Ngày hôm nay sáng sớm Thái tử đã tới Đồng Văn Quán, sau giờ ngọ liền trở lại, Chàng vừa mới vào phòng thay y phục xong, Tề Thị bên kia đã tới tìm Bạch Anh.
“Chuyện gì?” Thái tử sửa soạn lại tay áo.
Bạch công công lộ ra vẻ mặt khó xử: “Điện hạ, Tần Giao kia đúng là dầu muối không ăn, bên dưới mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm sợ hắn tự sát. Hơn nữa chúng ta đang ở Đông Cung nên cũng không dám dùng hình, đã để Điển Dược Cục xem qua vết thương. Tề Thụ vừa rồi mới tới báo, Tần Giao muốn cầu kiến điện hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gặp cô?” Thái tử cười lạnh một tiếng, “Hắn đúng thật là có can đảm.”
“Điện hạ, người xem?” trong lòng bạch Anh thật ra đang mới thẩm, tiểu thái giám này nếu gặp Thái tử xong trực tiếp máu chảy thành sông thì bọn họ làm sao có thể bàn giao với Tư Lễ Giám? Nếu là Cốc công công thì còn được, chứ Bùi công công thì khó mà nói.
Nhưng hôm nay Tần Giao lại cực kỳ ương ngạnh, lại không thể dùng đại hình ở Đông Cung, để tránh khiến Đông Cung bị công kích sử dụng tư hình, thật là thực sự khó.
Thái tử ngẩng đầu nhìn về phía Hội Ninh Điện, Bạch Anh hiểu ý nói: “Thái tử Phi nương nương còn đang ở Văn Khỉ Các.”
“Vốn là muốn kết mối thiện duyên cho lão Thất, vậy thì đi xem xem, hắn có chuyện gì muốn nói với cô.”
Chân trước Tề Thị vừa đệ lời lên cho sư phụ, sau đó quay về liền cho nội thị xá phòng trực quét dọn sạch sẽ, có thể nói là không nhiễm một hạt bụi. Cửa lớn được mở ra, cố gắng để cho gió được thông thoáng.
Tần Giao được lau khô mặt, thay y phục màu xanh sạch sẽ, tay chân bị trói chặt trên ghế. Đã nhiều ngày nay Tề Thụ chỉ cho hắn ta ăn chút cháo cùng với thuốc, cả người nhìn qua càng thêm suy yếu vài phần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái tử trên người mặc đạo bào xanh thẫm dệt nổi, tới trước cửa phòng trực, cũng không đi vào.
Tần Giao ngẩng đầu, chỉ trong cơn mê man mà nhìn thấy một thân ảnh ngược sáng đứng ở trước cửa.
“Nghe nói ngươi muốn gặp cô?”
Nháy mắt Tần Giao tỉnh táo lại, hắn ta lao về phía trước một phen, nội thị hai bên vội tiến lên bắt lấy. Liền thấy hắn ta cũng không quan tâm, chỉ là cả người mang theo ghế hung hăng quỳ sập xuống đất, cung kính mà đập đầu với Thái tử.
Thái tử thấy hắn ta vững vàng mà đập đầu vài cái, giơ tay lên, nội thị bên cạnh xông lên giữ lấy Tần Giao.
“Nếu trong lòng ngươi biết ơn thì tại sao lại làm ra hành động phản bội Đông Cung?”
Tần Giao chỉ vô lực mà lắc đầu, sắc mặt hắn ta trắng bệch, nước mắt chảy xuống, da thịt mỏng manh chỉ lộ ra gân xanh.
Thái tử liếc mắt một cái liền hiểu ra, hắn ta đã quyết tâm muốn chết.
“Bây giờ ngươi chết, không sợ cô sẽ giận chó đánh mèo với người nhà ngươi ở ngoài cung à?”
Tần Giao ngẩn người, lần đầu tiên hắn ta lấy hết sự can đảm nhìn về phía Thái tử, người này đã cứu hắn ta hai lần. Đôi mắt Tần Giao lộ ra sự tín nhiệm, lại lắc đầu tất cả mọi người đều biết rằng, hắn ta đang muốn nói Thái tử sẽ không làm như thế.
Thái tử cười lạnh nói: “Là ai cho ngươi cái niềm tin là chắc chắn cô sẽ không làm như thế? Bọn họ suốt ngày chỉ nghĩ lấy mấy thứ này để trói buộc cô….”
Tần Giao a a nhẹ gọi hai tiếng, hắn ta cúi đầu chuyển động ngón tay, trên mặt đất nhanh chóng mà cố hết sức viết xuống.
“Hắn biết chữ.” Bạch công công thấp giọng nói.
Thái tử nhắm mắt, lại bị Kiều Uyển đoán trúng rồi.
Tần Giao dùng máu mình dưới nền gạch xanh viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy chữ đơn giản, nét bút rơi rời rạc.
Cũng có ân, xin lỗi, xin giết ta.
Hắn ta viết xong liền quỳ rạp đầu trên đất, không dám ngẩng đầu lên. Trên người hắn cõng theo sự trói buộc là chiếc ghế dựa, nhìn vừa có vẻ buồn cười lại vừa đáng thương.
Bạch Anh nhịn không được thấp giọng quát lớn: “Tần Giao, ngươi thật đúng là một người có nghĩa khí, lại muốn khiến cho Thái tử bất nghĩa!”
Lúc này, liền nghe thấy một âm thanh phát ra: “Vì sao lại muốn hãm hại Thái tử bất nghĩa?”
Mọi người quay đầu lại, thấy một vị nữ lang râm hoa lựu, thân khoác y phục hoa văn mây trời cực kỳ xinh đẹp cả người thẳng tắp đứng phía sau.
Trong lòng Bạch Anh kêu khổ, bọn họ chỉ chừa tâm tư thời khắc mà đề phòng Tần Giao kia, nào chú ý tới Thái tử Phi đã tới gần. Hắn ta vội vàng cùng đám nội thị quỳ xuống hành lễ nói: “Tham kiến Thái tử Phi nương nương!”
Kiều Uyển thấy tư thế này của bọn họ, nói với Thái tử: “Thiếp thân vừa rồi mới từ Văn Khỉ Các đi ra tới đây, thấy chỗ này có rất nhiều nội thị tụ tập liền đến gần mới biết điện hạ đang tra hỏi người. Không để cho thông báo vì lo lắng sẽ quấy rầy tới điện hạ.” Nàng cũng không dám nói là vì muốn nghe được vài câu.
Thái tử không nghĩ tới nàng sẽ đến, khuôn mặt sắc bén nhất thời cũng chưa thu lại, khiến cho Kiều Uyển nhớ tớ ngọc diện quỷ dị trước đèn đêm qua.
“Sao nàng lại tới đây?” khó khăn lắm Vinh Kham mới khiến ngữ khí trở nên chậm lại, “Nơi này có máu, không thể ở lâu.”
Kiều Uyển đi tới bên cạnh người Thái tử, lại nhìn về phía bên trong phòng nói: “Tần Giao, ngươi vẫn thật sự không muốn nói sao?”
Tần Giao thấy Thái tử Phi tới lại muốn đập đầu tiếp, lại bị mấy nội thị trông giữ chặt chẽ mà giữ lấy. Hắn ta a a kêu to vài tiếng, nhìn Thái tử Phi, đôi mắt trào ra nước mắt.
Kiều Uyển nắm chặt lấy tay, nhân lúc Thái tử còn chưa phản ứng lại quét mắt nhìn chữ trên mặt đất, trong lòng nhất thời hiểu ra, người xếp Tần Giao vào Đông Cung cũng có ân với hắn ta.
Tần Giao sẽ không mở miệng, hôm nay hắn ta chỉ biết muốn bồi mạng tại đây.
Trong lòng Kiều Uyển vừa tự trách lại vừa thất vọng, nàng nhìn về phía Thái tử, phát hiện ra Thái tử cũng đang chăm chú nhìn nàng.
“Nàng có chuyện muốn nói với hắn không?” Thái tử hỏi nàng.
Kiều Uyển ổn định lại tinh thần: “Tần Giao hôm nay ngươi chết, cũng là lỗi của ta, ta sẽ sai người nhặt xác siêu độ cho ngươi.”
Lời này bất lực thật sự, Tần Giao lại như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng không nhịn được ea a mà òa khóc.
Từ lúc hắn ta vỡ lòng đã bị bắt vào trong cung mưu sinh, vốn chính là một người số khổ. Sau khi vào cung chịu đủ loại gian khổ không thể nói ra, thật vất vả được cha nuôi đưa ra khỏi Huyền Khung cung tới Đông Cung, rồi lại là gặp phải người không tốt. Cũng may mạng hắn ta chưa đến lúc tận, được Thái tử tha tội một lần, sau đó lại được Thái tử cứu về từ quỷ môn qua, hắn ta cũng từng vì Thái tử và Thất điện hạ cầu phúc hẳng đêm. Sau đó lại quét tước thư phòng cho vị Thái tử Phi nương nương ôn nhu hiền hậu, cuối cùng cũng có một ngày tốt đẹp….
Nhưng hôm nay ngày lành đảo mắt đã tận, Tần Giao nhớ lại bản thân từ lúc mới đầu này, trong lòng nhớ tới không phải là những vị ân nhân đã cứu rỗi lại là cái ôm năm đó khi hắn ta tám tuổi của mẫu thân trước khi hắn ta rời khỏi nhà.
“Mẫu thân, mẫu thân….” Hắn ta kiệt sức mà kêu lên nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có tiếng ê a rung động.
Trong túi tay áo của Thái tử móc ra một thanh chủy thủ mạ vàng khảm đá quý.
“Điện hạ!” “Điện hạ!” Bạch Anh và Tề Thụ khẩn trương hô lên.
Vinh Kham kéo tay Kiều Uyển đi vào trong, chàng nắm lấy tay nàng cùng nắm chặt thanh chủy thủ kia.
“Điện hạ?” âm thanh Kiều Uyển hơi run rẩy.
“Bọn họ cho là như thế có thể trói buộc cô….” Thái tử nở nụ cười, “Nhưng cô lại không hề sợ!”
Kiều Uyển chú ý tới trên môi chàng có dấu răng nhàn nhạt: “Điện hạ, bệnh đau đầu của người lại tái phát sao?”
Thái tử không đáp, chàng chỉ nói: “Loan Loan, bây giờ nàng đã không còn có con đường nào để lui nữa rồi.”
Dòng máu ấm áp bắn lên trên tay và áo của hai người, Kiều Uyển không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Hoá ra từ trước tới nay nàng đã nghĩ không sai, nàng từng nhìn ra được Thái tử chỉ đang đeo một lớp mặt nạ…. chỉ là không nghĩ tới thế mà điện hạ lại bị ép tới mức điên cuồng thế này.
**
Kiều Uyển thấy sắc mặt âm tình bất định của Thái tử, cũng không nhiều lời nữa. Trong lòng nàng âm thầm ghi nhớ rõ, chỉ e là bệnh đau đầu này Thái tử mãi mãi không thể chữa lành được.
Thanh Trú vừa rồi vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy đai lưng Kiều Uyển có dính vết máu mà đi ra cố nến không phát ra âm thanh sợ hãi.
Đã trải qua việc lần trước, Xuân Thủy lại trấn định hơn nhiều. Nhưng trong lòng nàng ấy đã dường như hiểu ra cái gì đó, chỉ cúi đầu mím môi chặt hơn.
Sau khi trở lại Hội Ninh Điện chải đầu thay quần áo, đáng lẽ ra là Thanh Hao và Hoàng Bách sẽ hầu hạ, Kiều Uyển gọi cả Xuân Thủy đi vào.
“Tần Giao đã nhận tội, ta đồng ý với hắn, sẽ vì hắn nhặt xác siêu độ. Nếu ngươi có tâm thì đến lúc đó tới thắp cho hắn một nén nhang cũng là chuyện nên làm.”
Xuân Thủy nói: “Nương nương nhân từ, nô tỳ cũng sẽ không hối hận, chỉ cảm thấy may mắn.”
Kiều Uyển gật đầu, nàng vốn lo lắng Xuân Thủy và Tân Giao đều là người mệnh khổ, nhất thời sẽ tự trách bản thân. Nhưng nàng hóa ra vẫn xem thường Xuân Thủy rồi.
Thái tử và Kiều Uyển vừa rửa mặt chải đầu xong, Thanh Bội cô cô dẫn Tử Uyển dâng canh an thần đi vào.
Kiều Uyển khó khăn lắm mới dùng xong liền thấy Bạch công công dẫn theo Tề Thụ tới phục mệnh, Trong tay Tề Thụ có bưng một chiếc khay, bên trên khay có đựng đầy đồ vật.
“Khởi bẩm điện hạ, đáng lẽ Tề Thụ muốn áp giải người tới Tư Lễ Giám nên mới thay đồ của Tần Giao ở đó, còn có cả bài ngà, hầu bao cá nhân đựng đồ, đều là trước đó đã lục soát ra được…. Chỉ là vừa rồi lúc Tần Giao hay áo liệu có phát hiện ra đồ vật hắn ta vẫn giấy riêng ở bên trong, e là do cố ý lưu lại.”
Bạch Anh nói xong, Tề Thụ liền dâng lên một cái hoa kết, Hoa kết này hình như là để treo trên ngọc bội, cũng chưa từng nhìn thấy.
Tề Thụ dâng khay lên, cúi đầu nói: “Đây là hoa kết đáng lẽ treo cùng với hầu bao cá nhân, lúc thay quần áo Tần Giao lại không giao dây túi ra, lại cởi kết hoa rồi giấu vào trong ngực.
Kiều Uyển cũng không quen thuộc với dây đeo như thế này, nàng nhìn một chút liền gọi Thanh Bội cô cô và các cung nhân đến nhìn thử xem.
Thanh Bội cô cô chỉ nhìn thoáng qua, liền nhíu mày nói: “Điện hạ, có cần nô tỳ đi điều tra không?”
“Cô cô chỉ cần quan sát kỹ thôi.” Thái tử nói.
Thanh Bội cô cô cầm lấy hoa kết cẩn thận nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Chiếc hoa kết này dây chọn đều là loại tầm thường nhất trong cung, bình thường các cung nhân đều thắt hoa kết để dùng. Nhưng cái hoa kết này lại không hề đơn giản, cũng không phải là vài loại vẫn hay được dùng, nhìn không qua đây là kết gì, Có điều nhất định là hoa văn này phải dùng tới kim móc cẩn thận, không giống như thế mà ở tuổi của một nội thị như Tần Giao sẽ làm….”
Kiều Uyển nghe xong, nhìn kỹ lại, cảm thấy Thanh Bội cô cô nói có lý.
Liền nghe được Thanh Bội cô cô hỏi: “Đã từng rửa sạch qua chưa?”
Tề Thụ nói: “Chưa từng, cái hoa kết này bị Tần Giao giấu ở trong ngực, vẫn chưa bị nhiễm chút gì.”
Thanh Bội cô cô để hoa kết sát vào mũi, nói: “Đã từng huân qua mùi hoa đinh hương.”
Chuyện này càng không bình thường, cả Đông Cung một năm cũng không hề châm hương huân hương, sao một nội thị vẩy nước quét nhà nho nhỏ như thế trên người lại có hoa kết từng huân qua hương?
“Có khả năng hắn tự mình hái được hoa đinh hương để huân hay không?” Kiều Uyển hỏi.
Thanh Bội cô cô lắc đầu: “Xung quanh Đông Cung không trồng hoa đinh hương.”
Việc này sáng tỏ, nếu Tần Giao thật sự là niệm ân tình của Thái tử mà lưu lại hoa kết này làm manh mối vậy thứ muốn tìm đầu tiên chẳng lẽ là nơi trồng hoa đinh hương sao?
Đúng lúc này, Thanh Trú lại khom lưng nói: “Khởi bẩm điện hạ, nương nương, nô tỳ từng nhìn thấy hoa kết giống như thế.”
Kiều Uyển có chút kinh ngạc, vội hỏi: “Ngươi mới tiến cung được mấy ngày, thấy qua ở đâu?”
Nào biết Thanh Trú lại nói: “Nương nương, không phải nô tỳ nhìn thấy ở trong cung, mà là ở ngoài cung. Mùa xuân năm trước, nô tỳ cùng với nương nương tới núi Thúy Vân du xuân, lúc đó trên người Lý ma ma có một chiếc hoa kết như thế. Nô tỳ cảm thấy thật tinh xảo, trông giống như một khóm hoa vậy liền bắt chuyện với Lý ma ma vài câu….”
“Lời của Thanh Bội cô cô mới khiến nô tỳ nhớ ra chuyện này, lúc đó Lý ma ma có nói, đây gọi là Đinh hương kết.”
**
“Bát điện hạ, Bát điện hạ….” Mấy cung nhân nội thị nhỏ giọng kêu, chạy theo sau một tiểu thiếu niên.
“Tiểu tổ tông, sắp đi tới cung Huyền Khung rồi, không thể tiếp tục đi về phía trước nữa….”
Bát hoàng tử đuổi theo một con bướm bay qua bức tường trong cung, lúc này hắn ta mới dừng lại nói: “Quý phi nương nương và mẫu tần còn phải nghỉ trưa, bây giờ đi bái kiến chỉ sợ còn phải chờ rất lâu. Nếu ta cũng giống như Thái tử ca ca có vườn thì tốt rồi…”
“Bát điện hạ, ăn nói cẩn thận!”
Một trận âm thanh vang lên, liền nghe thấy một chiếc cửa nhỏ ở hẻm gần đó mở ra, có một cung nhân khẽ nói: “Chính là Phương công công đưa thức ăn hôm nay tới….”
Lời còn chưa dứt, phía sau cửa thò ra một khuôn mặt phù dung tái nhợt.
Đợi khi thấy rõ mất người trước mặt nàng ta liền vội vàng quý xuống nói: “Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội.”
“Ngươi là người ở đâu, đây là chỗ nào?” lúc này Bát điện hạ mới tò mò nhìn về phía con bướm đen kia bay vào trong bức tường của cung.
Nội thị bên cạnh nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chỗ này là Phất Vân Điện.”
Phất Vân Điện là nơi bên cạnh cung Huyền Khung, đã là chỗ cực kỳ hoang vắng, bình thường nơi này dùng để để những đồ đạc dùng lễ ở cung Huyền Khung. Cung nhân quản nơi này nhiều là bị biếm tới đây, hai ba ngày mới có một lần thức ăn khó trách cung nhân này lỗ mãng nghe được động tĩnh liền chạy tới mở cửa.
Bát hoàng tử cũng không biết Phất Vân Điện là đâu, hắn ta chỉ nhìn cung nhân gầy yếu như một cành liễu, lại có gương mặt phù dung tiều tụy khiến người ta khó quên, cực kỳ yếu ớt bệnh tật.
Hắn ta lại hỏi lần nữa; “Ngẩng đầu lên, ngươi tên là gì?”
Cung nhân kia ngẩng đầu nhưng vẫn sợ hãi như cũ mà rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng hoàng tử: “Nô tỳ tên là Đường Xảo Nhi…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...