Nương Tử À Vi Phu Biết Sai Rồi


Mặc Ngôn run rẩy buông thanh kiếm xuống nhìn nàng nhưng không biết phải nói gì.

Hắn không hiểu nàng tại sao lại làm vậy.

Chuyện là vừa nãy hắn định dùng mạng của mình đổi cho hai người bọn họ nhưng còn chưa kịp thực hiện Đỗ Nguyệt Nhã không biết từ lúc nào đã cầm cây cung trong tay.

Nàng giương cung, nhắm chuẩn xác vào mục tiêu rồi "vút" một tiếng, mũi tên đã đâm vào người Lưu thái phi
- Nữ đế của Hy Nguyệt đúng thật là quyết đoán nha, chỉ cần một mũi tên thôi đã lấy mạng Lưu thái phi rồi - Viên Mặc Tuân châm ngòi giữa nàng và hắn, hắn ta đứng đó chờ xem kịch vui, nàng đã giết mẫu phi của Mặc Ngôn chắc chắn giữa hai người sẽ trở mặt thành thù
- Phải không? Ngươi có chắc, đó là Lưu thái phi không, hay là ngươi đã cho người giả dạng bà ấy, lừa gạt bọn ta
- Tất nhiên là bà ta rồi, có phải là ngươi đang cứu vãn mối quan hệ giữa ngươi và Viên Mặc Ngôn đúng không? - Hắn ta có hơi lộp bộp chứng tỏ đã bị nói trúng sự thật nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, dù gì hắn ta cũng là một đế vương sẽ không biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, Mặc Ngôn vì chỉ lo nhìn nàng nên không thấy biểu hiện của hắn ta
- Mặc Ngôn, chàng có tin ta không? - Nàng quay sang hỏi hắn, Đỗ Nguyệt Nhã chỉ cần hắn tin tưởng nàng, còn người khác nghĩ gì, nàng không quan tâm.

Nhưng thay vì nhận được lời tin tưởng, cái nàng nhận được là một cái tát từ hắn.


Vậy là hắn đã không tin tưởng nàng
- Đỗ Nguyệt Nhã, tại sao nàng lại làm như vậy, đó là mẫu phi của ta mà, nàng đúng thật là một người ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình - Hắn hét vào mặt nàng, còn nàng đáy lòng đã nguội lạnh
- Thanh vương, sao ngươi lại đối với hoàng thượng của chúng ta như vậy, người cũng vì giúp cho ngươi thôi mà - Tiểu Ngân thấy Nguyệt Nhã bị chịu thiệt như vậy nên lên tiếng giúp nàng đòi lại công bằng, sở dĩ nàng giết Lưu thái phi đó là vì bà ta chỉ là người giả mạo, người thật đã được nàng cứu trước khi dẫn binh đánh Thanh Viên
Đám binh lính Hy Nguyệt thấy hoàng thượng của họ bị người khác nói như vậy liền muốn xông lên đấu với quân Thanh Viên.

Từ khi nàng đăng cơ đã làm rất nhiều điều cho bá tánh, mọi người trong Hy Nguyệt đều rất tôn kính nàng, bọn họ không tin nàng sẽ làm những việc như vậy
- Giúp ta? Ngươi nói là giúp ta hay là vì bản thân nàng đây? - Tuy hắn đã hối hận vì đánh nàng nhưng hắn không thể nào chấp nhận được việc nàng làm, chung quy có lẽ là do tình yêu hắn dành cho nàng chưa đủ sâu đậm để hoàn toàn tin tưởng nàng
- Đủ rồi, các ngươi lui xuống, thu binh chuẩn bị về Hy Nguyệt - Nàng ra lệnh cho đám binh lính đang muốn đánh nhau ở sau lưng, nếu hắn không tin tưởng nàng vậy nàng ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Đoàn người dưới sự dẫn đầu của nàng nhanh chóng quay đầu đi về Hy Nguyệt, trước khi đi nàng không quay đầu lại mà cho hắn một câu không hề mang một tia cảm xúc
- Thanh vương, ngươi yên tâm, mấy ngày nữa ta sẽ đưa Lưu thái phi trả lại cho ngươi, còn bây giờ, hẹn không gặp lại
Nàng phi ngựa đi chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, nàng không còn muốn gặp lại hắn nữa.

Mặc Ngôn xoay người đối diện với hoàng huynh của hắn, hắn ta chỉ cười một cách điên cuồng rồi nói ra hết mọi chuyện với vẻ mặt vô cùng đắc ý
- Viên Mặc Ngôn, không ngờ ngươi lại có một ngày trở nên ngốc như vậy.

Nói cho ngươi biết, bà ta chỉ là người khác giả mạo thôi, Lưu thái phi thật đã được người khác cứu đi rồi, haha...!trước khi chết có thể thấy ngươi và nàng trở mặt thành thù, ta có làm ma cũng rất vui a, hahahaha.....
Viên Mặc Tuân bước đến phía trước vài bước rồi nhảy qua lan can rơi từ trên đài xuống.

Viên Mặc Ngôn thất thần nhìn thi thể người ca ca rồi lại nhìn sang mẫu phi của hắn, tấm mặt nạ da người được Vô Ảnh lấy xuống, một gương mặt xa lạ đập vào mắt hắn.

Hắn vội vàng leo lên lưng ngựa, ra roi thúc ngựa phóng như bay đuổi theo nàng
Ở bên kia là một người đã hối hận mà thúc ngựa đuổi theo thì bên này Đỗ Nguyệt Nhã đang lạnh lùng mà dẫn binh lính về Hy Nguyệt.


Khí lạnh từ nàng tỏa ra bốn phía làm mọi người ở gần nàng phải rùng mình
- Hoàng thượng, người đừng như vậy mà, chắc có lẽ là do tên hoàng đế kia nói bậy mới khiến Thanh vương hiểu lầm người - Tiểu Ngân an ủi nàng nhưng không có tác dụng, ngược lại còn làm Nguyệt Nhã càng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ
- Nếu như hắn nguyện ý tin tưởng ta thì cho dù bất kì ai có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không làm hắn thay đổi suy nghĩ đâu - Nàng lạnh lùng thốt ra một câu rồi im lặng tách ra khỏi đoàn quân đi nhanh hơn về phía biên giới hai nước
Khi hắn đuổi kịp thì nàng đã không còn ở đó, hắn thật hối hận, tại sao hắn lại không tin nàng.

Nguyệt Nhã phi ngựa một mình vượt qua biên giới trở về Hy Nguyệt, ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam phủ lên in hình bóng nàng kéo dài trên mặt đất, bóng lưng nàng thật cô tịch, Đỗ Nguyệt Nhã đau lòng không muốn chấp nhận sự thật.

Nàng lựa chọn tin tưởng hắn, vì hắn mà đã tự mình đi cứu Lưu thái phi về.

Nhưng còn Viên Mặc Ngôn thì sao? Đến tin tưởng nàng hắn cũng không muốn
- Chủ nhân, có tin báo từ Thánh Cảnh, các vị Các chủ thỉnh người mau trở về - Đào Hoa bất thình lình xuất hiện bẩm báo với nàng, nàng cũng không có bất kì biểu hiện gì, chỉ thờ ơ đáp lại Đào Hoa rồi thúc ngựa đi về phía Thánh Cảnh
- Ta biết rồi
Thánh Cảnh U Linh
- Thánh chủ, người đã trở về - Năm vị Các chủ đã tập hợp đầy đủ trong U Linh điện nhìn thấy nàng liền khom người hành lễ, hiện tại nàng không chỉ là Thánh chủ của bọn họ mà còn là hoàng đế của Hy Nguyệt, những lễ nghi đó không thể cho qua được
- Các vị có chuyện gì sao? - Nàng lạnh nhạt ngồi trên chủ vị, Đỗ Nguyệt Nhã hiện tại đang rất đau lòng, nàng chỉ có thể dùng vẻ lạnh lùng để che giấu nội tâm đang tổn thương của mình
- Bẩm Thánh chủ, có người đến Thánh Cảnh nói muốn gặp người

- Ai?
- Y tự xưng là Môn chủ Độc Môn, Triệu Vũ Khuynh
- Môn chủ Độc Môn? Vậy bây giờ y đang ở đâu - Nàng có từng tìm hiểu qua, Môn chủ Độc Môn chính là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ trên giang hồ, nghe đồn y có dung mạo xấu xí, thích dụng độc, là một người máu lạnh, tàn nhẫn.

Không biết vì cớ gì y lại đến tìm nàng đây
- Hắn nói vào ngày mai sẽ đến đây, Thánh chủ, nghe đồn con người này rất kì quái, người...!- Năm vị Các chủ có ý tốt nhắc nhở nàng, cùng nàng chung sống đã lâu, bọn họ bây giờ đã xem nàng là người một nhà mà thật lòng đối đãi
- Không sao, hắn cũng không làm gì được ta, ta mệt rồi, năm vị nếu không còn chuyện gì nữa vậy cũng nên về đi thôi
- Vậy bọn ta đi trước
Nàng đợi đến khi bọn họ đi hết thì mệt mỏi nằm dựa trên ghế, nàng gọi một tiếng, Đào Hoa lập tức xuất hiện trước mặt nàng
- Ngươi cho người hộ tống Lưu thái phi về Thanh Viên đi
- Thuộc hạ hiểu rồi
Đỗ Nguyệt Nhã đi từng bước về Vong Tình cư của mình, nàng bước vào phòng, xoay người khép cửa lại rồi bước đến giường ngồi xuống bắt đầu tu luyện, chỉ có tu luyện mới có thể giúp nàng tạm quên đi tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui