"Ái phi muốn ăn cá tự mình nuôi cũng không thể qua loa, quay đầu cho người đào một cái ao là được mà." Tầm mắt Vĩnh An đế nhìn một vòng quanh Ngọc Phù uyển, nói: "Bất quá, chỗ ái phi ở bây giờ quá nhỏ, ái phi có muốn đổi chỗ ở không? Đổi một cung điện lớn hơn một chút, bất kể là ái phi muốn nuôi cá hay là nuôi thỏ cũng tiện hơn."
Khương Mạn có hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Ngọc Phù uyển thanh tịnh, thiếp rất thích, hơn nữa thiếp đã ở Ngọc Phù uyển được năm năm, đã quen rồi."
Vĩnh An đế có chút ngoài ý muốn, Ngọc Phù uyển này tổng cộng cũng chỉ có mấy gian và một cái sân nhỏ.
Chỗ ở nhỏ không nói, còn cách xa Càn Ninh Cung, quả thực không tính là chỗ ở tốt, hắn không nghĩ tới Khương Mạn sẽ từ chối đề nghị dời cung của hắn, nhưng hắn cũng không miễn cưỡng.
"Nếu bây giờ nàng không muốn đổi, vậy thì sau này hãy nói đi."
Cái này chính là sớm muộn gì sau này cũng phải đổi sao? Khương Mạn nghĩ.
Nếu là trước kia chắc chắn nàng sẽ nguyện ý ở Ngọc Phù uyển cả đời, nhưng nếu nàng leo lên được vị Cửu tần, được nuôi Nhị Hoàng tử bên người thì khẳng định sẽ phải dời cung, cho nên Khương Mạn cũng không nói mấy lời gì mà muốn ở Ngọc Phù uyển cả đời
Nàng nói cảm ơn với Vĩnh An đế, nhìn Liễm Thu các nàng đã bày xong đồ ăn, liền cùng Vĩnh An đế cùng nhau chuẩn bị dùng bữa.
Ngồi ở trước bàn, nhìn đĩa cá quế hấp trên bàn, Vĩnh An đế cười một tiếng, đưa đũa gắp một miếng cá cho Khương Mạn, cười cười nói: "Tạm thời ái phi không ăn được cá mình nuôi, trước nếm thử cá của thiện phòng xem mùi vị thế nào?"
Mặt Khương Mạn hơi ửng đỏ một chút, gắm miếng cá lên, nói: "Thịt béo ngậy, đầy đặn lại non mịn, mùi thơm, rất tốt." Vừa nói Khương Mạn cũng gắp một miếng bụng cá cho Vĩnh An đế, "Hoàng thượng cũng nếm thử xem, xem thiếp nói có đúng không?"
Vĩnh An đế nể mặt ăn, nói: "Nàng nói không sai, mùi vị quả nhiên rất tốt."
Nói xong, Vĩnh An đế nói với Triệu Toàn Phúc: "Thưởng."
"Dạ, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc đáp lời, xoay người đi ra ngoài.
Đầu bếp ở thiện phòng không nghĩ tới cá mình làm lại được Hoàng thượng tán thưởng, dưới ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người nhận lấy phần thưởng Vĩnh An đế ban, nghĩ mình có thể nở mày nở mặt như vậy đều là nhờ Khương Tiệp dư, sau này Ngọc Phù uyển muốn thức ăn hắn cũng phải tốn thêm vài phần tâm tư mới được.
Trong thiện phòng người có suy nghĩ như hắn cũng không phải ít, mặc dù hôm nay người được thưởng không phải bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ bỏ thêm chút tâm tư, nói không chừng ngày nào đó thức ăn bọn họ làm cũng sẽ được Hoàng thượng tán thưởng.
Bữa tối Vĩnh An đế luôn luôn dùng ít, hôm nay nhìn tiểu phi tần của hắn ăn ngon như vậy, hắn cũng ăn nhiều hơn không ít.
Dùng trà nóng súc miệng xong, Vĩnh An đế đứng lên nói: "Ăn không ít rồi, ái phi bồi trẫm đi dạo đi, để tiêu cơm một chút."
Thật ra thì Khương Mạn dùng bữa xong không muốn động đậy, nhưng Vĩnh An đế đã lên tiếng, nàng mà cự tuyệt thì chẳng còn đường sống nữa, vì vậy chỉ có thể cùng Vĩnh An đế bước ra khỏi Ngọc Phù uyển.
Ngày tháng ba, trời đã sớm ấm trở lại, cho dù đã chạng vạng tối, gió thổi vào mặt cũng không cảm thấy rùng mình, ngược lại còn mang một chút hương hoa.
Vĩnh An đế cầm tay Khương Mạn đi chầm chậm trên đường, một tiểu thái giám cầm đèn đi trước hai người, còn đám Triệu Toàn Phúc thì đi theo sau lưng cách một khoảng không gần không xa.
Cách Ngọc Phù uyển không xa có một rừng hoa đào, Vĩnh An đế dắt Khương Mạn vòng vo trong đó một hồi, đầu tiên là gặp Tô Tiệp dư, sau đó lại gặp Hình Ngự nữ và Thi Bảo lâm.
Hình Ngự nữ và Thi Bảo lâm vừa mới rời đi, Hạ Bảo lâm mới tiến cung lại mang cung nữ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Khương Mạn thầm lắc đầu trong lòng, Tô Tiệp dư, Hình Ngự nữ và Thi Bảo lâm còn có thể hiểu được, dẫu sao Phù Phong tạ và U Lan hiên cũng cách rừng hoa đào này không xa.
Nhưng Hạ Bảo lâm này ở Ngưng Hương các cách đây cũng không gần, cũng không thể nói là Hạ Bảo lâm dùng bữa xong thì tản bộ đến rừng hoa này chứ?
Hạ Bảo lâm cũng thật là nóng nảy, nàng vốn là người đứng đầu trong đám người mới tiến cung, nhưng sau khi tiến cung lại để Trần Ngự nữ cướp lấy cơ hội thị tẩm đầu tiên không nói, sau đó cũng chỉ gọi nàng thị tẩm một lần rồi như quên luôn người này vậy, hơn nữa hầu hạ xong ngay cả ý chỉ tấn vị cũng không có.
Nếu nàng ta còn không nghĩ biện pháp, sợ là sẽ khó có ngày nổi danh lục cung,
Hạ Bảo lâm muốn cho Vĩnh An đế thấy nàng tốt, nhưng bình thường nàng lại không có cơ hội được gặp Vĩnh An đế, chắc là nghe cung nhân bên người nói Vĩnh An đế mang Khương Tiệp dư đến rừng hoa đào tản bộ liền vội vàng chạy tới.
"Thần thiếp tham khiến Hoàng thượng, tham kiến tiệp dư tỷ tỷ." Hạ Bảo lâm hiển nhiên là đã ăn mặc chỉn chu, nàng vốn xinh đẹp trời sinh, lại mới mười sáu tuổi, đang tuổi xuân xanh, cả người mặc một cái váy màu hồng nhạt, trên đầu cài bộ diêu cùng một nhánh hoa đào, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Vĩnh An đế, trong mắt mang chút thẹn thùng sợ hãi, trông như một đào hoa tiên tử hạ phàm.
Vĩnh An đế đối với hậu cung phi tần có phải là "vô tình gặp được" hay không trong lòng biết rõ, bất quá hắn cũng lười so đo.
Nếu như lúc này hắn đi một mình, tâm tình hắn lại tốt thì còn có khả năng sẽ chiều theo ý nguyện của người tới.
Nhưng bây giờ hắn và Khương Tiệp dư đang đi cùng nhau, chắc chắn hắn sẽ không bỏ lại nàng, để nàng bị mất mặt.
Cho nên đối với chuyện liên tiếp vô tình gặp được này trong lòng hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng dưới tình huống thế này cũng ít khi nổi giận với các phi tần, chỉ nói: "Đứng lên đi, ái phi cũng tới đây tản bộ?"
"Hồi Hoàng thượng, thần thiếp là cố ý tới hái hoa đào.
Lúc thần thiếp còn ở nhà đã từng theo tổ phụ học cất rượu hoa đào, hôm nay lại vô tình nghe được cung nhân bên người nói là hoa đào ở nơi này không tệ, liền thấy ngứa ngáy khó nhịn mang người tới hái ít hoa về chưng cất rượu."
Hạ Bảo lâm vừa nói vừa nhìn cung nữ sau lưng đang xách theo giỏ, trong đó đã có một ít cánh hoa.
Vĩnh An đế lại hỏi thêm một câu, "Ái phi còn biết chưng cất rượu?"
Hạ Bảo lâm ngượng ngùng nói: "Tổ phụ và cha của thần thiếp nói rằng thần thiếp chỉ có tay nghề ủ rượu này thôi."
Vĩnh An đế thuận miệng nói: "Vậy chắc là rượu hoa đào ái phi ủ ngon lắm, ước chừng trẫm phải xin nếm thử một ly rồi."
Trong lòng Hạ Bảo lâm vui mừng, vội nói: "Nếu rượu thần thiếp ủ có thể lọt vào mắt Hoàng thượng, đó là đại phúc phần của thần thiếp."
Vĩnh An đế gật đầu một cái, nói: "Sắc trời không còn sớm, ái phi mau trở về đi, trẫm cùng Khương Tiệp dư đi trước."
Hạ Bảo lâm nhìn bóng lưng Vĩnh An đế và Khương Mạn rời đi có chút thất vọng, nàng còn tưởng hôm nay nàng có cơ hội được thị tẩm, dẫu sao mọi người trong cung đều biết mặc dù Hoàng thượng sủng ái Khương Tiệp dư, nhưng trên thực tế Khương Tiệp dư lại thị tẩm chưa được mấy lần.
Bất quá, hôm nay cũng không tính là không có thu hoạch, hẳn là Hoàng thượng đã khắc sâu ấn tượng về nàng rồi chứ? Hơn nữa Hoàng thượng còn nói muốn uống rượu nàng cất.
Hạ Bảo lâm nghĩ vậy tâm tình lại tốt hơn một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...