Nương Nương Lại Tìm Đường Chết


Editor: Mứt Chanh
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cười tủm tỉm, giả bộ vô tội còn cười với Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ, nàng lại nhận lấy ánh mắt ai oán của Chu Uyển Hương.

Lúc này Chu Uyển Hương lại lắp bắp nói: "Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương......!tình cảm rất sâu đậm, cũng không giống với lời đồn trên phố phường chút nào......"
Sắc mặt của Tiết Trường Du đột nhiên u ám: "Nếu là lời đồn trên phố thì không cần nói vào lúc này."
Thái Hậu lại không buông tha mà cười nói: "Uyển Nhi, lời đồn gì trên phố?"
Chu Uyển Hương khó xử, Thái Hậu thúc giục ba lần bốn lượt thì Chu Uyển Hương mới không tình nguyện mà nói ra: "Thái Hậu nương nương, có một ít lời đồn trên phố, đều nói là Hoàng Thượng bởi vì kiêng kị thế lực của nhà họ Tô, bởi vậy mới bất đắc dĩ lập Hoàng Hậu nương nương......"
Nàng ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã trực tiếp đập đũa xuống bàn, sắc mặt lạnh tanh.

Đũa điêu khắc bằng ngọc bích bị đập vỡ lập tức văng ra mấy mảnh, thiếu chút nữa văng đến mặt Chu Uyển Hương.

Chu Uyển Hương "A" hét lên một tiếng, nàng ta sợ hãi vội lui ra sau, đứng lên nói liên tục: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bớt giận, bớt giận!"
Thái Hậu cũng hoảng sợ, không nghĩ tới Hoàng Thượng nổi giận lớn như vậy.

Trong số mọi người, Tô Hoài Cẩn là người duy nhất ngồi vững vàng, đôi mắt xoay chuyển, cười tủm tỉm tiếp tục ăn cá của mình
Sắc mặt của Tiết Trường Du lạnh không nhẹ: "Chu cô nương thân là vì mọi người sau này, càng là cháu gái nhà ngoại của Thái Hậu thì cũng có thể nên phân biệt cái gì là lời đồn trên phố cái gì là lời nói đứng đắn.

Lời đồn trên phố đều là những tên du côn vô lại và mấy bà nói láo nói toét dùng.

Có thể từ trong miệng Chu cô nương nói ra như vậy thì thật sự là làm nhục thân phận."
Tiết Trường Du nói cũng không lưu tình chút nào, gương mặt của Chu Uyển Hương u ám, lại sợ tới mức run lên bần bật.

Thái Hậu lại nói: "Hoàng nhi! Đây cũng không có gì, người khác nói được, vì sao Uyển Nhi không nói được?"
Tiết Trường Du mỉm cười: "Mẫu hậu, mới vừa rồi trẫm đã nói qua, lời đồn trên phố đều là những tên du côn vô lại và mấy bà nói láo nói toét dùng.

Những người này nói được, Chu cô nương phân biệt đúng sai dĩ nhiên không nói được.

Cũng giống như Chu cô nương là cháu gái nhà ngoại của mẫu hậu ngài, được mẫu hậu ngài chiều chuộng có thêm, mà những tên du côn vô lại và mấy bà ba hoa kia, vừa không là cháu trai nhà ngoại của ngài, cũng không phải là cháu gái nhà ngoại của ngài, một đạo lý."
Thái Hậu bị chặn á khẩu không trả lời được còn sắc mặt của Chu Uyển Hương cũng rất khó coi.

Lúc này Tô Hoài Cẩn đã cười nói: "Lục Y, không thấy đũa của Hoàng Thượng bị gãy à? Lại lấy một đôi nào."
"Dạ!"
Lục Y nhanh chóng vâng lời, vội vàng bước ra, một lần nữa lấy một bộ đũa.

Lúc này sắc mặt của Tiết Trường Du mới hơi bình thản một chút mà ngồi xuống.

Thái Hậu cũng kéo Chu Uyển Hương ngồi xuống.

Sắc mặt của Chu Uyển Hương vẫn cứ không tốt cho lắm mà lắp bắp nói: "Hoàng Thượng......!Là......!Là Uyển Nhi mới vừa nói sai, Uyển Nhi không hiểu chuyện, còn xin Hoàng Thượng thứ lỗi."
Tiết Trường Du thờ ơ nói: "Cô nói sai rồi, phải xin lỗi Hoàng Hậu mà không phải xin lỗi trẫm."
Chu Uyển Hương lại bị nghẹn một chút, Thái Hậu tức giận, phất tay nói: "Bỏ bỏ, đổi trà quả tới, ăn không vô, tức muốn no rồi!"
Bà ta nói xong lại trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn cảm thấy bản thân cũng bị oan uổng nên nâng tay lén chọt Tiết Trường Du, muốn bảo hắn nhận lấy, đừng vẫn luôn theo đuổi không bỏ.

Kết quả nàng giơ tay đã bị Tiết Trường Du bắt một cái, không nghĩ tới Tiết Trường Du phản ứng nhanh như vậy, Tô Hoài Cẩn còn chưa chọc hắn đã bị bắt được tay, nhéo trong lòng bàn tay, động tác vô cùng mập mờ.

Tô Hoài Cẩn muốn bắt tay rút về nhưng sức lực của Tiết Trường Du lại lớn, chính là không buông tay.

Giờ thì hay rồi, hai người đang làm động tác nhỏ dưới bàn, Thái Hậu còn cho người dọn thức ăn đi, thay trà quả tới.

Cứ như vậy, mọi người sẽ nhanh chóng phát hiện động tác nhỏ của hai người.

Quả nhiên......!
Bọn thị nữ dọn cơm trưa đi rồi thì Thái Hậu và Chu Uyển Hương đã thấy được Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn nắm chặt tay nhau.

Chu Uyển Hương lập tức thiếu chút nữa đã khóc lên, ấm ức chết đi được.

Thái Hậu thì tức giận trừng mắt, trừng một đôi mắt giống cá chết hung hăng mà nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn: "......"
Tiết Trường Du thì cái gì cũng mặc kệ, chỉ lo nắm tay Tô Hoài Cẩn, chờ đến lúc trà quả được đưa lên thì cười nói: "Cẩn Nhi, mới vừa rồi dùng bữa vội vàng, ăn no chưa? Ta giúp nàng gọt trái cây nha?"
Tô Hoài Cẩn cười gượng một tiếng: "Đa tạ Hoàng Thượng, không......"
Không cần......!
Lời còn chưa dứt, Tiết Trường Du đã cười vô cùng dịu dàng: "Ừ, ta biết rồi, con mèo nhỏ tham ăn như nàng, một trái không đủ.

