Nuông chiều thái tử phi

Kiệu ngự dụng đi tiếp ở trong bóng đêm, thiên tử ngẩng đầu, vừa hay có thể nhìn thấy con hẻm kẹp dài trong cung, là một nơi ánh trăng không thể chiếu tới.
 
Mấy năm nay, không có ai giống như nàng.
 
“Mười bốn năm….” Thiên tử than một câu, “Mỗi đêm ở trong mộng, rõ ràng Tử Đồng đều  ngay trước mặt trẫm như thế. Chỉ là sau khi tỉnh lại trẫm cũng không nhớ rõ tới chuyện ở trong giấc mộng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bệ hạ, có thể gặp gỡ lại ở trong mộng luôn là tốt nhất. Cảnh trong mộng như chốn bồng lai, đợi trở lại thế gian đương nhiên là phải mơ hồ rồi.” Cốc Đình Nhân nói.
 
Thiên tử cười mắng một câu: “Miệng lưỡi trơn tru.”
 
Trầm mặc một hồi, thiên tử hỏi: “Các ngươi cảm thấy hôm nay quý phi thế nào?”
 
Mới vừa rồi màn nói chuyện trong nội thất, Cốc Đình Nhân chờ ở bên ngoài rèm, cũng nghe được rõ ràng. Nhưng lúc này ông ta cũng không dám đáp lại lung tung, nhiều năm qua đi Quý phi nương nương thánh sủng không suy, nhưng ở trước mặt Đông Cung thì ông ta cũng không dám phỏng đoán.
 
Hai người không một ai lên tiếng, thiên tử nói: “Sao thế, sao lại không đáp lời?”
 
Cốc Đình Nhân cười nói: “Bệ hạ thứ tội, nô tài chỉ là đang nhớ lại chuyện vừa rồi. Chỉ tiếc nô tài nghe được không rõ ràng lắm, chỉ nghe thấy Quý phi nương nương quan tâm bệnh đau đầu của Thái tử điện hạ, theo nô tài thấy thì Thái Y Viện đúng là không dùng được mà.”
 
Thiên tử cười khẽ một tiếng, lười mắng ông ta xảo quyệt, ông lại hỏi: “Bùi Tri thì sao, ngươi nghe có rõ ràng không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Tri nói: “Quý phi nương nương rất che chở điện hạ.”
 
“Vô nghĩa!” Thiên tử trách mắng, nhất thời nhịn không được mà ho khẽ vài tiếng.
 
“Ban đên gió lớn, bệ hạ khoác thêm một chiếc áo choàng nữa nhé?” Cốc Đình Nhân vội vàng nói.
 
Thiên tử ho khan vài tiếng, chỉ nói: “Không có gì…. Bắt đầu từ mùa xuân năm trước, trẫm luôn mơ liên tục, lại khó có thể nghỉ ngơi ổn, bây giờ tinh thần luôn cảm thấy hơi kém, Sau đại hôn của Thái tử, trẫm luôn có suy nghĩ là, việc lập hậu hay là vẫn nên thôi đi.”
 
Cốc Đình nhân và Bùi Tri cũng không dám nói gì, việc này đã sớm bị Thái hậu nương nương phản bác qua, có điều mấy Thân vương và văn thần luôn khuyến khích nhiều năm nay.
 
“Bùi Tri, cuối cùng là hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
 
Bùi Tri vẫn lời ít ý nhiều như cũ: “Bệ hạ, giống như vừa rồi đã nói, Thái tử điện hạ chính tay đâm nội thị nhận tội cầu chết, nhưng vẫn không chịu khai ra đồng lõa như cũ. Nội thị này trước kia từng nhận ân của Thái tử, hình như có để lại manh mối, ngày mai Thái tử điện hạ sẽ tự mình bẩm báo với người.”
 

Thiên tử híp mắt nói: “Thái tử lớn rồi, tính tình cũng có chút lớn.”
 
**
 
Sáng sớm hôm sau phải lên triều, từ lúc trời chưa sáng Thái tử đã dậy rồi.
 
Hôm qua Bạch Anh thi châm cho Thái tử, Kiều Uyển liền cùng chàng nghỉ ngơi sớm, một đêm không nói chuyện. Nhưng thật ra Kiều Uyển nửa đêm cũng luôn không thể ngủ được.
 
Đây là lần đầu tiên Thái tử hỏi tới bí mật của nàng, nàng không biết nên trả lời như thế nào.
 
Lúc vừa mới trở lại năm thứ 20 Thái Hòa, Kiều Uyển đã nghĩ tới rất nhiều. Nàng nghĩ tới thẳng thắn với người nhà, để phủ rời xa Ngọc Kinh, trở về cố đô. Nàng cũng nghĩ tới có một mối hôn nhân khác, tránh xa loạn lạc do việc đoạt đích. Nàng nghĩ tới chuyện xảy ra trong kiếp trước, rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, như là săn bắn mùa thu, lũ mùa hạ, thiên tai do tuyết, loạn lạc ở biên cảnh….
 
Nhưng một đời này, tất thảy mọi thứ đều thay đổi.
 
Nàng khó khăn lắm mới quay lại gia môn đã bị tứ hôn với Đông Cung. Kiếp trước có nàng thân phận gia tộc ngoại thích, trừ cung Trường Xuân thì đối với dịch đình này cực kỳ xa lạ. Lúc này từng bước từng bước mà đi, nàng mới biết những suy nghĩ trước đây ở trong cung uyển không thể dùng được.
 
Không có những mưu kế trống rỗng, cũng không có biết trước tự cho là đúng.
 
Thái tử tuổi nhỏ đã được lập làm trữ quân, khi chàng còn chưa có thể tự bảo vệ bản thân thì Đông Cung đã bị cắm vào từng cái đinh của các cung. Mấy năm nay suy tính cuối cùng lại thua ở cái thiện tâm nhất thời, chỉ khiến người ta khó lòng mà đề phòng.
 
Chỉ là Kiều Uyển biết, năm đó có người dùng độc ở tẩm cung, độc hương an thần ở Tây Vực, vụ án độc cho vào rượu thuốc ngày mừng thọ ở cung Trường Xuân vẫn không rõ ràng. Bây giờ càng là liên quan tới cung nhân của cung Lan Tuyền trước đây, thế sao không thể khiến cho người ta kinh hãi đây?
 
Còn có bệnh đau đầu của Thái tử và ác mộng sao lại thành thế này, vì sao Thái Y Viện lại không thể chữa trị hết?
 
Nếu Thái tử thực sự được sủng ái thì vì sao thiên tử lại thời thời khắc khắc giám thị nhất cử nhất động của Đông Cung? Kiếp trước vì sao chàng lại bị phế? Lại vì sao đột nhiên bị chết vì bệnh?
 
Kiều Uyển càng thêm hiểu ra, nhưng suy tính trước khi mình gả vào cung quả thực quá mức đơn giản! Nàng gả vào Đông Cung chẳng qua mới hơn một tháng, mới nhìn thấy được một giác mà từng bước đi đã khó khăn như thế, nghĩ tới chuyện Thái tử đăng cơ, thánh tâm là việc mà há có thể biết được hay sao?
 
Kiều Uyển vẫn chưa bị thế cục của Đông Cung dọa sợ nhưng khiến người khác khó xử nhất lại là chính bản thân Thái tử.
 
Đến cùng Thái tử là người như thế nào? Kiều Uyển đã không dám xác định.
 
Bí mật? Hắn muốn nghe bí mật gì từ chỗ nàng?
 
Cả đêm qua đi Kiều Uyển chỉ trằn trọc khó ngủ, hôm sau tỉnh dậy muộn hơn một chút, Hôm nay Xuân Thủy phải xuất cung, chỉ còn chờ đợi phân phó.

 
Kiều Uyển vừa trang điểm vừa bàn giao những việc hôm nay nàng ấy sẽ đưa về trong phủ, thế mà lại nhớ tới thời gian kiếp trước ở phủ Khang Bình Bá. Nàng cũng thường ngồi trước bàn trang điểm thế này, phân phó cho Xuân Thủy, Thu Sơn mọi chuyện.
 
“Mấy chuyện xảy ra trong cung không cần cẩn thận bẩm báo lại, chỉ nói những lời của ta là được, Mọi chuyện chỉ cần cẩn thận nói cho nhị ca, xin hắn đưa ra cách…” Kiều Uyển nói xong lại cảm thấy có chút nhớ nhà.
 
“Nương nương yên tâm.” Xuân Thủy lĩnh mệnh rời đi.
 
“Khởi bẩm nương nương.” Thanh Trú đi từ bên ngoài vào, đánh gãy sự nhớ nhà của Kiều Uyển: “Hôm qua lúc muộn cung Trường Xuân có phái người tới truyền tin, hôm nay Chiêu Vương phi vào cung thỉnh an, Thái hậu nương nương mời người qua đó nói chuyện.”
 
Trong lòng Kiều Uyển thở dài, chỉ sợ là Thái hậu nương nương đã biết chuyện hôm qua xảy ra ở trong Đông Cung.
 
**
 
Hôm nay thời tiết âm u, chỉ là không biết khi nào mưa sẽ đổ xuống, Các cung nhân thu dọn đồ che mưa, áo tơi, để đề phòng ngộ nhỡ.
 
Vào giữa mùa hạ nhưng Ngọc Kinh vẫn mưa khó dừng như cũ, còn không biết tình hình phía nam thế nào rồi.
 
Lúc Kiều Uyển tới cung Trường Xuân thì Chiêu Vương phi đã tới rồi, công chúa Gia Ninh cũng đang ở cạnh Thái hậu.
 
“Loan Loan, sao ngươi đến muộn như thế?” công chúa Gia Ninh oán giận nói.
 
Kiều Uyển vội vàng bồi tội: “Đêm qua Nhu An đi ngủ sớm, nào biết nửa đêm khó ngủ, hôm nay dậy hơi muộn, mong Thái hậu nương nương thứ tội.”
 
Lời này vừa nói ra, không khí trong điện ngưng đọng lại.
 
Trong lòng Kiều Uyển thở dài, hóa ra đến Gia Ninh cũng biết sao? Nàng lại nhìn về phía Trình Kiểu, không phải đến nàng cũng là do cung Quỳnh Hoa phái tới đó chứ?
 
Bây giờ Trình Kiểu đã đang điểm phụ thân, khiến cho nàng ta từ đoan trang thanh nhã, y phục so với lúc còn thiếu nữ tươi sáng hơn vài phần, trên búi tóc đeo trâm châu hoàn thúy vòng. Kiều Uyển hiểu ra, trang điểm hôm nay là vì Thái hậu nương nương thích, có thể thấy được nàng ta cũng không phải là người không biết ứng biến.
 
“Để lão thân nhìn xem nào.” Thái hậu duỗi tay gọi Kiều Uyển tới bên cạnh, chỉ nói, “Bọng mắt đều đen rồi, muộn một chút nữa lấy khăn nóng đắp một chút.”
 
Công chúa Gia Ninh trêu ghẹo nói: “Chả trách ta thấy hôm nay ngươi đều đánh phấn dày thêm một tầng….”
 

Mọi người nói đùa, hóa ra hôm nay thượng triều nên Chiêu Vương cũng phải tiến cung, Trình Kiểu tới thỉnh an Thái hậu trước. Đợi sau khi tan triều Trình Kiểu cùng Chiêu Vương còn muốn tới cung Quỳnh Hoa thỉnh an.
 
Trong điện đang nói chuyện thì bên ngoài lại thực sự đổ mưa.
 
Thái hậu nói: “Năm nay trời mưa cũng thật sự rất lâu, nghe nói sông Lệ Thủy đều ngập các phố hẻm. Vẫn may ngày Khâm Thiên Giám chọn rất tốt, đại hôn của Cẩn Nhi mấy ngày đều rất thong thả.”
 
Trình Kiểu phụ họa nói “Đúng thế, nghe nói bệ hạ còn thưởng riêng cho Khâm Thiên Giám.”
 
Lại nói chuyện vài câu, Kiều Uyển nhớ tới trận lũ màu hạ, có chút thất thần. Thời điểm này kiếp trước, ở phương nam có rất nhiều trận thủy triều làm vỡ đê, thiên tử hạ chỉ riêng cho tổng đốc Thủy bộ trị thủy. Đáng tiếc người này là một người không thể dùng được, sau này liên lụy tới cả Hứa các lão và Đông Cung.
 
Ngồi thêm một lát, Trình Kiểu đang cùng Thái hậu nói chuyện trong phủ Chiêu vương, nhất thời lỡ tay đổ trà vào làn váy Kiều Uyển, Trình Khởi kinh sợ, vội vàng tạ tội.
 
Thái hậu nhìn thoáng qua, nói: “Ngươi ở cung chỗ lão nhân gia ta thì như thế thôi, ở cung Quỳnh Hoa cần phải cẩn thận một chút.”
 
Kiều Uyển đứng dậy giảng hòa nói: “Không có chuyện gì, ta tới thiên điện thay y phục là được.”
 
Trong lòng Trình Kiểu tràn đầy sự tạ lỗi nói: “Thái tử Phi thứ lỗi, ta cùng người đi thay.”
 
Kiều Uyển nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu chỉ nói với các nàng: “Đi nhanh về nhanh.”
 
Hai người cùng cung nhân đi qua hành lang, đi tới phòng trước kia Kiều Uyển vẫn thường dùng. Cung nhân của Đông Cung đã chuẩn bị quần áo đổi mới xong xuôi.
 
“Kiểu Nương, ngươi có gì muốn nói với ta sao?” lệnh cung nhân ra ngoài cửa chờ đợi, lúc này Kiều Uyển mới xoay người hỏi.
 
Trình Kiểu tự mình quỳ gối xuống, châu ngọc trên đầu nhẹ nhàng lay động, nàng ta khẽ nói: “Năm ngoái sinh thần Thái hậu nương nương ngày đó, đa tạ ân đức của Thái tử Phi nương nương. Bây giờ chỉ có một câu, Thị lang Công Bộ, người này không thể dùng.”
 
Đây đúng thật là một câu không đầu không đuôi, nhưng chớp mắt Kiều Uyển liền hiểu ra, nàng ta đang nói tới tổng đốc thủy bộ!
 
Trong lòng Kiều Uyển đảo lộn, nàng nhớ tới Thanh Hòa Yến, nơi để lại cho các vị phu nhân, nàng nhớ tới ngày đó Trình Kiểu cũng quỳ xuống như thế này hứa hẹn sẽ làm một quân thần đơn thuần.
 
“Ngươi còn nhớ rõ lời thế trước kia phải là một quân thần đơn thuần?” Kiều Uyển thử hỏi.
 
Trình Kiểu một khắc cũng không nghĩ nhiều: “Vì lê dân bá tánh, đó đương nhiên là quần thần đơn thuần.”
 
“Đây là ý tứ của tổ phụ ngươi, hay là…. Có quan hệ với Chiêu Vương?” Kiều Uyển lại hỏ.
 
Trình Kiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng: “Nương nương, Trình gia và Chiêu Vương không phải là người một đường.”
 
Trình các lão lại lệnh cho cháu gái là Chiêu Vương phi cáo trạng đệ lên Đông Cung sao? Thật sự quá mức hoang đường! Trình phủ và Chiêu Vương phi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
 
Có điều…. trong lòng Kiều Uyển ngũ vị tạp trần, Trình gia và Chiêu Vương đúng là không phải người cùng một đường, Kiếp trước sau khi phủ Tuyên Ninh Hầu bị diệt môn, cũng còn có cả một phủ Trình các lão.

 
Đảng của phế Thái tử không thể sống, lão thần dòng chính cũng không thể nào sống!
 
Kiều Uyển đỡ Trình Kiểu đứng dậy, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ chuyển lời cho Thái tử điện hạ, Đông Cung sẽ tự cân nhắc.”
 
Trình Kiểu hơi mỉm cười, biểu tình kia so với trước kia sinh động hơn rất nhiều, người từ trước tới nay luôn trầm mặc an tĩnh bỗng trong mắt lại có ánh sáng rực rỡ. nàng ta ôn nhu trong trẻo cẩn thận mà nói: “Loan Loan, hóa ra ta cũng không hề thích cái cuộc sống sinh hoạt quy củ.”
 
Kiều Uyển chỉ bình tĩnh nhìn nàng ấy: “Kiều Nương, mọi chuyện phải cẩn thận.”
 
Hai người thay quần áo trở lại, Thái hậu cũng không hỏi nhiều. Cứ thế màn kịch nhỏ trước đó, Thái hậu chỉ cho là Chiêu Vương phi muốn cùng tỷ muội khăn tay chi giao lén lút ôn chuyện mà thôi. Ngay cả công chúa Gia Ninh cũng chỉ làm như không có chuyện gì xảy ra.
 
Không bao lâu sau, phía trước triều hội đã tan, thiên tử lại giữ người dẫn bước tới Thiên Chương các. Tới gần buổi trưa Chiêu Vương mới tới cung Trường Xuân thỉnh an.
 
“Thỉnh an tổ mẫu, tham kiến Thái tử Phi, Gia Ninh muội muội.” Chiêu Vương còn mặc triều phục, trên mặt treo nụ cười trong trở tuấn tú, thoạt nhìn tinh thần sáng láng.
 
Kiều Uyển và công chúa Gia Ninh đứng dậy đáp lễ, Thái hậu cười nói: “Đại hôn xong thì đúng là không giống trước, nhìn Cẩn Nhi càng ngày càng thêm thành thục ổn trọng.”
 
Chiêu Vương cười nói: “Hiện tại tôn nhi cũng đã xuất cung khai phủ mới biết được có rất nhiều chuyện thật không dễ dàng. Chỉ sợ là lần sau khi tổ mẫu gặp lại tôn nhi càng sẽ cảm thấy đau lòng hơn.”
 
“Ngươi lại còn khoe mẽ, mau về gặp Huệ phi đi, bảo nàng đau lòng cho chút.” Thái hậu cười mắng.
 
Chiêu Vương hành lễ nói: “Còn phải tạ ơn tổ mẫu hôm nay đã chăm sóc cho Kiểu Nương, tôn nhi liền cáo lui.”
 
Trình Kiểu cũng hành lễ cáo lui, chỉ là lúc đứng dậy liền nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Chiêu Vương hướng về phía Thái tử Phi trên đầu.
 
Trong lòng nàng ấy cười lạnh một tiếng, cầu không được sao? Cầu không được thì liền chống lại! Trận săn bắn mùa thu năm ngoài nàng ấy đã phát hiện bí mật này, bây giờ nhìn thấy nàng ấy chỉ cảm thấy thoải mái.
 
“Kiểu Nương cẩn thận.” Chiêu Vương đỡ thê tử đi ra khỏi cửa cung, cung nhân một bên nhắm mắt theo đuôi mà bung dù.
 
Trình Kiểu thu lại tâm tư, cũng chỉ ngượng ngùng mà cười, lại dựa sát gần tới Chiêu vương một chút.
 
ở trong điện mọi người đương nhiên là không biết tâm tư của tiểu phu thê này, chỉ nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi. Công chúa Gia Ninh còn than một câu: “Quả là một đôi bích nhân.”
 
Trong lòng Kiều Uyển cười nhạt, chỉ sợ là bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng.
 
Lúc này Thái hậu lại nói: “Loan Loan, hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, con mau nói với lão thân ra đi!”
 
Kiều Uyển khẽ than thở, cuối cùng vẫn nhớ tới hỏi chuyện này.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui