"Người mặc đồ đỏ kia là tiểu thư nhà ai thế?" Khương Mạn hỏi.
Nói đến cũng kỳ lạ, hôm nay có nhiều tiểu thư phu nhân tham gia hội săn như thế nhưng lại chỉ có đúng vị tiểu thư này mặc đồ đỏ, cho nên Giang Quý phi liếc mắt một cái là thấy được.
"Để nô tỳ đi hỏi thăm."
Vãn Đông nói xong liền đi, cái này cũng không phải việc gì quá khó, rất nhanh Vãn Đông đã quay lại, "Chủ tử, vị tiểu thư kia là đại cô nương con vợ cả của Võ An hầu, tên là Ôn Vũ Vi. Nghe nói lúc trước vẫn luôn theo tổ mẫu ở bên ngoài, đoạn thời gian trước mới trở lại kinh thành."
Vãn Đông còn nghe ngóng được trong kinh thành đại đa số mọi người đều biết Giang Quý phi thích trang phục màu đỏ, chỉ cần tham gia hội săn chắc chắn sẽ là một thân kỵ trang màu đỏ. Từ rất nhiều năm trước, chỉ cần hội săn có Giang Quý phi tham gia, tất cả mọi người đều sẽ không chọn mặc đồ đỏ, vị đại tiểu thư Võ An hầu này hẳn là bởi vì đã lâu không ở kinh thành không biết việc này mới mặc kỵ trang màu đỏ.
Sau khi nghe ngóng xong, Vãn Đông lại thầm cảm thấy may mắn, may là chủ tử của các nàng cũng rất thông minh, bằng không ánh mắt đầy ganh ghét kia của Giang Quý phi có lẽ sẽ không hướng về phía Ôn Vũ Vi mà chuyển lên người Khương Mạn rồi cũng nên. Tuy nói chủ tử các nàng cũng không sợ Giang Quý phi, nhưng dù sao nàng ta cũng là người chấp chưởng hậu cung, nếu muốn gây khó dễ cho Khương Mạn thì lại khiến bọn họ gặp phải mấy phiền phức không đáng có.
"Chẳng lẽ người trong nhà Ôn tiểu thư không ai nhắc nhở nàng ta sao?" Khương Mạn nghĩ nếu tất cả mọi người đều biết Giang Quý phi thích mặc đồ đỏ, vậy những người khác trong Võ An hầu phủ không thể không biết, thế tại sao vẫn để Ôn Vũ Vi mặc trang phục đỏ lượn qua lượn lại trước mặt Giang Quý phi.
Vãn Đông thở dài, nói: "Chủ tử có điều không biết, Ôn tiểu thư này tuy là con vợ cả, nhưng Võ An hầu phu nhân hiện tại không phải mẹ ruột của nàng ta mà là mẹ kế. Trước kia sở dĩ Ôn tiểu thư vẫn luôn đi theo tổ mẫu ra khỏi kinh thành, nghe nói là do Võ An hầu phu nhân không muốn để nàng ta ở lại kinh thành. Nếu không phải Ôn tiểu thư đã đến tuổi cập kê không thể không về kinh thì chắc lão phu nhân cũng sẽ không đưa nàng ta về đâu."
Ôn tiểu thư mặc một thân màu đỏ ở trường săn nói không chừng chính là do một tay Võ An hầu phu nhân sắp đặt.
Thấy Khương Mãn vẫn còn muốn nghe, Vãn Đông tiếp tục nói: "Nô tỳ nghe người ta nói lão phu nhân thật sự rất yêu thương Ôn tiểu thư, chỉ tiếc bà rời kinh thành đã lâu, hơn nữa thân thể cũng không khỏe mạnh như trước, sau khi về kinh cũng không ra ngoài đi lại, chuyện ở kinh thành mấy năm nay cũng không quá hiểu biết mới tạo thành cục diện ngày hôm nay."
Hơn nữa Vãn Đông cảm thấy nếu thật sự là Võ An hầu phu nhân cố ý hãm hại Ôn tiểu thư thì cho dù lão phu nhân tự mình đi ra ngoài nghe ngóng cũng sẽ không thu được tin gì hữu ích.
Khương Mạn nghe xong, thở dài nói: "Vị Ôn tiểu thư này cũng chẳng khác gì chị em ta ngày trước, sống qua ngày cũng không dễ dàng gì."
Liễm Thu đứng một bên gật đầu, lại nói: "Nhưng bây giờ chủ tử đã không còn ở trong căn nhà đó, hiện tại Khương đại nhân và mẹ kế của chủ tử chỉ có thể dựa vào người, đã không còn khả năng sắp đặt tính toán người nữa rồi."
Khương Mạn nghĩ thầm, đúng vậy, hiện giờ nàng coi như đã thoát khỏi gia đình đó. Năm đó lúc nàng rời Khương gia tiến cung đã nghĩ cho dù ở trong cung có khó khăn thế nào, chỉ cần nàng tiến cung thì Khương Văn Diệu và Viên thị kia sẽ không thể uy hiếp đến nàng nữa.
Ngay lúc chủ tớ bọn họ đang nói chuyện hăng say, các vị tiểu thư phu nhân trong đó có Giang Quý phi đã tiến về phía rừng rậm.
Khương Mạn không có ý định vào rừng, dẫn theo Vãn Đông và Liễm Thu đi dạo vài vòng.
Không ngờ lại gặp phải Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ.
"Tham kiếm tỷ tỷ." Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ thấy Khương Mạn liền cười tươi tắn hành lễ với nàng.
Khương Mạn gật gật đầu, "Hai người không cần đa lễ."
Khương Mạn không có ý định nói chuyện thêm với hai người này, nhưng dường như Trần Ngự nữ không phát hiện ra sự lãnh đạm của Khương Mạn, hỏi: "Sao tỷ tỷ lại ở đây? Muội vừa thấy Giang Quý phi đi vào rừng, sao tỷ tỷ không tham gia cùng?"
Khương Mạn cười cười, nói: "Quý phi rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, làm sao ta có thể sánh bằng chứ, đến cả ngựa ta còn chưa từng cưỡi qua thì tham gia sao được. Ngược lại là Trần muội muội và Tương muội muội kìa, sao hai người cũng không tham gia thế?"
Tương Mỹ nhân nói: "Tuy rằng muội muội đã từng cưỡi ngựa, nhưng cũng chỉ là ngồi đó để hạ nhân dắt ngựa đi, mấy dịp thế này muội cũng không dám múa rìu qua mắt thợ."
Trần Ngự nữ trả lời: "Muội cũng giống Khương tỷ tỷ, chưa từng cưỡi ngựa bao giờ."
Nói xong, Trần Ngự nữ lại tiếp tục: "Nói chứ đúng là khéo thật, lần này bốn người đi cùng Hoàng thượng thế mà chỉ có Quý phi nương nương biết cưỡi ngựa, còn ba người chúng ta chắc chỉ có thể đứng nhìn tư thái oai hùng của Quý phi thôi."
Khương Mạn cười nói: "Có thể có cơ hội được ngắm nhìn tư thái oai hùng của Quý phi nương nương cũng đáng giá."
Trần Ngự nữ nhìn Khương Mạn một cái, đáp: "Khương tỷ tỷ nói đúng. Nếu tỷ tỷ cũng không xuống trường săn, hay là đi dạo xung quanh đây cùng bọn muội? Phong cảnh quanh núi Vũ Sơn này cũng rất tuyệt đấy."
Khương Mạn lắc đầu nói: "Hai muội cứ đi đi, ta có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi."
Trần Ngự nữ có hơi tiếc nuối, "Được rồi, vậy tỷ tỷ đi nghỉ trước đi, ta và Tương tỷ tỷ đi trước."
Khương Mạn từ biệt với Tương Mỹ nhân, Trần Ngự nữ xong liền dẫn Liễm Thu cùng Vãn Đông về lều trại. Nghỉ ngơi một lát, Khương Mạn nói: "Ta thấy hội săn này cũng không có gì thú vị lắm."
Liễm Thu nghe vậy cười nói: "Cái này là bởi vì chủ tử không có duyên với cưỡi ngựa bắn cung thôi. Nô tỳ thấy cả đám các phu nhân tiểu thư đều mang ý chí sục sôi, có lẽ hội săn này đối với bọn họ cũng thú vị lắm."
Khương Mạn gật đầu, "Nói cũng đúng."
Vãn Đông thấy Khương Mạn không có tinh thần gì, đề nghị: "Hay là chủ tử cũng thử học cưỡi ngựa xem? Nô tỳ vừa thấy có mấy tiểu thư đang học cưỡi ngựa ở bên kia, mỗi con đều có người chăm ngựa dắt đi, chậm rãi tiêu sái, nhìn có vẻ cũng không khó đâu."
Khương Mạn có chút nóng lòng muốn thử: "Để ta thử một lần xem thế nào."
Nói là làm, rất nhanh chủ tớ ba người đã tới chuồng ngựa, muốn chọn con nào hiền lành một chút.
Nhưng dạo quanh chuồng ngựa một vòng, Khương Mạn thất vọng phát hiện ra rằng hình như tính tình mấy con ngựa ở đây không tốt cho lắm. Nhìn mấy con ngựa cao to này, Khương Mạn có chút muốn lâm trận bỏ chạy.
"Thôi, vẫn là bỏ đi, không học nữa." Ngựa cao lớn như vậy, lỡ nàng ngã xuống nhất định rất đau.
Vãn Đông và Liễm Thu nhìn mấy con ngựa này cũng thấy hơi lo lắng, nghe Khương Mạn nói như vậy thì lập tức đáp: "Không học cũng được, nếu chủ tử không muốn thì chúng ta quay về đi."
"Ừm." Khương Mạn lên tiếng, dẫn Vãn Đông và Liễm Thu quay về.
Kết quả ba người vừa đi khỏi chuồng ngựa chưa được mấy bước đã gặp Vĩnh An đế từ bãi săn trở về.
Vĩnh An đế xoay người xuống ngựa, đi về phía Khương Mạn: "Ái phi đây là vừa từ chuồng ngựa đi ra sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...