Nàng thích nhất trái này, ta biết, sẽ gọt nhiều thêm vài trái."
Tô Hoài Cẩn: "......" Mới vừa rồi cơm trưa nhất định đã bị bỏ thuốc gì rồi khiến Tiết Trường Du lại uống lộn thuốc, trong đầu lại rút gân!
Thái Hậu càng thêm tức hơn, thiếu chút nữa đã "hừ hừ" thở hổn hển.

Thái Hậu và Chu Uyển Hương thấy Tiết Trường Du gọt trái cây thì Thái Hậu ho khan một tiếng: "Hoàng nhi à, cũng gọt một trái cho em gái của con với."
Tiết Trường Du cười nho nhã lễ độ: "Trẫm bây giờ không rảnh, bằng không bảo thị nữ của mẫu hậu ngài gọt đi."
Chu Uyển Hương xé khăn tay của mình, đã không biết nói gì nữa, Thái Hậu mới cơ trí nói: "Uyển Nhi, nào nào, biểu diễn một chút trà nghệ cho Hoàng Thượng đi, Hoàng Thượng nhất định sẽ thích."
Chu Uyển Hương cười lễ phép: "Dạ, Thái Hậu nương nương."
Nhanh chóng có thị nữ mang dụng cụ trà nghệ lên, Chu Uyển Hương từ tốn ngồi bên cạnh bàn trà, chuẩn bị bắt đầu pha trà.

Tô Hoài Cẩn vừa ăn trái cây vừa xem Chu Uyển Hương pha trà, trông không giống như là pha trà mà ngược lại như là khiêu vũ.

Mỗi động tác đều nhấc cánh tay lên cao cao, ống tay áo hoàn toàn buông xuống lộ ra cánh tay giống như ngó sen trắng khiến ánh mắt của Tô Hoài Cẩn không ngừng sáng ngời.

Tiết Trường Du thì chuyên tâm gọt trái cây, hoàn toàn không ngẩng đầu, hoàn toàn không bố thí cho một ánh mắt.

Chu Uyển Hương nghiến răng nghiến lợi, Tô Hoài Cẩn ăn trái cây mà Tiết Trường Du đưa đến thì lập tức cảm thấy tâm trạng thật ra còn khá tốt, có một loại cảm giác thoải mái khó nói nên lời......!
Chu Uyển Hương biểu diễn xong trà nghệ thì Thái Hậu cười vỗ tay: "Hay hay lắm, mau, chén trà nhỏ đầu tiên còn không phải kính cho Hoàng Thượng sao?"
Chu Uyển Hương cười ngượng ngùng mà bưng chén trà lên tới, chậm rãi đi qua và nói với giọng dịu dàng: "Uyển Nhi kính Hoàng Thượng."
Tiết Trường Du cũng không thể không cho mặt mũi nên nhận lấy chung trà rồi uống một ngụm.


Nhưng mà Tô Hoài Cẩn vẫn nghĩ sai rồi, bởi vì Tiết Trường Du chính là cái loại này, không muốn nể tình thì sẽ không nể tình người.

Chỉ thấy Tiết Trường Du uống một ngụm, ngay sau đó đã nhíu mày với giọng điệu rất ghét bỏ: "Hừ, quá đắng."
Thái Hậu và Chu Uyển Hương đều cứng đờ tại chỗ, thật là một chút mặt mũi cũng không có.

Cuối cùng Thái Hậu đã bại trận, thật sự không có cách nào cả đành xoa xoa thái dương của mình mới nói: "Hoàng Thượng, ai gia có chuyện nói với con."
Bà ta nói xong còn nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn biết ý, chính là muốn bản thân né tránh.

Nàng vừa muốn đứng lên thì đã bị Tiết Trường Du kéo tay lại: "Cẩn Nhi, còn chưa ăn xong trái cây mà.

Hơn nữa, nơi này của trẫm không có chuyện gì sẽ gạt Cẩn Nhi."
Thái Hậu nhìn cảnh này mới nói: "Đúng vậy, thật ra chuyện này cũng hơi có liên quan với Hoàng Hậu, con ngồi xuống nghe, cũng tốt."
Tô Hoài Cẩn lại một lần nữa ngồi trở xuống, Tiết Trường Du cười nói: "Cẩn Nhi, nào."
Hắn nói xong thì tự tay đưa thịt quả lại đây, để ở bên môi của Tô Hoài Cẩn.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn cảm thấy bất đắc dĩ, lập tức lại nhận lấy "Ác ý" của Thái Hậu và Chu Uyển Hương.

Vì để cho thịt quả không chảy xuống mà Tô Hoài Cẩn cũng chỉ đành phải há mồm ăn.

Tiết Trường Du còn đổ thêm dầu vào lửa, cười nói: "Thật ngoan."
Thái Hậu tựa như không nhìn nổi hai đứa nhão dính dính kia nên nói thẳng: "Ai gia thân là mẹ đẻ của Hoàng Thượng nên có trách nhiệm quản chuyện này.

Hậu cung của Hoàng Nhi trống trải, hiện giờ tuổi con cũng không nhỏ, chỉ có một hoàng tử, thật sự không ra thể thống gì, bởi vậy......!Ai gia muốn tìm cho con một người hiền huệ, hiểu tận gốc rễ, phẩm mạo đoan chính......"
Bà ta dứt lời thì ân cần kéo tay Chu Uyển Hương rồi vỗ vỗ mà cười nói: "Uyển Nhi rất tốt, tuy rằng cha mẹ đều qua đời nhưng hiểu tận gốc rễ, hơn nữa phẩm mạo không lời gì để nói.

Khi còn nhỏ các con còn từng gặp mặt, cũng không xa lạ, cho nên ai gia......!Muốn để Uyển Nhi tiến cung tới hầu hạ con, tùy tiện phong Hoàng Quý Phi là được."
Nói tới đây, Tiết Trường Du lại rất không cho mặt mũi mà cười lạnh một tiếng, cười Thái Hậu và Chu Uyển Hương còn không biết xấu hổ.

Tiết Trường Du đột nhiên đứng lên: "Mẫu hậu biết tâm ý trẫm đã quyết, không cần nói thêm nữa, nhiều lời vô ích.

Hôm nay mẫu hậu cũng mệt mỏi, trẫm ngày khác lại đến thăm ngài."
Hắn nói xong lại trực tiếp bước nhanh, phất tay áo rời đi.

Thái Hậu và Chu Uyển Hương sững sờ tại chỗ, đều chết lặng.

Tô Hoài Cẩn thấy Tiết Trường Du rời đi thì cũng đứng lên hành lễ cáo lui.

Tô Hoài Cẩn lui ra ngoài, nào biết còn chưa đi hai bước thì phía sau đã có người đuổi theo.

Chu Uyển Hương đi ra từ bên trong, đã thay đổi vẻ ngoài yếu ớt mới vừa rồi, ngẩng cằm đi ra với vẻ mặt ngạo mạn: "Ngươi chính là Tô Hoài Cẩn."
Tô Hoài Cẩn nhìn về phía Chu Uyển Hương nhưng không nói gì, chỉ cảm thấy Chu Uyển Hương này giống như hai mặt, trước mặt hoàng thượng thì yếu đuối, yểu điệu.

Lúc không có Hoàng Thượng thì lại là một người khác, cả người tràn ngập một sự ngạo mạn và tự phụ.

Chu Uyển Hương cười lạnh một tiếng: "Hoàng Thượng đều không phải là của một mình ngươi, Hoàng Thượng là ngôi cửu ngũ, chủ nhân của thiên hạ! Sao có thể là của đứa con gái như ngươi? Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ điểm này.

Hơn nữa, Thái Hậu nương nương cũng giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ thắng.

Hy vọng ngươi đừng cho bản thân ngột ngạt, tốt xấu gì cũng bán cho Thái Hậu một cái mặt mũi.

Dù sao sau này hậu cung của Hoàng Thượng cũng sẽ dần dần tràn đầy, ngươi không thể nào ngăn cản, không bằng xuống một bậc thang, ngày sau cũng dễ ở chung, đúng không?"
Tô Hoài Cẩn cười cười rồi nhìn về phía Chu Uyển Hương, nói bằng vẻ mặt hiền hoà: "Cô nói phải."
Chu Uyển Hương nghe xong, hóa ra Tô Hoài Cẩn chẳng qua cũng chỉ như vậy, cũng biết sợ.

Nào biết Tô Hoài Cẩn lại nói: "Nghĩ lại cũng là như thế này, dù sao cũng là đàn ông mà, sao có thể không thích sắc đẹp? Nhưng......!Nhưng cái này sao......"
Nàng nói xong thì vô cùng khó xử đánh giá Chu Uyển Hương, sắc mặt hơi rối rắm: "Nhưng......!Chu cô nương cô......!Thì......!Hơi kém.

Dung mạo không phải rất xuất sắc, xen lẫn trong đám người cũng chẳng dễ tìm chút nào.

Nhân phẩm sao, bổn cung cũng không thể từ dăm ba câu không hiểu quy củ của cô mà định đoạt, sau này còn muốn nhìn kỹ xem nữa, hơn nữa......!Gia thế sao, cha mẹ mất, ăn nhờ ở đậu, còn muốn ỷ vào Thái Hậu chống lưng cho cô, chậc chậc, chả tốt bằng."
"Ngươi nói cái gì!?"
Chu Uyển Hương rống lớn một tiếng, bên trong Thái Hậu sợ hãi kinh ngạc nên sai thị nữ lại đây nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

Tô Hoài Cẩn thì vẫn cứ vô cùng bình tĩnh mà cười nói: "Bổn cung nói, ngươi chẳng tư sắc, không gia thế như vậy mà cũng muốn lắc lư ở trước mặt bổn cung, sợ là quá mất mặt."
Nàng dứt lời, lại mỉm cười trìu mến, lúc này mới xoay người rời đi......!
Chu Uyển Hương tức đến mức muốn thét chói tai, chỉ là lúc này thị nữ của Thái Hậu đã ra tới, Tô Hoài Cẩn xoay người là đi, lại không cho nàng ta cơ hội nói chuyện.

Chu Uyển Hương tức giậm chân: "Chờ xem, chờ xem!"
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm đi ra từ trong cung của Thái Hậu, Tiết Trường Du ôm cánh tay đứng ở bên ngoài, hiển nhiên là đang đợi nàng.

Chờ Tô Hoài Cẩn ra tới, Tiết Trường Du đã lập tức đón nàng: "Cẩn Nhi, không có việc gì chứ? Nàng lâu như vậy không ra, đều do ta không tốt, mới vừa rồi vừa giận đã bỏ đi, bỏ một mình nàng ở bên trong, Thái Hậu làm khó dễ nàng ư?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Thái Hậu không khó xử, nhưng thật ra là em gái chàng."
Tiết Trường Du kinh ngạc: "Em gái ta?"
Hắn vừa hỏi thế mới nhớ tới thì ra là đang chỉ Chu Uyển Hương.

Tiết Trường Du ngược lại cười một tiếng: "Như thế nào, Cẩn Nhi ghen à?"
Tô Hoài Cẩn bị hắn nói khiến trong lòng giật mình, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Hoài Cẩn cũng không dám, dù sao nếu chuyện này bị truyền ra, e là Hoài Cẩn lại thành người đàn bà ghen tuông."
Tiết Trường Du vươn tay ôm chầm lấy Tô Hoài Cẩn: "Ta chỉ thích nàng ghen, chứng tỏ nàng để ý."
Tô Hoài Cẩn trợn mắt rồi tránh khỏi tay Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du vẫn cứ cười tủm tỉm: "Chu Uyển Hương làm khó nàng?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Không có làm khó gì, chẳng qua muốn làm Hoàng Quý Phi, bởi vậy tới thuyết phục thiếp."
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng: "Hoàng Quý Phi? Thật là hay, công phu sư tử ngoạm sao, cũng không biết lượng sức mình."
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ mới nói: "Hoàng Thượng......!Hiện giờ thế này, nếu Hoàng Thượng không lập phi tử khác thì sẽ đẩy Hoài Cẩn đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Không bằng lập phi tử, cũng sẽ giải lửa sém lông mày, lại để Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm ạ."
Nàng vừa dứt lời, Tiết Trường Du đã trực tiếp chắn Tô Hoài Cẩn đặt trên núi giả, Lục Y còn ở bên cạnh, vội vàng dụ bọn thị nữ đều quay người đi, mọi người đều không dám nhìn nhiều.

Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới hắn đột nhiên nổi điên nên sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Tiết Trường Du với trái tim đập mãnh liệt.


Tiết Trường Du cao lớn, từ trên cao nhìn xuống giam cầm Tô Hoài Cẩn rồi cúi đầu nhìn nàng: "Hửm? Bây giờ biết sợ rồi?"
Cặp mắt của Tô Hoài Cẩn chớp chớp, đẩy Tiết Trường Du đi nhưng Tiết Trường Du vẫn chẳng nhúc nhích chút nào mà cười tủm tỉm: "Biết nói lời chọc tức nhỉ, hôm nay cần phải dạy dỗ nàng."
"Hoàng Thượng......"
Tô Hoài Cẩn còn chưa nói hết thì đã bị Tiết Trường Du hôn một cái, Tiết Trường Du híp mắt, khàn khàn "hừ" một tiếng, ý bảo Tô Hoài Cẩn im tiếng, còn chạm lên môi nàng, làm hại tim Tô Hoài Cẩn đập nhanh.

Không biết như thế nào, luôn cảm thấy động tác liên tiếp này của Tiết Trường Du hơi khiến người ta hốt hoảng.

Tiết Trường Du khẽ cười một tiếng: "Cẩn Nhi, luôn kêu Hoàng Thượng này Hoàng Thượng nọ, quá khách khí, ngoan, tới gọi một tiếng......!Trường Du ca ca."
Tô Hoài Cẩn chỉ cảm thấy "ầm!", đỉnh đầu giống như bốc khói, hai má như muốn sôi trào!
Tiết Trường Du cười nói: "Sao nào? Ngượng ngùng?"
Tô Hoài Cẩn vội vàng hoàn hồn: "Hoàng Thượng đừng cười bướng nữa."
Tiết Trường Du nói: "Sao là cười bướng? Khi Cẩn Nhi còn nhỏ, không phải gọi ta như vậy à? Không nhớ rõ hả?"
Tô Hoài Cẩn lập tức nói: "Không nhớ rõ."
Tiết Trường Du cười nói: "Làm sao bây giờ? Cần phải để nàng nhớ lại mới được."
Hắn nói thế rồi nâng cằm Tô Hoài Cẩn lên, làm bộ muốn hôn tới nhưng Tô Hoài Cẩn đã sợ tới mức vội cúi đầu, muốn chui ra từ bên dưới cánh tay của Tiết Trường Du, kết quả bị Tiết Trường Du ôm lấy còn chặn ngang bế lên.

Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, Tiết Trường Du tựa như người điên, đây chính là ngoài cung của Thái Hậu, còn chưa đi được hai bước đó.

Nếu bị ai đó thấy mà truyền tới tai Thái Hậu thì không chừng Thái Hậu sẽ cho rằng bản thân cố ý lên mặt với bà ta.

Tuy rằng Tô Hoài Cẩn không sợ này kia nhưng nàng chỉ sợ Tiết Trường Du "nổi điên".

Ví dụ như hiện tại......!
Tiết Trường Du không buông Tô Hoài Cẩn ra, một hai phải "ức hiếp" Tô Hoài Cẩn, hai người lộn xộn đều ra mồ hôi, Tô Hoài Cẩn bị hắn tìm được điểm ngứa mà cười chảy cả nước mắt.

Hai người làm ầm ĩ, quả nhiên Thái Hậu và Chu Uyển Hương đã bước ra tựa như muốn tản bộ, kết quả liếc mắt một cái đã thấy được bọn họ.

Lúc này Tiết Trường Du còn chặn Tô Hoài Cẩn, hắn chính là người biết võ, tai thính mắt tinh, đã sớm nghe được tiếng bước chân và cũng biết là ai tới.

Tiết Trường Du không hề buông Tô Hoài Cẩn ra mà ngược lại cười tựa sát vào: "Ôm ta."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, liếc mắt nhìn sang, lúc này mới thấy được Thái Hậu và Chu Uyển Hương.

Tiết Trường Du cười nói: "Chu Uyển Hương vừa nãy lên mặt với nàng, Trường Du ca ca sẽ báo thù cho nàng, được chứ?"
Tô Hoài Cẩn: "......" Trường Du ca ca......!Còn rất nhập vai diễn!?
Tiết Trường Du lại nói: "Ngoan."
Tô Hoài Cẩn bằng mọi giá bất đắc dĩ đành phải nâng cánh tay lên ôm Tiết Trường Du.

Từ góc độ của Thái Hậu và Chu Uyển Hương nhìn qua thì hai người kia nhão nhão dính dính, ân ân ái ái, quả thực khó coi.

Thái Hậu tức giận quay đầu rời đi, Chu Uyển Hương thì giậm chân, thiếu chút nữa khóc lóc chạy mất.

Tô Hoài Cẩn nhú đầu ra: "Hoàng Thượng, người làm cho Chu cô nương khóc rồi."
Tiết Trường Du cười nói: "Trẫm mặc kệ, trẫm chỉ phụ trách làm nàng khóc."
Trên mặt Tô Hoài Cẩn như bị thiêu đốt lập tức, nghĩ thầm quả nhiên giữa trưa Tiết Trường Du đã ăn bậy rồi, nối lộn dây, bằng không hôm nay sao nhiều lời như vậy.

Tiết Trường Du mang Tô Hoài Cẩn trở về tẩm cung, không thiếu được chân chính lăn lộn một trận, ngay cả bữa tối mà Tô Hoài Cẩn cũng chưa dùng, trực tiếp ngủ tới trời sáng.

Lúc mở to mắt, Tiết Trường Du đã không còn nữa, đã sớm đi thượng triều, không biết có phải sắp hạ triều hay không nữa.

Tô Hoài Cẩn vừa tỉnh lại thì Lục Y đã đi tới hầu hạ, cười nói: "Nương nương, người tỉnh rồi sao?"
Lục Y hỏi xong lại haha bật cười, cười Tô Hoài Cẩn dựng cả lông: "Sao vậy?"
Lục Y nói: "Nương nương, đôi mắt người khóc sưng lên."
Tô Hoài Cẩn: "......" Tiết Trường Du đáng chém ngàn đao!
Ngày hôm qua Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn chơi một trò chơi, nhất định phải khiến Tô Hoài Cẩn gọi bản thân là Trường Du ca ca.

Tô Hoài Cẩn vừa mới bắt đầu rất quật cường, chính là không mở miệng nhưng sau đó nghĩ cũng biết, đôi mắt đều khóc sưng cả lên.

Tô Hoài Cẩn vội vàng xoa xoa, Lục Y cười nói: "Nương nương, tuyệt đối đừng xoa, nô tỳ đi tìm ngự y lại đây."
Tô Hoài Cẩn chỉ cảm thấy mất mặt: "Thôi, một lát là đỡ à."
Lục Y hầu hạ Tô Hoài Cẩn rửa mặt thay quần áo, còn chưa tới giữa trưa nên Tô Hoài Cẩn đã định đứng dậy, đi ra ngoài tản bộ.

Khi nàng đi đến hoa viên, vừa lúc thấy được Lữ Ngạn và quận chúa Vân An.

Sau khi quận chúa Vân An gả cho Phùng Bắc thì vẫn luôn rất ít lại đây đi dạo, dù sao thân phận thật ra hơi bất tiện.

Nàng ấy chính là người nước Hình, tuy rằng người Hình cũng không coi quận chúa Vân An thành người nước Hình.

Quận chúa Vân An là em gái ruột của Lữ Ngạn, mấy ngày nay quan hệ giữa nước Tiết và nước Hình kịch liệt chuyển biến xấu nên quận chúa Vân An càng ít ra cửa.

Nhưng hôm nay là Lữ Ngạn trực ban ở trong cung, bởi vậy quận chúa Vân An mới tới đây đi dạo.

Tô Hoài Cẩn thấy hai người ngồi ở gian đình nhỏ trong hoa viên, vừa vặn mấy ngày nay cũng chưa gặp quận chúa Vân An nên mới đi qua đó cười chào hỏi.

Quận chúa Vân An vội vàng đứng dậy hành lễ, Tô Hoài Cẩn cười nói: "Đã lâu không gặp."
Quận chúa Vân An gật đầu: "Vâng, là lễ nghĩa của Vân An không chu toàn, đã mấy ngày không tiến cung tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
Tô Hoài Cẩn nói: "Như thế nào, mấy ngày nay rất bận sao?"
Quận chúa Vân An bị hỏi như vậy thì dáng vẻ hơi khó có thể mở miệng.

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng nàng ấy gặp việc gì thì Lữ Ngạn cười cười: "Là thân thể gia muội không tiện."
Tô Hoài Cẩn ngờ vực nhìn nhìn quận chúa Vân An, ngay sau đó mới hiểu được mà kinh ngạc: "Tỷ......"
Hôm nay quận chúa Vân An tiến cung tới gặp Lữ Ngạn, thật ra có một chuyện rất quan trọng muốn nói với Lữ Ngạn.

Bởi vì quận chúa Vân An có hỉ, nàng ấy gả cho Phùng Bắc cũng thật lâu.


Trước đấy Phùng Bắc vẫn luôn rất bận rộn, dù sao cũng là thủ lĩnh cửa thành.

Mà hện giờ Tiết Trường Du làm tân hoàng, đề bạt Phùng Bắc cho nên lúc này Phùng Bắc mới hơi thả lỏng một ít.

Quận chúa Vân An có hỉ, tất nhiên phải nói với huynh trưởng ruột thịt của mình.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Lúc này e là Phùng đại nhân muốn cười choáng váng rồi nhỉ?"
Quận chúa Vân An hơi ngượng ngùng, thật ra Phùng Bắc còn chưa biết, bởi vì vừa mới kiểm tra ra.

Hôm nay Phùng Bắc cũng trực ban ở trong cung nên quận chúa Vân An mới tiến cung, trước tiên là báo cho huynh trưởng, thứ hai cũng là tới tìm Phùng Bắc.

Ngay lúc này, Phùng Bắc và Kỳ lão cửu kết bạn mà đến, hai người tựa như đang thương nghị cái gì đó, nhìn thấy mọi người thì Kỳ lão cửu đã cười chào hỏi từ xa: "Ôi, sao đều ở đây?"
Kỳ lão cửu chạy tới rồi hành lễ với Tô Hoài Cẩn, vừa ngẩng đầu đã khiếp sợ: "Ái chà! Hoàng Hậu nương nương, đôi mắt người làm sao vậy? Tối hôm qua nghỉ ngơi bị gió thổi hả?"
Tô Hoài Cẩn: "......" Kỳ lão cửu này mắng chửi người không mang theo một chữ thô tục!
Lữ Ngạn xấu hổ ho khan một tiếng, mới vừa rồi Lữ Ngạn và quận chúa Vân An đều thấy nhưng chưa ai nói gì, loại chuyện này, cũng chỉ có Kỳ lão cửu mới tùy tiện nói ra.

Tô Hoài Cẩn vội vàng chuyển đề tài, cười nói: "Phùng đại nhân, Vân An tựa như có chuyện muốn nói với khanh, các người đi trước đi."
Phùng Bắc vội vàng bước qua hành lễ với Tô Hoài Cẩn xong, sau đó mang theo quận chúa Vân An cáo lui: "Sao nàng tiến cung?"
Tô Hoài Cẩn nhìn bóng lưng của hai người kia thì cười tủm tỉm.

Kỳ lão cửu cũng vươn cổ nhìn nhưng không biết tình huống như thế nào, đám người đi xa, đột nhiên vỗ tay một cái mới nói: "Đúng rồi! Chuyện sứ thần nước Hình, ta đã quên nói cho Phùng Bắc lão đệ!"
Y nói xong định đuổi theo nhưng bị Lữ Ngạn túm chặt: "Lúc sau lại nói đi, hiện tại không tiện."
Kỳ lão cửu vẫn là vẻ mặt mờ mịt, không biết tình huống như thế nào, giơ tay gãi gãi sau đầu.

Tô Hoài Cẩn hỏi: "Sứ thần nước Hình? Sứ thần lại muốn tới?"
Kỳ lão cửu vỗ tay nói: "Đúng vậy! Không phải Thái Tử nước Hình còn bị chúng ta giam sao? Nước Hình kéo lâu như vậy, thật sự kéo không nổi nữa mới phái sứ thần lại đây đàm phán hoà bình."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Sứ đoàn nước Hình lần đầu tiên tới thì đã tiễn Đại hoàng tử của bọn họ, lần thứ hai tới thì lại tiễn Thái Tử nước Hình, lần này còn tới? Nên tiễn ai đây?"
Kỳ lão cửu cười nói: "Này cũng không biết, nhưng lần này sứ đoàn nước Hình rất có mặt mũi, là người mà Đại hoàng tử Thái Tử đều không so được."
Tô Hoài Cẩn nhất thời hơi tò mò: "Ồ? Đó là ai?"
Kỳ lão cửu vừa muốn bật mí, kết quả ngay lúc này, đột nhiên có người đã đi tới cùng với tiếng bước chân, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Là Thừa tướng của nước Hình."
Mọi người vừa nghe thế, vội vàng quay đầu lại, thì ra là Tiết Trường Du tới.

Tiết Trường Du đi tới, đi đến bên cạnh Tô Hoài Cẩn rồi bổ sung: "Thừa tướng nước Hình, Liễu Khai Tễ."
Tô Hoài Cẩn hơi xa lạ với cái tên này, tuy rằng nàng trải qua cả đời người nhưng đời trước Tô Chính vẫn luôn dạy dỗ Tô Hoài Cẩn, đừng vươn tay tới chuyện của triều đình cho nên Tô Hoài Cẩn cũng không rõ lắm chuyện Thừa tướng của nước Hình.

Nhưng nghe giọng điệu của Kỳ lão cửu thì Liễu Khai Tễ này là một nhân vật khó lường, thậm chí còn lợi hại hơn hoàng thân quốc thích.

Kỳ lão cửu nói: "Liễu Khai Tễ này là một danh sĩ, lần này nước Hình để Thừa tướng tự mình đi sứ, sợ là hạ cả vốn lớn."
Lữ Ngạn nghe đến đó thì nhíu mày, như suy tư gì đấy.

Kỳ lão cửu thấy y thừ người thì lay y: "Này! Tĩnh tâm à? Đây là như thế nào?"
Lúc này Lữ Ngạn mới hoàn hồn.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Chính là người quen của Lữ tiên sinh ư?"
Lữ Ngạn gật đầu, nói: "Liễu Khai Tễ từng là thư đồng của thần."
Sứ thần nước Hình mới tới e là người quen của Lữ Ngạn, bởi vậy lần này sứ đoàn nước Hình đi sứ, Lữ Ngạn cần phải né tránh một chút.

Tô Hoài Cẩn hơi tò mò, Liễu Khai Tễ này là dạng người gì.

Mọi người may mà không có việc gì nên ngồi ở trong đình, Tiết Trường Du gọi người đem cơm trưa đến trong đình, ban cơm cho Lữ Ngạn và Kỳ lão cửu.

Vừa lúc sứ đoàn muốn tới, Tiết Trường Du coi như là đi trước tìm hiểu một phen.

Lữ Ngạn nói: "Liễu Khai Tễ không có bối cảnh gì, thậm chí là xuất thân nô tịch."
Y vừa nói như thế thì mọi người đều sửng sốt.

Nô tịch xuất thân hạ nhân, thế nhưng lại nhảy trở thành Thừa tướng nước Hình, chuyện này khó tin như một câu chuyện thần thoại.

Phải biết rằng nước Hình là một quốc gia cường quyền, mọi thứ đều thờ phụng thực lực.

Liễu Khai Tễ vô quyền vô thế như vậy, không có người dựa vào lại có thể trở thành quyền thần của nước Hình, không biết yêu cầu trả giá nỗ lực thế nào.

Lữ Ngạn nhớ lại Liễu Khai Tễ, bọn họ tuổi tác không khác là bao, năm đó cũng là ở trong phủ Thái Tử.

Thành thật mà nói, Lữ Ngạn và Liễu Khai Tễ thật ra cũng coi như là bạn hồi nhỏ.

Dù sao Liễu Khai Tễ là nô tịch, y vốn không phải là người nước Hình mà là một dân chạy nạn lưu lạc, sau đó lại lưu lạc tới phủ Thái Tử, bị ghi vào nô tịch vào phủ làm hạ nhân.

Bởi vì tuổi gần bằng nhau nên Lữ Ngạn và Liễu Khai Tễ đã từng chơi đùa bên nhau, sau đó Lữ Ngạn tới tuổi đọc sách, Liễu Khai Tễ lại làm thư đồng, chăm lo việc học của Lữ Ngạn.

Dần dần, Liễu Khai Tễ đã bộc lộ được lợi thế của mình, y vô cùng thông minh hiếu học, cho dù chỉ là một thư đồng nhưng Lữ Ngạn học tập thì y cũng sẽ không rơi xuống, cũng cùng nhau học tập.

Sau đó Thái Tử phát hiện Liễu Khai Tễ là một hạt giống tốt mới đề bạt Liễu Khai Tễ làm thư đồng của Lữ Ngạn, lại chờ Liễu Khai Tễ lớn một chút sẽ đưa Liễu Khai Tễ đến học xá tập học.

Ngoại trừ nô tịch của Liễu Khai Tễ thì thu y làm môn khách, để đi thi đậu công danh.

Khi phủ Thái Tử xảy ra chuyện, Liễu Khai Tễ trúng kim khoa hạng ba đang trên đường đi nhậm chức......!
Lữ Ngạn nói: "Sau chuyện đó, thần cũng không biết.

Lúc chạy ra khỏi nước Hình thì đến cùng cũng chưa thấy qua Liễu Khai Tễ nhưng thanh danh của Liễu Khai Tễ lại càng ngày càng vang."
Liễu Khai Tễ từ một người nô lệ lắc mình biến hoá đã trở thành một danh sĩ, không chỉ là người nước Hình, thậm chí là quốc quân nước khác cũng muốn đào Liễu Khai Tễ qua, phụ tá thống trị quốc gia của mình.

Có thể nói người này bây giờ chạm tay là bỏng.

Tiết Trường Du đều yên lặng nhớ kỹ tất cả quá khứ của Liễu Khai Tễ, chuẩn bị sau này lúc đàm phán sẽ dùng.

Sứ đoàn nước Hình nhanh chóng đến, bọn họ rất nhanh chóng, người được mang đến thật ra cũng không nhiều lắm.

Sứ đoàn chỉ có một đại sự lệnh, cũng chính là Thừa tướng nước Hình Liễu Khai Tễ, còn lại thì chẳng có người nào có chức vụ lớn cả.

Nói cách khác, kết quả của cuộc đàm phán này hoàn toàn phụ thuộc vào một mình Liễu Khai Tễ.

Tiết Trường Du cũng không đích thân đi nghênh đón mà hắn để Hữu tướng Phương Thiên tìm hiểu hư thực trước rồi đón Liễu Khai Tễ tới dịch quán.

Tô Hoài Cẩn nghỉ ngơi ở trong cung, Tô Chính đã tìm lại đây, oán giận nói: "Con gái à, không phải cha nói chứ, Hoàng Thượng cũng quá bất công, mắt lệch đi đâu thế này! Sao chuyện gì cũng đều giao cho hoạn quan Phương Thiên kia thế? Hiện giờ nghênh đón Thừa tướng nước Hình, như thế nào cũng nên cho Thừa tướng như ta đi nghênh đón, như vậy mới ngang nhau."
Tô Hoài Cẩn đã sớm nghe đến mọc kén mà thờ ơ nói: "Cha, Phương Thiên cũng là Thưa tướng, hơn nữa Hoàng Thượng đã phong Phương Thiên danh chính ngôn thuận.

Nếu cha ở đâu kêu để người khác nghe được, không tránh khỏi bị tấu một quyển."
Tô Chính nghe xong thì trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn: "Con không cho cha nói chuyện thì thôi đi, sao còn giúp người ngoài?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Vũng nước đục nước Hình này, cha vẫn đừng tranh."
Tô Chính nói: "Đây là ý gì?"
Tô Hoài Cẩn cười cười rồi nhìn về phía Tô Chính: "Cha, giao tình của cha và Thái Tử nước Hình cực thân thiết, lúc này chẳng lẽ không nên tị hiềm sao?"
Tô Chính hoảng sợ, trong lòng hoảng hốt, chuyện của bản thân và Thái Tử nước Hình người khác cũng không biết, ông ta không biết làm sao Tô Hoài Cẩn lại biết được.


Tô Hoài Cẩn tựa như đã nhìn thấu tiếng lòng của ông ta: "Cha không cần hỏi con gái làm sao mà biết được, cũng không cần vì bản thân giải vây giảo biện cái gì nữa, điều này chẳng có bất luận ý nghĩa gì."
Tô Hoài Cẩn làm sao mà biết?
Tô Hoài Cẩn đương nhiên biết, dù sao bây giờ nàng đang mở thuộc tính bổ trợ mà.

Từ khi nghe thấy Tô Chính và Thái Tử nước Hình bí mật nói chuyện với nhau, Tô Hoài Cẩn đã để lại một tâm hồn, lúc có Tô Chính thì cố ý mở ra tâm hồn.

Hiện tại tâm hồn đã cấp năm, cao không ít hơn trước đó cho nên sẽ không tiêu hao quá mức ở mỗi lượt.

Tô Hoài Cẩn sử dụng cũng tiện hơn rất nhiều.

Tô Hoài Cẩn rõ ràng cảm giác được tâm hồn dao động, chứng tỏ bây giờ Tô Chính rất hoảng loạn.

Tô Hoài Cẩn mới nói: "Nếu không có việc gì, cha đi về trước đi.

Nhớ rõ, đừng khuấy vũng nước đục nước Hình này, không tốt với cha đâu."
Tô Chính hơi á khẩu không trả lời được, trong lòng còn đang đấu tranh bởi vậy không dám nói thêm gì nữa mà vội vàng cúi đầu đi ra.

Ra ngoài không bao lâu đã nhìn thấy Tiết Trường Du và Phương Thiên lại đây.

Tiết Trường Du và Phương Thiên tiến vào, cũng không kiêng dè Tô Hoài Cẩn mà để Phương Thiên ngồi xuống.

Tiết Trường Du nói: "Khanh gặp qua Liễu Khai Tễ chưa? Là loại người nào?"
Tô Hoài Cẩn cũng hơi tò mò nên ngồi xuống cùng nhau nghe.

Phương Thiên chắp tay nói: "Hồi Hoàng Thượng, Liễu Khai Tễ này là văn nhân."
Liễu Khai Tễ là một văn nhân chân yếu tay mềm, sẽ không có võ công, dáng người cũng đều không phải là vô cùng cao lớn mà là loại hình cao gầy trông hào hoa phong nhã lịch sự văn nhã.

Lúc nói chuyện cũng có lễ có độ, nhưng đồng dạng, tích chữ như vàng.

Liễu Khai Tễ vừa nhìn đã biết là một người khôn khéo.

Phương Thiên nói: "Thần cảm thấy lần này sứ đoàn nước Hình hơi kỳ quái."
Tô Hoài Cẩn híp mắt nói: "Bởi vì sứ đoàn chỉ có một đại sự?"
Phương Thiên gật đầu nói: "Hoàng Hậu nương nương nói đúng."
Tiết Trường Du nhíu mày: "Hoặc là hoàng đế nước Hình dặc biệt tín nhiệm Liễu Khai Tễ, mọi thứ đều từ Liễu Khai Tễ làm chủ, hoặc là......"
Hắn nói thì dừng một chút, Tô Hoài Cẩn thì lại nói: "Hoặc là hoàng đế nước Hình không có bất luận thành ý gì để nói."
Phương Thiên nói: "Thần cũng nghĩ như thế."
Phương Thiên nghĩ gợi, lại nói: "Bên cạnh Liễu Khai Tễ còn có một người hầu vác kiếm, thần cảm thấy hơi có manh mối gì đó."
Tiết Trường Du hỏi: "Người hầu vác kiếm?"
Phương Thiên gật đầu: "Hồi Hoàng Thượng, người hầu kia tên là Bắc Lạc, thoạt nhìn hẳn là cao thủ khó gặp."
Tiết Trường Du cười nói: "Nước Hình còn có thể tới hành thích à?"
Sứ đoàn nước Hình vào kinh, Tiết Trường Du vẫn luôn kéo dài không gặp mặt, chỉ để Phương Thiên an bài đón gió, thái độ khác thường lạnh nhạt.

Tô Hoài Cẩn cảm thấy hơi ngờ vực nhưng cũng không quản chuyện này.

Qua ước chừng mười ngày, Tiết Trường Du thậm chí còn không đi gặp sứ đoàn nước Hình.

Lúc này Tô Hoài Cẩn không nhịn được.

Theo lý mà nói, sứ đoàn nước Hình vào kinh, Tiết Trường Du hẳn là đặc biệt bận rộn mới đúng.

Nhưng nào biết, Tiết Trường Du đã nhiều ngày nhàn nhã hơn.

Hôm nay Tiết Trường Du có rảnh mới đi dạo với Tô Hoài Cẩn ở trong hoa viên một chút.

Tô Hoài Cẩn ngờ vực nhìn thoáng qua hắn: "Mấy ngày gần đây Hoàng Thượng đều không vội sao?"
Tiết Trường Du cười nói: "Không có việc gì, không có gì quan trọng bởi vậy muốn ở bên Cẩn Nhi nhiều hơn."
Tô Hoài Cẩn nhướng mày, nói: "Vậy Thừa tướng nước Hình thì sao?"
Tiết Trường Du không nói gì mà chỉ nâng tay, chỉ một chút về phương xa.

Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn mà không khỏi lắp bắp kinh hãi, bởi vì nàng thấy được người mới vừa rồi trong miệng mình, Thừa tướng nước Hình Liễu Khai Tễ!
Bên cạnh Liễu Khai Tễ mang theo mấy người hầu cận đang vội vàng đi ngang qua, đối diện đi đến mấy quan viên nước Tiết, mọi người đối mặt với nhau.

Liễu Khai Tễ cung kính hành lễ nhưng mấy quan viên nước Tiết kia lại vô cùng ngạo mạn, cũng không đáp lễ mà cười nói: "Ôi! Đây không phải là Thừa tướng nước Hình sao? Ta còn tưởng rằng đã sớm trở về rồi chứ?"
"Giống như thuốc cao bôi trên da chó ăn vạ nơi này của chúng ta à? Mấy cái ý tứ!"
"Haiz, muốn ta nói, Đại Tiết chúng ta núi non tươi đẹp, nước Hình kia thâm sơn cùng cốc sao mà so cho được.

E là Thừa tướng nước Hình đã vui đến quên trời quên đất."
Tô Hoài Cẩn hơi giật mình, mấy quan viên kia vô cùng vô lễ với Liễu Khai Tễ, đúng rồi, đã có thể dùng vô lễ tới hình dung.

Sắc mặt của Liễu Khai Tễ vẫn như thường, còn mang theo mỉm cười.

Một người hầu có thân hình cao lớn phía sau nhất thời hơi tức giận, duỗi tay đè lên bội kiếm bên hông.

Lúc này Liễu Khai Tễ nâng tay, ý bảo người hầu kia đừng cử động.

Lúc này Tô Hoài Cẩn mới chú ý tới người hầu kia, dáng người vô cùng cao lớn.

Nếu vội vàng nhìn qua thì vóc người gần như giống với Tiết Trường Du làn da màu đồng cổ, híp mắt, vẻ mặt hung ác.

Tướng mạo hung hãn khác biệt, mang theo một mùi sát khí.

Tô Hoài Cẩn một chút đã nghĩ tới kiếm khách mà Phương Thiên nói, tất nhiên chính là người tên là Bắc Lạc.

Liễu Khai Tễ cung kính chắp tay: "Mấy vị đại nhân chê cười."
Mấy đại thần còn hi hi ha ha nói: "Thừa tường nước Hình chẳng qua cũng chỉ như thế, ta thấy chính là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu ấy nhỉ?"
Tô Hoài Cẩn từ xa nghe thế thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, kinh ngạc nói: "Không phải Hoàng Thượng......!Liễu Khai Tễ chính là danh sĩ trong thiên hạ sao? Sao Hoàng Thượng lại gọi người chế nhạo vũ nhục Liễu Khai Tễ như thế?"
Tiết Trường Du vô tội nhún vai: "Cẩn Nhi, nàng oan uổng trẫm, trẫm chẳng có gì để chế nhạo Liễu Khai Tễ."
Tô Hoài Cẩn xoa thái dương, nhìn biểu cảm uất ức của Tiết Trường Du thì cảm giác gân xanh của mình đều nhảy cả ra.

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng, nếu không có chỉ thị của người thì có quan viên Đại Tiết nào dám to gan như vậy? E là chán sống nhỉ?"
Tiết Trường Du cười, nói: "Vẫn là Cẩn Nhi hiểu ta."
Tô Hoài Cẩn: "......" Đây là Tiết Trường Du thừa nhận!
Tiết Trường Du híp mắt, nói: "Bởi vì......!Liễu Khai Tễ là một người không để ta sử dụng."
Trong đầu Tô Hoài Cẩn chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới, ngoại trừ bản thân, còn có một người đã trải qua cả đời, đó chính là Tiết Trường Du!
Tiết Trường Du cũng là người từng trải, Tô Hoài Cẩn không rõ ràng lắm chuyện trên triều đình nhưng Tiết Trường Du còn có thể không rõ ràng lắm sao?
Tiết Trường Du nheo mắt, che lấp từng cơn sát ý trong ánh mắt......!
Đời trước, công phá cổng lớn kinh thành nước Tiết, không phải bất luận một mãnh tướng nào của nước Hình mà chính là người văn nhân hào hoa phong nhã trước mắt, thậm chí trông hơi ốm yếu!
Liễu Khai Tễ người này, trung với nước Hình, hơn nữa là ngu trung.

Tiết Trường Du vô cùng rõ ràng mà thản nhiên nói: "Liễu Khai Tễ thật sự là nhân tài, nhưng quá cố chấp, sẽ không để ta dùng......"
Hắn nói xong thì híp mắt, dừng một chút lại nói: "Nhân tài như vậy, chỉ có thể là cái gai trong thịt......!Tuy rằng lúc rút ra nhất định sẽ đau lòng, nhưng......!Vẫn cứ muốn nhổ, đúng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận