Nguyễn Lương Anh ở một bên cười nhã nhặn nói: "Hoàng thượng cố ý giao phó sư phụ, nói muốn chọn những quả tốt đưa tới cho tiệp dư ngài, trừ Càn Ninh Cung và Từ Ninh Cung, những quả được đưa tới đây đều là tốt nhất, đều là sư phụ tự mình lựa chọn từng quả từng quả một."
Khương Mạn thưởng bạc xong lại đưa cho Nguyễn Lương Anh thêm một cái hà bao, "Cái này cho Triệu công công uống trà, thay ta đa tạ Triệu công công."
Nguyễn Lương Anh nở nụ cười vui vẻ nói: "Khương Tiệp dư, ngài quá khách khí rồi, ta thay sư phụ cảm ơn tiệp dư."
Sau khi Nguyễn Lương Anh đi, Khương Mạn sai Liễm Thu mang giỏ anh đào đi chia cho mấy người các nàng một ít, lại kêu người đi rửa một khay rồi đặt lên bàn, rồi vừa ngắm chậu cây thạch lựu Vĩnh An đế mới đưa tới vừa ăn anh đào.
Chậu hoa kia không phải dùng nguyên liệu gì quá quý giá, cái khiến người khác phải thán phục là tay nghề của người thợ, toàn bộ chậu hoa dùng một khối ngọc thạch điêu khắc thành.
Bên trên những quả thạch lựu cũng có hình thái không giống nhau, có những quả đã hơi nứt, lộ ra hạt thạch lựu đỏ rực bên trong, không nhìn kỹ thì không thể phân biệt được đây là cây giả.
"Chủ tử, ngài nói xem Hoàng thượng đưa cho ngài chậu thạch lựu này là có ý gì?" Sau khi Liễm Thu cảm thán chậu hoa chế tạo tinh xảo một hồi, rất vui vẻ nhìn về phía Khương Mạn.
Từ trước đến giờ thạch lựu luôn có ý nghĩa đa tử đa phúc, Hoàng thượng đưa tới một chậu thạch lựu có phải là hy vọng chủ tử có thể sinh thêm vài vị hoàng tử công chúa nữa không?
Mặc dù Liễm Thu hỏi Khương Mạn, nhưng trong lòng nàng nghĩ gì đều đã viết hết lên mặt, Khương Mạn nhổ hạt anh đào ra, lắc đầu một cái, cho Liễm Thu một gáo nước lạnh, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, Hoàng thượng có lẽ là đột nhiên nhớ tới cái này, hoặc là nhìn thấy cái này nên mới cho người đưa tới, cũng không có ý tứ đặc biệt gì."
Liễm Thu chép miệng, nói: "Cứ coi như Hoàng thượng đưa chậu hoa tới không có ý này, nhưng khẳng định là Hoàng thượng cũng hy vọng chủ tử ngài có thể sinh thêm vài vị tiểu hoàng tử nữa, hơn nữa Vân thái y nói chủ tử tổn thương nguyên khí khi sinh Nhị Hoàng tử hiện tại cũng đã khôi phục lại, bây giờ cho dù có một đứa bé nữa cũng không tổn thương đến thân thể của ngài, nếu không hay là chủ tử đừng dùng thuốc đó nữa?"
Từ khi Khương Mạn bắt đầu thị tẩm, mỗi lần hầu hạ xong sáng hôm sau đều sẽ uống một thang thuốc tránh thai, dược liệu là Khương Phù đưa từ bên ngoài vào, do hai người Liễm Thu cùng Vãn Đông tự mình sắc thuốc.
Loại thuốc tránh thai này cũng sẽ không làm hại thân thể của Khương Mạn, nếu Khương Mạn muốn có con liền có thể dừng thuốc.
Khương Mạn trợn mắt nhìn Liễm Thu một cái, mặt đầy nghiêm túc nói: "Chuyện này sau này đừng nhắc lại nữa."
Liễm Thu nhìn sắc mặt của Khương Mạn, tát vào miệng mình một cái, nói: "Nô tỳ biết lỗi rồi."
"Biết lỗi rồi thì tốt, lần này phạt ngươi nửa tháng bổng lộc cho ngươi nhớ kỹ." Nói xong Khương Mạn phất tay nói: "Được rồi, nhớ là bất cứ lúc nào cũng không được nhắc tới chuyện này là được."
Liễm Thu mang vẻ mặt ngại ngùng ra khỏi điện, Vãn Đông đứng bên ngoài liền kéo Liễm Thu tới phòng mình, cau mày nói: "Ngươi muốn ta nói cái gì với ngươi đây? Ngươi đã ở bên hầu hạ chủ tử lâu như vậy, chủ tử là người thế nào ngươi còn không biết sao? Chủ tử nhìn thì giống người không để ý bất kỳ điều gì, nhưng thực chất trong lòng đều có tính toán, có vài chuyện đám nô tỳ chúng ta có thể đề nghị, nhưng có những chuyện phận nô tỳ chúng ta chỉ cần nghe lời chủ tử phân phó là được."
Liễm Thu ảo não nói: "Ta...!ta chính là..."
Vãn Đông có chút hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi chính là nhìn bây giờ Hoàng thượng đối với chủ tử chúng ta vinh sủng có thừa, cảm thấy chủ tử cũng không phải không có khả năng ngồi lên vị trí đó, cho nên muốn chủ tử sinh thêm một tiểu hoàng tử, dẫu sau thêm một hoàng tử cũng là thêm một cái đảm bảo, có đúng không?"
Liễm Thu gật đầu.
"Ngươi thật là quá hồ đồ a!" Vãn Đông trách mắng: "Chủ tử rõ ràng không có chút hứng thú nào với cái vị trí đó, suy nghĩ duy nhất của ngài chính là đưa Nhị Hoàng tử về bên mình nuôi nấng, ngươi lại mạc danh kỳ diêu đưa ra loại đề nghị này, chủ tử chỉ phạt ngươi nửa tháng bổng lộc đã là nhẹ rồi, nên đánh ngươi vài chục đại bản để ngươi hảo hảo nhớ kỹ."
Liễm Thu khẽ kéo tay áo của Vãn Đông, cầu xin tha thứ: "Hảo muội muội, ngươi tha cho ta đi, tỷ tỷ thật sự biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối sẽ không phạm vào loại sai lầm này nữa."
Vãn Đông hung hăng trợn mắt nhìn Liễm Thu một cái, nói: "Lần sau nếu còn dám phạm phải sai lầm như thế nữa ta liền thay chủ tử cắt lưỡi ngươi."
Liễm Thu che miệng mình, mặt đầy hoảng sợ nói: "Vãn Đông muội muội, ngươi cũng quá tàn nhẫn đi."
Vãn Đông làm bộ muốn nhéo miệng Liễm Thu, "Để ta cho ngươi biết cái gì là tàn nhẫn thật sự."
"A..., ta sai rồi, ta sai rồi." Liễm Thu vừa chạy trốn vừa cười cầu xin tha thứ, "Vãn Đông muội muội, tỷ sai rồi, Vãn Đông muội muội là người ôn nhu hiền lành nhất, không tàn nhẫn chút nào, không tàn nhẫn chút nào"
Hai người náo loạn một hồi, sợ Khương Mạn cần người phục vụ liền vội vàng thu thập rồi tới bên cạnh Khương Mạn.
Khương Mạn ở trong phòng vừa suy nghĩ tâm sự trong lòng vừa ăn anh đào.
Nàng vốn chỉ thích ăn trái cây ngọt, những quả anh đào này rất ngọt, nàng bất tri bất giác liền ăn hết một khay anh đào.
Buổi tối, Khương Mạn lại kêu Liễm Thu rửa thêm một khay anh đào, nàng vừa xem thoại bản vừa ăn, lại ăn hết sạch một khay nữa.
Hậu quả của việc ăn nhiều anh đài như thế chính là sáng hôm sau Khương Mạn liền bị nhiệt, không nói đến đầu lưỡi nổi lên một cục nhiệt vừa đụng liền đau, trên trán còn nổi một cục mụn to đùng.
Vãn Đông cùng Liễm Thu nhìn cái mụn lớn trên mặt Khương Mạn thì có chút âu sầu.
Cục mụn to như vậy thì dù có bôi cao sợ là trong nửa ngày cũng không biến mất được, hơn nữa dùng phấn nhất định là không che được.
Nếu trong một hai ngày này Hoàng thượng không triệu chủ tử của các nàng thị tẩm thì còn đỡ, nhưng nếu Hoàng thượng mà gọi chủ tử thì phải làm thế nào a?
Thế nhưng Khương Mạn một chút cũng không lo lắng, "Không cần buồn, hôm trước Hoàng thượng mới qua Ngọc Phù uyển, có lẽ mấy ngày tới sẽ không triệu ta thị tẩm hoặc bạn giá nữa."
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của Khương Mạn, xế chiều hôm đó Vĩnh An đế lại triệu nàng làm bạn giá.
Sau khi nhận được ý chỉ Vãn Đông nhìn chằm chằm cục mụn trên trán Khương Mạn, nói: "Chủ tử, nếu không hay là ngài cáo bệnh đi, nói thân thể ngài không thoải mái không thể rời giường."
Khương Mạn nhíu mày, nói: "Ngươi đây là bảo ta khi quân à? Mặc dù một trong những thủ đoạn hậu phi thường dùng chính là cáo bệnh, ở tình huống vô hại Hoàng thượng cũng sẽ không đem tội danh khi quân gắn lên người phi tần.
Nhưng Khương Mạn lại không muốn lừa gạt Vĩnh An đế vì những chuyện nhỏ nhặt này."
Bởi vì có một số chuyên ngươi làm lúc được sủng ái cũng không phải là đại sự gì, nhưng một khi ngươi thất sủng có thể sẽ trở thành tội trạng của ngươi, nàng không cần vì những chuyện nhỏ này mà lưu lại hậu hoạn về sau.
"Nhưng mà..." Vãn Đông cùng Liễm Thu xoắn xuýt nói: "Nhưng chủ tử ngài định mang một cái mụn lớn như vậy tới gặp Hoàng thượng sao?"
Nhìn Vãn Đông vàn Liễm Thu mặt mày ủ dột, Khương Mạn cười nói: "Có gì đâu mà khiến các ngươi rầu rĩ như vậy, không phải chỉ là một cái mụn thôi sao, cho dù Hoàng thượng nhìn thấy cũng không sao." Nàng cũng không phải là khuôn mặt bị hủy dung, gương mặt này của nàng vẫn như cũ mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...