Tháng đầu mùa hạ mưa xuân dày đặc hỗn độn, mưa gió lúc tời muộn, đèn cung đình trong viện cũng bị thổi tắt.
Lúc này Xuân Thủy có chút rảnh rỗi không có việc gì, thấy mưa to gió lớn thế này có vài phần không yên tâm, nói với người cũng không hề có việc gì làm là Bạch Thược: “Tỷ tỷ, ta tới xem cửa sổ văn Khỉ các đã khép chưa.”
Bạch Thược nói: “Ngươi để ý nơi đó làm gì? Văn Khỉ Các bây giờ đều có cung nhân nội thị phụ trách quản lý, nếu ướt vào đến trong phòng thì bọn họ đều bị liên lụy đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuân Thủy lắc đầu: “Tuy thế nhưng đã nhiều ngày ta cùng nương nương tập viết, có rất nhiều tác phẩm vừa lòng. Nếu bị ướt mất thì cũng quá đáng tiếc rồi. Đúng lúc giờ ta cũng không có việc gì, qua đi kiểm tra một lần cũng được.”
Vì Xuân Thủy đi theo Thái tử phi tập viết nên bình bường cũng phụ trách thu dọn bút mực trong thư phòng, bây giờ đi kiểm tra một chuyến cũng không có gì đáng trách.
Bạch Thược cười nói: “Ta tưởng ngươi là người thích ôm việc vào người, hóa ra chỉ là đang lo lắng cho bản vẽ đẹp cho mình. Mau đi đi, chỉ là gió lớn như thế, chỉ bung dù cũng không được đâu, ohur thêm áo tơi đi thôi, cẩn thận đừng dầm mưa.”
Xuân Thủy vội vàng nói cảm tạ, mặc xong nón mưa, áo tơi, cầm một chiếc đèn, vội vàng đi.
Bên ngoài phòng gió nghiêng mưa dày đặc, chiếc đèn trong tay Xuân Thủy cũng chao đảo lắc lư theo.
Thật vất vả lắm mới tới được Văn Khỉ Các, nàng ấy ở hành lang tháo nón, cười áo tơi, chỉ đẩy cửa đi vào.
Nào viết bên trong Văn Khỉ Các đã có một ngọn đèn nhỏ, Xuân Thủy jun ngạc, cầm đèn chiếu tới, chỉ thấy một hình bóng gầy yếu đang đứng trước lời hương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai!” Xuân Thủy nuốt một ngụm nước miếng.
Người nọ hoang mang rối loạn xoay người lại, nửa người hắn ta chìm trong bóng tối, một bộ quần áo của tiểu thái giám, chính là nội thị quét nhà vẩy nước của Văn Khỉ Các Tần Giao.
Tần Giao xuất hiện ở Văn Khỉ Các cũng không có gì kỳ lạ nhưng trong lòng Xuân Thủy cũng không dám thả lỏng, Trải qua chuyện ngựa bị kinh sợ vào trận săn bắn mùa thu với Kiều Uyển, nàng ấy thực sự bị dọa tới nỗi ngày ngày đều tự mình cảnh giác.
Bởi thế nàng ấy vẫn cầm chiếc đèn chiếu lên mặt Tần Giao, quát lớn nói: “Lúc này Ngươi đi vào thư phòng của Thái tử phi làm gì?”
Tần Giao bất chợt bị ánh đèn sáng ngơi làm cho đôi mắt không kịp thích ứng, theo bản năng chỉ vào cửa sổ cùng với lò đốt hương, muốn nói mình tới kiểm tra cửa sổ cùng với lò đốt hương.
Nhưng Xuân Thủy liếc mắt một cái lại trông thấy hắn ta cầm ở trong lòng bàn tay một trang giấy. Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Xuân Thủy xẹt qua rất nhiều suy đoán, thậm chí nghĩ tới các loại truyện xưa lúc còn nhỏ ở trên phố cùng mẹ mìn nghe được.
Trong tay nàng ấy còn nắm cây đèn nhưng bước chân đã đi tới đâm vào tiểu thái giám, đoạt lấy trang giấy trong tay hắn ta.
“Tần Giao muốn giết người!” giọng của Xuân Thủy the thé vang lên, nàng ấy lo lắng làm hỏng trang giấy, nháy mắt sau khi đoạt được thì nhét vào trong vạt áo, còn không quên mà đèn chặt lấy Tần Giao.
Tần Giao chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám tuổi nhỏ, trước kia lại từng bị cha nuôi đầu đọc qua, thân thể gầy yếu, bây giờ chỉ có a a suy nghĩ biện giải, chỉ là hắn không thể nói được một chữ nào.
Xuân Thủy thở hổn hển, nàng ấy nghĩ có lẽ mình đã bắt được Tần Giao. Nhưng hiện tại nàng muốn nói chuyện tần Giao ăn trộm trang giấy thì lúc này cũng không có cách nào ra khỏi Văn Khỉ Các. Hơn nữa bên ngoài lúc này mưa lớn gió giật, không biết có người nào có thể nghe thấy âm thanh của nàng ấy hay không.
“Canh gác đây! Văn Khỉ Các hôm nay không có người canh gác sao!” Xuân Thủy hô lên vài tiếng cuối cùng cũng có hai tiểu cung nhân tới, là cung nhân thủ hạ của chưởng thư.
Xuân Thủy sợ nàng ta và Tần Giao là một đám, cố ý trợn mắt mắng: “Trốn đi đâu lười biếng đó? Ta tới đây thay nương nương lấy sách liền nhìn thấy Tần Giao lén lút muốn trộm đồ vật ở đây!”hai cung nhân ki sợ tới mức vội vàng nói: “Chúng ta không có lười nhác, chỉ là không dám tùy ý vào phòng nên ở bên ngoài kiểm tra cửa sổ.”
Xuân Thủy cũng không nói cha ra nhẽ với các nàng ấy: “Các ngươi tìm sợi dây bên trên lo huân hương cởi xuống đây, trói tay Tần Giao vào. Chúng ta cũng không thể vu hãm cho hẳn được, phải giao cho Bạch công công và Lăng đại nhân mới được.”
Tần Giao oa oa kêu lớn, hai cung nhân kia chỉ sợ hãi mà làm theo ngay lập tức.
Sau khi đã trói chặt Tần Giao, Xuân Thủy còn lo lắng trên người hắn ta cất giấu tờ giấy nào khác, để cung nhân áo tơi của nàng ta mặc vào cho hắn ta. Xuân Thủy cũng tự mình mặc xong áo tơi, sợ trang giấy trong vạt áo bị dính nước.
Cứ thế lăn lộn một phen, Xuân Thủy túm lấy Tần Giao, vội vàng đi tìm Thanh Bội cô cô.
**
Hội Ninh Điện lúc này mới dùng xong bữa tối, tư soạn mới đưa hai cung nhân rời đi, Thanh Bội cô cô vội vàng tiến vào.
Thái tử và Kiều Uyển buổi tối cũng không thích giữ quá nhiều người ở lại bên cạnh hầu hạ, nhiều là ba bốn người thay ca nhau, Bạch công công và Thanh Bội cô cô cũng không cần thường xuyên tục trực.
Bây giờ thấy bà đi vào, Kiều Uyển chỉ nói: “Sao cô cô lại tới đây lúc này, có chuyện gì quan trong sao?”
Thanh Bội cô cô hành lễ, nói: “Xuân Thủy mới từ Văn Khủi Các kiểm tra cửa sổ, nhìn thấy Tần Giao phụ trách vẩy nước quét nhà đang ở trước lò đốt hương nhặt tờ giấy, Xuân Thủy và cung nhân thủ hạ của chưởng thư đã áp giải Tần Gia trực tiếp về đây, nô tỳ đã sai người thông báo cho Bạch công công, Điện hạ và nương nương có gì cần phân phó không?”
Kiều Uyển nghe được “trang giấy nhạt được ở trong lò đốt huân hương”, nhịn không được mà đứng bật dậy. Nàng chỉ cảm thấy dường như máu trong người đều bị rút cạn, ù tai hoa mắt.
Vinh Kham thấy sắc mặt nàng cũng thay đổi, vội ôm lấy nàng: “Loan Loan, đừng nóng giận.”
Kiều Uyển chỉ cắn chặt răng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Nàng chỉ là không nghĩ tới bản thân nhất thời lơi lỏng lại khiến cho ác mộng của Đông Cung suýt trở thành sự thật. Đều là do nàng!
“Điện hạ, Nhu An không sao, chỉ là đứng dậy quá nhanh thôi.” Kiều Uyển cười nói.
Bạch Anh bên kia đã vội vàng đi vào, vốn dĩ hắn ta chờ Thái tử dùng bữa xong không có gì phân phó mới rời đi, nào biết vừa ăn được một miếng điểm tâm, uống nửa chén trà nhỏ liền xảy ra chuyện thế này.
Bạch Anh rũ đầu, bên cạnh hắn ta là một tiểu thái quen mặt. Đó là đồ đệ của Bạch Anh, Tề Thụ, trước đó Tần Giao này chính là do Bạch Anh để Tần Thụ chăm sóc, bây giờ xảy ra bước ngoặt lớn thế này, tề thị không tức giận đến mức phát run đã có được vài phần phong phạm của sư phụ hắn ta.
Vinh Kham không hỏi Tần Giao là ai, chỉ hỏi: “Hắn ta nhặt được tờ giấy gì?”
Thanh Bội cô cô và bạch Anh liếc nhau một cái, nói: “Tờ giấy bị Xuân Thủy đoạt đi rồi, mang ở trên người, còn chưa lấy ra đây, Trên người tiểu thái giám kia thì chờ tới lúc Bạch công công dẫn người tới lục soát.”
Vinh Kham thấy sắc mặt Kiều Uyển trắng bệch, chỉ cho là do nàng lần đầu tiên gặp được chuyện này trong cung, liền hỏi nàng: “Nàng có cần tự mình thẩm vấn không?”
Kiều Uyển chỉ lắc đầu, nói: “Xem xem hắn ta nhặt được cái gì, trên người còn mang theo cái bí mật gì không.”
Không bao lâu sau, bên ngoài dâng lên một trang giấy tiến vào.
Bạch Anh mang theo đồ đệ Tệ Thụ tiến vào, quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm Điện hạ, nương nương, chỉ có tờ giấy mà Xuân Thủy đoạt được đây thôi, trên người Tần Giao không bí mật mang thêm cái gì nữa.
Thanh Bội cô cô giơ khay tới gần, Kiều Uyển vừa nhìn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trên trang giấy chưa bị đốt hết bất thình lình xuất hiện hai chữ “Thủy bộ.”
Vinh Kham nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ là thuận tay cầm lấy tờ giấy tiến tới trước đèn mà đốt đi.
“Đi tra xem, không cần kinh động tới Tả Kim Lân Vệ, cũng đừng để hắn ta chết sớm.” chàng nói.
Máy người nín thở ngưng thần, cúi đầu tuân lệnh liền cáo lui rời đi.
Kiều Uyển nhíu mày lại, ngồi ở dưới ánh đèn thất thần, trong lòng nàng đã sóng to gió lớn,vừa hối hận, lại không biết nên giải thích với Thái tử thế nào.
“Thủy bộ?” Vinh Kham hỏi.
Kiều Uyển hoàn hồn, cười cười: “Nhu An nghe nói cơn lũ mùa xuân năm nay đã khiến cho cửa hàng trong thành bị ngập, chỉ là nghĩ nếu còn mưa tới khi vào màu hạ vẫn không ngừng chỉ e lũ mùa hạ càng mạnh mẽ hơn một chút.”
Vinh Kham có vài phần dò xét mà nhìn thê tử, trụy châu hai bên mai dưới ánh đèn chiếu vào im lên hai má, khiến khi khuôn mặt tái nhợt của nàng càng thêm đáng thương lại đáng yêu.
Vinh Kham ngồi xuống, cũng không hề hỏi nhiều, ôn nhu nói: “Bị dọa tới rồi sao?”
Kiều Uyển cắn môi nói: “Đều là do Nhu An sai, ta không nên viết lung tung ở trong thư phòng, lại càng không nên để lưu lại nhược điểm.”
Vinh Kham duỗi tay, khảy vào trụy châu bên mái của thê tử, chỉ nói: “Đừng lo lắng, nàng vừa hay lại có thể trừng trị một đám nội thị đó, thế mà dám hoành hành ở Đông Cung.”
Kiều Uyển không nghĩ tới Thái tử không nhưng không trách nàng, nghi ngờ nàng mà còn có tâm tình trêu ghẹo, không nhịn được ngơ ngẩn mà ngước mắt.
Vinh Kham cười, vẫn ôn nhuận như ngọc như cũ: “Loan Loan đừng sợ, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.
**
Một đêm mưa gió qua đi, ngày thứ hai thế mà lại trong xanh.
Đúng vừa hay ngày này là đại hôn của Chiêu Vương, Huệ phi nương nương cũng nói thẳng đây là ngày mà Khâm Thiên Giám đã chọn xong xuôi.
Bây giờ Nhị hoàng tử đã có đất phong Chiêu Vương, lấy thân phận thân vương đại hôn, hiện tại lễ nghi cũng tuân theo ở trong cung, sáng sớm Thái tử đã tới cùng ngự tiền.
Mà Trung Cung bỏ không, Chiêu Vương sau khi lạy thiên tử xong không ngừng nghỉ từ Nguyên Cung chỉ có thể tới cung Trường Xuân, Đáng tiếc Huệ phi nương nương cung Quỳnh Hoa một mảnh tâm từ mẫu lại không nhận được cái bái lạy này.
Hôm nay Kiều Uyển cảm thấy tâm thần không yên, nàng gọi Xuân Thủy tới, cẩn thận hỏi chuyện xảy ra đêm qua.
Lúc này Xuân Thủy còn có chút buồn ngủ, nàng ấy cẩn thận nói, lại nói: “Nương nương thứu tội, nô tỳ chỉ nhớ được tới đây, đêm qua Thanh Bội cô cô và Bạch công công cũng hỏi nô tỳ cả một đêm cũng không nhớ thêm được nhiều hơn.”
Kiều Uyển đành phải nói: “Chuyện này ngươi làm rất tốt, trở về nghỉ ngơi đi.”
Xuân Thủy lui xuống, cung nhân trong điện im phăng phắc như ve sầu mùa đông, Các nàng không biết Thái tử phi hôm qua đến cùng là đã viết cái gì, vì sau đã đốt hủy đi mà vẫn bị Tần Giao lấy ra.
Kiều Uyển nhìn màn che, lại lo bản thân tức giận. Sau đó lại lo lắng, tại sao Thái tử lại không hề hỏi gì thêm?
Sau khi hoàn thành lễ phong hào, Chiêu Vương liền xuất cung đón dâu.
Thái tử còn đang ở chỗ bệ hạ, thần sắc thiên tử nhu hòa nói: “Đảo mắt cũng đã tới lúc con và lão nhị đều đại hôn, trẫm thường xuyên nhớ tới chuyện lúc nhỏ của các con đó. Dáng người nho nhỏ, còn không cao đến đầu gối nhưng còn muốn cầm cung tiễn nhỏ để tỷ thí.”
Thái tử cũng nói: “Thơ ấy rất nhiều chuyện, nhi thần đều nhớ không rõ, Chỉ nhớ nhất là cung tiễn đầu tiên do phụ thân ban tăng, lúc đó nhi thần còn lấy nó để bắn lên cây lựu nguyên cung, lại còn có chút chính xác. Đáng tiệc quấy nhiễu đến cung nhân, không có thử được vài lần.”
Thiên tử cười rộ lên: “Chuyện thế này cũng khiến cho con nhớ thương tới ngần ấy năm? Mũi tên của con đó chính là muốn dọa hư mẫu thân con đó.”
Lời nói thốt ra, thiên tử nhớ tới Chu Hoàng hậu đã mất từ sớm, nhịn không được thở dài một tiếng.
Thái tử thấy ông như thế, hỏi: “Hôm nay phụ thân dường như có chút ủ rũ? Là do bị tiếng mưa ồn ào hôm qua quấy nhiễu sao?”
Thiên tử cười khổ vài tiếng: “Công dụng của canh an thần lúc tốt lúc xấu, có khi thật muốn uống vài chén, say sưa một chút thì hay.”
“Phụ thân ngàn vạn không thể.” Thái tử vội vàng nói, “Thái Y viện đã điều trị thân thể cho người bây giờ phải kiêng rượu mới được.”
“Trẫm biết, con chớ có lo lắng.” thiên tử không muốn nói nhiều, chỉ nói, “Trước đó vài ngày bảo con làm danh sách tiến cử đã có chưa?”
Thái tử khom lưng nói: “Kinh nghiệm của nhi thần ít ỏi, vẫn còn có chút do dự.”
“Lại không thật sự muốn theo danh sách của con mà làm, chỉ là nhìn xem ánh mắt của con một chút thôi.” thiên tử cười mắng một tiếng, “Ngày mai giao lên đây đi, trẫm phải quay về nghỉ ngơi một chút đã.”
“Phụ thân bảo trọng thân thể, nhất định không được uống rượu.” Thái tử hàn lễ nói.
“Đừng nhắc mãi thế, lui xuống đo.” Thiên tử xua tay.
Sau khi ra khỏi cung Phúc Ninh, kiệu của Thái tử liền đi thẳng tới Tả Xuân Phường.
“Hôm qua đã hỏi được cái gì rồi?”
Bạch Anh cúi đầu đi theo: “Nô tỳ đáng chết, thế mà lại không hỏi được cái gì ra, hắn ta một mực chắc chắn là đi tới kiểm tra cửa sổ và than hỏa.”
“Đi tra, tra từ lúc hắn vào cung tra tới giờ.” Thái tử nói, “Chỉ e lại là một đám với những người đó.”
Một đám người đó là ai đương nhiên cũng không cần phải nói tỉ mỉ.
Trong lòng bạch Anh sợ hãi nhưng trên mặt không hiện ra: “nếu là như thế thì cái thời cơ khổ nhục kế kia cũng quả thật quá hoàn hảo rồi.”
Thái tử chỉ cười lạnh: “Cô khó có được thiện tâm một lần, không nghĩ tới thế mà bị thứ đồ chó má này cắn ngược lại một cái.”
Bạch Anh không dám lên tiếng.
Thái tử lại nói: “Gần đây có người nào nhắc tới chuyện thủy bộ trước mặt Thái tử phi không?”
Bạch Anh vội vàng nói: “Nô tỳ và Thanh Bội hôm qua đều có thẩm vấn qua những cung nhân ở Hội Ninh Điện, không có người từng nhắc tới, cũng chưa bao giờ nghe Thái tử phi tự mình nói qua.”
Ánh mắt Thái tử chợt lóe lên: “Thế việc này càng có chút trùng hợp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...