Sáng hôm sau khi Thiên cốt vừa tỉnh dậy, dụi dụi mắt đã thấy La Lâm giống như đang làm gì đó rất thần bí khiến nàng không khỏi tò mò tiến lại gần, dưới ánh nắng của buổi sớm, La Lâm một thân lam bào, uyển chuyển luyện kiếm, từng cánh hoa của mùa xuân tung bay như phụ họa cho quanh cảnh thêm phần đẹp mắt, hắn cứ thế luyện kiếm, cứ thế xoay tròn nhẹ nhàng như cánh bướm, khi vung kiếm lại mạnh mẽ khỏe khoắn khiến người khác không thể rời mắt. Tới lúc nhìn qua đã thấy Thiên Cốt ngây ngốc đứng đó nhìn chằm chằm khiến hắn phải bật cười, đưa tay lên vẫy nàng lại chỗ hắn
-”Thiên Cốt, lại đây” Thiên Cốt ngây ngây ngốc ngốc tiến lại chỗ nam nhân như ánh hào quang rạng rỡ ấy, lúc ấy nàng cũng không biết bản thân nghĩ gì, chỉ biết hắn thật đẹp, thật rạng rỡ chói sáng, giống như...giống như thần tiên thật, mà nếu là thần tiên thật thì sao nhỉ, nàng chỉ là người phàm, nàng liệu có thể thích hắn không, hắn...liệu có thích nàng không, không biết nữa, không rõ nữa, cầu xin ông trời, nếu đây là mơ, xin cho con đừng bao giờ tỉnh lại, con muốn ở bên nam nhân này, con muốn cùng người ấy sống tới khi lìa khỏi nhân thế...
Tới lúc Thiên Cốt tiến lại, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng ngây ngốc một hồi lâu, khuôn mặt có si mê, có vui vẻ nhưng sau đó là phiền muộn rồi lại kiên định làm hắn khó hiểu, La Lâm buông thanh kiếm đang cầm trên tay xuống, tiến đến ôm lấy nàng vào lòng khiến Thiên Cốt đỏ mặt ngại ngùng, rồi lại dịu dàng xoa đầu nàng, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn của nam nhân vang lên trên đầu nàng
-”Thiên Cốt, làm sao vậy” rất êm tai, rất dễ chịu, một cảm giác giống như kiếp trước hắn từng dịu dàng nói với nàng”Thiên Cốt, ta ở đây, Đông...”lắc đầu xua đi ý nghĩ kì quái lúc nãy, Thiên Cốt buồn cười nghi hoặc, sao nàng lại có thể nghĩ đến diều gì lạ thế nhỉ
-”ta không sao, La Lâm, ngươi đang làm gì vậy, thật xinh đẹp”Thiên Cốt nghiêng đầu ngây ngô hỏi, giọng nói như tiếng chuông đánh vào lòng La Lâm làm tâm hắn mềm nhũn
-”là luyện kiếm, muốn thử không, Cốt đầu” La Lâm sủng nịnh xoa đầu tiểu nhân nhi chỉ cao ngang ngực hắn, nhỏ bé thế này, khi nào nàng mới có thể lớn đây, chờ nàng lớn bằng hắn thật lâu mà
-" có, muội muốn thử” Thiên Cốt gật đầu lia lịa sau đó cầm lấy thanh kiếm của la lâm, có điều, người nào đó chưa biết luyện kiếm vung kiếm loạn xạ làm La Lâm bật cười lớn, đang tập hăng say, Thiên Cốt quay sang nhìn La Lâm cười không chút hình tượng thì vứt bỏ kiếm lại, giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn ngó hắn, thật đáng ghét, dám cười nàng. Thấy Thiên Cốt quay đi không thèm nói chuyện, La Lâm biết mình đùa quá lố bèn quay sang, ngồi xích lại gần nàng
-”Cốt đầu”
-”giận” Thiên Cốt quay mặt đi mặc kệ vẻ mặt cún con của hắn
-”Cốt đầu...”
-”xấu xa”
-”Cốt...” cốp...chưa để la Lâm nói xong một cục đá đã trúng ngay tại trán của hắn, tiếng kêu lên thật vang dội khiến hắn phải dừng lại động tác, Thiên Cốt cũng biết mình hơi quá tay, muốn quay lại xin lỗi hắn, lại không nhịn được phải phì cười, một đại nam nhân siêu cấp anh tuấn, trên tai lại có một bông hoa nhỏ nhỏ màu trắng, tay ôm một bó hoa dại vẫn còn cả rễ, đầu nổi lên một cục u màu hồng, nhìn qua siêu cấp dễ thương
-”Cốt đầu, ta xin lỗi, ta không cố ý” hắn tạo hình đã ngốc nghếch lại còn hề hề cười đưa hoa ra xin lỗi thật khiến người ta không thể nào giận dỗi lâu được mà, nhìn Thiên Cốt vui vẻ nhận khóm hoa còn nguyên gốc rễ bùn đất, hắn biết mình đã thành công, thật ra con gái rất dễ mềm lòng
-”La Lâm, ta cũng xin lỗi” Thiên Cốt cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đáng yêu vô cùng, chỉ tiếc cô nương nào đó vẫn chưa biết đã bị mỗ phúc hắc lừa gạt.
Cũng không biết Đường Bảo là con lợn chết hay con sâu, ẩu đả lớn như vậy vẫn có thể ngủ ngon trong tai Thiên Cốt đến giờ phút này mới tỉnh dậy, bò ra từ trong tai Thiên Cốt
-”cha, mẹ sáng...ha ha ha...cha...ngươi...ngươi...”con sâu nào đó không phúc hậu nằm trên vai Thiên Cốt cười lăn lộn chế nhạo tạo hình của La Lâm làm cho Thiên Cốt vốn đã hết cười cũng lăn qua thật sảng khoải cười lớn, sau đó lại dịu dàng lấy đi bông hoa trụi lá trên tai La Lâm, có chút bối rối hỏi hắn
-”La Lâm, có...ngại không...?thật là, sao lại làm mấy việc này, ta thấy ta không đáng để ngươi làm những việc này...”mặc dù nói như vậy nhưng hắn thấy rõ ràng Thiên Cốt đang nén cười đến nội thương
-”làm tất cả cũng chỉ muốn nàng vui vẻ...nàng đã lâu rồi không cười thế này...chẳng có gì là không đáng cả” La Lâm dịu dàng ôm lấy Thiên Cốt, gác cằm lên đỉnh đầu nàng, Thiên Cốt chỉ biết cúi đầu xuống, hốc mắt ửng hồng một mảng, từ khi cha mất, đã không còn có thể cười vui như thế này, cám ơn, La Lâm.
ngày hôm đó, dưới bóng cây anh đào, một nam nhân cầm chung một thanh kiếm với một tiểu cô nương, dạy nàng những đường kiếm uyển chuyển xinh đẹp, đôi khi còn có những tiếng cười đùa rất vui vẻ, có vẻ họ đang hạnh phúc lắm.
Hoa đào hồng tung bay những cánh hoa theo gió xuân, khung cảnh đó, thật yên bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...