Nuông chiều thái tử phi

Kiều Uyển đi xuống khỏi đình cao kia, không bao lâu, một tiếng gọi duyên dáng yêu kiều truyền tới. Kiều Uyển quay lại thấy một thiếu nữ mặc váy áo đinh hương tử thiếu nữ thướt tha đang đứng cách đó không xa.
 
Người tới không ai khác, chính là nữ nhi của phủ Khang Bình Bá, tiểu cô của nàng kiếp trước, Thẩm Hàm.
 
Kiều Uyển nhịn không được mà kinh ngạc, hôm nay sao thế này, thù oán cũ cứ ập tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Loan Loan, hôm nay ngươi thật sự khiến ta lau mắt mà nhìn đó.” Thẩm Hàm đi tới liền trêu ghẹo nói.
 
Phủ Tuyên Ninh Hầu và phủ Khang Bình Bá là thế giao, có điều phủ Tuyên Ninh hầu tiền triều cũng là trâm anh thế gia mà phủ Khang Bình Bá thời cao tổ khởi binh là thuộc cấp của Tuyên Ninh Hầy, sau quân công được phong tước.
 
Từ nhỏ học cũng đã quen biết với Thẩm Hàm nhưng nàng đã sớm chán ghét Thẩm Hàm từ khi nàng ta luôn muốn so sánh với nàng.
 
“Ta cũng không biết ngươi nói cái gì đó.” Kiều Uyển nói.
 
Thẩm Hàm tiến gần thêm vài bước, duối tay nhẹ nhàng chỉ nàng nói: “Ngày thường ngươi kiều diễm nhất, là gấm vóc thì sẽ không lăng sa, sao hôm nay ngươi lại mộc mạc như thế? Cố tình còn ép lên trên đầu của Lưu Nguyên, thật sự khiến người ta sinh ra bội phục.”
 
Trong lòng Kiều Uyển hiểu ra, cái danh kiều diễm hoa lệ của bản thân không chừng chính là do người này há mồm truyền bá khắp nơi.
 
Vải vóc y phục của nàng phần lớn đều do cung Trường Xuân ban cho, Thái hậu nương nương thích nữ hài nhi ăn sặc tươi trẻ, nàng liền theo ý của lão nhân. Hơn nữa lúc còn nhỏ khi nàng vẫn còn ở trong cung, còn cùng công Chúa Gia Ninh thêu áo, công chúa Gia Ninh đã nói thế nào nhỉ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển nhàn nhạt nói: “Vải vóc y phục đều là do trong cung ban cho, ta chỉ là mặc tới trước mặt Thái hậu để tạ ơn mà thôi. Hôm nay ngọc sa la toàn thân của ta là vì ca ca tặng cho ta châu hoa….”
 
Thẩm Hàm nhìn về phía nàng, nhất thời ngây ngốc.
 
Trong lòng Kiều Uyển cười lạnh liên tục, nàng không nói rõ là vị ca ca nào đưa châu hoa nhưng nàng biết trong lòng Thẩm Hàm đang nghĩ tới ai.

 
Thẩm Hàm này xuất thân từ thế gia Võ huân, thường ngày lại luôn bày ra bộ dạng như không nhìn quen mấy tài nữ Sĩ lâm. Nhưng Kiều Uyển biết nàng ta cùng với đám tài nữ kia sợ là có cùng chung suy nghĩ.
 
Quý nữ võ huân gia tuy không đến mức giơ đao múa kiếm nhưng trong nhà có phụ mẫu thích võ, trời sinh trong người đều có một cỗ cứng cỏi anh hùng. Nhưng đương kim thiên tử lại lấy văn hiếu trị thiên hạ, người sùng văn càng phát triển, phủ Khang Bình Bá hy vọng con cháu trong tộc sau này có thể xuất thân từ khoa cử nên Thẩm Hàm cũng đã sớm “Bỏ võ theo văn.”
 
Kiếp trước Thẩm Hàm hận cay hận đắng Hoàng Vân Nhạn, Kiều Uyển mấy lần điều tra mới biết nàng ta nhìn trúng nhị ca lục nghệ toàn thông nhà mình.
 
Nhưng nhị ca khi ấy đã bị phế đi một chân, lại không hề có một cái gì, phủ Khang Bình bá chắc chắn sẽ không đồng ý với suy nghĩ của nàng ta.
 
“Thật ra ta rất hâm mộ ngươi.” Thẩm Hàm lấy lại tinh thần nói.
 
Kiều Uyển hơi mỉm cười, chậm rãi dọc theo con đường hướng tới cung Trường Xuân mà bước đi.
 
Thẩm Hàm đi cùng nàng được vài bước bỗng nhiên lại hỏi: “Nhưng mà ngươi nhận hoa đăng ca ca ta tặng vào tết Thương Nguyên sao?”
 
“Là nha đầu trong phòng ta đã nhận lấy, sao thế?”
 
Thẩm Hàm mềm mại hài hước mà chớp chớp mắt: “Ta nhớ rõ trên đó cũng có một nhành mai Lục Ngạc…..”
 
Tết Thượng Nguyên năm nay, Kiều Uyển không khỏe, cũng không hề ra ngoài cửa để ngắm đèn. Ngày hôm sau Thẩm Hàm tới mang theo mấy chiếc đèn hoa đăng, còn nói rõ là một chiếc trong số đó là Thầm Dục đoán đố đèn dành được lấy tới muốn đưa nàng.
 
Lúc đó Thanh Trú đã kiểm tra qua, chiếc đèn kia cũng không hề có chữ nhỏ hay lạc khoản, cũng không bị đánh dấu. Kiều Uyển không nghĩ tới làm mất mặt mũi của Thẩm gia nên mới nhận.
 
Kiếp trước Kiều Uyển cho là Thẩm Hàm chẳng qua chỉ là phụng mệnh trưởng bối mà tác hợp nàng cùng Thầm Dục, bây giờ nghĩ lại, nàng ta tích cực thúc đẩy cho hai người bọn họ như thế, vậy thì có thể thường xuyên ra vào phủ Tuyên Ninh Hầu, e là vì có thể gặp được nhị công tử phủ hầu gia Kiều Tuần đi.
 
Nhưng nhị ca làm sao có thể nhìn trúng nàng ta chứ?
 

Chỉ bởi vì ghen ghét với tẩu tẩu mà lại có thể đưa thị nữ bên người cho huynh trưởng làm ngoại thất, không nhịn được khiến người ta ghê tởm.
 
Hai người đi đến cửa hông, Thẩm Hàm ra vẻ như không biết gì mà hỏi: “Ngươi đang muốn đi đâu thế, hôm nay hình như còn phải làm thơ mà?”
 
Kiều Uyển đáp: “Ta đã vẽ một bức tranh rồi, bây giờ vẫn có cảm giác hơi say nên đang muốn tới cung Trường Xuân nghỉ ngơi một lát.”
 
Hôm nay trong vườn quý nữ trừ Kiều Uyển cũng còn có một bị quận chúa và một vị huyện chủ nhưng cũng chỉ có nàng có thể tùy ý mà nói ra chuyện muốn tới nội cung nghĩ ngơi như thế.
 
Trong lòng Thầm Hàm biết Kiều Uyển chắc chắn sẽ không mang nàng ta cùng rời khỏi Dục Viên, liền nói: “Đáng viếc ta không giỏi vẽ. Có điều trong lòng ta cũng đã nghĩ được hai câu, thật ra cũng muốn tại đây mà ngâm một phen.”
 
Kiều Uyển thấy nàng ta làm bộ làm tịch cũng lười vạch trần. Hôm nay là công chúa Gia Ninh đưa thiếp mời tới Xuân Yến, các vị quý nữ ai mà không có vài câu vịnh xuân thi văn trong bụng? Có điều là nơi của công chúa nên mọi người cũng đương nhiên tìm bậc thang mà đi xuống.
 
Thầm Hàm thấy Kiều Uyển cả đường vẫn luôn nhàn nhạt với mình cũng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề đành phải cười cười đi cạnh.
 
Kiều Uyển rời khỏi Dục Viên liền cảm thấy trong không khí thoải mái trong lành.
 
Tuy rằng sống lại một đời có rất nhiều chuyện thay đổi nhưng những người này lại không hề thay đổi.
 
Thẳng thắn, ghen tị, giả thanh cao, thật lòng, lỗ mãng, ác độc, cẩn thận từng bước, đều không hề thay đổi.
 
Có lẽ do đời này nàng lựa chọn tham gia Xuân Yến, có một chút nhân thay đổi, cũng có một chút quả thay đổi theo.
 
Nhưng nguyên nhân là như nào thì đều là điều mà nàng hẳn nên cao hứng mới phải!
 
Kiều Uyển đi nhanh vài bước, trong lòng đột nhiên chuyển tới chuyện khác.

 
Nếu đến Mộc Thiên Ân, Cao công công cũng có thể chết ở tám năm trước thì chứng tỏ nơi này cũng chưa hề chú định được kết cục, vận mệnh của mọi người ở kiếp này đúng là thật sự có thể xoay chuyển!
 
Nghĩ như thế, Kiều Uyển dừng lại bước chân.
 
Cho nên hiện tại tiểu công công kia đến cùng đã bái Cốc Đại Bạn làm cha nuôi hay chưa? Đây sẽ là một hòn đá ngáng đường lớn!
 
**
 
Cung Trường Xuân có một gian để lại cho Kiều Uyển nghỉ chân tạm thời ở, Thanh Trú và Sơ Ảnh cũng đi cùng nàng tới cung Trường Xuân, cùng cung nhân dọn dẹp thỏa đáng.
 
Bát Bảo cô cô, người bên cạnh Thái hậu nghe tin cũng tới: “Thái hậu nương nương và công chúa Gia Ninh đều đang nghỉ trưa, sau khi huyện chủ nghỉ ngơi lưu lại dùng cơm nhé?”
 
Tuy trong lòng Kiều Uyển cực kỳ nhớ thương cô tổ mẫu nhưng vẫn quy củ nói: “Đa tạ ý tốt của Bát Bảo cô cô. Hiện tại ta cũng đã lớn rồi, không có cách nào ở lại trong cung quá muộn. Không thì để ta cùng Thái hậu nương nương trò chuyện một lát, mấy ngày nữa lại tiến cung hầu hạ lão nhân gia dùng cơm trưa.”
 
Bát Bảo cô cô là người được tin tưởng của Thái hậu, không chỉ xuất thân từ Kiều phủ, mấy năm nay cũng là người nhìn Kiều Uyển trưởng thành, nghe thế không nhịn được cười nói: “Một nhóc con nhỏ như ngươi lớn chỗ nào? Có điều trong phủ dạy dỗ ngươi thật sự rất hiểu chuyện, cũng chính là một mảnh hiếu tâm.”
 
Kiều Uyển vội vàng nói: “Lẽ ra nên là như thế.”
 
Tuổi nhỏ Kiều Uyển từng được Thái hậu đưa tới cung Trường Xuân ở. Ban đầu nàng còn cảm thấy sợ hãi với những gian nhà lớn trống không, ban đêm còn không ngủ được, nàng liền nương theo ánh trăng đếm sáu bức bình phong oản linh hoa từ hình ảnh ngược, nhìn cây tùng trên ảnh phản chiếu của tấm bình phong.
 
Sau này có Thái tử đưa theo nàng, công chua Gia Ninh cùng Sở Cương tuổi còn nhỏ tới Ngự Hoa Viên du ngoạn, nàng mới biết được cung vua lớn như thế, mà cả tào cung uyển kia thật ra cũng không quá lớn.
 
Mùa xuân thời tiết dần dần trở nên ấm áp hơn, Thái tử ca ca bẻ một nhành hoa nhài đưa cho công chúa Gia Ninh làm vòng bện làm vòng hoa. Chín vòng hoa nho nhỏ kia đã làm nàng nhất thời quên đi sự trống vắng xa lạ sợ hãi….
 
Kiều Uyển đã nằm mơ một giấc mơ ở cung trường Xuân đã lâu không ở lại, trong mơ trong có thù hận thiêu đốt, không có cảnh còn người mất trong làn mưa bụi gió lạnh kiếp trước, cũng không có vết máu dính lên thanh kim tuệ nhi của Tư Lễ Giám.
 
Trong mơ, cảnh xuân của Dục Viên kéo dài, phồn hoa không dứt.
 
Lúc Kiều Uyển tỉnh lại trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Cũng không biết là ai đã đổi màn gấm bên cạnh của nàng thành một nhành hoa nhài mùa xuân.
 

**
 
Sau ngày công chúa Gia Ninh tổ chức Xuân Yến, còn chưa chờ tới lúc Kiều Uyển lại tới cung Trường Xuân, ngày 16 tháng 12 năm thứ 20 Thái Hòa, trong cung phái người tới phủ Tuyên Ninh Hầu tuyên chỉ.
 
Mười năm năm khâm phong huyện chủ Nhu An, đích nữ Kiều thị của phủ Tuyên Ninh Hầu, đơn mục thục đức, kính cẩn đoan mẫn, phong làm Hoàng Thái Tử phi.
 
Chuyện này không hề có dấu hiệu báo trước, một đạo ý chỉ tứ hôm không hề có đạo lý, trên dưới triều đình, huân quý trong toàn kinh thành cũng sợ ngây người, ngay cả Kiều Uyển một lòng muốn phân rõ giới hạn cùng Đông Cung cũng sợ ngây người.
 
Tác giả:
 
Loan Loan: ????
 
Thái tử: Muốn phủi sạch quan hệ với ta sao? Không có khả năng.
 
Tiện nhu xuân vi tửu,
 
Tiễn tuyết tác tân thi,
 
Phiên nhất nhật, nhiễu hoa thiên chuyển
 
Trích Lệnh hàn Mai –Khương Quỳ
 
Dịch:
 
Bèn vò xuân làm rượu,
 
Cắt tuyết làm câu thơ mới,
 
Qua một ngày, lượn quanh hoa nghìn lần.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận