Ngày hôm sau, Thái tử cũng không nhắc tới chuyện của Tần Giao, chỉ nói không tra ra được cái gì, còn phải tra tới ký lục thuyên chuyển của hắn ta từ lúc vào cung. Nhưng Tần Giao tuổi còn nhỏ đã vào cung, chẳng qua mới có mấy năm, Thái tử rõ ràng có ân với hắn ta, lại không biết vì sao hắn ta lại hành sự như thế.
Vì hôm đó Xuân Thủy đúng thật nhìn thấy Tần Giao nắm chặt tờ giấy trong tay, Đông Cung chỉ có thể thà là giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Kiều Uyển trừ tự trách thì càng suy nghĩ, kiếp trước không có chuyến này của mình, Tần Giao sau đó được đưa tới cung Trường Xuân. Cũng không biết năm đó hắn ta ở cung Trường Xuân có an phận hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái tử cũng không hỏi lại Kiều Uyển vì sao ngày ấy viết hai chữ thủy bộ, Kiều Uyển cũng không tiện nhắc lại. Nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng mà qua như thế.
Hôm qua là ngày đại hôn của Chiêu Vương, hôm nay Chiêu Vương và Chiêu Vương phi sẽ vào cung bái kiến thiên tử, Thái hậu.
Ngày mai sẽ là ngày tặng quán lễ của Chiêu Vương Phi, vốn cũng là ngày dâng lễ phụng dưỡng thiên tử và Thái hậu. Nhưng theo như quy củ lúc Thái tử đại hôn, sau khi rời khỏi cung Phúc Ninh, ngày tặng quán lễ của Chiêu Vương phi cũng vẫn như cũ ở cung Trường Xuân. Mà Thái tử cũng giống như trước mà mời các vị cung quyến, cũng để Huệ phi nương nương ở ngày tặng quán lễ đó gặp được con dâu một lần.
Kiều Uyển làm Thái tử phi, cũng coi như là một cung quyến, bởi thế hai vị tư tắc liền tới bái kiến nhắc nhở chuyện này, còn dặn dò riêng cung nhân ngày mai tới xem lễ phải chuẩn bị yến cư phục của Thái tử phi.
Kiều Uyển vì chuyện của Tần Giao tinh thần còn có chút không tập trung, nhưng cũng không quên chia công việc cho ba tư chín chưởng. Nàng để lại riêng một mình Tạ tư tắc, hỏi bà ta được điều tới Đông Cung đã quen chưa, mọi người trong ba tư có hòa thuận không. Khó khăn lắm mới giữ lại thời gian uống một chén trà nhỏ, mới thả bà ta rời đi.
Thanh Trú nhìn bóng dáng Tạ tư tắc, nói: “Thật sự có chút đồng tình với bà ta.”
Kiều Uyển lại nói: “Trong cung nhiều người như thế, ngươi sao có thể đồng tình hết được đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Trú vội khom lưng: “Nô tỳ nói sai rồi.”
Kiều Uyển duỗi tay nhẹ nhàng đỡ nàng ấy lên, vừa đỡ vừa nói: “Thanh Trú, lương thiện từ xưa tới nay không hề sai. Chỉ là không được phép sử dụng sự lương thiện mà đi hại người là được.”
Thanh Trú nghĩ tới Tần Giao, vội nói: “Nô tỳ đã hiểu.”
Kiều Uyển nghĩ ngợi rồi nói: “Vị Tạ tư tắc này hành sự trầm ổn, chịu để ta hại hai lần cũng không biết trở về ba tư sẽ bị đối phó thế nào. Ta thấy nàng cùng với Trương tư khuê cũng có thể tranh đấu với nhau một trận.”
Thanh Trú không dám nói thêm với nàng, Xuân Thủy lại không rõ nhỏ giọng nói: “Tranh đấu cái gì ạ? Nương nương, không phải người đã nói Trương tư khuê là người của Quý phi nương nương sao?”
Kiều Uyển nói: “Đương nhiên là phải tranh xem người được đắc dụng nhất của ta ở ba tư rồi.”
**
Ở trị xá nội thị có một căn phòng phạt. Thái tử nhân đức, nội thị Đông Cung phạm lỗi sai nhỏ chẳng qua đều sẽ bị phạt đi vào cấm địa tự sám hối một ngày.
Nào biết hôm nay lại có một nội thị bị dùng hình ở chỗ này. Bình thường Đông Cung cũng không hề có tiền lệ như thế, những người phạm vào sai lầm lớn sẽ trực tiếp đưa tới Tư Lễ Giám và không được phép trở lại. Chuyện của Tần Giao, nhất thời lại khiến người khác hoảng sợ.
Bây giờ chuyện gì Tề thụ cũng không rảnh để lo, chỉ tự mình nhìn chằm chằm Tần Giao, gấp đến độ bốc lửa. Hắn ta sợ để lộ tiếng gió ra khiến cho Kim Lân Vệ biết được, lại sợ tiểu nội thị kia nhịn không được lăn lộn, còn phải nhọc lòng các loại lời đồn đại.
Ở bên này, điển dược cục mang theo mấy nội thị tự mình tới, hắn ta cầm theo hòm thuốc, thấy Tề Thụ liền chắp tay hành lễ nói: “Tiểu Tề công công, sao người lại tự mình ở đây giám sát thế này.”
Tề Thụ tuổi còn trẻ nhưng đã được sư phụ nhét vào điển tỉ cục*, bình thường thường xuyên được lộ mặt trước mặt Thái tử, các nội thị ở Đông Cung đều rất khách khí với hắn ta.
*Điển tỷ cục: cục liên quan đến con dấu
Tề Thụ cũng không phải là người tùy tiện, hắn ta đáp lễ nói: “Trần công công mau giúp đỡ ta một chút, cái người này không có mắt trộm lên trên đầu của Thái tử phi nương nương. Bây giờ Thái tử còn đang dỗ dành nương nương đó, cũng không chịu xử lý, chúng ta đến làm mệnh treo cho hắn.”
Tiểu thái giám trực phòng mở cửa, người của Điển dược cục vừa thấy liền thấy lạ: “Đây không phải là Tần Giao sao?” ngày đó Tần Giao bị cha nuôi ngược đãi cũng là bọn họ đem người kéo từ quỷ môn quan trở về.
“Cái đó…. Tiểu Tề công công, đây là hiểu lầm gì sao?” Trần Cục thừa hỏi.
Tề Thụ lắc đầu: “Ai mà biết hắn ta có cái mơ tưởng gì, các ngươi để ý một chút, cũng đừng để cho hắn tự sát.”
Mấy người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, trước đây hai lần độc, rất nhiều người trong cung không biết chuyện này. Nhưng Thái Y Viện, Điển dược cục của Đông Cung, trong kho hương dược chỗ nào không bị huyết tẩy một lần? Chỉ là nghe nói nội thị phạm phải sai lầm muốn tự sát đều khiến sống lưng bọn họ lạnh toát.
Tề Thị nhớ tới chuyện mà sư phụ đã giao cho, lại nhỏ giọng nói: “Thái tử phi nương nương đã lăn lộn ở ba tư chín chưởng cũng tàm tạm rồi, chỉ là bây giờ muốn lập uy ở sáu cục. Ta thấy Tần Giao này chính là đã rơi đúng vào tay của Thái tử phi nương nương, giết gà dọa khỉ thôi.”
“Đa tạ tiểu Tề công công chỉ điểm.” mấy người vội nói.
Tệ Thụ cho một ánh mắt: “Gần đây cẩn thận chút, chớ có để cho nương nương bắt được nhược điểm, Tần Giao cũng phải nhất định giữ lại mạng, nếu không tiếp theo nhận tai ương chỉ e chính là điển dược cục.”
Trần cục thừa trước đó vài ngày cũng đã nhìn thấy chuyện chê cười của ba tư chín chưởng, bởi thế cũng không cảm thấy rằng Tề Thị đang lừa gạt hắn, chắp tay đi vào trong phòng, đương nhiên cũng muốn dùng sức lực thủ đoạn của mình để khiến Thái tử phi vừa lòng.
Tề Thụ thấy bọn họ không hề hoài nghi nhất thời không biết bản thân có đang tính là không trợ Trụ vi ngược hay là đang bồi Thái tử phong hỏa hí chư hầu.
Dù sao Thái tử phi muốn lập uy, Điện hạ sẽ sớm dọn sạch sáu cục, lại nhiều thêm mấy lần thanh tẩy mà thôi.
Nghĩ như thế, Tề Thụ thật sự quên luôn sự sốt ruột như lửa đốt vừa rồi, còn sinh ra vài phần cảm giác như thỏ chết cáo thương.
**
Sáng sớm hôm sau, Kiều Uyển liền dậy để trang điểm, hôm nay nàng phải tới cung Trường Xuân để tham dự ngày tặng quán lễ của Chiêu Vương phi.
Vinh Kham cười nói: “Mấy tháng trước người hành lễ còn là nàng đó, bây giờ đã phải tới để xem lễ.”
Kiều Uyển cũng nói: “Còn không phải sao? Chẳng qua là ta cũng đã lâu không gặp qua Chiêu vương phi….” Lời vừa nói ra, nàng lại nhớ tới chuyện rượu thuốc xảy ra trong ngày sinh thần của Thái hậu, không nhịn được tâm tư trầm xuống.
Vinh Kham lại nói: “Lại qua vài năm nữa, ngồi ở Nguyên Cung nhân quán lễ chỉ sợ chính là nàng đó.”
Kiều Uyển ngẩn người, nàng cảm thấy có một sự run rẩy phát ra từ trong đáy lòng. Từ trước tới nay nàng luôn nghĩ làm sao để Thái tử có thể trải qua ba năm căng thẳng này, nhưng sau ba năm đó thì sao? Còn cả việc làm sao mới có thể ngồi vững ở Đông Cung.
Nhưng Thái tử lại nghĩ tớ thật lâu dài, chàng còn suy nghĩ tới chuyện bọn họ cũng sẽ có hài tử.
Kiếp trước Kiều Uyển cũng đã từng chờ mong qua, thậm chí còn vì thế mà từng có rất nhiều sự rối rắm khổ sở. tận đến cuối cùng nàng mới biết được phủ Khang Bình Bá vẫn luôn âm thầm hạ dược trong thuốc của nàng.
Kiếp này Kiều Uyển chưa từng có cái suy nghĩ xa xôi đến thế, chỉ là hôm nay Thái tử lại cho nàng một cái mong đợi rất đẹp. Chàng suy nghĩ tới tương lai, nàng sẽ ở vị trí chủ hậu cung, ngồi ngay ngắn ở Từ Nguyên cung chờ con dâu tới tham kiến, tặng quán lễ!
“Sao lại ngốc ra như thế?” Vinh Kham hỏi nàng.
Kiều Uyển chỉ xinh đẹp mà cười: “Nhu An còn đang nghĩ xem phải chờ ít nhiều bao nhiêu năm đây? Thật khiến người ta mong chờ.”
Vinh Kham cũng cười, chàng cúi đầu hôn lên trán thê tử, thấp giọng nói: “Loan Loan của ta, bây giờ ta chỉ muốn trước hết bắt được cái người dùng độc kia, nếu không thì khi dùng dược ở trong cung nhiều ít cũng sẽ gặp nguy hiểm…”
Kiều Uyển đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng đẩy Thái tử ra: “Hóa ra Điện hạ nghĩ xa đến như thế.” Chẳng lẽ Thái tử vẫn không chịu viên phòng với nàng là do còn nghĩ tới sau này thời gian mang thai sẽ phải dùng tới dược sao?
Vinh Kham cảm thấy bản thân bây giờ thật sự giống như đã dỗ dành được rồi. Bất kể tâm tư của Loan Loan là như thế nào thì đến cuối cùng bọn họ vẫn sẽ là phu thê cả đời.
**
Hôm nay là ngày Chiêu Vương phi dâng quán lễ không khác nhiều với ngày Thái tử phi dâng quán lễ lắm, thậm chí chỗ ngồi của Thái tử phi vẫn như cũ nằm phía bên trái trên đầu bên cạnh Thái hậu, cũng không ngang hàng với bất kỳ các cung quyến nào khác.
Hôm nay Chiêu Vương phi từ ngoài cung vào, e là còn phải dậy sớm hơn so với Kiều Uyển hôm đó. Hôm nay nàng ta mặc đại trang, trên mặt đoan trang nghiêm túc cẩn trọng khiến cho Kiều Uyển cảm thấy xa lạ.
Có điều từ trước tới nay Trình Kiều luôn dịu dàng thục nữ, ổn trọng không làm ra bất kỳ lỗi lầm nào. Kiều Uyển âm thầm nhớ lại, bản thân mình hành lễ sợ là còn khẩn trương hơn nhiều so với nàng ta nhiều.
Sau khi hành lễ dâng quán lễ xong, Chiêu Vương phi lại hành lễ với từng vị cung quyến một.
Quý phi nương nương vẫn như lần trước ít nói như cũ, tâm trạng của Huệ phi không tồi, nắm tay Chiêu vương phi, liên tục nói tốt, cũng không biết bà ta vừa lòng với bản thân Trình Kiểu hay vừa lòng với việc liên hôn với Trình các lão.
Đám Lệ phi, An thần thật ra lại có chút thiếu hứng thú, Chiêu Vương phi cũng không ở lại trong cung, các nàng ấy cũng không có tâm trạng để thận, trên mặt chỉ treo ý cười khéo léo.
Cuối cùng, Chiêu vương phi đi tới trước mặt Thái tử phi, cúi đầu hành lễ.
Kiều Uyển đỡ nàng ta dậy: “Tỷ tỷ không cần đa lễ, lăn lộn một buổi sáng cũng đã mệt mỏi rồi đúng không.”
Thái hậu không nghĩ tới Kiều Uyển thế mà lại thay Chiêu Vương phi xin ban ngồi, nàng đã nguyện ý nể tình, điều này khiến cho Thường Hỉ cũng dọn chỗ ngồi cho Chiêu vương phi.
Thường Hỉ công công nhìn rõ ràng, dọn chỗ cho Chiêu vương phi xuống bên cạnh Thái tử phi, cũng không ngang hàng với bất kỳ cung quyến nào.
Đối với hành động này, chỉ sợ người vừa lòng nhất chính là Huệ phi, tuy vậy trên mặt bà ta cũng không hề thể hiện sự đắc ý, nhưng phá lệ dùng một miếng điểm tâm của cung Trường Xuân.
Thái hậu nói với mọi người vài câu về việc nhà, rồi mới nói với Chiêu vương phi: “Nghe nói hôm nay lão nhị cũng cùng ngươi vào cung. Hôm qua tham kiến đã ban kiến, hôm nay lão thân cũng không giữ lại ngươi, chỉ sợ cung Quỳnh Hoa cũng đã sớm chuẩn bị gia yến.”
Huệ phi và Chiêu Vương phi vội vàng đứng dậy hành lễ: “Đa tạ Thái hậu nương nương săn sóc.”
Mọi người rời đi, Thái hậu lại đơn độc mà giữ lại Thái tử phi.
“Sao lại nghe nói Đông Cung có nội thị trộm đồ, bị cung nhân của con bắt được?” Thái hậu đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Kiều Uyển không muốn nghĩ nhiều việc tại sao Thái hậu lại biết rõ ràng chuyện ở Đông Cung đến thế, chỉ nói: “Là thái giám vẩy nước quét nhà của thư phòng Nhu An, cũng không phải là chuyện gì lớn.”
“Thư phòng?” Thái hậu vừa nghe thế liền nhíu mày.
“Có điều chỉ là một tiểu thái giám tuổi còn nhỏ thôi, có lẽ là nhìn thấy cái đồ gì đó con mang từ ngoài cung vào cảm thấy mới mẻ thú vị. Cung nhân của con cũng cẩn thận, bắt gặp liền nhốt vào. Bây giờ tiểu thái giám kia còn đang bị cấm túc ở trong phòng giam, cũng không đưa hắn tới Tư Lễ Giám.” Kiều Uyển nắm chặt xuống khăn tay, ở trước mặt Thái hậu mặt không đổi sắc mà nói dối.
“Không có gì là tốt rồi. Cung nhân của con cũng rất cảnh giác, chuyện này rất tốt.” Thái hậu gật đầu nói.
Khó có được lúc rảnh rỗi, Kiều Uyển dứt khoát ở lại cung Trường Xuân, cùng Thái hậu và Công chúa Gia Ninh nhàn nhã nửa ngày.
Đến buổi tối Bạch công công liền mang theo Tiểu tề công công tới bẩm báo, tra được ký lục điều chuyển của Tần Giao trước đó.
“Huyền Khung cung?”
Kiều Uyển suy tư một lát mới nhớ tới đây là chỗ thờ cúng Tam Thanh.
“Sau này sao lại nhập vào Đông Cung?” Thái tử hỏi.
Bạch công công nói: “Tần Giao này đáng lẽ chỉ là cung nhân vẩy nước quét nhà của cung Huyền Khung, nhưng thường có nội thị cung nhân tới cúng bái. Có một lần Lâm Tín tới làm lễ tạ thần, thấy hắn nhanh nhẹn hiểu chuyện liền dẫn hắn rời đi, kết một mối thiện duyên.”
Lâm Tín kia chính là cha nuôi của Tần Giao, sau này lại bị điều tới Điển Thiện cục ở Đông Cung. Tần Giao vô tình quấy rầy Thái tử, vì Đông Cung nhân đức, vốn đã giáp mặt mà phạt. Nhưng nào biết Lâm Tín kia lại lén phạt Tần Giao, sau đó mới có chuyện Tần Giao được cứu, Lâm Tín bị trục xuất khỏi Đông Cung.
“Không lâu sau khi Lâm Tín dẫn theo Tần Giao đúng thật có đổi vận, được điều tới Điển Thiên cục ở Đông Cung. Nhưng mà sau khi vào Điển Thiện cục, Lâm Tín cùng lão nhân nổi lên tranh chấp, đã không làm gì lại còn hay uống rượu, không được người trong cuộc yêu thích, Lâm Tín liền bắt đầu cảm thấy Tần Giao mang tới vận đen…”
Kiều Uyển hiểu rõ, trước kia nghe Công chúa Gia Ninh nói tới, nội thị luôn có những người hết lòng tin tưởng theo nói mấy cái thứ này.
Bạch công công cúi đầu nói: “Sau lại tra ra, Tần Giao được điều tới Đông Cung, bị Lâm Tín ngược đãi nhưng được Thái tử cứu, đều có nhân quả cả.”
Thái tử gật đầu, lại nói với Bạch Anh: “Đi tra xem lúc hắn mới vào cung là thủ hạ của ai, Lâm Tín lại từ đâu mà xuất hiện.”
“Vâng.” Bạch Anh báo hết chuyện liền dẫn theo đồ đệ cáo lui.
“Cung Huyền Khung….” Kiều Uyển thấy hai người đã lui xuống, cũng chỉ tùy tiện nói với Thái tử, “Trong cung trừ bệ hạ tin mấy thứ này thì sợ là chỉ có Quý phi nương nương thường đi tới thôi?”
Thái tử ngẩn ra, lập tức hướng về phía Kiều Uyển, trong đôi mắt như có màu sắc khác: “Loan Loan, tại sao nàng lại nói như thế? Quý phi nương nương không tin mấy cái này đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...