Nuông chiều thái tử phi

“Lý thị….” Thái tử nhíu mày, chàng đương nhiên biết được mùa xuân năm trước lý ma ma cùng tới núi Thủy Vân với Thái tử Phi là ai. Đúng là vị Lý Thị ở cung Trường Xuân cũng không đắc dụng, hắn lúc này mới tìm cớ để Thanh Bội cô cô xuất cung.
 
Nhắc tới vị Lý ma ma này, trong lòng Kiều Uyển thình thịch nhảy dựng lên, nàng có chút sợ hãi, nàng sợ hãi những lo lắng trong lòng sẽ xảy ra.”
 
“Đinh hương kết.” Thanh Bội cô cô nhẹ nhàng nhắc lại, “Cũng chưa từng nghe nói qua, Lý thị có nói lấy được ở đâu hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thanh Trú cúi đầu nói: “Nô tỳ lúc đó liền hỏi, Lý ma ma nói là bà ta làm trước đó, hoa văn không ở trên người nên không thể dạy được cho người khác.”
 
Kiều Uyển ổn định lại tinh thần, âm thanh có chút khô khốc nói: “Điện hạ, năm trước Nhu An cũng từng nói với cung Trường Xuân về chuyện của Lý ma ma. Lúc đó Thường Hỉ công công có đi tra xét chuyện cũ, phát hiện hóa ra Lý ma ma là cung nhân của cung Lan Tuyền…..”
 
Cung Lan Tuyền, ba chữ này như một đạo sấm sét đánh xuống điện.
 
Thái tử ngồi ngay ngắn ở đó, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, Còn Bạch công công và tiểu Tề công công đang kinh ngạc mà ngẩng đầu.
 
“Cung Lâm Tuyền, sao lại có thể là cung Lan Tuyền? Hôm đó nô tỳ cũng không thể tra ra được.” Thanh Bội cô cô lập tức biến sắc.
 
Vinh Kham xua tay: “Sổ sách năm xưa bị hỗn loạn, mặt mũi của cô cô chẳng qua so với Thường công công không bằng cũng không có gì kỳ lạ.”
 
Bạch công công là một người đắc dụng, hắn ta lập tức nói: “Điện hạ, từ lúc nô tài tiến cung cũng không tính là dài nhưng trước kia từng nghe các lão nhân trong cung nói, Cao Tổ nhân từ, đưa rất nhiều người nhà nội thị cung nhân đã mất tới cung Lan Tuyền sung cung cấm. Sau này ngoài cung có nghịch đảng làm loạn, trong cung đề phòng liền đưa người xưa ở cung Lan Tuyền dời tới thâm cung…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vinh Kham nói: “Nếu Lý thị có thể ở cung Trường Xuân làm nhiều năm mà chưa bị phát hiện, năm đó danh bộ của cung nhân đương nhiên có bị loạn, Còn bao nhiêu người xưa ở cung Lan Tuyền muốn mưu cầu đường sống, chỉ sợ bị tra ra. Tính toán tuổi tác, e là cũng có người đã quyền cao chức trọng.”
 
Suy nghĩ của Bạch công công cũng xoay chuyển nhanh chóng: “Điện hạ, sợ rằng không chỉ là có những người quyền cao chức trọng. Hôm nay nô tài vẫn luôn suy nghĩ tới việc đến cùng là người có ân thế nào có thể khiến Tần Giao làm như thế.”
 
“Ồ, lời này của ngươi có ý gì?”
 
Bạch công công chắp tay hành lễ nói: “Điện hạ, trước không nói tới ngoài cung, nô tài chỉ nghĩ đến đó là ân nhân lúc vừa mới vào cung. Lúc vừa vào cung không chỉ trên người rất khó chịu, hơn thế mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, sợ đi sai bước sai, ban ngày không dám ăn cái gì, ban đêm trằn trọc khó ngủ, ngủ không được bao lâu lại tỉnh dậy…. nếu khi đó có thể có người kéo một phát thì đó chắc chắn sẽ là một ân tình lớn.”
 
Kiều Uyển nhớ tới bản thân trước kia vào cung luôn cẩn thận, nhớ tới sự ưu tư của mình sau khi đại hôn, nàng có thể hiểu được lời nói của Bạch công công, cho nên nhất thời chỉ cảm thấy run rẩy.
 
“Trước kia những cung nhân, nội thị tự sát lấy lý lịch của bọn họ tới đây, tra một lượt!” bây giờ Vinh Kham đang ở Hội Ninh Điện cũng không cần phải làm bộ tao nhã, mắt phượng của chàng uy nghiêm, chỉ lạnh lùng nói.
 
“Điện hạ, như thế chắc chắn sẽ kinh động tới Tư lễ Giám cùng với Hữu Kim Lân Vệ.” Bạch công công cúi đầu nói.

 
“Việc đã tới nước này rồi, không sao đâu.” Vinh Kham cười lạnh nói, “Vừa hay thông báo cho Quang Lộc Tự, để bọn họ cùng nhau tra xét. Như thế nhân mã ba phía, cô thật sự muốn nhìn xem năm đó còn có con cá nào bị lọt lưới.”
 
“Vâng.” Bạch công công lĩnh mệnh.
 
Lúc này ngoài cửa lại có nội thị tới báo, Tề Thụ nhận tin tức, tiến vào nói: “Khởi bẩm điện hạ, tối hôm qua người có phân phó tra xét thân phận của Tần Giao, sáng sớm hôm nay sư phụ sai người xuất cung âm thầm điều tra.
 
Tần Giao kia trong ký lục lúc vào cung chỉ viết phụ thân chết bệnh, cùng mẫu thân tới Ngọc Kinh vào nhà cữu gia. Ngày đó người đưa công văn cũng là cữu cữu cùng người nhà đưa hắn tới, nói là tự nguyện vào cung. Bây giờ đã tra ra, mẫu thân hắn và đệ đệ hắn đúng là đã vào nhà cữu gia ở, đệ đệ còn đang đọc sách ở học đường, ngày trôi qua cực kỳ kham khổ.”
 
“Được, cô thấy Tả Kim Lân Vệ cũng có phái người đi, gọi Lăng Tuấn tới đây. Chuyển giao ký lục nội thị cung nhân khả nghi, vừa hay một lần mà tra.” Vinh Kham nói.
 
Kiều Uyển còn nhớ tới Lý ma ma lúc còn ở trong phủ Tuyên Ninh Hầu, không nhịn được nói: “Điện hạ, ngày đó sau khi biết chuyện trước kia của Lý ma ma, mẫu thân đã để bà ta chuyển sang sân một mình một viện, ngày thường cũng cho người theo dõi chặt chẽ vô cùng. Không biết điện hạ có phân phó gì không?”
 
Vinh Kham nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện bà ta muốn trả thù vẫn chưa biết có phải thật hay không, trước hết chỉ có thể không động tới bà ta. Nhưng vẫn phải để người theo dõi bà ta, không thể để lộ ra bất kỳ một tiếng gió nào, bên ngoài cũng không thể đưa tin tức đi vào.”
 
Kiều Uyển gật đầu: “Điện hạ yên tâm, nhất định trong phủ có thể làm ổn thỏa.”
 
“Điện hạ.” Bạch công công tâm tư kín đáo: “Chuyện này hay là bẩm báo cho Bùi công công để từ hắn báo lên phía bệ hạ hay là…”
 
“Ngày mai cô sẽ tự mình bẩm báo cho phụ thân.”
 
“Vâng.”
 
“Được rồi, đều lui xuống cả đi.” Vinh Kham uống một ngụm trà, “Chuyện Tần Giao không cần phải giao hắn tới Tư Lễ Giám, Thái tử Phi đã nói sẽ lo chuyện siêu độ cho hắn.”
 
Kiều Uyển gật đầu nói: “Còn phải làm phiền Tiểu Tề công công đi một chuyến tới Hầu phủ, chuyện này để trong phù ta cùng nhau xử lý là được. Xuân Thủy, ngày mai ngươi cùng Tiểu Tề công công đi đi.”
 
“Vâng.” Mọi người được phân phó xong xuôi nối đuôi nhau lui ra ngoài.
 
Kiều Uyển đưa mắt ra hiệu cho Bạch công công, hắn ta chậm nửa bước, đợi mọi người lui hết ra ngoài rồi mới nói: “Nương nương, có gì phân phó?”
 
Kiều Uyển nói: “Hôm nay bệnh đau đầu của điện hạ lại tái phát rồi.”
 
Bạch công công kinh ngạc, bệnh đau đầu của Thái tử luôn đi kèm với ác mộng, bình thường rất hiếm khi phát tác vào ban ngày, Hắn ta lập tức nhìn về phía Thái tử: “Điện hạ, có cần phải thi châm không?”
 

“Nếu ta nói không cần thì Thái tử Phi sẽ đồng ý sao?” Vinh Kham cười một tiếng.
 
Kiều Uyển thật sự có chút không quen Thái tử ôn nhu như thế, nhưng nàng lại cảm thấy bộ dạng sấm rền gió cuốn kia mới vốn là bộ mặt thật sự của chàng.
 
“Điện hạ, nương nương chờ một chút, nô tài đi lấy châm.”
 
Bạch công công lui xuống, Kiều Uyển mới lo lắng nói: “Điện hạ, ngân châm giảm đau dù sao cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc, Nhu An thấy ngày thường điện hạ vẫn không dùng dược sao?”
 
Vinh Kham nói: “Cũng đã từng dùng qua dược chỉ là khó có thể trị được tận gốc nói bây giờ không dám dùng thường xuyên.”
 
Kiều Uyển để ý hai chữ “không dám” kia, khẽ thở dài.
 
Vinh Kham nắm lấy tay thê tử, vết máu trên mặt đã rửa sạch sẽ, trên bàn tay vẫn ẩm ướt do bị nàng nắm chặt đầy những vết do móng tay để lại.
 
“Hôm nay sợ hãi lắm sao?” Vinh Kham hỏi.
 
Kiều Uyển lắc đầu: “Điện hạ, ta nói tiếp người đừng chê cười Nhu An, Đêm qua ta đã suy nghĩ kỹ rồi, vì Đông Cung, cũng không thể đi sai một bước nào.”
 
Vinh Kham vẫn nhàn nhạt như cũ hỏi: “Giết người cũng không sợ sao?”
 
Kiều Uyển thầm nghĩ, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng giết người.
 
“Không sợ.” nàng đáp một cách đúng tình hợp lý.
 
“Thế.” Vinh Kham chậm rãi tiến lại gần, cúi người hỏi: “Nàng không sợ cô nổi điên sao?”
 
Kiều Uyển rút tay bị nắm lấy ra, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho Thái tử, cũng không trả lời: “Điện hạ, ác mộng của người rốt cuộc là sao thế?”
 
Vinh Kham chỉ nhắm mắt lại nói: “Loan Loan, chỉ cần nàng nói bí mật của mình với ta thì ta sẽ nói cho nàng biết.”
 
**
 
Gió đêm thổi qua mành châu rèm lụa, đèn lưu ly cung đình chiều chiếu sáng được một góc.

 
Trong một góc phòng tối, mượn ba phần ánh trăng, tiếng đàn róc rách.
 
Thiên tử nằm ở trên giường, khép hờ mắt. Một khúc kết thúc, ông mới nhìn về phía Quý phi nói: “Gần đây mấy phổ khúc ái phi quá lạnh nhạt. Trẫm nhìn chỗ này của nàng, nhìn giống như kim ngọc mãn đường lại khó nến nổi sự tịch liêu, chọn đồ đạc đều quá lạnh nhạt nghiêm túc….”
 
Quý phi ngồi ở bên chiếc bàn đặt đàn bên cửa sổ, chỉ nói: “Khúc này là nỗi tương tư với nguyệt, đúng hôm nay là một đêm trăng không sáng, đương nhiên là có chút hơi lạnh.”
 
Lúc này cung nhân bê đèn lưu ly nối đuôi nhau mà đi vào, ánh đèn nhu hòa trong phòng xua đi sự tịch mịch trong căn phòng.
 
Thiên tử đi tới bên người quý phi, chỉ thấy mỹ nhân dưới ánh đèn giống như đã nhiều năm vẫn không hề thay đổi, Ông cười nói: “Trăn Nương dụng nhân vẫn như cũ, trẫm lại già rồi, nghe không được những khúc như thế, khiến cho nhớ lại rất nhiều chuyện.”
 
Quý phi kéo Thiên tử cùng ngồi xuống trước bàn đàn: “Thế bệ hạ liền đàn một khúc vui vẻ một chút.”
 
Thiên tử ngẩn ra, đúng thật là ông đã có một khoảng thời gian rất lâu chưa đánh đàn.
 
Ánh nến vừa lay động, tiếng đàn tiếp tục vang lên, như một vòng tuần hoàn mãi không dứt.
 
Quý phi đứng dậy, và nhìn ánh trăng chân trời tối đen, bỗng nhiên nhớ tới một người.
 
Thiên tử tựa rằng cũng nhớ đây là khúc mà ai thích nhất, tiếng đàn đột nhiên im bặt.
 
“Là trẫm hồ đồ.” Ông ho nhọ một tiếng, “Khiến ái phi buồn bực rồi.”
 
Quý phi cười nói: “Sao thiếp thân lại buồn bực cơ chứ? Chỉ là nhớ tới trước kia mà thôi. Nhiều năm như thế, lại không có một ai giống như nàng.”
 
Lúc thiên tử ở cung Quần Ngọc không thích có cung nhân nội thị tới gần bên, Cốc Đình Nhân và Bùi Trì thường chỉ chờ đợi ở gian ngoài. Lúc này ông có chút không vui nói: “Có chuyện gì mà gấp gáp như thế?”
 
Thiên tử còn muốn nói gì đó thì bên ngoài màng châu lại vang lên một tiếng bẩm báo khe khẽ, là Bùi Tri tới.
 
Bùi công công khom người nói:”Bệ hạ từng nói chuyện của Đông Cung đều là chuyện khẩn cấp.”
 
Thiên tử nói: “Vào đi.”
 
Quý phi thấy thế liền muốn tránh đi, thiên tử lại nói, “Trăn Nương cũng không cần tránh đi đâu, dù sao nàng cũng là người nhìn Thái tử lớn lên, bây giờ trong cung còn có ai có thể thật lòng đối xử với hắn? Nàng cũng thư thả cùng trẫm nghe một chút.”
 
Bùi công công tiến vào nội thất, sau khi hành lễ liền nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay Thái tử kéo theo Thái tử Phi nương nương đâm chết một tiểu thái giám ở Đông Cung. Chỉ vì nội thị kia trộm đồ trong thư phòng của Thái tử Phi. Chuyện này dường như có liên quan tới việc đau đầu liên tiếp mấy ngày gần đây của Thái tử điện hạ.”
 
Thiên tử cau mày: “Ngươi nói là hôm nay Thái tử ở Đông Cung tự mình giết người? Hắn không chỉ tự mình giết người còn kéo theo cả tức phụ cùng nhau sao?”
 
Bùi Tri cúi đầu, thấp giọng đáp vâng.

 
Quý phi lại nói “Sao bệnh đau đầu của Thái tử lâu như thế mà vẫn còn chưa khỏi?”
 
Thiên tử nhất thời bị dời đi lực chú ý, giải thích nói: “Mùa xuân Kham Nhi bị phong hàn một trận, sau đó bệnh đau đầu lại bắt đầu phát tác lên, triền miên mấy tháng.”
 
Quý phi cười lạnh nói: “Thiếp thân chỉ thấy rằng vẫn là do Thái Y viện vô năng. Chỉ là Bùi công công, ngươi muốn nói là do Thái tử hay đau đầu cho nên tính tính mới biến đối sao?”
 
Bùi Tri vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ không dám.”
 
Quý phi nói: “Hành động hôm nay của Thái tử tất có đạo lý của hắn, hắn tự nhiên sẽ bẩm báo cho bệ hạ. Bùi Tri, mặc dù trong lòng ngươi không vui thì cũng không thể thêm nếm cả phỏng đoán của ngươi.”
 
Bùi Tri đập đầu nói”Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám!”
 
Thiên tử nói với Bùi Tri: “Được rồi, sau này một chuyện báo một chuyện, không được nói thêm suy đoán, Thái tử xử phạt nội thị cũng không cần liên hệ với việc đau đầu. Còn có lần sau tự mình đi lãnh phạt đi.”
 
“Đa tạ bệ hạ, nô tài biết sai rồi.”
 
Bị Bùi Tri gián đoạn một lát như thế thiên tử cũng không còn tâm tư ngắm trăng nghe đàn, dứt khoát bãi giá trở về cung Phúc Ninh.
 
Quý phi ngạc nhiên nói: “Hôm nay bệ hạ liền muốn đi luôn sao?”
 
Thiên tử cười nói “Trẫm tới đây muốn luận đạo với nàng, đang trai giới mấy ngày, ái phi không cần suy nghĩ nhiều.”
 
Quý phi oán trách một câu: “Ta cũng đâu có suy nghĩ nhiều như thế!”
 
Quý phi như bình thường tiễn thiên tử tới bên ngoài cửa cung, lúc quay về chỉ nghe được côn trùng trong đình đã bắt đầu kêu, sinh sôi không ngừng, lại có thêm vài lần náo nhiệt.
 
Văn Linh đi theo sau quý phi nắm mắt theo đuôi.
 
Bỗng nhiên Quý phi dừng bước, nhìn lên mặt trăng sâu kín mà than một câu: “Nhiều năm như thế, lại không có một người giống như nàng…”
 
Văn Linh mờ mịt hỏi: “Nương nương, cái gì ai cơ?”
 
Quý phi chỉ nói: “Không có gì, mấy ngày tới chú ý tới Đông Cung một chút.”
 
Văn Linh cảnh giác nói: “Nương nương yên tâm, nô tỳ hiểu rồi.”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui