Nuông chiều thái tử phi

Kiều Uyển cười nói: “Không biết nương nương muốn hỏi chuyện gì?”
 
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, nói: “Loan Loan, sao mới nhập Đông Cung được mấy tháng mà con đã không thành thật trước mặt lão thân ta nữa rồi?”
 
Sắc mặt Kiều Uyển không đổi mà hành lễ nói: “Ý của Nhu An là hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nương nương muốn hỏi tới chuyện nào? Thật ra có một số việc Nhu An cũng không phải thực sự hiểu rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngày đó con nói tiểu thái giám kia chỉ ăn là chuyện thế nào, sau đó tại sao không đưa tới Tư Lễ Giám, ngược lại truyền ra tin Đông Cung sử dụng tư hình?” Thái hậu nghiêm túc nói.
 
Kiều Uyển nhìn đám cung nhân trong điện.
 
Công chúa Gia Ninh đứng ở một bên không dám nói một lời, lúc này bốn mắt chạm nhau với Kiều Uyển, nhưng nàng ấy chớp mắt rồi lại quay mặt đi, hiển nhiên là không muốn rời đi.
 
Thái hậu hiểu ý của nàng, đưa mắt ra hiệu. Bát Bảo cô cô liền không tiếng động mà để các cung nhân trong điện lui xuống, nhưng bà thì vẫn như cũ đứng bên cạnh người Thái hậu. Thường Hỉ công công cũng theo lệnh mà lui ra ngoài canh giữ ở trước cửa.
 
Côn trùng giữa hạ kêu vang xuyên thấu qua tấm rèm mỏng, còn cả không khí ướt át của mùa hạ truyền vào, Kiều Uyển tĩnh tâm lại, chỉ nói: “Nương nương, thật ra hôm nay nếu người không truyền Nhu An tới Nhu An cũng muốn tới thỉnh an, chỉ vì là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
 
“Ồ?” Thái hậu nhẹ nhàng dựa ra phía sau một chút, “Không phải vừa rồi con còn đùn đẩy sao, sao giờ lại biến thành chuyện quan trọng rồi?”
 
Kiều Uyển đứng dậy, tự mình rót một ly trà lạnh thanh nhiệt cho Thái hậu: “Nương nương, việc người yêu cầu cùng với Nhu An muốn bẩm báo có chút liên quan tới nhau…. Nhu An ăn nói vụng về, người để ta từ từ nói.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái tiểu nội thị kia lại có chút ngọn nguồn, là trước kia do Thái tử điện hạ thiện tâm mà cứu giúp, lúc đó bệnh tình của Thất điện hạ cực kỳ nguy kịch nên vốn muốn kết một mối thiện duyên. Hơn nữa tiểu nội thị kia từ trước tới nay đều thành thật, Thái tử liền muốn để hắn ta ở lại Đông Cung thẩm vấn trước, nào biết nội thị kia sáng sớm hôm qua liền nói muốn gặp Thái tử điện hạ,…”
 
Kiều Uyển liếc mắt thấy sắc mặt không vui của Thái hậu, tiếp tục nói “Đây đúng là không có chút quy củ nào, nhưng nương nương người cũng biết đó, Thái tử điện hạ từ trước tới nay luôn nhân thiện thân hòa, hôm qua đúng lúc điện hạ cũng vừa mới hồi cung liền qua đó một chuyến…. Nào biết tiểu nội thị kia hóa ra đã tự biết là mang ân của Thái tử điện hạ, dứt khoát nhận tội.”
 
“Nhận tội, hắn nhận tội, nhưng hắn trộm của ngươi thứ gì?” công chúa Gia Ninh hỏi.
 
Kiều Uyển lắc đầu: “Hắn chưa trộm thứ gì, chỉ là lật xem nhưng tờ tranh chữ mà ta viết, hóa ra hắn lại giấu chuyện bản thân mình biết chữ. Hôm qua hắn nhận tội ý tứ chính là hắn có một vị ân nhân khác muốn hắn ẩn núp ở Đông Cung, hắn không muốn phản bội vị ân nhân kia, chỉ cầu Thái tử ban hết…”
 
Thái hậu nghe thấy mày liễu dựng ngược, lạnh lùng nói: “Hay cho một cái ân nhân, hay cho một cái muốn chết! Phản bội chủ tử thế này chẳng lẽ lại thành người nghĩa khí báo ân sao?”

 
Công chúa Gia Ninh trố mắt nói: “Ca ca sao có thể thật sự ban chết cho hắn, không phải nên đưa tới Tư Lễ Giám tra xét một lượt sao?”
 
Thái hậu cũng nói: “Kham Nhi quả là quá mức thiện tâm! Con đã nói không phải muốn bẩm báo riêng chuyện này với ta, lại có việc gì đó liên quan, chính là đã tra ra cái gì được gọi là ân nhân này là ai sao? Trước kia Thái tử tuổi còn nhỏ, luôn có người muốn điều khiển Đông Cung, sau vài lần đuổi người thế mà lại đặt chủ ý đánh lên người của con. Trước kia có nữ quan, bây giờ đến cả nội thị cũng như thế!”
 
Kiều Uyển lắc đầu: “Nương nương mọi chuyện còn đang trong quá trình điều tra, hôm nay Thái tử cũng sẽ bẩm báo lên cho Thánh Thượng, Nhu An muốn nói chính là cái nội thị này trước khi gặp riêng Thái tử có từng tắm rửa thay y phục, hắn giấu riêng một cái hoa kết vào trong vạt áo.”
 
“Cái hoa kết gì cơ?”
 
Kiều Uyển nói: “Thanh Bội cô cô nhìn thì đúng là chọn màu sắc và loại dây tầm thường trong cung, chỉ là cái hoa văn kia vẫn chưa từng nhìn thấy lần nào, nào biết Thanh Trú con mang từ hầu phủ vào cung lại nói nàng đã từng nhìn thấy loại hoa kết thế này.”
 
“Nàng mới vào cung bao lâu, sao lại gặp qua cái này được?” Thái hậu cũng ngồi thẳng người, bà nhạy bén mà nhận ra được vấn đề đang nằm ở chỗ này.
 
“Nương nương, Nhu An cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đây đúng là chuyện hôm nay Nhu An muốn bẩm báo với nương nương. Thanh Trú nói là vào mùa xuân năm trước, gặp qua trên người của Lý thị, người nương nương ban cho Nhu An làm ma ma dạy lễ nghi, Lý ma ma nói cái này gọi là Đinh Hương kết.”
 
“Lý thị?” Thái hậu chỉ cảm thấy trong lòng khẽ nahyr dựng, “Đinh hương kết.”
 
“Đúng thế tự như hình dạng của hoa đinh hương vậy.” Kiều Uyển vừa mới vừa nhìn Bát Bảo cô cô, Là nữ quan chủ quản của cung Trường Xuân, không biết Bát Bảo cô cô có biết được việc về cái hoa kết này hay không.
 
Bát Bảo cô cô nhận ra được ánh mắt của nàng, đi tới trước mặt Thái hậu quỳ xuống: “Khởi bẩm nương nương, cung nhân của cung Trường Xuân, nữ quan bình thường cũng không từng làm hoa kết, trước đó nô tỳ vẫn chưa từng gặp qua cái gọi là Đinh Hương kết này.”
 
Thái hậu chỉ nhìn về phía cửa sổ, còn đang xuất thần.
 
Công chúa Gia Ninh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tổ mẫu?”
 
Thái hậu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nàng để Bát Bảo cô cô đứng lên, than một tiếng: “Bát Bảo, ngươi sao lại đã quên rồi, trước kia ngươi cũng đã nhìn thấy qua Đinh Hương kết…”
 
“Nương nương, người biết Đinh hương kết sao?” trong lòng Kiều Uyển vừa mừng vừa lo, nhưng ở trước mặt Thái hậu nàng cũng không dám thất thố, bề ngoài lời nói vẫn chậm rãi nhẹ nhàng như cũ.
 
Thái hậu cẩn thận nhớ lại nói: “Lý thị gọi là là Đinh hương kết, sợ là do cách gọi của Ngọc Kinh, thời điểm còn ở cố đô, chúng ta gọi nó là “Thiên thiên kết”.”

 
Công chúa Gia Ninh lập tức hiểu ra: “Vô cớ lại hận xuân phong, hận khó hiểu ngàn ngày kết…”
 
“Cái hoa kết này giống như một loại hoa, cũng không dễ làm, hoa văn không tính là thường thấy. Chỉ là trước đây được cho vào thanh khúc, chú ý tới đinh hương kết còn phải dùng hoa đinh hương mà huân qua, đó chính là trăm mối tình kết, cũng có thể là trăm mối sầu kết….” Thái hậu chậm rãi nói, chuyện trước đây bây giờ nhớ lại đều giống như đã qua một đời.
 
Bát Bảo cô cô vội vàng thỉnh tội: “Nương nương, lại là do nô tỳ đã quên mất!”
 
Thái hậu lại xua tay: “Không trách ngươi, lúc ngươi bắt đầu đi theo ta thì nhà chúng ta đã không có một ngày lành, mỗi ngày nữ quyến cũng chỉ cố gắng chép kinh cầu nguyện…. aizz, cũng không nói nữa.”
 
Kiều Uyển nghe hiểu, chỉ sợ đinh hương kết này trước đây từng là hoa kết lưu truyền ở cố đô thờ kỳ diệt quốc, có lẽ qua các cung nhân mà lan truyền tới hành lúc lúc bấy giờ là cung Lan Tuyền. Nhưng sau thời kỳ chiến loạn, cái hoa văn và cách làm của đinh hương kêt này bị thất truyền. Tuổi nhỏ một chút hoặc là thân phận địa vị không đủ, thí dụ như Bát Bảo cô cô, chỉ sợ năm đó nhìn qua cũng không đẻ ở trong lòng.
 
“Nương nương, bây giờ Thái tử điện hạ muốn ra tay từ cung Lan Tuyền, người cảm thấy thế nào?” Kiều Uyển cúi đầu hỏi.
 
Thái hậu ờ lần chiếc tràng hạt đeo trên cổ tay, thở dài: “Đúng là nên tra xét.”
 
Từ lúc nói tới chuyện đinh hương kết, Thái hậu nương nương tựa như nhớ lại sinh hoạt lúc còn nhỏ ở cố đô, tâm trạng có chút buồn bực. Kiều Uyển và công chúa Gia Ninh lại cùng bà tán phiếm nói đùa một chốc, còn cùng nhau dùng cơm trưa nhưng tinh thần Thái hậu luôn ở trọng thái không tập trung.
 
Sau đó tới thời gian nghỉ trưa của Thái hậu, Kiều Uyển liền thức thời cáo lui.
 
Công chúa Gia Ninh muốn tiền Kiều Uyển ra ngoài.
 
Kiều Uyển léo tay nàng đi dưới hành lang, cẩn thận nói: “Bên ngoài còn có mưa phùn, lạnh lẽo thật sự, ngươi dừng bước ở đây thôi.”
 
Công chúa Gia Ninh cười khổ nói: “Trước kia ta luôn muốn ngươi có thể vào cung cùng ta, lại quên mất rằng một khi đã vào trong cung liền sinh ra rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.”
 
“Ngươi thế này là nỗi sầu vì phú tân từ cường.” Kiều Uyển cười nắm bóp mặt nàng ấy nói, “Chẳng lẽ không phải bởi vì trời mưa nên ta không thường lui tới thôi hay sao? Trước đó tới thỉnh an vài lần ngươi và Thái hậu nương nương không phải còn một hai phải đưa ta trở về đó sao.”
 
Công chúa Gia Ninh cười, bình thường nàng ấy thoạt nhìn vui vẻ hào phóng nhưng tâm tư cực kỳ mẫn cảm. Nàng ấy biết Kiều Uyển có ý nói như thế là đang muốn khơi thông cho tâm của nàng ấy.
 

Nàng ấy đành lên tinh thần nói: “Đáng tiếc bây giờ đã vào hạ, nắng nóng không tiện ra cửa, Đợi thời tiết tốt lên một chút còn mời thêm Phương Phù, Kỳ Hoàn hẹn nhau một bận mới được, cũng không biết bây giờ các nàng ở ngoài cung có chuyện gì mới mẻ hay không.”
 
Mấy tháng không gặp, Kiều Uyển cũng có chút nhớ nhung với  tỷ muội tốt, chỉ nói: “Đợi thời tiết tốt lên một chút, truyền các nàng vào cung là được, chỉ tại năm nay mưa quá nhiều, thế nên rất hiếm khi có yến tiệc tụ tập.”
 
Công chúa Gia Ninh gật đầu, cuối cùng nghiêm túc dặn dò: “Loan Loan, cẩn thận nhiều hơn.”
 
Kiều Uyển không muốn nhìn thấy nàng ấy luôn sầu lo như vậy, cho nên cười nắm lấy tay công chúa Gia Ninh: “Ngày thường người chỉ cần lo vui vẻ nhiều lên một chút, bớt suy nghĩ đi, ta thấy lúc này ngươi mới là người gọi là trong lòng có ngàn kết.”
 
Công chúa Gia Ninh chỉ cười nói: “Chẳng qua bình thường ta nhàm chán mà thôi.”
 
**
 
Kiều Uyển trở lại Đông Cung, Thái tử đã trước một bước trở lại, chàng đã thay xong xiêm y, ngồi ở chỗ giường mỹ nhân cạnh cửa sổ ngày thường Kiều Uyển thường dùng để đọc sách.
 
Nếu là trước kia, Kiều Uyển chỉ sợ là sẽ trêu ghẹo chàng vài câu. Có điều do trải qua chuyện hai ngày trước, Kiều Uyển không biết vì sao khi thấy Thái tử lại càng thêm hơi e ngại, Giống như đã trở về những tháng ngày đó, cùng gối mà khác mộng, về tới những ngày bọn họ không quá thân thiết với nhau, phỏng đoán tâm tư của nhau.
 
Kiều Uyển hành lễ với Thái tử, đi thay y phục, thay đổi trâm cài đầu.
 
Khi quay trở lại, chỉ thấy trà lạnh trên bàn đã được rót xong, Vinh Kham nói: “Hôm nay bên ngoài kia ẩm ướt oi bức thực sự, uống chút trà lạnh đi.”
 
Kiều Uyển khẽ tạ ơn, uống một ngụm trà mới nói: “Điện hạ, Thái hậu nương nương dò hỏi chuyện hôm qua, Chỉ là không nghĩ tới nàng thế nhưng biết được về cái Đinh hương kết kia.”
 
“Ồ?” Vinh Kham có chút hứng thú, chàng buồng sách hỏi: “Có gì cần chú ý?”
 
Kiều Uyển ngồi xích lại gần “Nói rằng đó là hoa văn từng lưu hành trước đây, lúc ở cố đô gọi là “Thiên thiên kết”. Ta nghĩ chỉ sợ là trước đây lưu truyền tới hành cung Lan Tuyền, bây giờ sớm đã thất truyền ở bên ngoài rồi.”
 
Vinh Kham gật đầu nói: “Hôm nay ta cũng đã bẩm báo việc này với phụ thân, bây giờ Tư Lễ Giám, Kim Lân Vệ cùng Quang Lộc tự phân công nhau đi điều tra, nếu có liên quan tới người xưa ở cung Lan Tuyền, một gậy này tiếp tục đánh đã khiến cho kinh động đến ổ xà.”
 
Kiều Uyển cẩn thận nói: “Điện hạ, trước đây mất nước đã là chuyện rất nhiều năm, cho dù là nghịch đảng quấy phá thì cũng là chuyện của tiền triều….
 
Nhưng những người ở cung Lan Tuyền khi xưa chỉ e là đều đã gần đất xa trời, bọn họ làm như thế đến cùng là vì sao? Nhu An không dám phỏng đoán thêm, nhưng cảm thấy có chút kỳ lạ.”
 
“Đợi dẫn xà xuất động trà xét đương nhiên sẽ biết vì sao.” Vinh Kham nhàn nhạt nói.
 
Bây giờ Thái tử thế nhưng cũng lười ra vẻ ôn nhu thân thiện ở trước mặt Kiều Uyển, nhất thời Kiều Uyển còn có chút không quen lắm.

 
Nàng nghĩ một chút, lại nói cẩn thận về hành động hôm nay của Trình Kiểu với Thái tử.
 
“Điện hạ, Nhu An cũng không dám xác định ý tứ của Chiêu Vương phi, chỉ có thể đúng sự thật mà kể lại tình huống lúc đó ra.”
 
Vinh Kham lại hỏi: “Nàng đã đọc qua văn chương của Trình các lão chưa?”
 
Kiều Uyển cũng không biết vì sao chàng lại hỏi như thế, chỉ lắc đầu.
 
Vinh Kham nói: “Trình Chính Tâm, người này lấy trung dung làm đạo, nhưng mà làm người chính trực, dùng người hay hành sự đều thích sự cân bằng.”
 
Trình các lão, danh xưng là Chính Tâm. Kiều Uyển nghĩ, hóa ra Thái tử có cách nhìn thế này với Trình các lão.
 
Vinh Kham lại nói: “Lưu Đoan Minh, người này xuất thân từ khoa cử, rất có tài danh nhưng lại là người trọng danh tiếng, sau lưng còn một đám họ hàng bần hàn cần phải ứng phó, là người không có xuất thân quan lại quyền quý, là người nhanh nhạy sáng suốt, không có con cái nhưng cũng là người vì học trò, gia tộc mà mệt nhọc.
 
Kiều Uyển không rõ vì sao Thái tử lại đột nhiên nhắc tới ba vị các lão.
 
“Lần trước cũng đã quên nói với nàng, Trình các lão không chỉ là đế sư còn là lão thần đích bảo trước kia.” Vinh Kham nói, “Phụ thân bây giờ chỉ mời ba vị tiên sinh nhập các, tuy không được thành thủ phụ nhưng đây cũng ẩn ẩn tôn Trinh các lão lên, Lúc trước nhị ca muốn liên hôn với Lưu các lão chỉ sợ là cảm thấy chỉ có Lưu gia vẫn dễ dàng để thao túng hơn mà thôi.”
 
“Bây giờ Trình gia vội vàng tỏ lòng trung thành nghĩ tới không phải là Trình các lão đang bày mưu tính kế, là con cái của ông ta sợ Trình gia sau này bị sai đường. Nhưng Nhị ca thật sự không vớt được chút tốt đẹp gì từ phía Trình gia bên kia. Sau này Chiêu vương phi có nói với nàng cái gì nàng cũng không cần quá để trong lòng. Chỉ cần Trình các lão còn ở đó một ngày thì vẫn là một ngày ông ấy là lão thần dòng chính.”
 
Tim Kiều Uyển đập thình thịch, đương kim Thánh Thượng đăng cơ sao lại còn cần phải có lão thần bảo hộ? Rõ ràng đương kim thánh thượng là con vợ cả duy nhất của tiên đế, từ lúc đương kim thánh thượng còn niên thiếu đã được lập thành Thái tử, chưa bao giờ nghe qua Đông Cung lúc bấy giờ vẫn là Hoàng Hậu Kiều Thái hậu thất sủng! Tức là còn rất nhiều chuyện trước kia mà nàng không biết hay sao?
 
Kiều Uyển muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, nàng đành phải nói: “Thế chuyện đề danh tổng đốc thủy bộ kia, lời Trình gia có lý không?”
 
Trong lòng nàng biết rõ thị lang Công bộ kia đúng thật là không thể dùng lại không dám nói rõ, chủ có thể nói bóng gió.
 
Vinh Kham lại cầm sách lên, không chút để ý nói: “Hôm nay sau khi lên triều xong, phụ thân có nhắc tới chuyện này.”
 
Kiều Uyển có chút khẩn trương mà nhìn chàng.
 
Vinh Kham lật một trang sách: “Nhưng mà mấy người ta đề danh mấy ngày trước đã được đưa lên.”
 
Chàng nhìn thoáng qua thê tử, lại nhướng mày cười nói: “Lấy bí mật của nàng tới để đổi không?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui