Nuông chiều thái tử phi

Mưa cuối xuân liên tiếp mà hạ xuống mấy chục ngày, nhất thời liên miên không dứt trong chốc lát dày đặc khó dừng.
 
Gió to mưa lớn, mành châu đang rũ xuống thường bị thổi bay lên, màn lụa bên cửa sổ lạnh thấu xương.
 
Mưa xuân liên miên, ngoài thành mực nước nhanh chóng dâng lên, mấy ngày nay Thái tử cũng thường tới Thiên Chương các, Tả Xuân phường đẻ nghị sự. Kiều Uyển có cảm giác, Thái tử dường như đang có tâm sự gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần trước Đông Cung điều Vương tư tắc đi, ít hôm sau Quý phi lần nữa lại để Thượng Cục Cung điều một vị nữ quan tới. Người này họ Tạ, từ lúc vào cung tới nay lý lịch đều trong sạch.
 
Thật ra Kiều Uyển cũng không bắt bẻ nọ kia, lần trước chẳng qua chỉ là tìm cớ để bắt lỗi Vương tư tắc, nàng tin tưởng các nương nương trong các cung khác cũng hiểu ý của nàng. Hơn nữa ngày đó thiên tử đề điểm cũng là có ý này, thế này cũng có thể khiến phi thần ba cung ngừng nghri lại một chút.
 
“Bái kiến nương nương.” Tạ tư tắc nhìn còn trẻ tuổi nhưng lại kính cẩn, khuôn mặt lạnh nhạt cẩn thận nghiêm túc.
 
Kiều Uyển thấy thế, chỉ nói: “Vì sao Vương tư tắc bị đuổi ra khỏi Đông Cung trong lòng ngươi tự biết rõ. Tư tắc, vốn là người quản lý lễ nghi hành lễ, nếu ba tư chín chưởng lại có người thất lễ, ngươi cứ đúng tình hình thực mà bẩm báo lại.”
 
Tạ tư tắc đáp ứng.
 
Kiều Uyển biết bây giờ ba tư chín chưởng đều để ý tới vị tư tắc mới này, giữ lại Tạ tư tắc thời gian bằng nàng uống một chén trà, chỉ để bà ta đứng một bên chờ đợi. Còn những người khác ở ba tư trong lòng nghĩ cái gì thì nàng cũng không quản được.
 
Mấy ngày trước cung Trường Xuân đưa lời tới đây, trên đường trời ướt, bảo Thái tử phi không cần tới thỉnh an ngày mưa. Kiều Uyển chỉ đi một lát liền bị Thái hậu và Công chúa Gia Ninh trách cứ nửa ngày, còn để nội thị cung nhân cung Trường Xuân cẩn thận đưa người về tới Đông Cung.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế mấy ngày hôm nay, Kiều Uyển vẫn thường ở Văn Khỉ Các luyện chữ, vẽ tranh, lo lắng tới chuyện trên triều.
 
Hơn nữa rõ ràng đã là cuối xuân, trời mưa tầm tã, Văn Khỉ Các vẫn lạnh lẽo như cũ, các cung nhân đành phải đốt lò sưởi. Vốn hương đốt bay lượn trong không khí màu bạc trong lò hương giả như mùi hương bánh, bây giờ bởi vì Thái tử không thích cũng chỉ bỏ mùi hương bánh này đi.
 

Một tuần này, Nghiêm chưởng quản, Phùng chưởng quản cũng giao tới công văn mình viết, vì trướng màn và chăn đệm cùng quần áo đều ẩm ướt nên cung nhân mới bất đắc dĩ mà dùng huân hương tới huân, Vì Thái tử không thích châm hương, huân hương, bây giờ trong Đông Cung cũng không cần tới hương liệu.
 
Kiều Uyển cảm thấy như thế cũng không phải là kế lâu dài, Thái tử không thích hương liệu, luôn có chút không khỏe lắm. Nàng nghĩ nếu Thái tử chịu dùng hợp hương do Công chúa Gia Ninh đưa tới thì bản thân cũng có thể làm hợp hương để Thái tử mang theo bên người.
 
Thật ra trước kia bởi vì vụ án hương độc nên kho hương dược trong cung cũng đã được dọn dẹp vài lần, sợ những cái độc hương đó đều là từ ngoài cung mà trôi vào, thật sự khiến bọn họ kêu khổ không ngừng. Mà Thái tử cũng có một thời gian không chịu dùng tới hương liệu, cũng làm cho bọn họ thấp thỏm không yên. Bây giờ Thái tử phi tự mình sai người tới muốn hương liệu, tất nhiên là hận không thể lấy các loại hương kỳ trân dị bảo đều đưa ra.
 
Nói là tự mình hợp hương nhưng Kiều Uyển chỉ cần những hương liệu bình thường nhất, làm túi thơm trên ngọc bội treo, nếu Thái tử nguyện ý mang trên người thì ổn rồi.
 
Thanh Bội cô cô thế mà lại mang tới một số tin tức trong ngoài cung uyển, từ nay đến cuối năm thì có Chiêu Vương khai phủ, hôn kỳ được định ở tháng đầu tiên của mùa hạ. Trước đó vài ngày Khâm Thiên Giám chọn ngày, nói là mùng ba tháng tư, Huệ Phi nương nương còn đang muốn chọn, nhưng nhìn tới nhìn lui, không có ngày nào thích hợp hơn.
 
Kiều Uyển nhìn màn mưa bụi bên ngoài tiểu lâu: “Chỉ e tới tháng tư thì trận mưa này cũng không ngừng được.”
 
Thanh Bội cô cô cười nói: “Cả cuối xuân đều chìm trong mưa, nếu đầu mùa hạ còn không dừng thì năm nay đúng thật rất mát mẻ.”
 
Kiều Uyển nhíu mày: “Như thế thì trời mưa cũng không phải chuyện tốt, ta nghe nói thủy triều trên sông giao với kinh thành cũng đã dâng lên, nước sông Lệ thủy cũng ngập cả cửa hàng?”
 
Thanh Bội cô cô không nghĩ tới Thái tử phi còn nhắc tới chuyện này, chỉ nói: “”Đúng là có nói tới chuyện này, nếu nghĩ như thế thì đợt mưa này dừng sớm một chút mới tốt.”
 
Trong lòng Kiều Uyển lại nhớ tới năm thứ 21 Thái Hòa khi đó, ngự sử tuần án cùng với phủ các nơi đều dâng tấu sớ, phương nam nhiều nơi lũ lớn tràn lan, hủy đi đê diều, đồng ruộng, nhấn chìm hết cả dân chúng. Trong nhất thời cần phải chi xuống ngân khố, còn phải khẩn cấp để tu sửa đê điều.
 
Đây vốn là chuyện thường xảy ra khi lũ lụt tới, nhưng đó mãi tới khi vào đông, lại thêm có dự toán của ngự sử Công Bộ dự toán quá mức tham ô qua thủy bộ. Một phen này hơn nửa triều đìnhc hòm trong lửa đốt, lại khắp nơi người bảo đảm, cuối cùng liên lụy tới cả Hứa các lão thái sư của Thái tử.
 
Đương kim thánh thượng cho lui các đại học sĩ, dựng nên nội các trong triều, nhưng đến nay cũng không thuộc thủ phụ. Trước đó vài ngày, Trình các lão cùng Lưu các lão vì chuyện Chiêu Vương tuyển phi chỉ e phết một nét bút khiến bệ hạ trong lòng vẫn luôn nhớ tới.
 
Trong ba vị các lão, thái sư của Thái tử, Hứa các lão vì thế càng thêm được trọng dụng, đương nhiên rời xa vòng lốc. Nhưng trận lũ này chính là thứ dẫn tới sự rung chuyển, không không biết nó có thể lan tới Đông Cung hay không/

 
**
 
Buổi tối hôm đó, Kiều Uyển tự mình làm túi hương treo ngọc bội đưa cho Thái tử.
 
“Nhu An biết Điện hạ không muốn dùng hương liệu, nhưng bên ngoài dù sao không không thể không dùng.” Kiều Uyển cẩn thận nói, “Đây là hương liệu từ trong kho hương liệu mà điều chế thành, Nhu An tự mình hợp hương, nếu Điện hạ không chê thì có thể đeo lên túi hơn treo ngọc bội trên người.”
 
Vinh Kham nhận lấy túi thơm ngọc bội tinh xảo, chỉ cười nói: “Làm phiền nàng rồi, cái này là làm từ bao giờ thế?”
 
Kiều Uyển thấy chàng cũng không có không vui, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Trước đó vài ngày ở văn Khỉ Các làm, trước đó lúc quay về điện luôn phải chải đầu thay quần áo, chỉ sợ Điện hạ không thích khi ngửi thấy mùi hương liệu này.”
 
Vinh Kham nhìn nàng, lại nói: “Loan Loan, hai ta là phu thên, cũng không phải là hạ thần hay thuộc hạ, cần gì luôn phải thật cẩn thận như thế?”
 
Kiều Uyển ngẩn ra, lại nghi hoặc, trong cung há lại có đôi phu thân bình thường nào sao? Nàng nghe theo mà trong lòng cười nhạt, đáng tiếc kiếp trước nàng cũng không biết thế nào là một cặp phu thê bình thường, như cha nương nàng mới là khó cầu.
 
Vinh Kham thấy nàng chần chờ liền treo túi hương kia lên người, đứng dậy đi tới gần, nhẹ nhàng nắm lấy vai ngọc của nàng: “Mấy hôm nay ta cũng đã suy nghĩ rồi, dù sao cũng là ta không phải. Năm ngoái sau khi tứ hôn xong lại hẹn nàng ra ngoài, sau đó phna trần ra rất nhiều lợi và hại.”
 
Giờ khắc này, bây luận là người nào cũng có thể hiểu được ngụ ý của Thái tử, Kiều Uyển cũng nghĩ ra, nhưng trong lòng nàng cực kỳ bình tĩnh, nàng vội nói: “Điện hạ sao phải tự trách? Đều là do Nhu An sau, chỉ tại ta không đủ ôn nhu thân thiết.”
 
Vinh Kham cúi đầu liếc mắt một cái liền có thể trông thấy góc nghiêng của Thái tử phi. Mỹ nhân trong ngực đôi mắt vẫn trong veo như làn nước mùa thu, không nhìn ra có chút thẹn thùng nào.
 
Vinh Kham chỉ cảm thấy tâm tư của chính mình mấy ngày nay có chút buồn cười, chàng vốn cũng không phải đơn thuần do tình yêu nam nữ mà cưới nàng vào cung, còn từng ở trước mặt nàng mà phân trần lợi hại, bây giờ lại cầu thật nhiều thứ.
 
Chẳng sợ chàng muốn che mưa chắn gió cho gốc cây hoa mộc này nhưng hoa nở chỉ là vì thời tiết, lại không phải bất kỳ người đặc biệt nào.
 

Hai người ôm nhau, rõ ràng người cùng một chỗ nhưng trong cái ôm lại lạnh lẽo.
 
“Điện hạ, người tức giận sao?” Kiều Uyển chỉ nhu thuận mà dựa vào ngực Thái tử, thật ra đến giờ nàng cũng không rõ, vì sao ngày ngày Thái tử cùng nàng nghỉ ngơi nhưng lại không viên phòng với nàng.
 
Bây giờ chàng lại phân trần tình cảm như thế, nếu là một thiếu nữ bình thường sẽ cảm thấy Thái tử như tình yêu sâu đậm. Chỉ là lại là Kiều Uyển, nàng có chút áy náy mà nghĩ, có lẽ là do tim nàng đã lạnh.
 
Sở cầu của Thái tử cũng khiến Kiều Uyển càng thêm không nghĩ ra. Nàng mới vào cung chẳng qua cũng hơn tháng, sao có thể khiến Thái tử bình thường vẫn luôn giả vờ như “ngưỡng mộ” biến thành thật đây? Có lẽ Thái tử nhập vai quá sâu, có lẽ cái chức Thái tử phi này của nàng làm vẫn chưa đủ tốt…
 
“Thôi vậy.” Vinh Kham nói, “Có lẽ một ngày nào đó, cũng có lẽ không có cái ngày đó….”
 
Kiều Uyển cũng không biết lời này của Thái tử có ý gì, nàng không có cách nào ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thái tử, chỉ cảm thấy tay chàng ôm lấy nàng hơi siết chặt, cũng không chịu buông ra.
 
**
 
Đến tận tháng 4, trừ thi thoảng có một vài ngày thấy mặt trời thì cơn mưa tí tách vẫn không dừng lại như cũ, chỉ sợ trận lũ mùa xuân này thật sự muốn biến thành trận lũ mùa hè mất.
 
Bình thường Kiều Uyển vẫn thích tới Văn Khỉ Các đọc sách luyện chữ như cũ. Bây giờ đã có Tạ tư tắc mới tới, Xuân Thủy rất nhanh trở lại bên người nàng. Khi Kiều Uyển luyện chữ thì nàng ấy cũng ở một bên tập viết, trông ra cũng rất thú vị.
 
“Từ lúc nương nương dạy nô tỳ tập viết, bây giờ lúc sửa sang lại thư phòng thì nhìn cái gì cũng càng thêm thân thiết!” từ lúc Xuân Thủy quay trở về từ chỗ tư tắc, thoạt nhìn đối với việc tập viết cũng có vài phần thực sự nhiệt tình.
 
Thanh Trú cười nàng ấy: “Bây giờ ngươi sao lại dụng công như thế?”
 
Xuân Thủy đáp: “Nô tỳ nói, nương nương và các tỷ tỷ đường cười nhé. Trước kia lúc nô tỳ bị người nhà bán đi, sau đó chỉ nghỉ đi bên cạnh nương nương thì mọi chuyện đều sẽ ổn. Chỉ là nô tỳ cảm thấy đám nữ quan ba tư mới hiểu ra được cho dù là nữ tử cũng có thể cố gắng tự mình lập nghiệp. đương nhiên nô tỳ càng muốn dụng công thêm một chút mới có được hữu dụng cho nương nương.”
 
Kiều Uyển cũng cười với nàng ấy: “Sao sau khi đi chỗ tư tắc học mấy ngày cũng đã biết nói chuyện rồi thế này.”
 
Trước kia lúc còn ở trong phủ, khi Kiều Uyển luyện chữ vẽ tranh, còn trêu đùa mà nói vì thiên tử yêu thích, Nào biết sau khi vào cung rồi Kiều Uyển mới biết được nhiều thêm, bời vì thiên kim thích mấy cái này nên bây giờ các cung phi tần học nói chuyện, luyện chữ, còn có người am hiểu sâu sắc về nhạc lý có thể cùng thiên tử phổ nhạc, Nàng không nhịn được nhớ tới trung thu năm đó, cũng không biết khúc nhạc nào đã khiến cho Thái tử không vui, chắc chắn cũng có một phần quan hệ.
 
Có điều tốn nhiều tâm tư nhất cũng không bằng được Huệ phi, Kiều Uyển cũng gần đây mới phẩm ra chút môn đạo, Huệ phi nương nương “tính cách nóng nảy” cùng với Công chúa Đức Khang “thiên chân tình cảm”. Có lẽ đều là thứ mà bà ta muốn thể hiện ra ngoài? Đại khái là giả ngu, lù khù vác cái lu chạy, nhất thời khiến người ta thật giả khó phân.

 
Bởi vì bị quấy rầy bởi tiếng mưa nên Kiều Uyển đúng là cũng có chút tâm sự.
 
Từ trước kia lúc nàng còn ở trong phủ, trong hồi ức kiếp trước, có rất nhiều lúc không dám đề bút viết xuống. Chỉ vì năm đó phủ Khang Bình Bá cũng từng mua được người của hầu phủ. Bây giờ lúc đang ở Đông Cung, trong ngoài Văn Khỉ Các đều là người Thanh Bội cô cô cẩn thận lựa chọn, Kiều Uyển muốn đảm bảo cho mọi người sau khi chuyện ngự sử thủy bộ bị buộc tội.
 
Thái tử trước đó dùng một từ “kết đảng” trong lời nói kia, trong lòng Kiều Uyển không để vứt đi được.
 
Những người thủy bộ bị tham ô buộc tội, rồi tới người bảo đảm, cầu tình, không cần đến tai thiên tử, một đám đều là đồng học, đồng hương hoặc có quan hệ sư đồ, tóm lại cứ thế nhân tình xâu chuỗi.
 
Kiều Uyển nghĩ thế, chậm rãi viết xuống tên một đám người mang tội có thể nhớ ra.
 
Một năm này kiếp trước, Kiều Tuấn sau khi ở trận săn bắn mùa thu bị mất đi đôi chân, Kiều Uyển cảm thấy áy náy khó chịu thường tới viện nhị ca chăm sóc đút thuốc, Trong lúc đó, tam ca cũng vì không muốn khiến nhị ca nặng nề nên nói với hắn những lời đồn đại, trong đó bao gồm cả từ đầu đến cuối vụ án này.
 
Vụ án này cuối cùng vẫn liên lụy tới Hứa các não tòa sư khoa cử năm đó, đột nhiên cháy nhà mới ra mặt chuột.
 
Lúc đó lời nói của nhị ca có ý là tội không ở các lão, ở tam sư của Đông Cung.
 
Kiều Uyển cầm lấy danh sách, cẩn thận nhìn một lần, nếu tội ở thái sư của Thái tử, Hứa các lão, như thế có nghĩa là có người muốn chụp cái mũ kết bè kết đảng lên trên đầu Thái tử.
 
Tam sư của Đông Cung gần như đều là do thiên tử ban thêm phẩm hàm, nhưng Kiều Uyển nghe nói Hứa các lão thật sự từng dạy dỗ Thái tử.
 
Kiều Uyển có chút âu lo việc này nên nhắc nhở Thái tử thế nào đây? Thế nào mới tránh cho trong lòng thiên tử ghi tội kết bè kết đảng lên đầu Thái tử?
 
Nàng nhớ tới mấy ngày trước Thái tử có phân trần tình cảm, lại nghĩ tới bản thân chỉ muốn phụ tá Thái tử vượt qua ba năm căng thẳng này, không nhịn được mà xoa thái dương, ném danh sách vào lò sưởi.
 
Chuyện Kiều Uyển không biết chính là nàng vì tín nhiệm những người ở Văn Khỉ Các mà vết xuống tờ danh sách đó, nhưng cũng vì thế mà sau này lại trở thành một chuyện lớn.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui