Một người thì không mặc áo, một người thì ướt nhem lại chung thùng tắm, thừ hòi ai nhìn thấy cảnh này mà không nghĩ rằng hắn cùng nàng đang làm “Chuyện đó.” thật là đều tại cái tên ngốc này hết, mặt mũi đâu mà nàng nhìn người khác đây.
Thấy nàng còn thẫn thờ Hàn Duyệt quơ quơ tay trước mặt nàng, ngây thơ hỏi một câu “Nương tử, sao nàng không tắm, nàng đang nhìn gì vậy?”
“Tắm cái đầu chàng, muốn thì tự đi mà tắm.” Kha Tuyết Nhã trừng mắt lên nhìn hắn, gây ra chuyện rồi bày ra vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, thử hỏi có ai như hắn không?
“Nàng đừng trừng mắt, bổn vương sợ.” Hàn Duyệt co người lại vẻ mặt hơi sợ sệt, né tránh ánh mắt của nàng.
“Hừ, chàng không thể đợi ta đồng ý rồi kéo ta vào hay sao hả, tay chàng lúc nào cũng nhanh hơn miệng cùa chàng.” Kha Tuyết Nhã liếc hắn, hành động của hắn nhanh như vậy, đều làm nàng không kịp phản ứng.
“Nhưng mà bổn vương đợi không được.”
Hàn Duyệt gãi đầu, đợi được trả lời không phải rất lâu hay sao, ra tay trước cũng có sao đâu.
“Không được cũng phải được, chàng cãi lại ta sẽ đánh chàng.” Kha Tuyết Nhã chống nạnh nhìn hắn không quên nhấn mạnh từng chữ rồi giơ tay lên dọa đánh hắn “Bổn vương nghe lời, đều nghe lời nàng.” Hàn Duyệt ấm ức lên tiếng, sợ nàng đánh cánh tay giơ lên đỡ, nương từ nhà hắn thật hung dữ, đáng sợ quá đi.
“Như vậy mới ngoan.” Kha Tuyết Nhã thấy hắn sỢ, kéo tay hắn ra xoa đầu hắn một cái, vẻ mặt hài lòng với biểu hiện của hắn.
“Ngoan, như vậy có phải bổn vương sẽ được thưởng không?” Hàn Duyệt tròn xoe đôi mắt nhìn nàng đợi chờ câu trả lời, vẻ mặt vẫn đang đợi chờ câu trả lời từ nàng.
“Được, chàng muốn thưởng gì?” Kha Tuyết Nhã định từ chối, nhưng lại sợ từ chối xong hắn lại khóc một trận thì khổ nữa.
“Hôn.” Hàn Duyệt thấy nàng đồng ý thì háo hức lấy tay chỉ vào một bên má, đột nhiên hắn lại có sở thích hôn nàng.
Kha Tuyết Nhã nghe xong ngây người ra đó, tên này thích hôn? hôm bữa bị đau cũng bắt nàng hôn, hôm nay đòi thưởng cũng là hôn, khi nãy tự nhiên nàng đồng ý chi không biết.
Hàn Duyệt thấy nàng vẫn thẫn thờ ra đó, trong đầu lại nghĩ sang hướng khác, không đợi nàng hôn hắn nữa mà liền nhướng người sát gần mặt nàng, hôn môi nàng một cái “Chụt…”
Nụ hôn vừa rồi cũng làm Kha Tuyết Nhã tỉnh táo lại đặt tay lên môi che lại, mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn “Chàng…”
“Thật thích, bổn vương hôn một cái nữa…” Hàn Duyệt thích thú muốn hôn lần nữa, vừa nhướng người lại thì đã bị nàng đưa hai tay cản trước ngực né tránh.
Hàn Duyệt nhìn xuống đôi bàn tay trắng noãn của nàng đang đặt trên ngực hắn, rồi nhìn nàng bất mãn lên tiếng “Nương từ, nàng cản như vậy bổn vương không hôn đươc.1 “Ta đi thay y phục.” Kha Tuyết Nhã vội buông tay ra khỏi lòng ngực hắn, nhanh chóng bước ra khỏi thùng tắm chạy một mạch về phòng.
“Nương tử, còn chưa tắm xong mà.” Hàn Duyệt nhìn theo hướng nàng chạy, nàng bị làm sao vậy nhỉ, gấp gáp thế làm gì, nhưng mà lúc hôn nàng thật thích, còn thích hơn lúc nàng hôn hắn nữa, cảm giác thật khó tả.
Kha Tuyết Nhã một mạch chạy về phòng đóng cửa lại, nàng vuốt vuốt ngực dựa đầu vào cánh cửa, vừa nhắm mắt lại trong đầu đã hiện lên hình ảnh khi nãy, tự nhiên hắn lại hôn nàng mà còn hôn môi nữa, càng nhớ tới tim nàng càng đập nhanh hơn.
Nhưng rồi nàng xua tay dẹp bỏ những hình ảnh khi nãy hiện lên trong đầu, nhanh chóng đi thay y phục, y phục của nàng đều bị tên ngốc đó làm ướt hết rồi.
“Nương từ, nàng có ở trong đó không?” Nhưng là người đi trước tiếng đi sau, từ lúc nào Hàn Duyệt đã mở cửa vào phòng, xuất hiện đứng trước mặt nàng.
“A…” Kha Tuyết Nhã lần nữa hét lên, vội nhảy lên giường quấn chăn quanh người, tên này sao xuất hiện đúng lúc như vậy, đúng lúc trên người nàng không một mảnh vải che thân.
Hàn Duyệt vừa nhìn thấy cảnh khó nên nhìn thấy, mặt hắn cũng trở nên đó hơn, bất giác yết hầu chuyển động một cái, ngây người ra đó nhìn nàng không chớp mắt.
Kha Tuyết Nhã cũng nhận thấy khác thường từ ánh mắt của hắn, liền lên tiếng đánh thức hắn “A Duyệt, mau lấy y phục đến cho ta.”
“ờ, đợi ta một lát.” Hàn Duyệt nghe tiếng nàng gọi trong mộng cũng tỉnh giấc, lật đật chạy đi lấy y phục đưa cho nàng.
“Chàng vào lúc nào?” Kha Tuyết Nhã thấy làm lạ, hắn vào sao nàng không nghe tiếng động gì hết, chẳng lẽ hắn xuyên tường.
“Là lúc nàng quay vào cởi y phục, bổn vưống thấy cửa chỉ khép lại nên mới vào trong.” Hàn Duyệt lên tiếng có phần hối bực bội, bất cẩn như vậy lỡ ai đột ngột đi vào nhìn thấy cảnh này thì làm sao?
Kha Tuyết Nhã tự vỗ trán trách mình, chắc khi nãy chạy vào nàng vội quá không để ý, thật là hậu đậu mà, cũng may người vào là hắn chứ không phải người khác, nàng lên tiếng nhắc nhở hắn “Chàng để trước giường là được rồi, xong thì quay mặt đi chỗ khác.”
“Bổn vương nhìn không được sao, khi nãy nàng cũng nhìn bổn vương mà.” Hàn Duyệt bất mãn lên tiếng đặt y phục cạnh giường rồi xoay người lại đi đến phía trước.
Kha Tuyết Nhã không thèm trả lời hắn, thấy hắn quay đi nàng cũng nhanh chóng lấy y phục thay, lâu lâu lại nhìn xem hắn có nhìn trộm không.
“Nương tử, khi nãy còn chưa tắm xong sao nàng vội vã chạy đi thế, bổn vương còn muốn hôn nàng.” Hàn Duyệt vẫn thao thao bất tuyệt một mình độc thoại, nhắc tới hôn bây giờ hắn cũng muốn hôn.
Nêu hắn không phải là tên ngốc nàng nhất định sẽ đánh hắn một trận vì những lời hắn vừa nói ra, Kha Tuyết Nhã sau khi thay y phục xong ngồi ở cạnh giường lên tiếng “Ta thay xong rồi, chàng quay lại đi.”
“Nương tử, cho bổn vương hôn một cái nữa, một cái nữa.” Hàn Duyệt nhưđưỢc gỡ lệnh cấm, háo hức chạy lại ngồi cạnh nàng giơ một ngón tay lên ra điều kiện.
“Không cho hôn nữa.” Kha Tuyết Nhã với tay lấy cái gối bên cạnh làm vũ khí đe dọa đánh hắn, lại hôn hắn bị nghiện sao?
“Vậy ngày mai bổn vương lại hôn nàng.”
Hàn Duyệt đưa tay lên phòng vệ, vô thức ngồi xích ra một chút.
“Lúc nãy chàng không thấy gì đúng không?” Kha Tuyết Nhã quăng luôn cái gối cho hắn, không biết lúc nãy hắn có thấy gì không nữa.
Hàn Duyệt ôm gối suy nghĩ một lúc thì lắc đầu lên tiếng “Không đúng, lúc nãy bổn vương nhìn không sót chỗ nào.”
Đã nhìn, thì thôi đi còn thấy toàn bộ, tấm thân nàng giữ gìn gần hai mươi năm trời, lại để một tên ngốc thấy hết, thật là muốn đập đầu vô gối chết đi cho rồi.
“Nương tử, da nàng thật trắng, còn…” Hàn Duyệt chưa nói hết câu đã bị Kha Tuyết Nhã dùng tay bịt miệng lại, nàng đâu có cần hắn miêu tả chi tiết đâu.
Thấy hắn bị miệng hai mắt sắp khóc tới nơi, Kha Tuyết Nhã nhất thời mềm lòng buông hắn ra ” A Duyệt chuyện khi nãy chàng thấy không được nói cho ai biết nghe chưa?”
“Bổn vương biết rồi, nương từ sau này nàng đừng bịt miệng bổn vương được không? ngộp thở lắm.” Hàn Duyệt rụt đầu vào trong gói nói với nàng, hắn rất sợ mỗi lần bị nàng bịt miệng.
“Thở bằng mũi chứ có thở bằng miệng đâu, ta bịt miệng chàng có liên quan gì?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, tên này chẳng lẽ đến thở cũng không biết a.
“Nàng bịt luôn mũi bổn vương, lấy gì bổn vương thở.” Hàn Duyệt tỏ vè tội nghiệp lên tiếng, kiểu này có ngày hắn chết mà không biết lý do quá.
Khụ… mặc kệ chàng, ta đi dạo.” Kha Tuyết Nhã bị lời nói của hắn làm cho cứng họng, kiếm một cái cớ nhanh chóng đi ra ngoài.
“Nương tử đợi bổn vương.” Hàn Duyệt thấy nàng đi cũng nhanh chóng đuổi theo nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...