tâm dùng hết sức lực đầy hắn ra.
Bị đẩy bất ngờ Hàn Duyệt có chút luyến tiếc, vè mặt như muốn ăn vạ nhìn nàng “Có phải nàng hết thương bổn vương rồi không?”
“Chỉ là ta thấy mỗi chân thôi.” Kha Tuyết Nhã biện đại một lý do, mà nếu chân nàng cũng mỏi rồi đây chứ ít gì.
“Nàng hết mòi chân rồi chúng ta ôm tiếp.” Vè mặt Hàn Duyệt đầy độ lượng chờ đợi nàng.
“Trong phù thiếu gì người, chàng tìm đại một người ôm đi.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, hắn bị cuồng ôm sao? hôm bữa thì đòi hôn nàng, hôm nay thì đòi ôm, không phài bên càng ngày càng nặng đấy chứ.
“Không được, bổn vương chỉ ôm nương tử thôi, người khác không ôm.” Hàn Duyệt lắc đầu, hắn không tùy tiện cũng không thích ôm người khác ngoài nàng.
“Ta thấy không khỏe lắm, vẫn là nên đi về phòng nghỉ trước.” Kha Tuyết Nhã cười trừ, vội tìm một lý do trốn tránh, không phải nàng không cho nhưng mà giờ là ban ngày vẫn là không hay cho lắm.
Hàn Duyệt đưa tay sờ lên trán nàng rồi lại sờ lên trán hắn nhìn nàng lắc đầu liên tiếng “Trán không có nóng.”
“Ta chỉ là không khỏe một chút, ngủ một giấc là khỏe.” Kha Tuyết Nhã giải thích, đâu phải cứ không khỏe là nóng hay phong hàn đâu a.
“Vậy nàng vào trong ngủ đi, để bổn vương dìu nàng.” Hàn Duyệt gật gật đầu, thì ra mỗi lần không khỏe có thể ngủ một giấc là khỏe lại.
“Không cần, ta tự đi được.” Kha Tuyết Nhã nói rồi vội vã chạy về phòng, nàng còn đứng đây nữa sẽ bị hắn ôm tới tắt thờ mất.
Sao hôm nay nương tử lạ vậy nhỉ, làm gì mà gấp gáp thế không biết, có phải hắn lại làm gì sai nữa không nhi?
Cùng lúc Lý Nghĩa đi vào trong nhìn thấy bộ dáng thẫn thờ của Hàn Duyệt không khòi tò mò lên tiếng “Vương gia, ngài đang thẫn thờ chuyện gì vậy?”
“Nương từ không cho bổn vương ôm.”
Hàn Duyệt buồn bã nhìn Lý Nghĩa, rõ ràng là nàng không muốn ôm hẳn mới nói không khỏe.
“Vương gia ngài là không biết nắm bắt tâm lý nữ nhân gì hết.” Lý Nghĩa lên tiếng, ban ngày ban mặt mà đòi ôm, thảo nào làm vương phi chạy đi mất.
Ánh mắt Hàn Duyệt vô cùng ngây thơ nếu kéo cánh tay Lý Nghĩa, không phải muốn ôm là cứ ôm sao “Tâm lý như thế nào, sao bổn vương không biết?”
Lý Nghĩa kéo Hàn Duyệt qua một góc, ngó qua ngó lại không thấy ai mới truyền lại kinh nghiệm bấy lâu nay “Nữ nhân rất hay e thẹn, vả lại ban ngày không nên quá lộ liễu, nhất là chỗ đông người.”
“Bổn vương hiểu, thào nào khi này nương từ cứ không cho ôm.” Hàn Duyệt nghe xong thì gật đầu lia lịa, cuối cùng hắn cũng hiểu được nguyên do rồi.
“Việc gì vương gia cũng phải chù động trước, vương phi càng lùi thì vương gia phài càng tiến tới.” Lý Nghĩa nói thêm, không tranh thù chi cho vương gia vài bí kíp thì khó mà làm vương phi siêu lòng.
“Liệu có ổn không?” Hàn Duyệt còn hơi nghi ngờ, lỡ tới lúc bị nàng đánh ai tới cứu hắn đây.
“Vương gia yên tâm, ngài dù có lỗi lầm gì vương phi cũng không nỡ ra tay đánh ngài đâu.” Lý Nghĩa lên tiếng dụ dỗ, nhát thế này thì làm ăn gì được.
“Cũng có lý, bổn vương tin ngươi.” Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc rồi nhìn Lý nghĩa gật đầu tin tường.
“Thuộc hạ cáo lui trước.” Lý Nghĩa hành lễ rồi nhanh chóng đi trước, chỉ là một chuyện vương gia có làm được hay không là một chuyện, nhưng nhìn điệu bộ này sợ là không ổn rồi.
Đến tối, Kha Tuyết Nhã không thấy hắn về phòng càm thấy lạ không thôi, nghe nói hắn ờ Mai viện nàng cũng tò mò đến đó tìm hắn, vừa vào trong đã thấy Hàn Duyệt ngồi một góc trong Mai viện lật lật xem xem gì đó rất chăm chú.
“A Duyệt, chàng không về phòng đến đây làm gì?”
“Không có.” Hàn Duyệt vội cất quyển sách giấu sau lưng nhìn nàng lắc đầu chối.
“Chàng đang giữa gì vậy, đưa ta xem.”
Kha Tuyết Nhã đi tới ngồi cạnh hắn, nếu là đọc sách thì có gì mà phải giấu chứ.
“Nường tử, thật sự chi là bổn vương buồn chán nên đến xem sách.” Hàn Duyệt vẫn không chịu đưa quyển sách đó ra, càng giấu kỹ quyền sách đó hờn.
Kha Tuyết Nhã thấy hắn không chịu đưa quyết định tự tay lấy, hai người giằng co một lúc thì nàng mất đà ngã nhào vào người hắn, quyển sách cũng bị vứt ra xa.
“Nương từ, là sách thôi mà.” Hàn Duyệt nhìn nàng, tư thế bây giờ cùa bọn họ pha nói không bình thường chút nào, nàng nằm trên người hắn, khuôn mặt đối diện nhau, càng làm hơi thờ hắn thêm dồn dập.
“Là sách thì mắc gì chàng phải giấu.” Kha Tuyết Nhã cũng không khác mấy, tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Hàn Duyệt từ thế bị động ôm nàng lật người lại thành thế chù động.
“Chàng… chàng tính làm gì?” Kha Tuyết Nhã không biết hẳn tính làm gì tiếp theo, tự nhiên đè nàng xuống làm gì a, vô thức đưa tay đặt lên ngực hắn phòng vệ.
Hàn Duyệt không nói gì, chì từ từ tiến sát lại gần nàng môi hắn áp lên môi nàng.
“ưm…” Hành động cùa hắn làm nàng có chút bất ngờ mờ miệng ra thì hắn đã đoạt thành chiếm đất, hắn nhanh chóng dùng lưỡi thâm nhập vào trong miệng nàng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, hường thụ nhấm nháp hút hết tất cà hương vị ngọt ngào cùa nàng vào trong miệng.
Hôn được một lúc Hàn Duyệt thấy nàng sắp không thờ được mới luyến tiếc buông môi của nàng ra, hôn một lần rồi lại muốn hôn nàng lần thứ hai cảm giác lúc hôn thật khó tà, lại nhìn nàng nói một từ “Ngọt.”
Kha Tuyết Nhã bị hôn đến sắp không thờ được, hắn vừa buông ra liền liều mạng hít thờ sâu lấy không khí, khuôn mặt lúc này đã đò lên nhìn hắn nói không nên lời.
“Nương từ, nàng tính nói gì sao?” Hàn Duyệt như lại như chưa có chuyện gì xảy ra, ngây ngô nhìn nàng.
“Chàng…” Kha Tuyết Nhã đầy hắn ra, nhanh chóng ngồi dậy lúc rời đi không quên lấy quyển sách khi nãy giành với hắn.
Nương tử, nàng đi đâu vậy?” Hàn Duyệt lồm cồm bò dậy chạy theo nàng, nàng ấy làm sao vậy, không nói không rằng cứ thế mà bò đi, thật khó hiểu.
Kha Tuyết Nhã trên đường trờ về phòng trong đầu hiện lên toàn hình bóng khi nãy hắn hôn nàng, chuyện gì thế này a, sao tự nhiên lại hôn nàng, mà ánh mắt hắn lúc đó thật tà mị a.
Nàng đang nghĩ gì thế này tất cả đều là do hắn mà, hành động của hắn nhanh như vậy nàng một chút phàn kháng cũng không có cơ hội.
Nhìn quyền sách trong tay Kha Tuyết Nhã không khòi tò mò, rốt cuộc đây là sách gì mà Hàn Duyệt lại giấu nàng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...