Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Editor: Sunn & Mứt Chanh

Thôi Tư đã sớm bị kéo ra ngoài, trong nhà trở nên yên tĩnh.

Tô Hoài Cẩn cũng đi theo ra khỏi nhà, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm đã lung tung rối loạn, hơn nữa còn say rượu khiến nàng nghe thấy cũng đua đầu.

Tô Hoài Cẩn nói một tiếng với Tiết Trường Du rồi nhanh chóng trở về phòng.

Sau khi trở về thì ngồi xuống, trong đầu thật ra đang kêu loạn, từng chỗ đã muốn nhão như tương, cuối cùng đêm qua......

Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đây thì càng thêm đau đầu, cảm thấy thứ rượu này thật sự rất tệ, không nghĩ cơn say lại ập đến nhanh như vậy.

Tô Hoài Cẩn đang nghĩ ngợi thì Lục Y đi vào, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, uống chút canh tỉnh rượu đi ạ."

Lục Y bưng một chén nhỏ lại đây, nói: "Vương gia nói người khẳng định say rượu sẽ đau đầu, kêu Lục Y mang cho người một ít canh giải rượu."

Tô Hoài Cẩn nghe được hai chữ "Vương gia" thì đau đầu không thôi, tất nhiên không có tâm tình gì để uống canh giải rượu.

Tô Hoài Cẩn vẫy tay, nói: "Không cần."

Lục Y đặt canh giải rượu ở một bên, hơi chần chờ nói: "Tiểu thư, người...... Người và Vương gia......"

Lục Y nói tới đây, cũng không có nói thêm gì nữa, bởi vì trên cổ Tô Hoài Cẩn có vệt đỏ thật sự quá rõ ràng. Hơn nữa ngày hôm qua Lục Y cũng chính mắt thấy tiểu thư quả thực nhiệt tình như lửa á!

Buổi sáng, hai người còn đi ra từ một phòng, quần áo không chỉnh tề, này còn có thể giải thích cái gì nữa?

Giải thích đêm qua hai người chắc chắn ở bên nhau à.

Lục Y rối rắm trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cuối cùng người nghĩ như thế nào, Vương gia......"

Tô Hoài Cẩn lại nghe được "Vương gia Vương gia", lỗ tai đều là Vương gia, nhịn không được giơ tay xoa xoa thái dương, nói: "Được rồi Lục Y, em đi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh trong chốc lát nhé."

Lục Y hoảng sợ, nói: "Tiểu thư! Người đừng làm việc gì ngu ngốc đó!"

Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên, nói: "Ta làm việc gì ngu ngốc chứ?"

Lục Y ấp úng, nhìn Tô Hoài Cẩn vô cùng không yên tâm, nhưng lại cảm thấy khó có thể mở miệng, nói không nên lời, cuối cùng chỉ nói: "Tiểu thư, Vương gia cưng chiều người như vậy, tất nhiên sẽ tới cầu hôn."

Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay, mà nói: "Được rồi, Lục Y, ta bảo đảm sẽ không làm việc gì ngu ngốc, em mau đi xuống đi, để ta yên tĩnh một lát."

Lúc này Lục Y mới chần chờ gật đầu, sau đó đặt canh giải rượu ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, lúc này mới lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Tô Hoài Cẩn chờ nàng ấy lui ra ngoài thì thở dài một hơi, rõ ràng mọi thứ đều phát triển tốt đẹp, kết quả bởi vì uống rượu, thế nhưng......

Tiết Trường Du chắc chắn sẽ đến cầu hôn, bởi vì trước đây Tiết Trường Du đã nói qua, nhưng Tô Hoài Cẩn cuối cùng nghĩ như thế nào?

Trong lòng Tô Hoài Cẩn hơi rối rắm, nàng không thể không thừa nhận đời trước bản thân toàn tâm toàn ý với Tiết Trường Du, hơn nữa còn dùng tình sâu vô cùng, trả giá cũng rất nhiều. Nếu nói một chút đã cắt đứt, đó là chuyện không có khả năng.

Mà đời này......

Tô Hoài Cẩn sợ nhất chính là giẫm lên vết xe đổ.

Tiết Trường Du lại nhiều lần lấy mạng cứu giúp, Tô Hoài Cẩn đã nhìn ra, một khi đã như vậy, vậy hai bên thoả thuận xong thôi. Chỉ cần đời này Tiết Trường Du sẽ không uy hiếp đến người nhà của nàng, vậy hai bên thoả thuận xong, ai cũng không nợ ai.

Nhưng tới hiện giờ mấu chốt là muốn hai bên thoả thuận xong, sao lại khó như vậy, uống thêm vài chén rượu, thế nhưng lại liên lụy ở bên nhau, "khó phân thắng bại"......

Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, chuyện này nếu để người khác biết, bản thân tất nhiên có tổn thất, càng đừng nói cha nàng đã biết, khẳng định sẽ đốt pháo, lập tức tìm Tiết Trường Du đi làm mai.

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ lại thở dài, nghĩ như vậy lại nghe được một tiếng "Đinh ——", hệ thống vang lên.

Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng ai ở sau lưng nói bậy, tai thính hoặc là mắt sáng lại muốn có hiệu lực, kết quả đều không phải, thế nhưng là......

【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, có hiệu lực 】

【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, giai đoạn một 】

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, thế nhưng lại là phúc khí?

Phải biết rằng, phần thưởng phúc khí mỗi lần đều sẽ theo việc hệ trọng của hệ thống, tự động thăng cấp, còn lại thì thuộc tính sẽ không tự động thăng cấp. Bởi vậy Tô Hoài Cẩn cảm thấy thuộc tính phúc khí này nhất định phải có cái gì đó khác với thuộc tính khác, cũng chính là chỗ không giống bình thường.

Nhưng thuộc tính phúc khí vẫn luôn không có hiệu lực, cho nên Tô Hoài Cẩn cũng không biết, phúc khí cuối cùng chỉ chính là gì, có phải lặp lại với thuộc tính may mắn hay không.

Hiện giờ phúc khí đột nhiên có hiệu lực, Tô Hoài Cẩn vội vàng nhìn trái ngó phải, đứng lên lại nhìn trái nhìn phải, thậm chí đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, lại nhìn trái nhìn phải.

Cái gì cũng không phát sinh,mọi thứ đều rất yên tĩnh, bởi vì Tô Hoài Cẩn muốn yên tĩnh, cho nên Lục Y cũng không ở trong viện, không biết đã đi nơi nào.

Tô Hoài Cẩn đứng ở trước cửa phòng, cực kỳ ngờ vực, đây cuối cùng là có ý tứ gì?

Phúc khí?

Khi Tô Hoài Cẩn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng lắc lư tiến vào, không phải ai khác, đúng là Yến Vương điện hạ Tiết Trường Du!

Tiết Trường Du đi vào, hiển nhiên là tới "nhìn lén" Tô Hoài Cẩn nhưng hắn không nghĩ đến, Tô Hoài Cẩn lại đứng ở cửa phòng, không biết đang làm cái gì.

Tô Hoài Cẩn cũng thấy được Tiết Trường Du, hai người lập tức đều cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó hơi xấu hổ.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng lui một bước, sau đó "rầm!" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Tiết Trường Du: "......"

Tiết Trường Du đứng ở trong viện, trong lòng hơi mất mát, sờ sờ cái mũi của mình, cũng không muốn quấy rầy Tô Hoài Cẩn thêm nữa nên quay đầu một bước rời đi.

Tô Hoài Cẩn trở về phòng, đóng cửa lại, hít thật sâu một hơi, luôn cảm thấy Tiết Trường Du liếc mắt một cái thì trái tim lại nhảy không ngừng.

Tô Hoài Cẩn thật sự khó có thể lý giải vì sao Tiết Trường Du đời này quá khác với đời trước. Rõ ràng đời trước bảo thủ, đối với tất cả mọi người đặc biệt lãnh khốc chuyên chế, hơn nữa táo bạo dễ giận, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác mình.

Mà hiện giờ......

Trở nên giống như Bánh Bao Thịt, giống như thuốc cao bôi trên da chó.

Nhưng không thể không nói thật sự đã dịu dàng hơn rất nhiều, cũng không có chuyên chế như vậy nữa, cũng không thấy táo bạo như vậy, dễ giận cuối cùng là dễ giận. Nhưng đối với thời điểm gặp Tô Hoài Cẩn, tuyệt đối dịu dịu dàng dàng, lửa giận đều sẽ không bộc phát một tiếng.

Tô Hoài Cẩn hơi kỳ quái, lại về tới bên cạnh bàn yên lặng ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, phúc khí đã có hiệu lực, nhưng hoàn toàn chẳng có gì phát sinh, cuối cùng là có ý tứ gì?

Thêm vào đó, phúc khí còn có giai đoạn một?

Đây là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ còn có giai đoạn hai giai đoạn ba giai đoạn bốn linh tinh à?

Cũng không biết ở đây chỉ cái gì.


Tô Hoài Cẩn buồn rầu cả buổi, chỉ đầu mình, thở dài......

Tiết Trường Du một bước quay đầu ra khỏi sân, thấy Tô Hoài Cẩn cũng không muốn nhìn mình thì trong lòng cũng hơi buồn rầu.

Tuy rằng mình thật sụ trúng thuốc, nhưng hành vi hôm qua thật sự có tác phong không phải quân tử, quả thực như tiểu nhân giậu đổ bìm leo vậy.

Tiết Trường Du ảo não không thôi, trở về sân của mình, ngồi ở bàn đá hoa viên, còn thở ngắn than dài.

Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn đi vào đã thấy được vẻ mặt "sống không còn gì luyến tiếc" của Vương gia.

Kỳ lão cửu kinh ngạc nói: "Vương gia?! Người sao thế? Đánh thắng trận lại ưu sầu như vậy?"

Tiết Trường Du thở dài, xua xua tay, không muốn đùa giỡn với Kỳ lão cửu.

Lữ Ngạn cười cười, vẻ mặt hiểu rõ: "Đúng rồi, có thể làm Vương gia trở nên thở ngắn than dài như vậy, tất nhiên chỉ có thể là Tô cô nương."

Kỳ lão cửu kinh ngạc nói: "Thật sự? Tô cô nương đối với Vương gia làm gì? Làm Vương gia thở ngắn than dài như vậy?"

Tiết Trường Du xoa huyệt Thái Dương, nói: "Không phải Cẩn Nhi làm cái gì với ta, là ta......"

Hắn nói nói tới đây thì vội vàng im lặng, ngẩng đầu lên nhìn hai người kia. Kỳ lão cửu mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiết Trường Du, nói: "Vương gia người...... Người làm cái gì với Tô cô nương!?"

Trán Tiết Trường Du nhảy kinh hoàng không ngừng, vội vàng nói: "Không có gì, hai người đi đi."

Kỳ lão cửu không đi, nói: "Từ từ, Vương gia người nói như vậy là đại biểu rất có cái gì!"

Lữ Ngạn cười, nói: "Xác thật, biểu hiện của Vương gia quá rõ ràng."

Bởi vì chuyện này có liên quan đến danh tiết của Tô Hoài Cẩn, bởi vậy Tiết Trường Du cũng không muốn nói, nhưng vì vẻ mặt của hắn quá rõ ràng, tuy rằng Kỳ lão cửu vẫn luôn tùy tiện nhưng không thể không nói, trực giác của Kỳ lão cửu rất nhanh nhạy, mà Lữ Ngạn, Lữ Ngạn lại rất thông minh.

Kỳ lão cửu lập tức xông về phía trước, nói: "Vương gia người không phải là cầm......"

"Suỵt!"

Tiết Trường Du nhanh chóng ngăn lại lời Kỳ lão cửu nói, xoa thái dương, đau đầu không thôi mới nói: "Nói nhỏ chút."

Này chẳng phải là thừa nhận?

Kỳ lão cửu mở to hai mắt nhìn, nói: "Vương gia, người......"

Tiết Trường Du dứt khoát nói: "Chuyện này, ai cũng không thể nói, để tránh...... Để tránh ảnh hưởng đến thanh danh của Tô cô nương."

Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn vội vàng gật đầu.

Tiết Trường Du lại nói: "Ta muốn cầu hôn Cẩn Nhi, hai người nói xem, nên làm như thế nào?"

Kỳ lão cửu cảm thán một tiếng, không nghĩ đến Vương gia ngày thường là quân tử thế nhưng vẫn là phái hành động, chuyện này cũng là sấm rền gió cuốn với đánh giặc á!

Kỳ lão cửu cười nói: "Cầu hôn à, chuyện tốt! Nói ra! Thừa tướng gia không phải ở trong quân à, đi thôi đi thôi!"

Tiết Trường Du: "......"

Tiết Trường Du vừa nghe đã biết Kỳ lão cửu không bắt lấy được trọng điểm, vì thế hơi khó xử nói: "Sáng hôm nay ta hỏi qua Cẩn Nhi, ý tứ của nàng...... Không muốn nhận lời cầu hôn của ta."

"Không muốn?!"

Kỳ lão cửu kinh ngạc không thôi mới nói: "Đều như vậy, còn không muốn?"

Tiết Trường Du thở dài, lầm bầm lầu bầu nói: "Không muốn cũng phải, đều là do ta thiếu nàng......"

Lữ Ngạn cười một tiếng, nói: "Vương gia, người ngẫm lại xem, theo như tính tình của Tô cô nương kia, nàng không thua so với bất kì một người đàn ông nào, ngay cả loại chuyện hành binh đánh giặc này, không có người đàn ông nào có thể so sánh với thủ đoạn của Tô cô nương...... Bởi vậy, nếu Tô cô nương thật sự không muốn, Vương gia người cảm thấy sau khi trải qua tối hôm qua, còn có thể vẹn toàn ngồi ở chỗ này uống trà sao?"

Tiết Trường Du sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy Lữ Ngạn nói vô cùng có đạo lý.

Dựa theo bản tính của Tô Hoài Cẩn, nếu chuyện tối hôm qua nàng thật sự không muốn, Tiết Trường Du lúc này đã thảm, còn có thể ngồi ở chỗ này phát sầu sao?

Tiết Trường Du lập tức cảm thấy trong lòng dễ chịu một ít, nghĩ thầm chẳng lẽ là Cẩn Nhi thẹn thùng? Vậy thì dễ làm rồi, hôm nào có thể lên triều cầu hôn Tô Chính.

Tuy rằng Tiết Trường Du rất có thành kiến với Tô Chính nhưng là vì Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du cái gì cũng có thể nhẫn. Hơn nữa chỉ cần đời này hắn xem trọng Tô Chính, không cho Tô Chính có cơ hội thông đồng với địch bán nước, hiểu lầm giữa hắn Tô Hoài Cẩn sẽ không lại phát sinh.

Tiết Trường Du lập tức tràn đầy niềm tin, vừa muốn đa tạ Lữ Ngạn đã chỉ điểm.

Lữ Ngạn nói tiếp: "Ít nhất...... Tô cô nương thấy yêu thích nhan sắc của Vương gia người."

Kỳ lão cửu vừa nghe thế thì ha ha cười rộ lên, nói: "Đúng rồi đúng rồi, Vương gia người phải tự tin một ít, thật đừng nói, dung mạo của Vương gia người, trong thiên hạ tất nhiên không ai có thể vượt qua Vương gia! Tô cô nương chắc chắn thấy dung mạo Vương gia sẽ thích ngay!"

Tiết Trường Du: "......"

Niềm tin vừa mới trong nháy mắt, tất cả đều xì hơi, không còn một mảnh!

Tiết Trường Du bất đắc dĩ nói: "Thật đa tạ các ngươi cổ vũ."

Kỳ lão cửu nói: "Vương gia! Còn chờ cái gì, đi thôi, đi tìm Tô cô nương đi!"

Tiết Trường Du hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo của mình một chút, lúc này mới nâng bước đi về phía trước, chuẩn bị tìm Tô Hoài Cẩn nói chuyện.

Tiết Trường Du vào sân Tô Hoài Cẩn, sau đó đi qua gõ cửa.

"Kẽo kẹt ——" một tiếng, cửa phòng được mở ra, Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng là Lục Y, vừa muốn nói chuyện, kết quả nhìn kỹ thì lập tức sửng sốt, thuận tay lại đóng cửa lại.

Tiết Trường Du nhanh chóng giơ tay ngăn lại, nói: "Từ từ, từ từ! Cẩn Nhi......"

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã kẹp tay Tiết Trường Du, nói: "Vương gia, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Tiết Trường Du nói: "Cẩn Nhi, ta có thể nói chuyện với nàng không?"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, nhưng nói chuyện cũng tốt, nói rõ ràng.

Nghĩ như vậy, Tô Hoài Cẩn dứt khoát mở cửa ra, nói: "Ra bên ngoài rồi nói."

Tiết Trường Du như được đại xá, vội vàng tránh ra một bước mời Tô Hoài Cẩn từ trong nhà ra ngoài. Hai người đi vào đình viện, ngồi ở bên bàn đá.

Tô Hoài Cẩn vừa muốn ngồi xuống, Tiết Trường Du lập tức ngăn lại, nói: "Chờ một chút."

Hắn nói xong thì cởi áo ngoài xuống, chuẩn bị nhào vào ghế đá Tô Hoài Cẩn định ngồi, nói: "Ghế đá quá lạnh, trải lên một ít rồi lại ngồi."

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã phì cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời chói chang đang treo cao: "Vương gia, đã đầu hạ, nắng to như vậy, ghế đá sẽ không lạnh."

Tiết Trường Du cười ngây ngô một tiếng, nói: "Vậy...... Vậy cũng lót một ít, miễn cho ghế đá dơ, ô uế quần áo của Cẩn Nhi."

Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ nhưng vẫn ngồi xuống, lót áo ngoài của Tiết Trường Du.


Tiết Trường Du cũng đi theo ngồi xuống, nhìn Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, không biết như thế nào, càng nhìn Cẩn Nhi càng cảm thấy đẹp, càng xem trong lòng thì càng như lau mật, đặc biệt vui vẻ, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.

Tô Hoài Cẩn bị hắn nhìn đến nổi da gà, nói: "Vương gia muốn nói chuyện gì?"

Tiết Trường Du lúc này mới hoàn hồn, nói: "Là......"

Hắn nói, hơi ậm ừ, nhất thời nói không nên lời, một mặt là bởi vì bản thân ngày hôm qua làm chuyện cầm thú không bằng, thật sự xấu hổ, mặt khác là sợ Tô Hoài Cẩn từ chối mình.

Trong lòng Tiết Trường Du xoay chuyển ngàn lần, Tô Hoài Cẩn nghe hắn ậm ừ, thật ra đã lặng lẽ mở ra tâm hồn nhìn trộm một phen.

Bởi vậy chuyện Tiết Trường Du muốn tới cầu hôn xin lỗi, nàng đã nhìn trộm rõ ràng, rành mạch, căn bản không cần Tiết Trường Du mở miệng.

Nhưng nhìn Yến Vương điện hạ ngày thường cao cao tại thượng ấp úng, kỳ thật cũng rất thú vị à.

Tô Hoài Cẩn nhướng mày, nói: "Vương gia, cuối cùng là có chuyện gì?"

Ngay lúc này, Kỳ lão cửu đột nhiên hét to: "Vương gia! Vương gia!"

Ngay sau đó là tiếng bước chân, Kỳ lão cửu đi nhanh từ bên ngoài vọt vào, trong tay còn cầm một phong thơ, rất gấp gáp.

Y cũng bất chấp Tô Hoài Cẩn còn đang ở đây, trực tiếp lại đây ngắt ngang: "Vương gia, cấp tốc! Phùng Bắc đưa tin từ kinh thành tới!"

Tiết Trường Du nhíu mày, Phùng Bắc?

Phùng Bắc lưu tại trong kinh thành làm người đứng đầu cửa thành, đột nhiên truyền tin cho Tiết Trường Du, lại còn cấp tốc, không biết vì cái gì?

Tiết Trường Du nhanh chóng nhận lấy, mở thư ra đọc, vừa thấy thì lập tức nhíu mày, sắc mặt u ám lên.

Tô Hoài Cẩn nói: "Như thế nào?"

Tiết Trường Du trực tiếp giao thư cho Tô Hoài Cẩn xem, cũng không có kiêng dè gì.

Phùng Bắc viết rất rõ ràng trong thư, sau khi Thái Tử hồi kinh, vốn nên chịu trừng phạt. Nếu dựa theo "Kịch bản" đời trước, Hoàng Thượng phải bãi miễn Thái Tử.

Chẳng qua hiện giờ có một ít nho nhỏ ngoài ý muốn.

Đều không phải là do Thái Tử tạo thành ngoài ý muốn này, nói thật ra, hẳn là Tô Hoài Cẩn tạo thành sự việc ngoài ý muốn này.

Bởi vì có duyên cớ Tô Hoài Cẩn, 33 tòa Thành trì Thương Dương chủ động đầu hàng Tiết Trường Du, trong lúc nhất thời thanh danh của Tiết Trường Du vang dội, ngay cả quân địch đều ngưỡng mộ Tiết Trường Du.

Việc này truyền tới kinh thành, liên tục đại thắng vốn nên là chuyện tốt nhưng Hoàng Thượng lại nổi lên lòng nghi ngờ.

Hoàng Thượng cảm thấy thanh danh của con trai mình vượt qua ông ta, trong lòng vốn có một cục u, hiện giờ cái cục y này như là quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rắn chắc.

Thái Tử vừa lúc thấy được cơ hội thì gây khó dễ từ giữa, châm ngòi ly gián, nói Tiết Trường Du lòng mang ý xấu, nói bá tánh đầu hàng và quân địch quỳ trên mặt đất, hô vạn tuế với Tiết Trường Du. Còn nói thế lực của Tiết Trường Du đang rất bành trướng, chỉ sợ cũng muốn bức vua thoái vị!

Hoàng Thượng biết rõ Thái Tử nói đều là thêm mắm dặm muối, nhưng loại chuyện này thà rằng tin có, không thể tin nó không có. Hoàng Thượng sợ Tiết Trường Du lung lạc dân tâm, tự lập làm vương.

Trong thư Phùng Bắc nói Hoàng Thượng hiện giờ đã tìm được một ít triều thần thương nghị, chuẩn bị muốn hạ thánh chỉ lại đây, nội dung cụ thể của thánh chỉ bất thì không rõ nhưng tuyệt đối tám chín phần.

Trách không được sau khi Tiết Trường Du xem xong thì sắc mặt không tốt, cuối cùng hắn cẩn trọng đánh giặc ở tiền tuyến mà thân là lão hoàng đế, thế nhưng suy đoán tâm tư của hắn ở kinh thành như vậy.

Tiết Trường Du không chỉ là lửa giận ngập trời mà trái tim cũng băng giá!

Tô Hoài Cẩn buông thư xuống, nói: "Vương gia......"

Nàng còn chưa nói xong, Thôi Dập đã chạy vào, nói: "Vương gia, thánh chỉ tới rồi!"

Rất tốt, thánh chỉ và thư của Phùng Bắc, quả thực chính là chân trước chân sau.

Tiết Trường Du mang sắc mặt u ám, đứng dậy, khàn giọng nói: "Theo bổn vương tiếp chỉ."

Kỳ lão cửu Lữ Ngạn và Thôi Dập chắp tay, nói: "Vâng thưa Vương gia!"

Mọi người tới sảnh ngoài phủ đệ của tri phủ, nội giám truyền chỉ đã đang đợi sẵn. Chờ sau khi mọi người quỳ xuống, lúc này mới bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.

Cùng với lời Phùng Bắc nói không khác lắm, nhưng nghe tới càng đường hoàng hơn.

Hoàng Thượng chẳng những không hề khen Tiết Trường Du không tốn một binh một tốt đã tiếp nhận chuyện đầu hàng, ngược lại còn trách cứ Tiết Trường Du, nói trong triều có người liên hợp vạch tội Tiết Trường Du, Đại Tông Chính Viện đã chính thức thụ lí, lệnh Tiết Trường Du lập tức hồi kinh, phối hợp điều tra với Đại Tông Chính Viện.

Mọi người vừa nghe xong thì đều ồ lên.

Thứ nhất, ồ lên chính là Đại Tông Chính Viện.

Hoàng Thượng thế nhưng ra lệnh cho Đại Tông Chính Viện điều tra Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, chỉ cần là Đại Tông Chính Viện xuất mã, điều này đã nhắc tới một độ cao không tầm thường, chứng tỏ Hoàng Thượng cố ý khó xử Tiết Trường Du.

Thứ hai, ồ lên chính là lập tức hồi kinh.

Nếu thời điểm này, Tiết Trường Du hồi kinh thì quân Tiết kia quả thực chính là rắn mất đầu, thành trì tiếp nhận đầu hàng không biết có thể phản chiến hay không. Vương thành Thương Dương chỉ kém một bước là có thể bị đẩy ngã, chỉ e lại muốn Đông Sơn tái khởi. Mọi nỗ lực lại phải phó mặc đổ sông đổ biển!

Tiết Trường Du nhíu mày, không nói gì, chỉ tiếp thánh chỉ.

Chờ đuổi nội giám truyền chỉ đi, mọi người lập tức náo loạn, không ngừng ồn ào.

Kỳ lão cửu nói: "Vương gia! Làm thế nào mới tốt?"

Tiết Trường Du nhíu mày lại rồi nói: "Lữ Ngạn, ngươi tới viết quân báo, nói cho người trong kinh thành bây giờ bổn vương không thể từ bỏ tấn công Vương thành Thương Dương, bởi vậy thời hạn hồi kinh cần phải hoãn lại."

Tô Hoài Cẩn nhíu mày nói: "Vương gia...... Nếu người làm như vậy, chính là rõ ràng đối đầu với Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ đưa tới cho mình phiền toái."

Trên trán của Tiết Trường Du nhảy lên gân xanh, trên cổ cũng là gân xanh nổ mạnh. Thật sự là như thế, nếu kháng chỉ không tuân, Hoàng Thượng lại sẽ để Đại Tông Chính Viện tăng thêm một bút chứng cứ phạm tội, nhưng......

Nhưng Tiết Trường Du tuyệt đối không có thể từ bỏ Vương thành Thương Dương, chỉ kém một mấu chốt như vậy, không chỉ là vì một hơi này mà càng là vì báo thù cho Tô Hoài Cẩn. Tiết Trường Du không quên, nhị vương tử nước Thương Dương mua sát thủ giết người, ép Tô Hoài Cẩn rơi xuống vực, suýt nữa muốn mạng của Tô Hoài Cẩn.

Tiết Trường Du nuốt không trôi cục tức này, mặc kệ người khác khuyên như thế nào mà chỉ nói: "Lữ Ngạn, ngươi có thể đi viết."

Lữ Ngạn bất đắc dĩ, gật gật đầu, nói: "Thưa vâng."

Tin tức Tiết Trường Du muốn tấn công Vương thành Thương Dương nhanh chóng bị truyền đi. Mấy ngày nay, Tiết Trường Du đang điều binh khiển tướng, tập kết binh lực, chuẩn bị thừa thế xông lên.

Tô Chính cũng nghe nói ý tứ của Hoàng Thượng nên nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng tìm Tô Hoài Cẩn: "Con gái à, con mau khuyên nhủ Vương gia, khuyên ngài ấy hồi kinh mới phải. Nếu cứ như vậy kháng chỉ không tuân, nếu Hoàng Thượng giận tím mặt, sao có thể tốt đẹp được chứ? Cả nhà chúng ta, tất cả đều đè ở trên vai Vương gia, không thể thua!"

Tô Hoài Cẩn vô cùng bất đắc dĩ, thản nhiên nói: "Cha, muốn khuyên thì cha đi khuyên đi."


Tô Chính tức giận nói: "Con! Sao con nói chuyện với cha như thế?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Con gái nói chính là nói thật, bởi vì con gái cũng bất lực khuyên Vương gia, hơn nữa...... Cha lại chắn tính mạng người nhà ở trên người Yến Vương điện hạ, vậy hẳn là hiểu biết Yến Vương điện hạ làm người, chuyện ngài ấy đã quyết định, tám trâu đều kéo không lại."

Tô Chính tức giận quá, thấy Tô Hoài Cẩn không nghe bản thân nói thì vung tay áo, quay đầu rời đi.

Tô Hoài Cẩn nhìn Tô Chính rời đi thì không khỏi lắc lắc đầu, lúc này nghe được một trận ồn ào, ngoại trừ tiếng bước chân, còn có một ít giọng nữ nói chuyện.

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, đứng dậy đi ra khỏi nhà. Lúc đi vào tường viện bên cạnh, ra bên ngoài nhìn lại chỉ thấy một đám con gái đi ngang qua cửa sân, không biết đi làm cái gì.

Theo lý mà nói, bên trong dinh thự tri phủ Hà thành, hẳn là không có cô gái nào mới phải. Ngoại trừ Tô Hoài Cẩn và Lục Y, thì chính là một ít nha hoàn bên trong dinh thự. Thôi Tư cũng đã bị ném đi lao động.

Mà hiện giờ đột nhiên nhiều cô gái như vậy, còn đều là thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, một đám mặc vàng đeo bạc, hẳn là không phải nha hoàn, không biết là làm gì đó.

Tô Hoài Cẩn nhìn, Lục Y đã nôn nóng chạy tới, nói: "Tiểu thư! Tiểu thư! Việc lớn rồi, không tốt không tốt!"

Tô Hoài Cẩn nói: "Như thế nào?"

Lục Y chỉ vào những cô gái đi ngang qua kia rồi nói: "Tiểu thư, người mau xem, chính là các nàng ta! Cái này là hồ ly tinh!"

Tô Hoài Cẩn càng kinh ngạc hơn: "Hồ ly tinh?"

Lục Y khó chịu: "Đúng ạ! Tiểu thư người không biết, Lục Y cũng vừa nghe nói, bởi vì Vương gia tập kết binh lực, chuẩn bị nhất cử tiến công Vương thành Thương Dương cho nên Vương thành kia đã nóng nảy nên nghĩ ra biện pháp này, phái sứ thần lại đây đàm phán hòa bình. Không chỉ như vậy, còn tặng bốn công chúa, hai quận chúa, còn có hai mươi nha hoàn đến đây, hiếu kính Vương gia!"

Lục Y nói xong, bất mãn nói: "Tiểu thư người nói, có phải hồ ly tinh hay không?!"

Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong thì "haha" một tiếng bật cười, nói: "Bốn công chúa, hai quận chúa, hai mươi nha hoàn?"

Lục Y gật đầu nói: "Thưa vâng! Tiểu thư, sao người còn cười được?"

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Không phải...... Ta chỉ là cảm thấy nước Thương Dương đưa phụ nữ tới, đều có thể tạo thành một đội quân nữ đấy."

Lục Y bất đắc dĩ, nói: "Tiểu thư, chú ý của người có phải hơi không đúng hay không, trọng điểm không phải là nước Thương Dương phái người tới phụ nữ tới, quyến rũ Vương gia hay sao, đây chính là mỹ nhân kế ạ!"

Tô Hoài Cẩn lại là cười nói: "Haha, Lục Y của nhà chúng ta biết loại binh pháp mỹ nhân kế này sao."

Lục Y sốt ruột không thôi: "Tiểu thư! Người cuối cùng nghĩ như thế nào? Hiện giờ người và Vương gia......"

Nàng ấy nói tới đây thì thật sự không nói được nữa, lại sợ người khác nghe thấy. Hiện giờ Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đã có tiếp xúc vợ chồng.

Lục Y lại nói: "Tới tình trạng này rồi, tiểu thư cuối cùng nghĩ như thế nào? Còn nữa, Vương gia thật sự không lời gì để nói, không những vô cùng đẹp trai, hơn nữa cũng dịu dàng săn sóc tiểu thư. Nếu người khác nói tiểu thư một câu không phải, Vương gia sẽ giận tím mặt mà xông lên với ý muốn bảo vệ vậy. Lục Y cảm thấy Vương gia thật sự là người đáng chọn!"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Yến Vương điện hạ cho con nhóc muội bao nhiêu canh mê hoặc thế?"

Lục Y nói: "Tiểu thư, Lục Y nói thật đấy! Còn có...... Còn có...... Nếu lão gia biết, thì phải làm sao bây giờ, có thể lừa gạt được nhất thời, cũng không lừa được một đời, đến lúc đó thảm rồi!"

Cuối cùng nghĩ như thế nào?

Tô Hoài Cẩn cảm thấy, chuyện này còn cần phải suy nghĩ, cuối cùng trong lòng mình vẫn còn có một vướng mắc, vẫn luôn là thứ đâm vào Tô Hoài Cẩn......

Ngày càng ngày càng nóng bức, từ khi Tiết Trường Du hạ lệnh chuẩn bị tấn công vương thành, đã xấp xỉ một tháng trôi qua.

Tất cả trình tự chuẩn bị làm việc không khác lắm, triều đình Thương Dương càng ngày càng sợ hãi, gia tăng thêm các loại đàm phán, liên tiếp đưa người đẹp qua bên này cho Tiết Trường Du, chỉ là cũng chưa có hiệu quả gì.

Tiết Trường Du ngồi trong sảnh, nhíu mày, nhìn chằm chằm bản đồ địa hình, tựa như đang suy nghĩ cái gì. Cho đến khi Kỳ lão cửu đi vào mới nói: "Vương gia, người đã cầu hôn với Thừa tướng rồi sao?"

Y vừa nói như vậy, Tiết Trường Du lập tức ngẩng đầu lên, sau đó lại lắc lắc đầu.

Kỳ lão cửu kinh ngạc nói: "Còn chưa có, đã một tháng rồi đó!"

Y mới nói như vậy, hiển nhiên như là một cây đao vô hình cắm vào ngực Tiết Trường Du, đã thế còn là cây đao mang gai ngược.

Kỳ lão cửu lại nói: "Vương gia, sao người không đi cầu hôn? Đã một tháng trôi qua, lỡ như Tô cô nương người ta cảm thấy Vương gia người không đàng hoàng đứng đắn, vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngực Tiết Trường Du lập tức lại thêm một cây đao cắm xuống, máu chảy đầm đìa......

Thật ra Tiết Trường Du có hai điều băn khoăn, thứ nhất, hắn sợ Tô Hoài Cẩn không muốn, dù sao thái độ của Tô Hoài Cẩn với mình vẫn luôn không lạnh không nhạt, khiến cho trong lòng Tiết Trường Du vô cùng khẩn trương nghĩ mà sợ.

Mặt khác còn có một băn khoăn khác, cũng là điều Tiết Trường Du lo lắng nhất, đó chính là...... Tình thế trước mắt.

Thái Tử châm ngòi ly gián, Hoàng Thượng biết rõ Tiết Trường Du trong sạch, lại muốn mượn đao giết người, tiếp nhận việc đầu hàng, để Đại Tông Chính Viện điều tra Tiết Trường Du.

Nói trắng ra là Hoàng Thượng cố ý muốn kéo Tiết Trường Du xuống ngựa, cảm thấy Tiết Trường Du công cao cái chủ, lại còn không phải là Thái Tử, rất có khả năng sẽ biến thành phản loạn.

Hơn nữa hiện giờ tuy Tiết Trường Du đã tiếp thánh chỉ nhưng đã trì hoãn được một tháng, cũng không hồi kinh. Nếu làm lớn chuyện thì chính là kháng chỉ không tuân, cũng là tội lớn.

Tiết Trường Du cảm thấy bản thân mình hiện giờ ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu thật sự cầu hôn với nhà họ Tô, nói không chừng chính là hại Tô Hoài Cẩn, đến lúc đó ngược lại sẽ liên lụy đến nhà họ Tô.

Tô Chính đời trước hại Tiết Trường Du đến thảm hại, Tiết Trường Du lo lắng cho mặt mũi của Tô Hoài Cẩn, không trả thù Tô Chính, cũng sẽ không lo lắng cho Tô Chính. Nhưng Tô Hoài Cẩn là con gái của Tô Chính, nếu nhà họ Tô có chuyện gì xấu, Tô Hoài Cẩn cũng sẽ bị liên luỵ.

Trong lòng Tiết Trường Du đều khó chịu, một người tiếp một người, kỳ thật không thể so với khó chịutrong lòng Tô Hoài Cẩn......

Kỳ lão cửu hiện giờ còn tới đây thọc đao, một đao hai đao, làm hại Tiết Trường Du ưu sầu không thôi.

Ngay lúc này, Thôi Dập đi vào, trên mặt hơi ngượng nghịu, nói: "Vương gia, thánh chỉ lại đến......"

Tô Hoài Cẩn ngồi ở trong phòng, không biết có phải do thời tiết gần đây càng ngày càng nóng hay không, hơn nữa Thương Dương vẫn là ở phía nam nhiệt độ không khí ẩm ướt oi bức khiến Tô Hoài Cẩn hơi không thể nào thích ứng, chỉ cảm thấy làm chuyện gì cũng mệt mỏi vô cùng, không vui vẻ, cũng không muốn ăn gì.

Tô Hoài Cẩn cầm sách, người đẹp ở trên giường, hai mắt biếng nhác, suýt nữa đã ngủ rồi. Lúc này đã nghe được "rầm" một tiếng, tựa như có cái gì xông vào.

Theo sát là giọng của Lục Y, nói: "Nguy rồi! Tiểu thư đang làm gì vậy, tiểu thư khoan hãy nghỉ ngơi, có chuyện lớn rồi tiểu thư!"

Tô Hoài Cẩn đã tỉnh hơn phân nửa, mới hỏi: "Chuyện gì?"

Ngụy Hổ vội vàng tiến vào từ bên ngoài, hoảng loạn nói: "Tiểu thư! Việc lớn không tốt rồi!"

Tô Hoài Cẩn nói: "Cuối cùng làm sao vậy, sao lại hoảng loạn như thế?"

Ngụy Hổ nói: "Thánh chỉ! Thánh chỉ lại đến! Người mau đi xem Vương gia một chút đi, Vương gia đang rất tức giận!"

Tô Hoài Cẩn vừa nghe hai chữ "Thánh chỉ" thì biết có chuyện không hay. Tiết Trường Du tiếp chỉ đã một tháng, cũng không hồi kinh, cũng không có dấu hiệu muốn hồi kinh, bởi vậy thánh chỉ của Hoàng Thượng lại đuổi theo tới đây. Không cần phải nói, tất nhiên là trách cứ Tiết Trường Du, không chừng còn nói nhiều câu khó nghe.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng đứng lên,: "Đi, đi xem."

Mọi người còn chưa đến chính sảnh, đã nghe thấy tiếng "Xoảng!!!" giòn vang, là tiếng cái gì rơi xuống đất.

Tô Hoài Cẩn vén làn váy, bước qua ngạch cửa. Đi vào bên trong đã nhìn thấy dưới đất đều là mâm sứ. Khá lắm, tính tình Tiết Trường Du quả nhiên là táo bạo cực kỳ, bình hoa chén trà vật trang trí, chỉ cần là có thể đập, tất cả đều đã cống hiến trên mặt đất......

Tiết Trường Du vốn dĩ đang tức giận, vừa muốn giơ tay ném thước chặn giấy trên bàn xuống đất, kết quả thoáng nhìn qua thì thấy được Tô Hoài Cẩn, trong lòng nhảy dựng, vội vàng thả thước chặn giấy quy quy củ củ lại trên bàn, còn khẽ điều chỉnh cán bút cho thẳng thớm.

Kỳ lão cửu nhìn thấy Tô Hoài Cẩn tiến vào thì nhẹ nhàng thở ra, thước chặn giấy lớn như vậy nếu ném xuống đất thì gạch nhà tri phủ Hà thành khẳng định sẽ lại xuất hiện một cái hố.

Tô Hoài Cẩn nói: "Làm sao vậy?"

Tiết Trường Du khắc chế tức giận, không nói gì nhưng lại cầm thánh chỉ ném ở trên bàn, nói: "Thánh chỉ của Hoàng Thượng tới."

Tô Hoài Cẩn cầm lấy thánh chỉ vừa tới, quả nhiên, Hoàng Thượng nói rất khó nghe, nói Tiết Trường Du tự cao tự đại, phụng chỉ không tuân, Đại Tông Chính Viện đã bắt đầu điều tra Tiết Trường Du. Nếu Tiết Trường Du không phối hợp điều tra, trực tiếp từ bỏ tước vị, biếm thành thứ dân.

Còn lần trước Tiết Trường Du nói không nghĩ sẽ từ bỏ tấn công Vương thành Thương Dương, Hoàng Thượng cũng đưa ra kiến nghị, lệnh Tiết Trường Du lập tức hồi kinh. Phần còn lại Thái Tử đi chiến trường, tiếp nhận chuyện tấn công nước Thương Dương.

Kỳ lão cửu khó chịu: "Lại là Thái Tử! Thái Tử thật đáng ghét, muốn ngư ông đắc lợi à! Chúng ta cực khổ đánh nhiều rồi mới thắng trận, thật vất vả mới tiếp nhận 33 tòa thành trì đầu hàng, chỉ còn thiếu chút mấu chốt cuối cùng, Thái Tử nhảy nhót chạy tới đoạt hết công lao đi!"

Tô Hoài Cẩn hiểu hoàn toàn, Tiết Trường Du tức giận chỉ sợ cũng là vì cái này. Trước đây Thái Tử khiến chiến trường để lại chướng khí mù mịt, hiện giờ thấy tình thế chuyển biến tốt, lại muốn đến làm rối.

Thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng viết rành mạch, một tháng bàn giao. Trong vòng một tháng, Tiết Trường Du phải lập tức hồi kinh, nếu không phải từ bỏ tước vị, không còn là Thân Vương.

Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, đá mảnh sứ bên chân rồi nói: "Bổn vương tuyệt đối sẽ không trở về."

Tô Hoài Cẩn buông thánh chỉ xuống, nói: "Vương gia, hà tất phải tức giận sốt ruột như thế? Không phải Hoàng Thượng đã nói kỳ hạn một tháng, chỉ cần trước khi Thái Tử đuổi tới nơi này, Vương gia có thể bắt được Vương thành Thương Dương, vô luận là chiến công hay là tước vị đều sẽ không chắp tay nhường người khác."


"Một tháng?!"

Kỳ lão cửu, Thôi Dập, Ngụy Hổ, thậm chí là Lữ Ngạn, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc trăm miệng một lời, tựa như không dám tin tưởng lời Tô Hoài Cẩn nói.

Lúc ấy thời điểm bọn họ vây công thành Hà, dự tính vẫn là ba tháng đoạt lương thảo thành Hà, mà hiện giờ quân Tiết gặp phải chính là Vương thành Thương Dương.

Vương thành Thương Dương đặc biệt phồn hoa, cho dù bị vây công, cạn lương thực nước uống, dựa theo quốc khố giàu có của Thương Dương,thế nào cũng có thể kiên trì ba năm.

Muốn một tháng công hãm Vương thành, gần như là lời nói vô căn cứ.

Tiết Trường Du nghe xong cũng không giật mình chút nào, ngược lại nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Cẩn Nhi có phải đã có biện pháp, có thể tốc chiến tốc thắng không?"

Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện giờ Đại Tiết chúng ta đã chiếm cứ hoàn toàn ưu thế thượng phong, chỉ thiếu một nội ứng. Nếu có thể tìm ra một nội ứng nước Thương Dương, nội ứng ngoại hợp, đừng nói là một tháng, Vương thành Thương Dương chẳng qua là lấy vật trong túi."

"Nội ứng?"

Mọi người lại bắt đầu ngờ vực lên, Kỳ lão cửu nói: "Tô cô nương, người cũng đừng úp úp mở mở nữa, nội ứng? Ai là nội ứng? Chúng ta cũng không quen biết ai ở Thương Dương cả!"

Tô Hoài Cẩn không nói chuyện, xinh đẹp cười, đột nhiên nhìn về phía Tiết Trường Du.

Tươi cười kia hai phần xinh đẹp, hai phần kiều diễm, còn có hai phần giảo hoạt, Tiết Trường Du thấy trong lòng muốn nhảy lên, gần như muốn nhìn đến ngây ngốc, tuy rằng đẹp là đẹp, chỉ là......

Không hiểu sao hơi khiếp người.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Vương gia, sứ thần Thương Dương đưa người đẹp và công chúa tới, còn không thể bắt họ trở về à?"

Tiết Trường Du vừa nghe thấy thì lập tức đau đầu như muốn nứt, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn ghen tị, vội vàng nói: "Đã hạ lệnh trục xuất rồi, chỉ là sứ thần Thương Dương lại còn chưa chịu rời đi, ta đây lại đi thúc giục......"

Hắn còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn đã nói: "Không cần thúc giục, Hoài Cẩn muốn gặp vị công chúa này một lần."

Trán Tiết Trường Du khẽ nhảy dựng, Kỳ lão cửu chỉ biết lén lút đưa cho Tiết Trường Du một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Tô Hoài Cẩn muốn gặp công chúa nước Thương Dương. Tuy đáy lòng của Tiết Trường Du rất nghi hoặc, nhưng cũng không phản bác, lệnh Thôi Dập an bài.

Buổi chiều Tô Hoài Cẩn đã nhìn thấy công chúa nước Thương Dương. Tổng cộng nước Thương Dương đưa tới bốn công chúa, hai quận chúa, còn có hai mươi nha hoàn, tất nhiên đều là một người đẹp hơn một người, có thể nói là quốc sắc thiên hương.

Tô Hoài Cẩn chọn một công chúa trong đó, đương nhiên, cũng không phải dựa theo nhan sắc tới tuyển. Nàng còn hỏi qua tri phủ thành Hà, biết được công chúa nước Thương Dương, làm người thiện tâm nhất, hơn nữa phong hào rất cao, xem như là bảo bối trong lòng quốc vương Thương Dương, quan trọng nhất chính là, mẫu thân công chúa là Vương hoàng hậu Thương Dương, có thể nói là con vợ cả, cũng không phải là trắc phi sinh.

Thôi Dập cung kính đẩy cửa viện Tô Hoài Cẩn, cũng không đi vào, mà chỉ canh giữ ở bên ngoài.

Tô Hoài Cẩn đi vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiết Trường Du rồi nói: "Vương gia, tiến vào thôi."

Tiết Trường Du nheo mắt, vốn dĩ hắn không muốn tị hiềm, nào biết Tô Hoài Cẩn thế nhưng lại mang vẻ mặt "E sợ cho thiên hạ không loạn".

Tiết Trường Du đành phải căng da đầu đi vào, nhưng vẫn đứng ở cửa, không đi vào trong.

Công chúa Thương Dương hơi ngờ vực nhìn bọn họ, nhưng lần này là tới đàm phán, bởi vậy công chúa Thương Dương vẫn vô cùng lễ độ, đứng lên cung kính hành lễ.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Công chúa không cần đa lễ, ngàn vạn đừng hiểu lầm. Hôm nay chúng tôi lại đây, cũng không phải để làm mai cho công chúa."

Công chúa Thương Dương vừa nghe thì trên mặt lập tức hơi ngượng ngùng, dù sao trước khi nàng ấy tới đây đã nghe nói các nàng ấy là công chúa quận chúa đều là vì hiến cho chủ soái nước Tiết, tới mưu cầu hoà bình. Công chúa Thương Dương cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, vì nàng ấy sinh ở gia đình Đế Vương, hơn nữa vẫn là thời đại chiến loạn.

Công chúa Thương Dương nói: "Thỉnh cô nương cứ nói thẳng."

Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Kỳ thật...... Chúng tôi tới là để khuyên hàng."

"Chiêu hàng?"

Công chúa Thương Dương lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn thế nhưng lại nói trực tiếp như thế.

Tô Hoài Cẩn còn không hoảng loạn, nàng đã trộm mở tâm hồn ra, xem tâm tư của công chúa Thương Dương đến rõ ràng, ngờ vực, khẩn trương, sợ hãi, bàng hoàng, trong lòng công chúa Thương Dương loạn thành một đống, làm thế nào cũng không giải được.

Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Đúng vậy, chiêu hàng...... Công chúa cũng biết, tri phủ thành Hà đã quy hàng như thế nào?"

Công chúa Thương Dương không nói chuyện, nhưng thật ra nàng ấy đã nghe nói qua.

Tô Hoài Cẩn nói: "Nói câu đơn giản, hiện giờ triều đình Thương Dương chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Thương Dương gặp nạn, triều đình lại gắng đạt tới mức tự bảo vệ mình, không phân phát quân đội và lương thực ra ngoài cứu viện biên thành, ngược lại nắm chặt ở trong tay, cái này thúc đẩy bá tánh 33 tòa thành trì hiện giờ nản lòng thoái chí, chủ động đầu hàng, công chúa cũng có thể đã nghe nói."

Công chúa Thương Dương mím môi, không nói lời nào. Tô Hoài Cẩn lại nói: "Công chúa cũng là người đáng thương, làm một người bình dân áo vải, còn có lựa chọn làm thần tử của ai, đầu hàng hay không. Mà công chúa thì sao? Sinh ở Vương thất Thương Dương, triều đình vì bảo toàn bản thân mà đẩy một ít phụ nữ ra tiền tuyến. Nói câu dễ nghe là vác lên mình quốc gia đại nghĩa, nói câu không dễ nghe là bán đứng chính con gái của mình, tới bảo toàn tính mạng của mình nhất thời, còn mưu toan hưởng thụ vinh hoa phú quý trong chốc lát, đúng không?"

Công chúa Thương Dương vẫn không nói lời nào, chỉ là môi nàng ấy hơi run nhè nhẹ.

Tô Hoài Cẩn không cần hỏi nàng ấy, kỳ thật trong lòng đã có được đáp án, bởi vì trong lòng công chúa Thương Dương bi thương càng sâu đậm, còn có bàng hoàng.

Nàng ấy suy nghĩ, mình làm như vậy có đáng giá hay không, không chỉ là tri phủ thành Hà, ngay cả bản thân công chúa, cũng đối với cha nàng, hay đối với triều đình thất vọng đến tột đỉnh.

Tô Hoài Cẩn cười cười, cảm thấy mồm mép công phu của bản thân cũng không đến nỗi tồi, hơn nữa còn có tâm hồn thêm vào, hiển nhiên càng nhanh nhẹn.

Tô Hoài Cẩn nói: "Chỉ cần công chúa chịu đầu hàng, quân Tiết có thể bảo đản không giết người vô tội. Bá tánh Thương Dương, một người cũng sẽ không chịu khổ, chúng ta còn phân phát lương thực, tiếp tế cho dân chạy nạn."

Công chúa Thương Dương rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Thứ cho ta nói thẳng, ta là người Thương Dương, hai vị là người nước Tiết, bởi vậy...... Ta không thể tin tưởng lời cô nương người nói."

Tiết Trường Du nhíu mày nhưng vẫn không nói chuyện.

Tô Hoài Cẩn chỉ cười, nói: "Đúng rồi, công chúa nói phải, chúng ta không hứa hẹn, ai sẽ tin tưởng? Như vậy đi, vị này chính là chủ soái của Đại Tiết chúng tôi, Yến Thân Vương."

Công chúa ngẩng đầu nhìn, nhìn về phía Tiết Trường Du gật đầu. Tiết Trường Du vẫn chỉ giữ khuôn mặt lạnh nhạt, không có động tĩnh gì.

Tô Hoài Cẩn nói: "Không bằng xin Yến Vương điện hạ thu công chúa làm con gái nuôi, Yến Vương điện hạ một lời nói một gói vàng, hiển nhiên sẽ không thất tín với một người con gái."

Nàng vừa nói ra lời này, công chúa Thương Dương lắp bắp kinh hãi, càng giật mình hơn có lẽ là Tiết Trường Du!

Thu con gái nuôi cái gì, tuy rằng Tiết Trường Du không có gì tổn thất, nhưng mà......

Nhưng tuổi tác của công chúa Thương Dương này tựa như bằng tuổi Tô Hoài Cẩn không khác lắm, nếu thu công chúa làm con gái nuôi, vậy chẳng phải là kém hơn bối phận của Tô Hoài Cẩn?

Nháy mắt cảm thấy áp lực rất lớn......

Công chúa Thương Dương kinh ngạc nhìn Tô Hoài Cẩn, phản ứng cả buổi. Tô Hoài Cẩn đã thấy được tâm tư của nàng ấy, thật ra công chúa Thương Dương rất động lòng rồi, căn cứ vào nàng ấy đã hết hy vọng với Thương Dương.

Chỉ là công chúa Thương Dương vẫn không nhả ra, chỉ nói: "Ta...... Ta có thể suy xét một ngày không?"

Tô Hoài Cẩn cũng không bắt buộc, cuối cùng chuyện này xấp xỉ là ván đã đóng thuyền, chỉ còn một tác động nhỏ cuối cùng.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Tất nhiên, vậy chúng tôi không quấy rầy."

Tiết Trường Du nghe Tô Hoài Cẩn nói như vậy thì nhanh chóng đi ra khỏi viện. Tô Hoài Cẩn cũng cười tủm tỉm theo kịp, nhìn nhìn Tiết Trường Du, nói: "Chúc mừng Vương gia, sắp thu được một cô con gái nuôi như hoa như ngọc, thật sự rất đáng mừng."

Tiết Trường Du: "......"

Tiết Trường Du cảm thấy bất đắc dĩ, bản thân bị Cẩn Nhi hố, hơn nữa còn có nỗi khổ nói không nên lời.

Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm, đã có lòng tin, hai người vai sát vai đi về phía trước. Tiết Trường Du ngắm hai mắt nàng, trong lòng hơi gợn sóng, muốn nói "việc tư" với Tô Hoài Cẩn, nhưng lại không tiện mở miệng.

Tiết Trường Du cân nhắc mãi, mới nói: "Cẩn Nhi, ta......"

Hắn nói tới đây, vừa lúc có nha hoàn bưng bữa tối đi vào, chuẩn bị bày thiện, từ bên cạnh hai người trải ra.

Tô Hoài Cẩn lập tức nghe thấy được một mùi vị, hẳn là cá hấp.

"Đinh ——"

【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, giai đoạn hai 】

Hệ thống đột nhiên lại vang lên, Tô Hoài Cẩn không kịp suy xét hệ thống, bởi vì mùi cá kia thế nhưng lại toát ra một mùi tanh xông thẳng lên, Tô Hoài Cẩn chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, "Ụa" một tiếng, vội vàng che miệng lại, suýt nữa đã phun ra.

Tiết Trường Du nói cũng chưa nói xong, nhanh chóng đỡ lấy Tô Hoài Cẩn, khẩn trương hỏi: "Cẩn Nhi? Làm sao vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận