Editor: Mứt Chanh
Tiết Trường Du nắm lấy tay Tô Hoài Cẩn rồi hỏi: "Thế nào, Cẩn Nhi, thích nơi này không?"
Hắn hỏi rồi lại cười nói: "Nào, chúng ta vào xem."
Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn sóng vai nhau đi vào trong, cũng không để người khác đi theo, vào cung Du Cẩn rồi trực tiếp đến điện Du Cẩn.
Mọi thứ trong cung Du Cẩn đều giống như đúc với trong trí nhớ của Tô Hoài Cẩn, nàng vốn tưởng rằng bản thân phải nhìn thấy nơi lửa cháy trong kiếp trước.
Nhưng mà chân chính đi đến cửa "cung Du Cẩn", Tô Hoài Cẩn mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra, đây hoàn toàn không phải điện Du Cẩn.
Đời trước điện Du Cẩn là do Tiết Trường Du cố ý cho người sửa đổi thành cung điện cho Tô Hoài Cẩn, bởi vậy điện Du Cẩn trước mắt khác với ký ức của Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du đương nhiên còn chưa sai người sửa đổi, hơn nữa hắn cũng không muốn để người ta sửa thành điện Du Cẩn như kiếp trước.
Dù sao nơi này ngoại trừ là "ác mộng" của Tô Hoài Cẩn ra thì cũng là "ác mộng" của Tiết Trường Du.
Hắn từng ở chỗ này trơ mắt nhìn lửa lớn tràn ngập toàn bộ cung điện, đã cắn nuốt người hắn yêu......!
Tiết Trường Du nghĩ đến đây thì ánh mắt không khỏi hơi sâu lắng nhưng nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của mình, mỉm cười và nói: "Cẩn Nhi, thích không?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Cung điện thật là to lớn xa hoa, e rằng không có người không thích."
Tiết Trường Du cười nói: "Chỉ to lớn xa hoa thì cũng vô dụng.
Người khắp thiên hạ đều thích, chỉ có Cẩn Nhi nhà ta không thích thì cũng là vô dụng."
Tô Hoài Cẩn nghe Tiết Trường Du nói lời âu yếm thì cười cười, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: "Để Hoàng Thượng lo lắng."
Tiết Trường Du kéo nàng ngồi xuống, vươn tay ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn để người dựa vào lồng ngực mình: "Cẩn Nhi, nơi này là nơi Hoàng Hậu Đại Tiết ta ở.
Nàng yên tâm, chờ ta đăng cơ là lúc nàng trở thành quốc mẫu."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn về phía Tiết Trường Du, Tiết Trường Du thật sự để mình làm Hoàng Hậu sao?
Chẳng lẽ là bởi vì kiếp này mình mang thai sao?
Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng, dù sao hắn cũng không biết mình mang thai con trai hay con gái, sao có thể tùy tiện có kết luận được?
Hơn nữa, Tô Hoài Cẩn đã xác định là con gái, bởi vì hệ thống chưa bao giờ sẽ gạt người.
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ mới nói: "Hoàng Thượng, như vậy chỉ sợ là không ổn."
Tiết Trường Du hơi kinh ngạc: "Như thế nào, Cẩn Nhi?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Chuyện lập hậu, Hoàng Thượng cũng không cần sốt ruột.
Trong triều còn chưa ổn định, có rất nhiều chuyện cần Hoàng Thượng tự mình đi xử lý, không cần lãng phí tâm tư ở phương diện này."
Tiết Trường Du nhíu mày: "Như thế nào là lãng phí?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Hơn nữa......!Hoài Cẩn cũng hoàn toàn không muốn làm Hoàng Hậu này."
Tiết Trường Du kinh ngạc cực kỳ, cũng giống như phản ứng của Tiết Quỳnh Lâu sau khi nghe như vậy.
Con gái trong thiên hạ này thế nhưng có người không muốn làm Hoàng Hậu à?
Tô Hoài Cẩn thấy hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm bản thân thì thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, nhà họ Tô đã có một Thừa tướng, một binh mã đại nguyên soái.
Nếu lại có Hoàng Hậu, chỉ sợ sau này ngày tháng của nhà họ Tô và Hoài Cẩn đều sẽ không dễ dàng"
Tiết Trường Du vừa nghe xong đã nhíu mày.
Sao hắn có thể không nghĩ tới điểm này?
Hắn đương nhiên nghĩ tới.
Hơn nữa kiếp trước cũng đã chân chính xảy ra, Tô Chính là Thừa tướng, Tô Hoài Chẩn là binh mã đại nguyên soái, Tô Hoài Cẩn còn lại là Hoàng Quý Phi.
Kiếp trước Tô Hoài Cẩn chỉ là Hoàng Quý Phi, còn chưa trở thành quốc mẫu mà nhà họ Tô đã như mặt trời ban trưa, Tô Chính có thể nói là hoàng đế Đại Tiết thứ hai.
Cũng chính là dưới tình huống như thế, Tiết Trường Du đã nhận ra điều gì đó, muốn giảm một phần chức vụ của Tô Chính để quyền lực của ông ta không đến mức ngập trời.
Bởi vậy Tô Chính cảm giác được uy hiếp, dứt khoát hoặc là không phản quốc, còn đã làm thì phải làm đến cùng.
Kiếp này Tiết Trường Du cũng không muốn để Tô Chính có được quyền lợi to lớn như vậy, chỉ cần ông ta không có quyền lực lớn như thế thì Tô Chính cũng sẽ không cố phản quốc.
Nhưng bất luận Tô Chính như thế nào, Tiết Trường Du cũng không muốn ấm ức Tô Hoài Cẩn.
Vị trí Hoàng Hậu này, Tiết Trường Du cảm thấy không ai có thể hơn Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du lâm vào trầm tư, Tô Hoài Cẩn thì cười cười rồi nói: "Hoàng Thượng, hơn nữa, bò đến càng cao thì lúc rơi sẽ càng đau.
Từ trước đến nay Hoài Cẩn là người sợ đau, bởi vậy vị trí Hoàng Hậu này, Hoàng Thượng vẫn nên giữ lại đi."
Tiết Trường Du trầm ngâm một lát mới nói: "Nhưng Cẩn Nhi à, cả đời này của ta chỉ có một mình Cẩn Nhi.
Nếu Cẩn Nhi không làm Hoàng Hậu thì vị trí này chỉ phải luôn để không."
Tô Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, trong lòng "thình thịch" nhảy dựng, Tiết Trường Du lại bắt đầu nói lời âu yếm.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn nhìn mình thì cười ôm bả vai nàng, nhỏ giọng nói: "Là sự thật, ta nói đều là sự thật.
Đời này của ta chỉ biết có một mình Cẩn Nhi, bất luận như thế nào, chỉ có một mình nàng......"
Tô Hoài Cẩn dựa vào lòng hắn, nghe được giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm của Tiết Trường Du thì hơi nhíu mày, muốn mở ra tâm hồn xem tâm tư của Tiết Trường Du cuối cùng có nói thật hay không.
Một vị vua của một nước, chỉ có một người phụ nữ, nói ra e là một chuyện cười.
Chỉ là Tô Hoài Cẩn còn chưa mở tâm hồn ra thì Ngụy Hổ đột nhiên vọt vào từ bên ngoài, trông dáng vẻ hoảng loạn, vừa thỉnh an, vừa vội vàng nói: "Hoàng Thượng, nương nương, việc lớn không tốt!"
Tiết Trường Du lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Ngụy Hổ nói: "Công chúa Hàm Bình xảy ra chuyện ạ! Ngự y đang cứu giúp trị liệu!"
Công chúa Hàm Bình?
Tô Hoài Cẩn vội vàng đứng lên, nói: "Cụ thể chuyện gì xảy ra?"
Công chúa Hàm Bình vẫn luôn có quan hệ rất tốt với Tô Hoài Cẩn, đôi khi sẽ đến phủ Thừa tướng để gặp Tô Hoài Cẩn.
Lúc Tô Hoài Cẩn thành hôn, công chúa Hàm Bình còn trộm chuồn ra ngoài thăm hỏi Tô Hoài Cẩn.
Bởi vì quan hệ giữa Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc và Tiết Trường Du chuyển biến xấu, cho nên công chúa Hàm Bình thân là em ruột của Đại hoàng tử đã không thể thường xuyên lui tới với Tô Hoài Cẩn.
Nhưng Công chúa Hàm Bình cũng không có khúc mắc gì với Tô Hoài Cẩn, tâm tư đặc biệt đơn thuần.
Hiện giờ Ngụy Hổ lại nói công chúa Hàm Bình xảy ra chuyện, trong lòng Tô Hoài Cẩn thật sự lo lắng.
Thì ra sau khi Tiết Trường Du trở về từ hành cung đã lập tức công bố tin tức Hoàng Thượng thoái vị ở triều nghị, còn có tin tức Đại hoàng tử bất hạnh bỏ mình.
Cứ như vậy, Hoàng Hậu nương nương ngày xưa cũng chính là người vợ kết tóc của Thái Thượng Hoàng chắc chắn phải bị kéo xuống khỏi bảo tọa Hoàng Hậu.
Cung Du Cẩn thật ra chính là nơi Hoàng Hậu ở, Tiết Trường Du lệnh người để Hoàng Hậu dọn ra, tạm thời sửa lại tấm biển, cải tạo thành Cung Du Cẩn.
Hoàng Hậu một mặt vì con trai đã chết, mặt khác là vì mất đi tước vị.
Thái Thượng Hoàng ốc còn không mang nổi mình ốc, Hoàng Hậu một lúc đã mất đi hai chỗ dựa, lâm vào khủng hoảng cực lớn và phẫn nộ bên trong.
Thật ra trước chuyến hành trình Thượng Dương, Hoàng Hậu đã nghe Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc nhắc qua hành động lần này.
Tiết Ngọc Ngọc còn bảo Hoàng Hậu chờ tin tức tốt ở trong cung nhưng bà ta chờ được lại là tin dữ mất đi chỗ dựa.
Hoàng Hậu cũng không ngốc, đương nhiên biết con bà ta không phải ngoài ý muốn bỏ mình, bởi vậy la to giống như phát điên.
Nhưng Hoàng Thượng cũng biến thành Thái Thượng Hoàng, cho dù bà ta la to, muốn tố giác người nào cũng không làm nên chuyện gì, hoàn toàn không ai để ý đến bà ta.
Hoàng Hậu chó cùng rứt giậu cảm thấy sau khi Tiết Trường Du thượng vị nhất định sẽ đến nhục nhã làm khó bản thân, lập tức tức không chịu được, cảm thấy bản thân dù sao cũng là danh môn chi hậu, không thể tùy ý để Tiết Trường Du nhục nhã.
Vì thế Hoàng Hậu lập tức nổi giận đùng đùng đi tới cung điện của công chúa Hàm Bình, muốn lôi kéo công chúa Hàm Bình cùng nhau tự sát.
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong thì trong đầu "ầm" một tiếng, sợ tới mức không nhẹ mà hỏi: "Tự sát?"
Mọi người lập tức không thể nán lại, vội vàng chạy ra ngoài đi về cung của công chúa Hàm Bình.
Vừa đi, Ngụy Hổ vừa nói: "Đúng vậy, tự sát! Vương thị vào cung điện của công chúa nói là có chuyện nói với công chúa.
Cung nữ bên cạnh công chúa hoàn toàn không nghi ngờ, tất cả đều bị phái ra bên ngoài, nào biết......"
Cung nữ đều chờ ở bên ngoài, cũng không biết trong đại điện đã xảy ra chuyện gì, đợi một hồi lâu, thình lình nghe một tiếng hô khẽ, các cung nữ cũng không dám đi vào.
Ngay sau đó là tiếng "xoảng!!" như vậy tựa như tiếng thứ gì đó vỡ nát trên mặt đất.
Các cung nữ hoài nghi, lúc nghĩ xem có nên vọt vào xem tình huống hay không đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Hậu trước Vương thị.
Ngụy Hổ nói: "Các cung nữ vọt vào đi đã thấy trong tay áo của Vương thị nắm dao nhỏ, công chúa Hàm Bình đã ngã xuống đất, cả người là máu.
Mà sau khi Vương thị hành thích công chúa Hàm Bình, bởi vì sợ hãi, cũng không có tự sát!"
Tiếng kêu thảm thiết kia là do chính Hoàng Hậu trước Vương thị kêu, bà ta vốn định lôi kéo công chúa Hàm Bình cùng chết, miễn cho chịu nhục.
Kết quả là đâm công chúa Hàm Bình một đao, nhìn bộ dạng máu tươi chảy thì sợ hãi thất thần, hoàn toàn không dám đâm mình, sợ tới mức kêu thảm thiết lên.
Lúc này cung nữ mới phát hiện ra khác thường.
Tiết Trường Du nghe xong, giận không thể át, nói: "Ngự y tới chưa?"
Ngụy Hổ gật đầu nói: "Tới rồi! Tới rồi! Đang cứu chữa trị liệu, lúc này ti chức mới tới thông tri Hoàng Thượng và nương nương."
Hai người nhanh chóng chạy tới cung của công chúa Hàm Bình, bên trong đã có rất nhiều người.
Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu cũng ở đấy, đang loay hoay ở bên ngoài.
Dù sao đệ ấy cũng là đàn ông con trai nên không thể đi vào xem tình huống, chỉ nghe thấy lung tung rối loạn bên trong, trong lòng cũng bất ổn.
Công chúa Hàm Bình ngày thường hoạt bát thiện lương, cũng không có tâm cơ gì, sẽ không tính kế người.
Phần lớn anh em vẫn luôn coi Hàm Bình như em gái ruột mà đối đãi, dù sao Hàm Bình như thế cũng không ai chán ghét được.
Tiết Quỳnh Lâu nghe chuyện Hàm Bình bị ám sát thì vội vàng chạy tới.
Đệ ấy nhìn thấy Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn lại đây thì vội vàng tiến lên: "Hoàng Thượng, nương nương!"
Tiết Trường Du xua tay, hỏi: "Tình huống thế nào?"
Tiết Quỳnh Lâu toát mồ hôi đầy đầu, nói với vẻ sốt ruột: "Không biết thế nào nữa! Đệ không thể đi vào, ở bên ngoài đợi một hồi lâu, ngự y đều đã tới, còn có Lữ tiên sinh cũng ở bên trong.
Cả buổi rồi cũng không cho cái tin, gấp chết đệ!"
Tô Hoài Cẩn lập tức nói: "Ta đi xem."
Tiết Quỳnh Lâu vội vàng ngăn lại: "Này......!Bên trong đều là máu, chỉ sợ va chạm nương nương."
Dù sao Tô Hoài Cẩn có mang, nếu sinh hạ con trai thì đó chính là Đại hoàng tử của tân hoàng.
Dựa theo quy định của Đại Tiết, Hoàng trưởng tử chính là Thái Tử trữ quân sau này!
Nếu Tô Hoài Cẩn xảy ra chuyện, cũng chẳng ai gánh nổi trách nhiệm này.
Tô Hoài Cẩn khăng khăng nói: "Không sao, ta đi xem."
Tiết Trường Du hiểu tính cách của Tô Hoài Cẩn, nếu quyết định chuyện gì thì hoàn toàn không ai có thể nói động nên gật đầu, quan tâm nói: "Chú ý sức khỏe của mình."
Tô Hoài Cẩn cũng gật đầu, bảo thị nữ mở cửa rồi vào nội điện.
Tô Hoài Cẩn chân trước đi vào, phía sau đã có người nhanh chóng bay tới, một đường chạy như điên, hơi thở cũng vô cùng dồn dập, trông rất là vội vàng.
Tiết Trường Du quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Xưởng công đại nhân Phương Thiên!
Phương Thiên cho tới nay đều rất bình tĩnh và nhanh nhẹn, tựa như không có chuyện gì có thể khiến y sốt ruột, cũng không có chuyện gì có thể khiến y hoảng sợ.
Mà hiện giờ Phương Thiên lại đổ mồ hôi, sắc mặt cũng rất sốt ruột, xông tới hỏi: "Công chúa......!Công chúa thế nào?"
Tiết Quỳnh Lâu nói một lần tình huống giữ ở chỗ này.
Phương Thiên nghe xong thì cảm xúc hoảng sợ, lo lắng, sợ hãi xen lẫn vào nhau.
Cuối cùng y bình tĩnh lại, chậm rãi hành lễ với Tiết Trường Du: "Nô tài bái kiến Hoàng Thượng, nô tài lỗ mãng, va chạm Hoàng Thượng."
Tiết Trường Du phất tay, nói: "Ngươi cũng là lo lắng an ủi cho công chúa, đứng lên đi."
Tiết Trường Du đang ngồi trên ghế ở sảnh ngoài, Phương Thiên đứng ở một bên, còn Tiết Quỳnh Lâu đi tới đi lui ở cửa trong điện.
Thỉnh thoảng lại vươn cổ xem, chỉ là không thấy gì bên trong, tất cả mọi người đều rất sốt ruột.
Tô Hoài Cẩn đi vào cũng một thời gian nhưng vẫn luôn chưa đi ra, cũng không biết tình huống như thế nào.
Lúc mọi người ở đây sốt ruột thì Tô Hoài Cẩn đột nhiên đi ra từ trong, quần áo của nàng dính một ít vết máu.
Tiết Trường Du hoảng sợ, vội vàng tiến lên giữ chặt tay của Tô Hoài Cẩn rồi khẩn trương hỏi: "Cẩn Nhi, bị thương ư? Thương ở nơi nào? Mau để ta nhìn xem!"
Tô Hoài Cẩn thấy hắn hoảng loạn như thế, kéo chặt tay mình đau muốn chết thì vội vàng nói: "Hoài Cẩn không sao, đây là máu của công chúa."
Tiết Trường Du nhẹ nhàng thở ra nhưng lại nhắc tới một hơi, vội nói: "Hàm Bình sao rồi?"
Đôi mắt của mọi người đều nhìn Tô Hoài Cẩn, chờ mong Tô Hoài Cẩn đáp lời.
Tô Hoài Cẩn thưa: "Hoàng Thượng không cần lo lắng, công chúa Hàm Bình đã thoát khỏi nguy hiểm."
Nàng vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Quỳnh Lâu vỗ lên ngực mình còn Phương Thiên thì run lên, thiếu chút nữa lảo đảo, khuỷu tay chống xuống dựa vào cạnh bàn phía sau, lúc này mới chống đỡ được bản thân thở phào một hơi.
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Hoài Cẩn lại vào xem, Hoàng Thượng vẫn nên về trước tẩm cung, nơi này huyết khí quá nhiều, chỉ sợ va chạm Hoàng Thượng."
Tiết Trường Du thở dài nói: "Cẩn Nhi đều không sợ, ta sợ cái gì? Nàng đi vào đi, nếu Hàm Bình tỉnh thì an ủi nó một lát, chỉ là đừng để mệt bản thân."
Thật ra Tiết Trường Du hơi lo lắng, tuy rằng Hàm Bình không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ nhớ kỹ chuyện Vương thị muốn giết muội ấy.
Vương thị không phải người thường, là mẹ ruột của công chúa Hàm Bình.
Một người mẹ ruột lại muốn đâm chết con gái mình, bản thân cuối cùng lại sợ chết, không biết công chúa Hàm Bình sẽ đau lòng như thế nào.
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nhanh chóng lại vào nội điện thăm Công chúa Hàm Bình.
Tiết Trường Du lại đi trở về, ngồi trở lại ghế dựa.
Phương Thiên đứng ở một bên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới khôi phục dáng vẻ thong dong bình thường.
Phương Thiên vội vàng đổ một ly trà đưa cho Tiết Trường Du: "Hoàng Thượng, mời dùng trà."
Tiết Trường Du không nói chuyện, nhận lấy trà từ trong tay Phương Thiên, ngẫm nghĩ rồi đột nhiên khẽ nói: "Phương Thiên, ngươi là người thông minh, nhưng trẫm......!Cũng là người thông minh."
Phương Thiên chớp mắt, không biết Tiết Trường Du chỉ chính là cái gì.
Nhưng y là người dẻo miệng, có tài ăn nói vội thưa: "Nô tài chẳng qua là kẻ ngu dốt, bản tính ngu ngốc, không thể khai sáng, sao dám so sánh với Hoàng Thượng?"
Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Vậy à? Đều là ngươi khiêm tốn."
Phương Thiên cung kính nói: "Là Hoàng Thượng nâng đỡ."
Tiết Trường Du nói dứt khoát: "Trẫm cứ việc nói thẳng, trẫm biết......!Ngươi cũng chẳng phải hoạn quan."
Lời này của hắn tựa như thuốc nổ trực tiếp rơi xuống khiến Phương Thiên sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Trường Du.
Y luôn rất cung kính, sẽ không nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng.
Mà hiện giờ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Tiết Trường Du, vì chính là xác nhận lời nói của Tiết Trường Du là thật sự biết hay là trò đùa.
Ánh mắt giật mình của Phương Thiên vừa lúc bị Tiết Trường Du bắt giữ được nên cười cười.
Phương Thiên chần chờ một lát mới nói: "Hoàng Thượng......!Hoàng Thượng nói đùa, nô tài không phải hoạn quan, còn có thể là cái gì?"
Tiết Trường Du hớp một miệng trà, giọng nói rất nhỏ: "Vậy phải xem tự ngươi quyết định là làm một hoạn quan loạn đảng giả mạo bị tru sát lăng trì hay là phải làm một người thức thời thông minh."
Hắn nói ra như vậy thì Phương Thiên lập tức hiểu, chắp tay nói: "Hoàng Thượng nếu có dặn dò, cứ giữ lại nô tài.
Nô tài chẳng mạnh miệng nói máu chảy đầu rơi như vậy nhưng quyết định sẽ tận tâm tận lực, không có chút dè dặt......"
Tiết Trường Du cười nhạt: "Phương Thiên, ngươi quả nhiên là người thông minh, trẫm thích người thông minh như vậy."
Phương Thiên cụp mắt: "Đa tạ Hoàng Thượng khen."
Tiết Trường Du nói: "Nhưng cũng đừng đáp ứng quá sớm, quá sảng khoái, trẫm yêu cầu ngươi làm chuyện này, cũng không đơn giản."
Phương Thiên chỉ nói: "Mời Hoàng Thượng căn dặn, nếu chuyện đơn giản, chỉ e Hoàng Thượng cũng sẽ không tự mình đại giá."
Tiết Trường Du gật đầu nói: "Cũng phải......"
Hắn nói xong thì nhìn về phía Phương Thiên, giọng nói vẫn cứ rất nhỏ: "Trẫm sẽ tìm một cơ hội thích hợp cho ngươi để tỏ rõ chuyện ngươi đều không phải là hoạn quan.
Ngươi yên tâm, không những sẽ không có tội, ngược lại sẽ thăng chức rất nhanh.
Trẫm sẽ đề bạt ngươi, muốn ngươi......!Đảm nhiệm Thừa tướng để trống."
Phương Thiên đột nhiên nhíu mắt nhìn về phía Tiết Trường Du, giọng nói ép tới càng thấp: "Đảm nhiệm chỗ trống......!Thừa tướng."
Tiết Trường Du không nói chuyện mà gật đầu.
Phương Thiên nghĩ ngợi, thật ra y cũng hiểu.
Nhà họ Tô một người là Thừa tướng, một người là binh mã đại nguyên soái, thế lực ngập trời.
Nếu cứ phát triển như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Thừa tướng chỉ trích nằm ở chỗ chỉ huy đủ loại quan lại, bất luận là chuyện lớn của địa phương hay là trung ương thì tất cả đều sẽ tới tay Thừa tướng xử lý.
Quốc gia chi ra, thu nhập từ thuế lương, hành quân đánh giặc, địa phương xây dựng, không có chỗ nào mà không phải qua tay Thừa tướng.
Bởi vậy chức vụ Thừa tướng này vốn chính là công việc béo bở dưới một người trên vạn người.
Không chỉ là có nước luộc, hơn nữa còn quyền cao chức trọng.
Binh mã đại nguyên soái thì không cần phải nói, thống soái binh mã thiên hạ.
Nhưng phàm là binh mã Đại Tiết, vô luận là lương bổng hay là bố phòng, tất cả đều phải rõ ràng trong lòng y.
Hai người kia, một người chưởng quản quyền, một người chưởng quản binh, khó trách Tiết Trường Du sẽ không yên tâm.
Nhưng thật ra Phương Thiên nghĩ sai rồi, hắn không yên tâm chỉ có Tô Chính mà không phải Tô Hoài Chẩn.
Phương Thiên chần chờ một chút mới nói: "Hoàng Thượng có mệnh, nô tài không dám không từ, chỉ là......!Nô tài cả gan muốn hỏi một câu, chuyện này nương nương đã biết chưa?"
Muốn đảm nhiệm chỗ trống của Tô Chính thì đây chính là đảm nhiệm chức cha ruột của Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du nheo mắt, trong lòng xoay chuyển nghìn lần, nhất thời khơi dậy sóng to gió lớn.
Sao hắn có thể để Cẩn Nhi biết, dù sao Cẩn Nhi tín nhiệm cha nàng như thế.
Tiết Trường Du trọng sinh mà đến vì Tô Hoài Cẩn, không thể báo thù Tô Chính, như vậy biện pháp duy nhất chính là làm Tô Chính không có năng lực kia, không có cái quyền lợi phản quốc.
Cứ như vậy, Tiết Trường Du kiếp này cũng sẽ không kết thù với Tô Chính, cũng sẽ không kết thù với Tô Hoài Cẩn.
Bởi vậy mới muốn ở thời điểm nguyên nhân sâu xa, đầu tiên suy yếu thế lực của Tô Chính.
Loại chuyện này, sao có thể để Tô Hoài Cẩn biết được?
Tiết Trường Du híp mắt, lâm vào trầm tư, cuối cùng mới khẽ nói: "Có một số việc, Cẩn Nhi không biết sẽ tốt hơn một chút."
Phương Thiên gật đầu, nói: "Nô tài đã biết."
Y nói xong mới dừng một chút, lại bổ sung: "Nhưng Hoàng Thượng, có một số việc là không có khả năng giấu cả đời.
Nếu nương nương biết việc này, từ trong miệng Hoàng Thượng nói ra có thể là lựa chọn tốt nhất."
Tiết Trường Du híp mắt, không nói gì, qua một lúc lâu lúc này mới nói: "Trẫm sẽ suy xét lý do thoái thác của ngươi."
Tô Hoài Cẩn ở cạnh công chúa Hàm Bình.
Sau khi công chúa Hàm Bình thoát khỏi nguy hiểm thì nhanh chóng từ từ tỉnh dậy, dáng vẻ tựa như rất sợ hãi.
Sau khi mở to mắt thì lung tung giãy giụa, miệng vết thương suýt nữa lại vỡ ra.
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng để người ngăn chặn công chúa Hàm Bình, vội vàng nói: "Công chúa? Công chúa! Là Hoài Cẩn, công chúa muội nhìn kỹ xem, là Hoài Cẩn!"
Công chúa Hàm Bình bị gọi vài tiếng, lúc này mới hơi bình tĩnh một chút, đã ra một đầu mồ hôi lạnh, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì nước mắt xoạch xoạch chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Tô......!Tô tỷ tỷ......"
Tô Hoài Cẩn thấy nàng ấy tủi thân như vậy thì vội vàng qua đó, nhẹ vỗ về mái tóc của công chúa Hàm Bình, dịu dàng nói: "Ngoan, đã không có việc gì, nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa? Như vậy miệng vết thương mới có thể mau lành, mấy ca ca của muội đều rất lo lắng cho muội, biết chưa?"
Công chúa Hàm Bình khụt khịt khóc xong một trận, nhưng khi nàng ấy nghẹn ngào lại đau, tê rần vừa muốn khóc.
Tô Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ ấm ức kia của nàng ấy thì thật sự chân tay luống cuống, cuối cùng thì nghĩ tới Phương Thiên.
Tô Hoài Cẩn vội vàng rời khỏi điện đã nhìn thấy Phương Thiên đang ở cùng Tiết Trường Du nói chuyện thì lập tức đi qua đó.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn ra tới thì nhanh chóng đứng lên muốn nghênh đón.
Nào biết Cẩn Nhi thực sự đi tới nhưng cũng không phải đi tới chỗ mình mà là đi về phía Phương Thiên.
Tiết Trường Du hoàn toàn không giữ chặt, lảo đảo......!
Tiết Trường Du: "......" Lúc này, ghen hơi lỗi thời, nhưng......!
Nhưng trong lòng Tiết Trường Du lại chua!
Tô Hoài Cẩn vội vàng đi qua rồi nói: "Phương Thiên, ngươi vào xem công chúa, công chúa tỉnh lại vẫn luôn khóc, chỉ sợ xé rách miệng vết thương."
Phương Thiên vừa nghe xong, tựa như đặc biệt sốt ruột còn hơi hoảng loạn, đều đã quên xin chỉ thị của Tiết Trường Du, trực tiếp đi nhanh vọt vào nội điện.
Lúc này Tiết Trường Du mới giữ chặt tay Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, Hàm Bình tỉnh rồi sao?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Tỉnh, nhưng chắc chắn là bị kích thích, vẫn luôn khóc, dù sao......!Dù sao mẹ của Hàm Bình muốn giết muội ấy."
Tiết Trường Du chớp mắt, lập tức nói: "Cẩn Nhi, ta đây cũng muốn khóc, nàng mau dỗ ta đi.
Lúc ở Thượng Dương, cha ta cũng muốn giết ta."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói ấm ức dữ dội thì trừng mắt nhìn Tiết Trường Du một cái rồi khẽ nói: "Hoàng Thượng trước mặt mọi người, nói mê sảng cái gì thế!"
Tiết Trường Du bị Tô Hoài Cẩn trừng, quả thực lâng lâng, chỉ cảm thấy ánh mắt kia đặc biệt linh động giống như là lông chim khiến trong lòng Tiết Trường Du ngứa ngáy.
Tiết Trường Du cười nói: "Không ai nghe được."
Tô Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn của Tiết Trường Du thì bất đắc dĩ thở dài.
Bởi vì thời điểm không còn sớm, Phương Thiên ở bên trong chăm sóc Công chúa Hàm Bình, Tiết Trường Du lại đỡ Tô Hoài Cẩn trở về chuẩn bị đi ngủ.
Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng hắn sẽ đưa mình về cung Du Cẩn, kết quả lại trực tiếp đưa tới tẩm cung của hoàng đế.
Tô Hoài Cẩn hơi giật mình, Tiết Trường Du cười nói: "Cẩn Nhi hiện tại có thai, mọi thứ đều phải cẩn thận, cho nên trước khi Cẩn Nhi sinh, nàng đều ở một chỗ với ta, ta sẽ che chở cho nàng."
Tô Hoài Cẩn lập tức muốn xoa trán, đó không phải "ngày không bao giờ yên tĩnh" sao?
Tiết Trường Du ân cần hầu hạ Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, sau đó tự mình châm trà cho Tô Hoài Cẩn.
Vào lúc Tô Hoài Cẩn đau đầu, một cung nữ đi vào hỏi: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương mời ngài qua đó một chuyến."
Thái Hậu, đương nhiên chính là Thục Quý Phi ngày xưa.
Hiện giờ Tiết Trường Du là tân hoàng, chỉ là còn chưa đăng cơ.
Thục Quý Phi đương nhiên vinh thăng thành Thái Hậu nương nương.
Tiết Trường Du gật đầu bảo cung nữ đi xuống trước, sau đó nói với Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi mệt mỏi thì trước nghỉ ngơi, ta bảo Lục Y lại đây chăm sóc nàng."
Tiết Trường Du hấp tấp rời đi, Lục Y nhanh chóng tiến vào hầu hạ Tô Hoài Cẩn nghỉ ngơi.
Lục Y nói: "Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Thái Hậu tìm Hoàng Thượng, phỏng chừng tám phần không có chuyện gì tốt, lại muốn làm khó dễ nương nương."
Tô Hoài Cẩn cười, cảm thấy đây là chuyện thường ngày.
Dù sao đời trước cứ như vậy, Thái Hậu ba ngày hai bận tìm Tiết Trường Du đều là vì răn dạy bản thân vô đức, không thục, không biết đại thống....!
Tô Hoài Cẩn đều đã quen.
Tô Hoài Cẩn nằm ở trên long sàng, trở mình, nhìn ánh nến mờ ảo nơi xa, hơi ngủ không được nên dứt khoát mở tai thính và mắt sáng ra, nhìn xem vì sao Thái Hậu tìm Tiết Trường Du.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Tiết Trường Du quả nhiên ở trong cung Thái Hậu, hẳn là sớm đến.
Hai người đang nói chuyện, nói một nửa, nhưng Thái Hậu mới mở miệng, Tô Hoài Cẩn đã nghe hiểu, thì ra là vì chuyện lập hậu.
Thái Hậu nói: "Hoàng nhi, con phải suy xét rõ ràng, đừng nóng lòng nhất thời lập hậu! Tuy rằng Tô Hoài Cẩn xinh đẹp nhưng trên đời này phụ nữ xinh đẹp còn nhiều, chờ sau này, mẫu hậu tìm thêm mấy phi tử cho con, con lại lựa chọn xem, cũng......"
Bà ta còn chưa nói xong thì Tiết Trường Du đã không kiên nhẫn ngắt ngang: "Mẫu hậu đừng nghĩ gì nữa, hậu cung của trẫm chỉ có thể có một mình Tô Hoài Cẩn.
Sau này cũng sẽ không có những người khác, trẫm không lập Tô Hoài Cẩn làm hậu, còn có thể lập ai?"
"Hoàng nhi!"
Thái Hậu sốt ruột nói: "Thế lực của nhà họ Tô lớn như vậy, nếu con lập Tô Hoài Cẩn làm hậu, vậy sau này triều đình cuối cùng là họ Tiết hay là họ Tô!"
Tiết Trường Du cười khẽ một tiếng, nói: "Điểm này, mẫu hậu không cần lo lắng."
Thái Hậu còn muốn nói thêm cái gì nữa đã bị Tiết Trường Du ngăn lại.
Tiết Trường Du híp mắt, nói: "Mẫu hậu không cần nhiều lời, tâm ý của trẫm đã quyết......"
Hắn nói xong, lại nhỏ giọng thở dài một tiếng, dùng giọng nói chỉ có bản thân có thể nghe thấy mà nói một câu gì đó.
Thái Hậu không nghe rõ, e là không ai có thể nghe rõ, bởi vì giọng nói kia quá nhỏ.
Nhưng mà Tô Hoài Cẩn lại bởi vì tai thính bổ trợ mà nghe thấy rõ ràng.
Tiết Trường Du nhỏ giọng nói: "Trẫm sẽ không vì hư vinh và mặt mũi......!Lại thương tổn Cẩn Nhi một lần nào nữa."
Lại?
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, nàng xác định bản thân không có nghe lầm.
Lại?
Đó là có ý tứ gì?
Đột nhiên trong tim Tô Hoài Cẩn nhảy loạn xạ, vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng hồng ngọc trên tay mình.
Bởi vì liên quan đến chuyện đeo vòng mà tỉ lệ trở nên càng ngày càng tốt, tản ra màu sắc trơn bóng.
Lúc này bởi vì liên quan đến thúc giục hệ thống mà đang mơ hồ tản ra một loại sáng loáng......!
Tay Tô Hoài Cẩn ấn lên chiếc vòng hồng ngọc, nhất thời trong lòng nhảy loạn xạ, chẳng lẽ......!
Vòng hồng ngọc trên tay nàng và nhẫn ban chỉ của Tiết Trường Du là được khắc từ một khối ngọc, chẳng lẽ Tiết Trường Du cũng là......!
Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đây, có một loại cảm giác đánh trống ngực không thể diễn tả được.
Nếu đây là thật sự, như vậy Tiết Trường Du nói "lại", cũng có thể hiểu.
Chỉ là cái ý tưởng này hơi điên rồ, chỉ bởi vì vòng tay của mình và nhẫn bản chỉ của Tiết Trường Du được làm từ một khối ngọc mà đã kết luận như vậy thì dường như hơi lỗ mãng.
Tô Hoài Cẩn trở mình, ngồi dậy từ trên giường.
Nàng cảm thấy chuyện này cần phải điều tra rõ mới được.
Nếu muốn điều tra rõ thì chỉ cần hỏi Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du không nhất định sẽ trả lời mình, dù sao chuyện này không thể tin được, nếu không phải Tô Hoài Cẩn tự mình trải qua thì chắc chắn sẽ không tin tưởng người khác, e là sẽ bị đối xử như một Vu sư.
Nhưng có một cái phương pháp, tuyệt đối không lừa được người......!
Đương nhiên đó là tâm hồn.
Tô Hoài Cẩn muốn chờ Tiết Trường Du trở về, sử dụng tâm hồn thăm dò Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn đang xuất thần, còn Tiết Trường Du đã rời khỏi cung của Thái Hậu, sắc mặt không vui cho lắm.
Thái Hậu vẫn cứ không muốn để Tô Hoài Cẩn bước lên bảo tọa quốc mẫu, chỉ là Tiết Trường Du không muốn nghe nữa.
Tiết Trường Du cũng không ngốc, hắn đương nhiên biết rất rõ nguyên nhân sở dĩ Thái Hậu không muốn để Tô Hoài Cẩn trở thành Hoàng Hậu thật ra là bởi vì thế lực của nhà họ Tô.
Bản thân cũng đồng dạng kiêng kị thế lực của nhà họ Tô nhưng Tiết Trường Du không muốn ấm ức Tô Hoài Cẩn, mà Thái Hậu kiêng kị thế lực của nhà họ Tô là sợ thế lực ngoại thích của Hoàng Hậu lớn hơn thế lực ngoại thích của Thái Hậu bà ta.
Tiết Trường Du đã sống qua một đời, đời trước chính là bởi vì muốn điều tiết mối quan hệ giữa Thái Hậu và Tô Hoài Cẩn mà Tiết Trường Du luôn nhượng bộ, luôn khuyên bảo Tô Hoài Cẩn nhịn một chút, nhịn một chút, để Tô Hoài Cẩn hiếu thuận với Thái Hậu, lắng nghe Thái Hậu nói nhiều hơn.
Nhưng kết quả thì sao?
Tiết Trường Du không thể chịu đựng được nhất chính là Thái Hậu lại mượn tay mình hạ thuốc khiến Tô Hoài Cẩn không thể mang thai!
Sắc mặt của Tiết Trường Du âm u rời khỏi cung Thái Hậu, trực tiếp lên ngự liễn trở về tẩm cung của mình.
Lúc Tiết Trường Du trở về, thời gian đã không còn sớm, đi tới cửa vừa lúc gặp quan viên Công Bộ.
Trước khi Tiết Trường Du đi Thượng Dương, nhẫn ban chỉ đột nhiên bị nứt nên giao cho quan viên Công Bộ bảo y đi tìm người có tay nghề giỏi tới chữa.
Hiện giờ quan viên kia vừa lúc chạy tới xum xoe, trình nhẫn ban chỉ nguyên bản lên.
Tiết Trường Du cầm lấy nhẫn ban chỉ thì thấy hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nếu không nhìn kỹ thì cái khe cũng thấy không rõ, chỉ hoàn chỉnh một nửa.
Hiện giờ nó đã được nối lại, thoạt nhìn không có bất luận khiếm khuyết nào.
Tiết Trường Du vẫn luôn quý trọng chiếc nhẫn ban chỉ này, không vì cái gì khác, một phương diện là bởi vì nhẫn ban chỉ này với chiếc vòng ngọc của Tô Hoài Cẩn là một đôi.
Mặt khác, Tô Hoài Cẩn trông vô cùng yêu thích chiếc vòng ngọc kia, bởi vậy Tiết Trường Du cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, vô cùng yêu thích chiếc nhẫn ban chỉ này của mình.
Tiết Trường Du cầm lấy đeo lên ngón cái của mình, giơ tay vuốt ve một chút rồi vội vàng nâng bước đi vào tẩm cung.
Tô Hoài Cẩn vẫn còn còn chưa ngủ mà đang chờ Tiết Trường Du, chuẩn bị xem tâm hồn của hắn.
Tiết Trường Du cho rằng nàng ngủ, dù sao cũng đã khuya rồi, tay chân nhẹ nhàng tiến vào, sau đó vẫy lui cung nhân, bản thân cởi bỏ phát quan và cởi áo ngoài.
Người trên giường lại đột nhiên giật mình lật người lại, Tiết Trường Du tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy được, lập tức quay đầu lại hỏi: "Cẩn Nhi, ta đánh thức nàng sao?"
Tô Hoài Cẩn thật vất vả mới chờ hắn trở về nên cười cười, nói: "Không có, Hoài Cẩn còn chưa nghỉ ngơi."
Tiết Trường Du vội vàng ngồi xuống: "Sao còn chưa nghỉ? Có phải nơi nào không thoải mái hay không, ta đi kêu ngự y lại đây nhé?"
Tô Hoài Cẩn vội vàng ngăn cản: "Đừng, không có gì không thoải mái."
Tiết Trường Du thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Hoài Cẩn thì nhất thời hơi hiểu sai ý, cong môi cười: "Ta đã biết, Cẩn Nhi nhất định là đang đợi ta, đúng không?"
Tô Hoài Cẩn: "......" Suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là Tiết Trường Du không cho nàng cơ hội này đã cúi đầu hôn lên giữa trán của Tô Hoài Cẩn.
Hắn tựa đến gần trán, giọng nói dịu dàng: "Ta rất vui, nhưng lần sau Cẩn Nhi không cần chờ ta, điều dưỡng cơ thể mới quan trọng, tuyệt đối đừng ngủ trễ."
Tô Hoài Cẩn: "......" Càng nghĩ càng xa......!
Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng thì nhìn thấy chiếc nhẫn ban chỉ của Tiết Trường Du lại lần nữa được mang trên tay, chớp mắt, nói: "Hoàng Thượng, nhẫn ban chỉ của người......"
Tiết Trường Du cười, nói: "Ánh mắt của Cẩn Nhi thật tốt, vừa mới sửa xong, hoàn hảo như lúc ban đầu."
Hắn nói xong còn tháo xuống, đưa cho Tô Hoài Cẩn xem.
Tô Hoài Cẩn lấy lại đây vuốt ve hai cái, không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy nhẫn ban chỉ này giống như......!
Còn trơn bóng hơn trước kia thì phải?
Tô Hoài Cẩn thử nói: "Hoàng Thượng, xem ra người rất yêu thích chiếc nhẫn ban chỉ này thì phải?"
Tiết Trường Du cười, nói: "Đương nhiên."
Hắn nói xong thì nắm lấy tay Tô Hoài Cẩn, nâng lên một chút rồi hôn lên cổ tay nàng, làm hại cổ tay của Tô Hoài Cẩn run lên, cảm giác tê dại xông thẳng lên đầu.
Tô Hoài Cẩn muốn giãy giụa nhưng nàng đang nói lời khách sáo, bằng không trong lòng Tiết Trường Du không nghĩ tới cái này.
Cho dù mở tâm hồn ra cũng không nhìn ra cái gì.
Bởi vậy Tô Hoài Cẩn đã không giãy giụa, trông đặc biệt ngoan ngoãn nhu thuận.
Tiết Trường Du cười nói: "Nhẫn ban chỉ này với vòng tay ta đưa cho Cẩn Nhi là cùng một khối ngọc, ta đương nhiên yêu thích nhiều hơn một chút rồi."
Hắn nói xong, dáng vẻ như hiểu rõ, rất đắc ý nói: "Không phải Cẩn Nhi cũng rất yêu thích vòng tay của mình sao? Chúng ta giống nhau."
Trán Tô Hoài Cẩn nhảy dựng, cảm giác Tiết Trường Du có phải lại hiểu sai ý hay không? Bản thân thích vòng tay đó là bởi vì vòng tay này có hệ thống, có rất nhiều hệ thống bổ trợ, ai mà không thích vòng tay như vậy?
Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, nói: "Hoàng Thượng, nhẫn ban chỉ này của người hình như trơn bóng hơn trước kia không ít?"
Tiết Trường Du cũng cẩn thận nhìn nhìn nhẫn ban chỉ, một lần nữa mang lên tay: "Cẩn Nhi không nói, ta còn không có chú ý, giống như thật sự trơn bóng không ít, màu đỏ cũng càng đậm hơn ấy chứ? Quả nhiên là ngọc dưỡng người."
Tiết Trường Du tựa như không nghi ngờ cái gì, tưởng đạo lý ngọc dưỡng người, người dưỡng ngọc, cho nhau dễ chịu.
Rất nhiều người đều nói ngọc thạch phân chia sự sống và cái chết.
Ngọc chết không có giá trị gì, đeo cũng sẽ không dễ chịu nhưng ngọc sống thì càng mang càng dễ chịu, càng mang càng sáng sủa.
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói như vậy thì nhíu mày, phản ứng tâm hồn cũng không có gì, hoàn toàn không tìm tòi nghiên cứu ra nội dung mình muốn.
Tô Hoài Cẩn chớp mắt, lại nói: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương mới Hoàng Thượng qua đó trễ như vậy, chính là có việc gấp sao?"
Tiết Trường Du nghe xong cứng đờ, Tô Hoài Cẩn lập tức nhìn thấy tâm hồn của Tiết Trường Du dao động một chút, nhưng chỉ là dao động, không có suy nghĩ hình thành.
Nhưng đã là bắt đầu rồi, Tô Hoài Cẩn lập tức không ngừng cố gắng hỏi: "Nhưng có chuyện gì mà Hoài Cẩn không tiện nghe sao?"
Tiết Trường Du lập tức nói: "Không có, đương nhiên không có, giữa ta với Cẩn Nhi không tồn tại bí mật gì......"
Hắn nói tới đây thì trong lòng đột nhiên nhảy dựng, không hiểu sao nghĩ tới Phương Thiên.
Tâm hồn của Tô Hoài Cẩn lập tức tiếp thu tới hai chữ "Phương Thiên", Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, êm đẹp sao đột nhiên nhảy ra Phương Thiên vậy kìa?
Tô Hoài Cẩn không biết Tiết Trường Du mới vừa nói bản thân không có bí mật, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới ở nơi của công chúa Hàm Bình đã nói qua với Phương Thiên bảo y làm Thừa tướng.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, không chỉ như vậy, tâm hồn lại nhận được tên Tô Chính.
Tô Hoài Cẩn càng nghi ngờ, cảm giác tâm tư của Tiết Trường Du đã thành một cuộn chỉ rối trông đặc biệt lao lực.
Trong đầu Tiết Trường Du kêu loạn, hít sâu một hơi, bình tĩnh chột dạ của mình mới nói: "Thái Hậu tìm ta là vì chuyện lập hậu, Thái Hậu không muốn lập nàng làm hậu, bảo ta suy xét."
Tô Hoài Cẩn đương nhiên biết nên nói: "Như vậy......!Thật ra Thái Hậu cũng không phải không có lý, dù sao hậu cung hiện giờ của Hoàng Thượng cũng không đầy, nếu qua loa lập hậu thì sau này tất nhiên phải hối hận."
Tiết Trường Du lập tức nói: "Ta sẽ không muốn người phụ nữ nào khác, Cẩn Nhi yên tâm, đợi ngày ta đăng cơ sẽ công bố tin tức lập nàng làm hậu.
Đến lúc đó đám đông nhìn chăm chú, nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù Thái Hậu muốn phản bác cũng không có cơ hội."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, nghĩ thầm Tiết Trường Du cũng đủ tàn nhẫn.
Kiếp trước là con trai có hiếu, kiếp này thế nhưng ngoan cố như vậy với Thái Hậu ư? E là Thái Hậu phải té xỉu tại chỗ ở đại điển đăng cơ ấy chứ?
Tô Hoài Cẩn nói: "Hoàng Thượng tội gì phải vậy chứ? Hà tất ầm ĩ cứng đờ quan hệ với Thái Hậu như vậy chứ?"
Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Cẩn Nhi không cần phải lo lắng, đây là ta muốn làm.
Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu chút ấm ức nào......"
Hắn nói tới đây, tựa như lâm vào trầm tư.
Ánh mắt của Tô Hoài Cẩn nhất thời sáng lên, lập tức sử dụng tâm hồn đi cẩn thận tìm tòi nghiên cứu.
Quả nhiên, Tiết Trường Du suy nghĩ phiêu xa, tựa như đang hồi tưởng cái gì.
Cuối cùng cũng mắc câu!
Chỉ là tại đây trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn vừa muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng thì đột nhiên cảm giác bụng tê rần, không khỏi "a ——" một tiếng, trên trán nhất thời đều là mồ hôi lạnh.
Tiết Trường Du hoảng sợ, một phen tiếp được Tô Hoài Cẩn ngã xuống: "Cẩn Nhi! Cẩn Nhi!? Làm sao vậy? Ngự y!!"
Tô Hoài Cẩn đột nhiên cảm giác bụng đau, tâm hồn đột nhiên thu trở về, hoàn toàn không còn tâm tư xem nữa, vội vàng vươn tay che lại bụng mình, mồ hôi lạnh liên tục.
Đôi mắt hung ác của Tiết Trường Du không khỏi đỏ lên, đỡ Tô Hoài Cẩn nằm xuống rồi hét to: "Ngự y ở đâu!! Sao còn chưa tới?"
Cung nhân loạn thành một đống, vội vàng ba thúc giục bốn thúc giục.
Ngự y vô cùng lo lắng vọt vào, vội vàng bắt mạch cho Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du không chịu được, hỏi liến thoắng: "Sao rồi? Cuối cùng thế nào hả?"
Ngự y bắt mạch thời gian rất dài, trong chốc lát khám tay trái, trong chốc lát khám tay phải, sau đó nhíu mày tựa như suy nghĩ cái gì đó.
Tô Hoài Cẩn đau một thời gian nhưng bây giờ đã đỡ hơn một chút, cuối cùng cũng không đau như vậy, không biết tại sao vừa rồi lại đau từng cơn như vậy.
Thấy ngự y chậm chạp không nói, còn tưởng rằng bé cưng của mình không khỏe.
Chỉ là Tô Hoài Cẩn cũng không thấy được hệ thống nhắc nhở cục cưng không khỏe, trong lòng thật là bất ổn.
Tiết Trường Du gần như không thể nhịn được nữa, lúc này ngự y mới quỳ nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương cũng không sao."
Tiết Trường Du nói: "Cũng không sao? Không sao mà có thể đau thành như vậy hả?"
Ngự y nói: "Hồi Hoàng Thượng, vi thần vừa rồi thay nương nương bắt mạch, phát hiện nương nương......!Vô cùng có khả năng mang thai một cặp, mới vừa rồi chỉ là đứa bé tương đối bướng bỉnh, đùa giỡn với nhau, bởi vậy cũng không lo ngại."
Tiết Trường Du nhất thời ngốc, kinh ngạc nói: "Hai đứa?"
Ngự y gật đầu, nói: "Vâng ạ, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương."
Tô Hoài Cẩn cũng ngốc, một đôi? Rõ ràng hệ thống chỉ để mình chọn một đứa, sao còn có đứa nữa?
Chẳng lẽ ngẫu nhiên ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...