Nương Nương Lại Tìm Đường Chết


Cảm xúc của Thái Hậu vô cùng kích động, run rẩy, tay chân run lập cập.

Chu Uyển Hương khinh thường nhìn thoáng qua Thái Hậu, lập tức đưa ta đẩy bà ta để bà ta đi vào trong.

Thái Hậu bị dọa sợ, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã xuống đất rồi gào to: "Buông ai gia ra! Độc phụ nhà ngươi! Độc phụ nhà ngươi! Uổng phí ai gia đối tốt với ngươi như vậy! Ngươi độc phụ này!"
Chu Uyển Hương cười lạnh, không để ý tới Thái Hậu mà trực tiếp đi đến phía trước, chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng."
Hoàng đế nước Hình cười ha ha: "Được được, nếu khách quý đã tới đầy đủ rồi thì đều ngồi cả đi."
Mọi người đều ngồi xuống, Thái Hậu bị áp giải vào một góc, bên cạnh có rất nhiều binh lính nước Hình canh giữ.

Thái Hậu hết sức kích động: "Cứu ai gia! Cứu cứu ai gia! Ai gia......!Ai gia còn chưa muốn chết......"
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Thái Hậu, tinh thần còn rất tốt, sức mắng chửi người cũng rất ác liệt, thoạt nhìn hẳn là không có chuyện gì.

Tiết Trường Du thấy dáng vẻ hoàng đế nước Hình đắc chí vừa lòng, chịu đựng lửa giận trong lòng rồi cười lạnh: "Nếu nước Hình có thành ý như vậy thì chúng ta khi nào bắt đầu đàm phán?"
Hoàng đế nước Hình cười nói: "Hà tất cứ phải gấp gáp như vậy? Hai nước Hình Tiết chúng ta khó có được dịp tụ hội một chỗ, đáng lý nên uống mấy ly rượu, ôn chuyện mới phải, vì sao cứ phải nói chuyện công vụ nhàm chán đấy để làm gì?"
Tiết Trường Du cười nói: "Vậy à?"
Hoàng đề nước Hình cười nói: "Còn chưa đa tạ nước Tiết các người, thay trẫm chăm sóc Thái Tử thời gian vừa qua."
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Đâu chỉ là Thái Tử, còn có Thừa Tướng.

Xem tình hình này, nước Hình các người chắc muốn dọn triều đình đến địa lao nước Tiết rồi."
"Rầm!!"
Tiết Trường Du mới vừa dứt lời, hoàng đế nước Hình tức giận muốn điên người, dùng sức đập bàn, những người bên cạnh kịp thời ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không thể......"
Tiết Trường Du thì cười một tiếng: "Đầu tiên là Thái Tử, sau lại là Thừa Tướng, sau này cũng không biết sẽ đến phiên ai, chẳng lẽ không phải sao?"
Hoàng đế nước Hình cười lạnh: "Ngài nói quá lời."
Tiết Trường Du "à" một tiếng, lại nói: "Đúng rồi, suýt nữa lại quên, còn có công chúa nước Hình của các người làm thị nữ ở trong cung Thái Hậu nước Tiết, cũng coi như cần cù chăm chỉ."
Chu Uyển Hương bị chế nhạo thì cười nói: "Còn không phải do Thái Hậu nương nương yêu thương, thật sự vừa gặp đã thương tiểu nữ, tiểu nữ từ chối thì bất kính, bởi vậy mới mời Thái Hậu nương nương nước Tiết đến đây làm làm khách."
Thái Hậu vừa nghe xong lại càng kích động hơn, giãy giụa, không màng bên người nhiều thị vệ như vậy muốn đánh vào miệng Chu Uyển Hương và hét to: "Độc phụ!! Lừa gạt ai gia! Ai gia muốn vả vào miệng ngươi!!"
Chu Uyển Hương ngồi tại chỗ bất động, Thái Hậu lại càng giống người đàn bà đanh đá giãy giụa, nhưng bên cạnh binh lính rất nhiều, hoàn toàn không thể tiến lên phía trước, rất nhanh lại bị áp chế lại..

Sắc mặt của Tiết Trường Du vô cùng khó coi: "Trẫm một đường ngựa xe mệt nhọc, hơi mệt mỏi, hôm nay yến tiệc tẩy trần này đến đây thôi, ngày khác chúng ta đàm phán rồi lại uống một ly sau."
Tiết Trường Du nói xong thì không chừa mặt mũi trực tiếp đứng lên, sau đó quay đầu đi.

Tô Hoài Cẩn cũng đứng lên đi theo, Thái Hậu vừa thấy thế thì lập tức kêu thảm: "Hoàng nhi!! Hoàng nhi cứu ai gia! Không không! Đừng đi!! Hoài Cẩn! Hoài Cẩn......!Con cứu ai gia!"
Tô Hoài Cẩn nhìn Thái Hậu lệ rơi đầy mặt thì nghĩ thầm sớm đi làm cái gì, nếu không phải Thái Hậu một mặt cứ muốn tin tưởng Chu Uyển Hương thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Tô Hoài Cẩn quay đầu nhìn thoáng qua Thái Hậu: "Thái Hậu an tâm tĩnh dưỡng, ngày sau đàm phán sẽ mời Thái Hậu hồi cung."
Thái Hậu hô to: "Không cần! Không cần! Ai gia muốn quay trở về! Bây giờ phải trở về! Hoài Cẩn! Mau mang ai gia trở về! Ai gia một khắc cũng không muốn ở đây!"
Tuy rằng Thái Hậu kêu lớn như vậy nhưng hoàn toàn không có tác dụng, binh lính nước Hình sẽ không thả bà ta ra.

Tô Hoài Cẩn theo Tiết Trường Du chuẩn bị rời đi, hoàng đế Nước Hình đột nhiên đứng lên cười nói: "Vị này là Hoàng Hậu nước Tiết, thiên kim tiểu thư nhà họ Tô Tô Hoài Cẩn ư?"
Tô Hoài Cẩn nghe thấy thì dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua hoàng đế nước Hình.

Ánh mắt của hoàng đế nước Hình khiến người ta cảm thấy không thoải mái, ánh mắt ngập tràn vẻ tham lam dục vọng.

Hơn nữa Tô Hoài Cẩn cũng không ngốc, nàng đã sớm dùng tai thính mắt tinh nghe được không ít, bởi vậy càng không thích hoàng đế nước Hình.

Hoàng đế nước Hình cười tủm tỉm đứng lên rồi đi tới: "Dung mạo của Tô cô nương động lòng người, tài trí hơn người, trẫm nghe nói còn có cẩm nang diệu kế, dụng binh như thần nhưng đáng tiếc, đáng tiếc......!Nước Tiết cũng không đề cao phụ nữ, không giống nước Hình chúng ta, cô nhìn xem con gái của trẫm có thể vào triều làm quan, ngang hàng với đàn ông.

Nước Tiết thì ngược lại, thật là đáng tiếc, Tô cô nương tài hoa như vậy......!Nếu là......!Nếu Tô cô nương tới nước Hình, vậy thì......"
Ông ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã bước vượt qua đứng trước mặt hoàng đế nước Hình.

Hắn cao lớn, một chút đã che cả người Tô Hoài Cẩn kín mít.

Gân xanh trên mặt Tiết Trường Du nổi lên, giận đến mức bật cười: "Nước Hình quả nhiên đề cao phụ nữ, trách không được sẽ bảo công chúa bưng trà rót nước đi để làm mật thám, cũng thật là bội phục."
Hoàng đế nước Hình bị hắn chế giễu thì sắc mặt không quá tốt.

Tô Hoài Cẩn chỉ cười một tiếng, vươn tay đặt lên tay Tiết Trường Du rồi nói: "Hoàng Thượng, đi thôi."
Tiết Trường Du tựa như bị động tác này lấy lòng, sắc mặt lập tức tốt lên không ít, nắm lấy tay Tô Hoài Cẩn, bước nhanh ra khỏi lều: "Giam con tin vào."
"Vâng thưa Hoàng Thượng!"
Kỳ lão cửu lập tức lên tiếng, phất tay, binh lính áp giải Thái Tử nước Hình và Thừa Tướng Liễu Khai Tễ đi về phía trước, ra khỏi lều lớn.

Liễu Khai Tễ vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng, cũng không thèm ngẩng đầu, cũng không hành lễ hay nói chuyện, chỉ có đôi tay buông thõng về trước, người cột xích sắt, tựa như tận chức sắm vai một tội nhân.

Thái Tử nước Hình kích động hét to: "Phụ hoàng!! Phụ hoàng cứu con...cứu con! Nhất định phải cứu con!"
Bất luận Thái Tử nước Hình hét to đến thế nào vẫn bị Kỳ lão cửu áp giải ra ngoài.

Chờ mọi người vừa ra khỏi, sắc mặt hoàng đế nước Hình nhất thời lạnh xuống, hừ lạnh.

Tiết Trường Du mang Tô Hoài Cẩn đi ra ngoài, sắc mặt vẫn không tốt hơn, Tô Hoài Cẩn đã nói: "Hoàng Thượng không cần lo lắng, thoạt nhìn khí sắc của Thái Hậu nương nương không tồi, còn có sức mắng chửi người, chắc không có gì trở ngại.

Tiết Trường Du gật đầu, vươn tay ôm Tô Hoài Cẩn: "Ừm, trẫm không phải lo lắng về điều này mà chỉ cảm thấy tức giận."
Hắn nói xong thì nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn: "Hoàng đế nước Hình lại dám châm ngòi ly gián Cẩn Nhi, hừ."
Tô Hoài Cẩn nghe thế thì không khỏi nở nụ cười: "Hình như là thế."
Tiết Trường Du kéo Tô Hoài Cẩn vào lều để Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, Tiết Trường Du lại nửa ngồi xổm trước mặt nàng, cầm tay Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, tuyệt đối đừng nghe lời ông ta, đồng ý với ta, được không?"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ cười một tiếng, nhướng mày nhìn Tiết Trường Du: "Hoài Cẩn tuy rằng chỉ là một cô gái bình thường nhưng cái gì là nói thật, cái gì là nói dối, cái gì là a dua nịnh hót, cái gì là châm ngòi ly gián vẫn có thể phân biệt được, mong Hoàng Thượng yên tâm."
Tiết Trường Du vẫn không thể nào yên tâm, kéo tay nàng thật chặt: "Cẩn Nhi, con người ta ăn nói vụng về, tính tình ngày thường cũng táo bạo, nếu nàng thấy ta làm gì không đúng hoặc là có gì bất mãn với ta thì trực tiếp nói với ta được không......"

Hắn nói xong thì ủ ê cảm thán một câu: "Ta không thể để mất đi nàng nữa......"
Tô Hoài Cẩn biết hắn muốn nói đến chuyện cung Du Cẩn cháy kiếp trước.

Tô Hoài Cẩn nhìn vào ánh mắt hắn, tựa như không cần mở ra tâm hồn, bởi vì Tô Hoài Cẩn biết chỉ cần mở ra tâm hồn là có thể cảm giác được tình cảm che trời lấp đất, rõ ràng đều là yêu chiều, mỗi một lần đều nhấn chìm Tô Hoài Cẩn, cảm giác thể nghiệm đấy thật sự hơi quá kịch liệt......!
Tô Hoài Cẩn mỉm cười: "Hoài Cẩn biết mà, hơn nữa......!Hoàng đế nước Hình kia đã già yếu như thế, nào có như Hoàng Thượng nói chuyện êm tai, Hoài Cẩn tất nhiên là nghe Hoàng Thượng."
Tiết Trường Du bị chọc cho đến mức bật cười, sờ mặt mình mới nói: "Xem ra trẫm vẫn nên cố gắng bảo dưỡng nhan sắc một chút mới được, đỡ đến khi tuổi già xuống sắc, mất đi sự cưng chiều mà Hoàng Hậu dành cho trẫm."
Tô Hoài Cẩn giơ tay vuốt ve cằm Tiết Trường Du: "Hoàng Thượng mệnh thiên tử, nếu lại bảo dưỡng chẳng phải sẽ làm cho các cô gái trong thiên hạ mất đi linh hồn nhỏ bé hay sao?"
Tiết Trường Du híp mắt: "Vậy thì Cẩn Nhi, linh hồn nhỏ bé của Cẩn Nhi ném rồi sao? Hay là còn ở chỗ ta?"
Tim Tô Hoài Cẩn vì câu nói này mà "Thình thịch" nhảy lên, nghĩ thầm đã sớm ở đấy rồi, kiếp trước luôn khăng khăng một mực, nếu không phải bởi vì trận lửa lớn ở cung Du Cẩn khi đó, chỉ sợ lúc này Tô Hoài Cẩn vẫn cứ khăng khăng một mực như vậy.

Nhưng có vẻ như hiện giờ người khăng khăng một mực lại biến thành Tiết Trường Du......!
Đảo khách thành chủ cũng không tồi.

Tim Tô Hoài Cẩn đập liên hồi, nghĩ thầm ai bảo Tiết Trường Du lại có bộ dạng "Hại nước hại dân" như thế, ho khan nói sang chuyện khác: "Hoàng Thượng, xem ra nước Hình muốn từ bỏ Liễu Khai Tễ, mới vừa rồi trong bữa tiệc một câu cũng không thấy nhắc tới Liễu Khai Tễ, phảng phất như Liễu Khai Tễ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt."
Tiết Trường Du thấy gương mặt Tô Hoài Cẩn hơi đỏ thì đành phải thu hồi tâm tình: "Liễu Khai Tễ trung với nước, đổi lại là sự coi thường của hoàng đế nước Hình, không biết bây giờ có phải đang âm thầm gạt lệ hay không."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Không đến mức như vậy, nhưng thương tâm nản lòng là chuyện không thể thiếu, xin Hoàng Thượng không ngừng cố gắng, đến lúc đó nhân tài Liễu Khai Tễ này về tay.

Nhưng Hoàng Thượng ngài......!Liễu Khai Tễ ở nước Hình làm Thừa Tướng nhiều năm như vậy, trong tay nắm không ít chuyện cơ mật của nước Hình.

Nếu y thật sự có thể tới Đại Tiết, như vậy cây gai trong lòng này không còn là của Hoàng Thượng nữa mà là cây gai trong lòng nước Hình, sẽ khiến bọn họ......!Trằn trọc khó ngủ, nuốt không trôi."
Tiết Trường Du gật đầu, hắn thích nhìn dáng vẻ Tô Hoài Cẩn "đa mưu túc trí" như thế này, bởi vì đây là điều đời trước hắn chưa từng thấy qua, bỏ qua một Tô Hoài Cẩn xuất sắc đến thế.

Tiết Trường Du luôn muốn ngắm nhiều hơn một ít, luôn muốn hiểu nhiều hơn một ít, đây mới là Tô Hoài Cẩn hoàn chỉnh.

Tiết Trường Du đáp lời: "Đều nghe Cẩn Nhi."
Hắn dứt lời lại nói: "Nhưng có một việc, nàng cần phải nghe trẫm."
Sắc mặt Tô Hoài Cẩn lập tức nghiêm túc trở lại, còn tưởng rằng có chuyện đứng đắn mới hỏi: "Hoàng Thượng, là chuyện gì?"
Tiết Trường Du nghiêm trang nói: "Mới vừa rồi ở trong tiệc nàng cũng chưa kịp ăn gì, hiện tại nên ngoan ngoãn dùng bữa, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ.

Cơ thể nàng yếu đuối, lại ở phía bắc, không quen khí hậu dễ nhiễm phong hàn."
Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng chuyện quan trọng gì nên bất đắc dĩ thở dài.

Tiết Trường Du cười thò mặt qua, hôn cực nhanh lên môi Tô Hoài Cẩn một cái: "Không cho nói không, ngoan nghe lời Trường Du ca ca."
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ liếc mắt, nghĩ thầm Tiết Trường Du không chỉ thích ghen mà ngay cả nói chuyện cũng thấy chua lòm, có thể lừa người khác cũng là bản lĩnh thực sự!
Tiết Trường Du cho người đi chuẩn bị đồ ăn, Tô Hoài Cẩn đã nói: "Hoàng Thượng, đừng quên chuẩn bị cho Liễu Khai Tễ một phần đồ ăn, lấy lòng đối đãi.

Nước Hình càng lạnh nhạt, chúng ta càng phải ân cần, như vậy mới đối lập."
Tiết Trường Du gật đầu: "Được được được, nghe Cẩn Nhi hết, nhưng Cẩn Nhi, lúc nàng ở cùng ta thì đừng nhắc tới người đàn ông khác được không, Trường Du ca ca không muốn ghen nữa đâu."
Tô Hoài Cẩn: "......" Bật ngửa!
Hai người dùng bữa tối, sau khi xong cũng không còn sớm, Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn đến thỉnh an.

Kỳ lão cửu phàn nàn: "Tên Liễu Khai Tễ kia thật sự không thức thời, trước đây Hoàng Thượng ngài tự mình dặn dò đưa đồ ăn qua, một miếng cũng không đụng, còn......!Thế mà còn hất đổ đồ ăn, bừa bãi, còn bắt người khác thu dọn, thật không biết xấu hổ."
Y nói tới đây, thật bất ngờ lại thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đều nở nụ cười.

Mặt Kỳ lão cửu mờ màng rồi gãi ót.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Cửu gia, đây là chuyện tốt đấy."
Kỳ lão cửu càng thêm mịt mù hơn, Tô Hoài Cẩn quay đầu hỏi Lữ Ngạn: "Lữ tiên sinh, trong ấn tượng của người, Liễu Khai Tễ sẽ là người dễ nổi giận sao?"
Lữ Ngạn lắc đầu: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, không phải, tính cách của Liễu Khai Tễ rất ôn hòa, chưa từng nổi giận."
Tô Hoài Cẩn lại nhìn Kỳ lão cửu nói: "Cửu gia, người có bao giờ nghe nói Liễu Khai Tễ là một người sẽ nổi giận chưa?"
Kỳ lão cửu suy nghĩ một lúc: "Hình như không phải......!Các nước đều nghe đồn Liễu Khai Tễ là một danh sĩ, hơn nữa thái độ lại còn nho nhã lễ độ."
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Thế thì đúng rồi, một danh sĩ nho nhã lễ độ vang danh thiên hạ vậy mà lại hất đổ bữa ăn người khác có lòng tốt đưa đến, điều này chứng minh cái gì?"
Mặt Kỳ lão cửu như bừng tỉnh đại ngộ, đập bàn.

Tô Hoài Cẩn nói: "Liễu Khai Tễ không phải tức giận chúng ta mà là nổi giận với nước Hình, với cách làm của hoàng đế nước Hình, chỉ sợ đã làm trái tim y băng giá, bởi vậy Liễu Khai Tễ mới có thể mượn điên vung tà như thế, nói trắng ra là......!Người ngu trung cũng là một con người có hỉ nộ ái ố, tim con người cũng từ thịt mà ra, làm sao có thể không đau lòng?"
Kỳ lão cửu cảm thán: "Trách không được, vậy bây giờ phải làm sao? Hay nhân cơ hội cố gắng một chút xem sao?"
Tô Hoài Cẩn chớp mắt, cười nói: "Cơ hội không dễ có được, đương nhiên không thể cho qua."
Nàng nói xong thì nhìn về phía Tiết Trường Du rồi nhướng mày: "Chi bằng Hoàng Thượng tự mình nhìn xem."
Tiết Trường Du không muốn đi, trong lòng hắn có rất nhiều lý do không thích Liễu Khai Tễ.

Kiếp trước Liễu Khai Tễ chính là cái đinh trong mắt Tiết Trường Du, đã thế lại còn mang binh công phá kinh thành nước Tiết, có thể nói là huyết hải thâm thù.

Nhưng quan trọng nhất chính là......!
Liễu Khai Tễ từ nhỏ đã biết Tô Hoài Cẩn, hơn nữa Tô Hoài Cẩn còn chăm sóc cho y một thời gian, hai người còn từng có lời thề cùng nhau.

Tiết Trường Du tưởng tượng đến đây, như con ếch xanh phình bụng muốn nứt ra.

Nghĩ thầm nếu bản thân mình không để ý thì có lẽ không xem là đàn ông rồi!
Tiết Trường Du không nguyện ý cho lắm, Tô Hoài Cẩn vẫy tay để Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn trước tiên lui xuống, một lần nữa chuẩn bị một phần bữa tối.

Tô Hoài Cẩn xoay người lấy một chiếc áo choàng khoác lên vai Tiết Trường Du, sau đó cẩn thận thắt lại dây áo choàng.

Nàng vừa thắt lại dây vừa hơi ngước cằm lên, mở to mắt nhìn Tiết Trường Du, mặt vừa vô tội vừa nũng nịu.

Tiết Trường Du nhất thời cảm giác trong lòng run rẩy nghiêm trọng, từ góc độ này nhìn thấy Tô Hoài Cẩn liên tục chớp mắt, vô tội cực kỳ, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương.


Đúng vậy, lúc này hệ thống cũng bắt đầu có hiệu lực.

【 Hệ thống: Khổ sở cấp hai, có hiệu lực 】
Tiết Trường Du cảm giác ngực mình lại hung hăng chịu đòn nghiêm trọng, tim đập nhanh, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tô Hoài Cẩn thắt dây lưng xong xuôi thì lay cánh tay Tiết Trường Du: "Hoàng Thượng tự mình đi thăm Liễu Khai Tễ một chút đi, hiện giờ là thời cơ hợp lý, Hoàng Thượng phải biết rằng tận dụng thời cơ mới là quan trọng nhất."
Tiết Trường Du cảm giác tim mình đều bị Tô Hoài Cẩn làm cho tan chảy, làm cho da đầu hắn tê dại, thật sự không nhịn được nên vội vàng nâng tay lên che hai mắt của mình lại, sau đó tay kia lập tức vẫy tay ra hiệu cho Tô Hoài Cẩn đừng làm nữa: "Được, được rồi......!Ta đi là được rồi chứ?"
Tô Hoài Cẩn lập tức buông tay Tiết Trường Du ra: "Vậy thì đi thôi Hoàng Thượng."
Tiết Trường Du trúng "mỹ nhân kế" đành phải đi theo Tô Hoài Cẩn ra khỏi doanh trại, đi vào lều giam giữ Liễu Khai Tễ.

Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi đứng chờ ở bên ngoài.

Tô Hoài Cẩn nhìn thế thì mở to hai mắt long lanh nhìn Tiết Trường Du, Tiết Trường Du nhất thời đau đầu bất đắc dĩ, răng cũng thấy ngứa.

Liễu Khai Tễ này được lắm, làm tình địch của hoàng đế Đại Tiết không nói, hiện tại Cẩn Nhi nhà hắn còn muốn tự mình bưng đồ ăn vào cho Liễu Khai Tễ, coi như là thù hận chồng chất thù hận.

Tiết Trường Du bất đắc dĩ đi qua rồi tự mình bưng khay, trong lòng suy nghĩ, nếu Liễu Khai Tễ dám ăn bữa cơm này thì chẳng lẽ y không sợ sặc mà chết à?
Tô Hoài Cẩn nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tiết Trường Du thì nhịn không được ho khan: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?"
Lúc này Tiết Trường Du mới xoay người: "Hả? Làm sao vậy?"
Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn thấy xấu hổ, Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, ánh mắt của chàng phải thân thương một chút nữa."
Tiết Trường Du co giật khóe miệng, thân thương?
Không phải đối với con của mình, thân thương làm gì?
Tô Hoài Cẩn để Kỳ lão cửu vén màn lên, theo tiếng "cạch!", bên trong Liễu Khai Tễ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Tay Liễu Khai Tễ vẫn đeo đầy xiềng xích suy sụp ngồi dưới đất, dựa vào góc hẻo lánh của lều và ngửa đầu tựa như đang chợp mắt.

Nghe được tiếng màn được nhấc lên thì y ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Y nhìn thấy Kỳ lão cửu trước, ngay sau đó không hề có động tĩnh, mí mắt chỉ nâng lên một chút.

Nhưng theo tiếng bước chân, một bóng người mặc áo bào màu vàng sáng đi đến.

Liễu Khai Tễ lấy làm kinh hãi, không khỏi mở to hai mắt nhìn về phía trước......!
Ngôi cửu ngũ Tiết Trường Du của nước Tiết tự mình bưng một khay cơm đi vào từ bên ngoài, theo sau còn là Hoàng Hậu nương nương.

Liễu Khai Tễ đầu tiên chỉ biết lắp bắp kinh hãi, sau đó cười khẽ rồi nói chuyện không thèm để ý: "Hoàng Thượng không cần phải làm bộ làm tịch như thế, Liễu mỗ là người đáng chết, hà tất phải như thế?"
Tiết Trường Du nghe thế, thật sự rất muốn úp mâm đồ ăn này lên đầu Liễu Khai Tễ......!
Tô Hoài Cẩn nhướng mày, trộm ngoéo ngón tay Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du bị động tác nhỏ này làm cho rung lên, lửa giận lúc này mới giảm bớt.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Liễu đại nhân chê cười rồi, cho dù là có làm bộ làm tịch, hoàng đế nước Hình có từng làm bộ làm tịch như thế chưa?"
Một đao này quả thực nhanh chuẩn tàn nhẫn cắm thẳng vào tim Liễu Khai Tễ.

Liễu Khai Tễ nhất thời cười khổ một tiếng: "Hoàng Hậu nương nương tới đây để chế nhạo Liễu mỗ sao?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Không, là tới chung với Hoàng Thượng đưa bữa tối cho Liễu đại nhân.

Nghe nói tâm trạng của Liễu đại nhân mới vừa rồi không tốt, hất đổ cả bữa tối nên Hoàng Thượng quan tâm Liễu đại nhân, sợ Liễu đại nhân ban đêm đói bụng bởi vậy mới tự mình đưa tới một phần, Liễu đại nhân tuyệt đối đừng cô phụ tấm lòng của Hoàng Thượng."
Liễu Khai Tễ vẫn vô cùng lười nhác, mí mắt hơi buông: "Hoàng Thượng không cần phải lo lắng như thế, vì sẽ không có kết quả gì đâu."
Tiết Trường Du để bữa tối trên mặt đất cái ầm, đồ ăn bên trong thiếu chút nữa đã đổ ra ngoài.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Liễu đại nhân không quên lời thề năm đó của mình chứ?"
Liễu Khai Tễ đột nhiên hơi cứng đờ cả người, ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoài Cẩn rồi cười khổ: "Ngoại thần hiện giờ đã không còn giá trị gì, không biết Hoàng Hậu nương nương muốn ngoại thần làm gì nữa? Nếu là đầu hàng địch thì tuyệt đối không có khả năng, xin Hoàng Hậu nương nương thông cảm."
Tiết Trường Du nghĩ thầm, gàn bướng hồ đồ.

Tô Hoài Cẩn lại nói: "Ai nói ta muốn Liễu đại nhân ngài đi theo? Bổn cung chẳng qua là......!Muốn Liễu đại nhân dùng bữa này thôi."
Liễu Khai Tễ lắp bắp kinh hãi: "Dùng bữa?"
Tô Hoài Cẩn lạnh nhạt gật đầu: "Đúng rồi, chỉ là dùng bữa, năm đó Liễu đại nhân thề chờ sau này công thành danh toại sẽ thực hiện một lời ước nguyện của bổn cung, bổn cung cũng mới vừa nói rồi đó, chỉ muốn Liễu đại nhân có thể dùng bữa cơm này, yêu quý bản thân mình.

Chỉ thế thôi, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Liễu Khai Tễ giật mình không thôi, Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn nhìn nhau một cái.

Một người ngẩng đầu nhìn đỉnh màn, một người cúi đầu nhìn cái bàn dưới chân.

Trong lòng nghĩ, cảnh tượng trước mắt này chỉ e là Tu La tràng theo như Phật giáo nói, cá chết lưới rách?
Sắc mặt Hoàng Thượng quả nhiên rất khó coi......!
Đặc biệt khó coi......!
Tiết Trường Du thật sự uống giấm quá nhiều, ghen đến nỗi cảm giác tay chân đều tê dại.

Mặc dù biết Tô Hoài Cẩn chỉ muốn mượn sức Liễu Khai Tễ, hơn nữa thủ pháp còn thực sự cao minh nhưng giọng điệu quan tâm này làm cho Tiết Trường Du lại một lần nữa uống chén giấm già!

Thật sự đã ghiền......!
Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn đều ngừng thở, lúc này không thể nói chuyện, nếu không sẽ tai bay vạ gió.

Tô Hoài Cẩn chỉ cười tủm tỉm nhìn Liễu Khai Tễ.

Liễu Khai Tễ im lặng một lúc lâu, ngay sau đó ngồi dậy nhưng lại không đứng lên mà quỳ xuống đất, hai tay tiếp nhận khay đồ ăn kia, giọng khàn khàn trầm thấp nói: "Ngoại thần tuân mệnh."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Vậy không quấy rầy Liễu đại nhân dùng bữa, còn yêu cầu gì, chỉ cần dặn dò là được."
Tô Hoài Cẩn nói tới đây, Tiết Trường Du đã vô cùng không kiên nhẫn kéo Tô Hoài Cẩn nhanh rời khỏi lều, chỉ muốn đánh nhau mà thôi......!
Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn lại nhìn nhau, yên lặng đứng ở tại chỗ, nghĩ thầm chờ một chút nữa lại đi, miễn cho nhìn phải tình huống gì xấu hổ.

Đợi trong chốc lát, Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn rời khỏi lều, kết quả vẫn thấy được tình huống xấu hổ đó.

Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn vẫn chưa đi, hơn nữa ở bên ngoài lều của Liễu Khai Tễ, cũng không biết Hoàng Thượng có phải cố ý hay không?
Hẳn là cố ý......!
Tiết Trường Du đè Tô Hoài Cẩn ở bên ngoài màn, cánh tay vòng lấy đang hôn nóng bỏng.

Tiết Trường Du ngày thường như thuốc cao bôi trên da chó, lại còn mặt dày mày dạn, Tô Hoài Cẩn đã sớm quên hắn kiếp trước là một người dị thường cường thế đến nhường nào.

Giờ đây nụ hôn bá đạo cường thế che trời lấp đất đánh úp, Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã chịu không nổi, hai mắt đều mê ly.

Giọng Tiết Trường Du khàn khan bên tai: "Cẩn Nhi rốt cuộc cũng ngoan, phải không?"
Tô Hoài Cẩn thở phì phò, gần như không thể đứng được.

Tiết Trường Du cười một tiếng: "Cẩn Nhi luôn muốn nghịch ngợm một chút mới vui, Trường Du ca ca cần phải dạy dỗ nàng."
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới tại nơi doanh trại gặp mặt, hai người còn có thể giày vò, trọn vẹn đêm, bên ngoài bầu trời dần chuyển từ xám xịt sang hừng đông, Tô Hoài Cẩn mới đi vào giấc ngủ.

Lúc nàng chìm vào mộng đẹp vẫn còn đang suy nghĩ, người không thể trêu vào thật sự không thể trêu vào, lọ giấm Tiết Trường Du này thật sự không thể trêu vào......!
Tiết Trường Du đắp chăn cho Tô Hoài Cẩn, trìu mến hôn lên trán Tô Hoài Cẩn lại sờ lên gương mặt nàng rồi cười nói: "Hiện tại trông có vẻ ngoan ngoãn nhiều rồi, thức dậy chỉ biết chọc tức ta."
Tiết Trường Du sửa chăn gấm cho nàng ổn thỏa, sau đó cũng nằm xuống ôm Tô Hoài Cẩn vào trong ngực, chuẩn bị ngủ một giấc.

Tiết Trường Du mới vừa nằm xuống, còn chưa kịp đi vào giấc ngủ thì Tô Hoài Cẩn đã nghe vào lỗ tai một tiếng "Đinh", sợ tới mức khiến nàng nhảy dựng.

Là hệ thống có hiệu lực!
Tô Hoài Cẩn đột nhiên tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy, thiếu chút nữa đụng vào người Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du nói: "Làm sao vậy? Cẩn Nhi?"
Tô Hoài Cẩn ngồi dậy, hệ thống đã có hiệu lực.

【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Trường Du trước mắt nhất thời biến mất mà chuyển sang khung cảnh khác.

Giọng Tướng quân nước Hình vang lên: "Hoàng Thượng, nếu dùng Thái Hậu nước Tiết trao đổi với Thái Tử điện hạ, vậy......!Thừa tướng kia làm sao bây giờ?"
Hoàng đế nước Hình ngồi bên trong lều lớn, thản nhiên nói: "Liễu Khai Tễ tuy không phải người Hình nhưng lại đối với nước Hình nhất mực trung thành......!Hiện tại cũng là lúc nhìn xem lòng trung thành của Liễu Khai Tễ nằm ở đâu......"
Tướng quân nước Hình gật đầu nói: "Hoàng Thượng nói chí phải."
Hoàng đế nước Hình nói: "Không thể để Liễu Khai Tễ trở thành chướng ngại vật của trẫm, y ở Đại Hình đã công cao chấn chủ, biết không ít cơ mật Đại Hình ta, hiện giờ biến thành tù binh, biện pháp tốt nhất chính là......"
Ông ta nói xong thì nheo mắt, Tướng quân nước Hình lập tức nói: "Vâng, ti chức rõ rồi."
Hoàng đế nước Hình lại nói: "Bí mật hành động thôi, thủ tiêu Liễu Khai Tễ nhanh lên, cứ như vậy còn có thể vu hãm cho người Tiết.

Liên minh hai nước, người Tiết lại giết Thừa Tướng Đại Hình, chuyện này là nhược điểm tốt nhất của ta, nhất định phải chặt chẽ bắt lấy, biết chưa?"
Tướng quân nước Hình đáp lời: "Vâng ti chức đã hiểu!"
Lúc này một giọng nói đột ngột chen vào: "Phụ hoàng, xin hãy để con làm việc này!"
Tô Hoài Cẩn híp mắt nhìn, hóa ra lều chủ không chỉ có hai người là Hoàng đế và Tướng quân, trong góc vẫn còn một cô gái đang ngồi, chính là công chúa nước Hình, "cháu gái" của Thái Hậu, Chu Uyển Hương.

Chu Uyển Hương mỉm cười: "Phụ hoàng, hãy để con động thủ, cũng không cần hành thích làm gì, chỉ cần đốt lều Liễu Khai Tễ, đến lúc đó chết rồi không thể đối chứng.

Nếu phụ hoàng tin tưởng thì giao cho con xử lý."
Hoàng đế nước Hình cười nói: "Đúng rồi đúng rồi, con gái của trẫm lợi hại hơn đứa con trai kia nhiều, vậy thì trẫm sẽ giao cho con xử lý.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ tiếng gió, bí mật giết Liễu Khai Tễ, người chết......!Mới không tiết lộ cơ mật Đại Hình ta."
Chu Uyển Hương cười lạnh: "Vâng, con gái lĩnh mệnh."
Hoàng đế nước Hình híp mắt: "Tối nay động thủ đi, để lâu dễ có biến."
"Cẩn Nhi? Cẩn Nhi nàng làm sao vậy?"
"Cẩn Nhi?!"
Trước mắt Tô Hoài Cẩn chuyển động, cảm giác đầu váng mắt hoa, nàng vốn dĩ đang mỏi mệt, trước mắt còn đổi tới đổi lui thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Tiết Trường Du muốn ôm Tô Hoài Cẩn, hoảng sợ hỏi: "Cẩn Nhi, nàng làm sao vậy?"
Lúc này hệ thống bổ trợ đã huỷ bỏ, trước mặt Tô Hoài Cẩn khôi phục bình thường, thấy được khuôn mặt Tiết Trường Du phóng đại.

Tiết Trường Du vô cùng quan tâm: "Vẫn nên kêu ngự y lại đây một chuyến."
"Từ từ."
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng ngăn lại, vừa rồi mình chỉ hơi "thất thần" mà thôi, nếu thật sự kêu ngự y lại đây thì sẽ mất mặt vô cùng, phỏng chừng ngự y lại kê cho mình một ít thuốc sắc để dưỡng khí, dưỡng âm, lúc đó không có mặt mũi đi gặp ai mất.

Tô Hoài Cẩn nói: "Hoài Cẩn không sao, chỉ hơi phân tâm mà thôi."
Tiết Trường Du đỡ nàng nằm xuống: "Thật là không khiến cho người khác bớt lo, mau nằm xuống đi, sao lại đột nhiên tỉnh dậy? Ngoan, ngủ một lát đi."
Tô Hoài Cẩn sao còn tâm trí nằm ngủ, nàng vừa mới nghe được âm mưu của nước Hình, bọn họ muốn thiêu chết Liễu Khai Tễ, sau đó hãm hại người Tiết.

Cứ như vậy, đàm phán sẽ có thêm một lợi thế trong tay.

Nơi này là biên giới giữa nước Hình và nước Tiết, là nơi nước Hình chọn lựa.

Một khi đàm phán thất bại rất có thể sẽ lập tức khai chiến, vô cùng nguy hiểm, cũng không biết nước Hình có mai phục gần đây hay không.

Bởi vậy tuyệt đối không thể để nước Hình thực hiện được.

Cơn buồn ngủ của Tô Hoài Cẩn biến mất hoàn toàn: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn nghĩ, nước Hình đột nhiên yêu cầu đàm phán chỉ sợ sẽ có bẫy, còn Liễu Khai Tễ......"

Tiết Trường Du vừa nghe Tô Hoài Cẩn nhắc tới Liễu Khai Tễ, bọn họ mới vừa xong việc, sao lại nhắc tới Liễu Khai Tễ nên lập tức thò người qua đặt lên môi Tô Hoài Cẩn một nụ hôn: "Cẩn Nhi có phải chưa thấy đủ hay không? Ở trên giường còn nhắc tới gã đàn ông khác."
Tô Hoài Cẩn: "......" Có thể nói chuyện đàng hoàng được không! Da gà rớt đầy đất rồi!
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn đang nói chính sự mà."
Tiết Trường Du còn lộ ra biểu cảm "tủi thân", như bị Tô Hoài Cẩn ức hiếp: "Vậy Cẩn Nhi nói xem, là ta tốt hơn hay Liễu Khai Tễ tốt hơn? Là ta đẹp trai hơn hay Liễu Khai Tễ đẹp trai hơn?"
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn hoài nghi Tiết Trường Du có hệ thống khổ sở thêm vào!
Hơn nữa còn là khổ sở cấp chín!
Bằng không sao lại có bộ dạng đáng thương như vậy, như bị mình chà đạp?
Giống như Tô Hoài Cẩn mới là người phụ lòng......!
Tô Hoài Cẩn muốn thay đổi đề tài, từ chối trả lời vấn đề hổ thẹn này với hắn, Tiết Trường Du lại không buông tha vẫn tiếp tục truy vấn.

Tô Hoài Cẩn cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên Hoàng Thượng......!Tốt hơn một chút."
Tinh thần của Tiết Trường Du lập tức tỉnh táo, mập mờ cười cười, đè thấp giọng nói, cười: "Chỗ nào tốt?"
Tô Hoài Cẩn: "......" Chỗ nào cũng tốt, nhưng đầu chưa tốt......!
Tô Hoài Cẩn: "Hoàng Thượng, chỉ e là người Hình thật sự sẽ có hành động, hơn nữa bọn họ sợ Liễu Khai Tễ sẽ tiết lộ cơ mật, nhất định sẽ hạ độc thủ Liễu Khai Tễ.

Hoàng Thượng cũng thấy được nước Hình không trao đổi Liễu Khai Tễ."
Tiết Trường Du gật đầu: "Quả thực là như thế, một Thừa Tướng quyền cao chức trọng biết được nhất định không ít, vẫn là người chết mới có thể kê cao gối."
Tô Hoài Cẩn nói: "Xin Hoàng Thượng sớm tính toán."
Tiết Trường Du nhướng mày, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi nói như vậy, khẳng định đã có tính toán, ta nghe theo Cẩn Nhi."
Thời gian đàm phán cụ thể còn chưa định ra, ngày hôm sau vô cùng nhàn nhã, không chuyện gì nghiêm chỉnh, chính là chuyện ai người nấy làm.

Sắc trời nhanh chóng tối sầm, hành dinh gần đó vô cùng vắng vẻ, trời vừa vào đêm trở nên yên tĩnh vô cùng.

Đêm dài, chỉ có binh lính bên trong hành dinh đang đi lại tuần tra, các đại thần nước Hình và nước Tiết từng người đều đã về lều nghỉ tạm.

"Sột soạt......"
Thình lình nghe một tiếng vang nhỏ, một bóng người màu đen từ góc hiện lên nhanh chóng di chuyển, lần mò ra khỏi khu vực lân cận trại của nước Hình, đi vào lều nước Tiết.

Bóng đen kia có dáng người thon gầy là phụ nữ không thể nghi ngờ, tuy rằng đã che mặt nhưng rõ ràng chính là công chúa nước Hình Chu Uyển Hương!
Chu Uyển Hương nhanh chóng tiến vào lều nước Hình, ẩn thân trong bóng đêm thăm dò tìm kiếm, nhanh chóng tìm tới lều giam.

Liễu Khai Tễ và Thái Tử nước Hình được giam giữ khác chỗ nhau.

Chu Uyển Hương đã hỏi thăm trước, biết cái nào là lều giam của Liễu Khai Tễ.

Chu Uyển Hương nấp ở chỗ tối đã nhìn thấy có người đi ra từ trong lều, Kỳ lão cửu bưng cái mâm không, vừa đi vừa oán trách với binh lính bên người.

"Hoàng Thượng cũng thật là, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt hầu hạ Liễu Khai Tễ mà Liễu Khai Tễ này thì sao, thật sự không biết xấu hổ, không thức thời!"
Kỳ lão cửu oán giận, bưng khay rồi mang theo binh lính chậm rãi đi xa.

Chu Uyển Hương nhìn xong, càng xác định đây là lều giam của Liễu Khai Tễ, lập tức không tiếng động cười dữ tợn, sau đó nhỏ giọng nhào qua, bên trong lều còn sáng lên ánh nến, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong có người.

Chu Uyển Hương mở một cái bình nhỏ ra, hất xăng bên trong lên màn, sau đó đột nhiên bật lửa ném mồi lửa lên trên.

"Bập bùng!!!!".

Lửa gặp gió, còn gặp lều dễ cháy nên nhất thời ngọn lửa phóng lên tận trời, nháy mắt vây lấy toàn bộ lều trại phát ra tiếng "Đôm đốp đôm đốp".

Chu Uyển Hương vừa thấy đã đắc thủ, lập tức muốn lui lại nhưng mà trong nháy mắt, xung quanh cực kỳ yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhanh chóng tiến đến, phảng phất đã sớm có sự chuẩn bị.

Không chỉ vậy, xung quanh giống như có binh mã mai phục, đột nhiên rung trời hô lớn: "Cháy!! Có người phóng hỏa!! Có người phóng hỏa!! Bắt lấy thích khách..."
Chu Uyển Hương giật mình muốn chạy trốn, chỉ tiếc đã không còn kịp rồi, "ầm!", xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số binh sĩ nước Tiết đột nhiên bao vây Chu Uyển Hương.

Chu Uyển Hương nhìn kỹ lại, đi đầu chính là Tướng quân nước Tiết Kỳ lão cửu vừa mới rời đi, không chỉ vậy, binh lính đầu tiên chế trụ Chu Uyển Hương thế nhưng lại là "người quen"!
Chính là tử sĩ đi theo sứ đoàn nước Hình, Bắc Lạc!
Tay Bắc Lạc cầm trường kiếm, vẻ mặt lành lạnh chặn đường lui của Chu Uyển Hương, vây quanh Chu Uyển Hương.

Đúng lúc này, lại là tiếng bước chân nhưng là tiếng bước chân không nhanh không chậm, một bóng người mặc áo bào màu vàng sáng đi tới.

Bọn lính sôi nổi nhường đường, đồng loạt hành lễ: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương!"
Chu Uyển Hương đột ngột ngẩng phắt đầu, là Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn!
Hai người kia như là đang tản bộ, còn kéo tay nhau đi tới.

Tiết Trường Du không quan tâm nhìn thoáng qua căn lều cháy rụi, để cho mọi người kinh ngạc nhất chính là hắn cũng không có bảo người lập tức cứu hoả, ngược lại dung túng lửa lớn không ngừng rừng rực.

Tiết Trường Du cười nói: "Đây không phải là công chúa nước Hình sao? Như thế nào lại có nhã hứng chạy đến lều nước Tiết phóng hỏa thế?"
Chu Uyển Hương trừng mắt, bởi vì bị bắt được cho nên hoàn toàn không có cách nào giảo biện cho mình.

Hoàng đế nước Hình bên kia cũng nhanh chóng nghe tin chạy tới, ông ta không nghĩ đến hành động của Chu Uyển Hương lại bị bắt được.

Hoàng đế nước Hình nhanh chóng đi tới: "Đây là làm sao vậy?"
Tiết Trường Du cười nói: "Trẫm mới là người phải hỏi, đây là làm sao vậy? Tối như thế này rồi, công chúa nước Hình lại chạy đến doanh địa nước Tiết phóng hỏa là thế nào?"
Hoàng đế nước Hình cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua lều giam bị thiêu đốt: "Là như thế này, bọn ta chẳng qua chỉ xử lý một vài phản đồ của bổn quốc mà thôi, dù sao đàm phán trao đổi con tin của hai nước là Thái Hậu nước Tiết và Thái Tử nước Hình, để ý đến Liễu Khai Tễ làm gì......!Suy cho cùng cũng chỉ là phản đồ Đại Hình ta mà thôi, chết cũng chưa hết tội.

Cho nên trẫm mới lệnh tiểu nữ lại đây xử lý một chút, người chết là người nước Hình, có can hệ gì với nước Tiết các người chứ?"
Tiết Trường Du "ầm" chống hai tay xuống bàn: "Đúng rồi đúng rồi, dù sao chết chính là người nước Hình các ngươi, không có liên quan với Đại Tiết trẫm, tóm lại......!Là việc nhà của các ngươi."
Hắn nói xong quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoàng đế nước Hình và Chu Uyển Hương đều hơi kỳ quái, cũng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó lại tất cả đều "Hơ!!" một tiếng hít một ngụm khí lạnh.

Người vốn nên bị thiêu chết ở lều trong Liễu Khai Tễ đang êm đẹp đứng ngoài vòng binh lính, bên cạnh là thủ vệ, cũng không bị thương tổn chút nào.

Mà lều giam vẫn còn đang không ngừng cháy.

Chu Uyển Hương kinh ngạc nói: "Không có khả năng! Bên trong......!Bên trong rõ ràng có người, ta nhìn thấy mà!"
Tô Hoài Cẩn lúc này cười, nói: "Bên trong quả thật có người, à, đúng rồi......!Buổi tối vì để tăng mạnh thủ vệ mà đổi căn lều giam Thái Tử nước Hình và Liễu thừa tướng một chút, không phải công chúa nước Hình không biết tình hình chứ?"
Chu Uyển Hương nhất thời quát to: "Ngươi......!Ngươi nói cái gì!?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui