“Điện hạ, ta nhớ rõ Vương tư tắc kia đúng là có cách đi tới cung Quỳnh Hoa sao?” Kiều Uyển nhớ lại danh sách hôm trước đã xem.
Tư tắc, quản lễ nghi tham kiến, bên dưới có chưởng nghiêm, chưởng phùng, chưởng tàng. Vương tư tắc năm đó được điều tới Đông Cung vẫn luôn giống như một người trong suốt vậy, nếu không phải năm đó Thanh Bội cô cô vận dụng nhân mạch còn sót lại trong Trung Cung, danh sách từng người đều cẩn thận tra xét lại chỉ e là sẽ bị Vương tư tắc lừa dối qua mặt.
“Nàng muốn làm thế nào thì làm đi.” Thái tử nói, “Bây giờ cũng đã có ngự tiền bên ngoài rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển càng thêm nghi hoặc, nàng nhịn không được nghiêng đầu nói: “Điện hạ, Nhu An vẫn không rõ lắm. Bệ hạ nói như thế là đang nhắc nhở người chuyện này sao?”
Vinh Kham chậm rãi buông chén trà xuống, có ý cười như kio cười: “Nàng cũng không phải từng hỏi qua là phụ thân còn quản hay mặc kệ Đông Cung hay sao? Nàng xe, không phải ông ấy đang nhắc nhở ta hay sao?”
Trong lòng Kiều Uyển chỉ cảm thấy quái lạ, Lời này nghe qua như không hề có chút vấn đề nào, thiên tử nhắc nhở Thái tử, Huệ phi nương nương nghị luận chuyện của Đông Cung, như thế thì cũng xem như là quan tâm.
Nhưng Thái tử lại giấu đi ánh mắt của mình khiến cho nàng khó có thể không nghĩ nhiều.
Nàng vội vàng áp xuống tự nghi ngờ, thêm nước trà cho Thái tử, mới nói: “Điện hạ, Huệ phi nương nương hình như là đang muốn thử Như An. Bất kể là từ trước kia còn gặp Công chúa Đức Khang ở ngoài cung, sau đó lúc vào cung những lời nói hôm tặng quán lễ đó, còn có cả bây giờ khi tra xét sự vụ Đông Cung…..”
“Loan Loan nghĩ như thế nào?”
Kiều Uyển nhìn Thái tử, nghiêm túc đáp: “Từ trước tới nay Nhu An đều thường lui tới cung Trường Xuân, chỉ biết Huệ phi nương nương là trắc phi của Đông Cung khi bệ hạ vẫn còn là Thái tử, được sủng ái nhiều năm. Chiêu vương Điện hạ và Công chúa Đức Khang dưới gối Huệ phi nương nương đều rất được sủng ái, Thái hậu nương nương và mẫu thân thường chri báo nhu an, ở trong cung không thể va chạm tới nhị vị Điện hạ….”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vinh Kham nhìn thần sắc nghiêm túc của Kiều Uyển dưới ánh đèn khi nói chuyện cùng mình, ánh đèn lưu ly cung đình chiếu đến khuôn mặt trắng nõn mềm mịn như khối ngọc, chàng không tự chủ mà lộ ra chút ý cười.
Kiều Uyển thấy thần sắc Thái tử thả lỏng ra tiếp tục nói: “Bây giờ Nhu An chỉ nghĩ là, Huệ phi nương nương có lẽ tính cách vốn rất nóng nảy, thích thử trước sau đó để nắm giữ thế chủ động. Cũng có thể là….”
“Có thể là cái gì?” Vinh Kham hỏi, chàng thực sự muốn nghe xem Thái tử phi nhà mình còn có cái kỳ tư diệu tưởng nào nữa.
“Có lẽ Huệ phi nương nương cũng chỉ là con tốt của vị quý nhân mà thôi.” Kiều Uyển dứt lời, chỉ cúi đầu không dám nhìn Thái tử.
Bây giờ nàng đang ở trước mặt Thái tử mà sắp xếp cung quyến, điều này khiến cho nàng có chút không được tự nhiên. Nhưng nếu ở kiếp trước, đúng là sau khi Chiêu Vương đăng cơ, Huệ phi nương nương tới ở tại Cung Trường Nhạc, bây giờ Kiều Uyển liền định nói hươu nói vượn để phải nói cho Thái tử có một chút tâm tư phòng bị mới được.
Vinh Kham vươn tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thê tử nhà mình lên: “Bất kể Huệ phi thế nào thì cũng không thể lay động được Đông Cung, nàng cứ yên tâm đi. Ngày mai chỉ cần lo trút giận lên Vương Tư Tắc kia thôi.”
Lúc này sự tự tin của Thái tử là điều không thể nghi ngờ, chỉ là Kiều Uyển không biết bản thân nên tin tưởng phần tự tin này hay không. Tạm thời nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Điện hạ, như thế thì trông Nhu An có phải sẽ ương ngạnh hay không?”
Vinh Kham hỏi: “Nàng có biết cái gì mà Đạo pháp đương nhiên không?”
Kiều Uyển ngẩn ra, nàng nhớ tới lần bị Công chúa Đức Khang khinh nhục, Thái tử thay nàng trừng trị tiểu Công chúa một phen. Lúc đó tam ca có nói “Đạo pháp đương nhiên”. Chỉ có nhị ca cười.
Vinh Kham thấy nàng xuất thần liền nói thẳng: “Đạo đó chính là tự nhiên mà đã như thế. Bây giờ nàng bởi vì chuyện Huệ Phi tra xét sự vụ trong cung mà đuổi đi nữ quan không tín nhiệm là xuất phát từ thiên tính tự bảo vệ mình. Nếu dùng theo cách nói của Phật gia thì đây chính là nhân quả tự nhiên.”
“Phụ thân cũng đã nói, nàng làm như thế cũng không có cái gì đáng chỉ trích, chứ nói gì là ương ngạnh?”
Nháy mắt Kiều Uyển đột nhiên nhanh trí, hóa ra trong cung sẽ thế này đối với những lời nói của thiên tử!
Từ trước kia khi Thái hậu nương nương oán hận Huệ phi không quản giáo thiên tình của Công chúa Đức Khang, cũng chính là cái đạo lý này. Có lẽ kiếp trước sau khi Thái hậu qua đời, thiên tử không hề đúng giờ lên triều cũng là vì cái đạo lý này!
Mà Thái tử từ trước tới nay không sợ bên cạnh người có người giám sát, chàng chỉ muốn mọi người đều nhìn thấy tâm hồn cao thượng, đức hậu lưu quang. Thậm chí chàng biết rõ là khó thành nhưng vẫn muốn cưới nữ nhi nhà tướng quân là thanh mai trúc mã chỉ sợ cũng vì thể hiện cái “tự nhiên” này.
“Loan Loan.” Vinh Kham ôn nhu gọi nàng: “Nàng suy nghĩ rất nhiều sao?”
“Điện hạ….” Kiều Uyển hồi phục tinh thần, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Thái tử lại chỉ cười nói: “Đừng sợ, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Chàng lại nói một lần nữa.
**
Hôm sau mới tờ mờ sáng, trị xã lý lục đã lục tục có người dậy.
Hôm qua do yến tiệc cung Trường Xuân, ngày đưa công văn của ba tư chín chưởng liền lùi sang một ngày, khiến người khác lại thấp thỏm thêm một ngày.
Hôm trước đó, Thái tử phi nương nương cũng không có nói tỉ mỉ muốn viết như thế nào, cũng không phải công tấu lên, cũng không có cách thức, mọi người cũng chỉ căn cứ ba tư mà thuật lại, từng người từng người viết tư chức, phân công. Lại vì nương nương chỉ nói cần “chữ ít cũng được” nên cũng không dám viết nhiều, mỗi người chỉ viết trong một trang giấy.
Chín chưởng bao gồm 27 người, tuy nói đều thuộc quản lý của nữ quan ba tư nhưng vì Đông Cung là một chiếc bánh thơm ngon, thời gian mọi người được điều tới quản lý đều bát đồng, cũng không có nhiều điểm đa tình, tới giờ còn chưa làm công văn này bao giờ.
Vừa mới tới giờ mẹo, mọi người liền đã chờ ở ngoài hành lang Hội Ninh Điện. Vẫn luôn chờ tới lúc Thái tử xuất cung, cung nhân thủ hạ của Thanh Bội cô cô mới bắt đầu ở bên ngoài điện xướng danh. Thanh Hoa và Hoàng Bách vén rèm cửa nhìn ra, bắt đầu từ tư khuê, mỗi lần chỉ được một người đi vào.
Trương tư khuê là người đầu tiên, bà ta cần thận mà nắm chặt tờ giấy mỏng manh, sợ đến nỗi mồ hôi trên tay cũng toát ra thấm vào mực trên giấy.
Kiều Uyển ngồi ngay ngắn ở một đầu trên cùng của sân phơi, thấy Trương tư khuê xuống chỉ gật đầu.
Trương tư khuê cung kính mà giao tờ giấy mà bà trầm tư suy nghĩ viết ra đi, cảm thấy có vài phần hoang đường.
Kiều Uyển nhận lấy từ trong tay Thanh Bội cô cô, chỉ nhìn vài lần liền buông xuống.
Trong lòng Trương tư khuê bất an mà cúi đầu, mãi không thấy Thái tử phi hỏi chuyện, chỉ nghe thấy Thanh Bội cô cô nói rõ ràng: “Được, đi ra ngoài được rồi.”
Cứ như thế lặp lại, thời gian mỗi người ở trong điện dài ngắn không đồng nhất. Người đi ra ngoài cũng không hiểu ra sao, người đi vào cũng thấp thỏm bất an, cố tình các nàng đều chờ ở dưới hành lang, cũng không dám nói chuyện với nhau câu nào.
Tốn mất một canh giờ, Thái tử phi mới xem xong công văn mà mọi người giao lên.
Lúc Thanh Bội cô cô đi ra, đứng ở tiền điện nói: “Thái tử phi nương nương đã xem qua công văn của từng người, sau này mỗi tuần đều nộp vào đúng ngày giờ này, không có yêu cầu cách thức, không được phép truyền cho nhau đọc.”
Mọi người đều cúi đầu đồng ý, chỉ cho là một phen lăn lộn này của Thái tử phi cũng coi như là hỏa khí của tân quan tiền nhiệm.
Lại nghe thấy Thanh Bội cô cô nói: “Khẩu dụ của Thái tử phi nương nương, Vương thị tư tắc Đông Cung, hành sự chậm trễ, ngồi không ăn bám, nay khai trừ ra khỏi Đông Cung, chuyển cho Thượng cung cục xử lý.”
Trong lòng Trương tư khuê khẽ run lên, bà ta không dám nhìn quanh, vẫn cúi đầu quy củ như cũ.
Bên kia Vương tư tắc đã không nhịn được hai đùi run rẩy, bà ta cố gắng chống đỡ hỏi: “Xin hỏi nữ quan chưởng quản…..”
Một câu này còn chưa nói xong cũng đã bị võ tỳ che miệng kéo sang một bên.
Thanh Bội cô cô lạnh lùng nói: “Vương tư tắc, Thái tử phi nương nương bảo ngươi nhớ rõ nói cho Huệ phi nương nương.”
Vương tư tắc nức nở kêu lên còn muốn giải thích, lập tức vị võ tỳ kéo xuống.
Trương tư khuê trong lòng lại hoảng sợ, lần lăn lộn này vì sao lại phải xem công văn? Chỉ e là từ nay về sau muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, các bà ta đều có thể tùy ý bị Thái tử phi đá đi.
Thanh Bội cô cô xoay người quay trở lại điện, chỉ nói với các vị nữ quan trong hành lang: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Mọi người vội vàng quý xuống tuân lệnh.
Trương tư khuê cảm thấy đằng sau lưng lạnh toát, hóa ra là mồ hôi lạnh, lại bị một trận gió trên hành lang thổi tới.
**
Hôm nay Thái tử đến Tả Xuân Phường, không tới buổi trưa liền có tiểu hái giám tới tìm Bạch công công. Bạch công công đi ra ngoài cửa một lát liền mang theo hắn ta tiến vào.
“Sao thế?” Thái tử vẫn nhìn cuốn sách trên tay như cũ, không chút để ý mà nói.
“Khởi bẩm Điện hạ, chuyện hôm nay, Vương tư tắc đã bị chuyển tới Thượng Cung cục chờ xử lý.” Bạch công công trả lời.
Thái tử nói: “Ta hỏi Thái tử phi thế nào.”
Tiểu thái giám gia lanh lợi mà quỳ xuống đáp: “Khởi bẩm Điện hạ, Thái tử phi nương nương đều không hề lộ diện, chỉ để Thanh Bội cô cô đi ra lên tiếng. Võ tỳ kia trực tiếp đưa Vương tư tắc ra khỏi cung.”
Thái tử gật đầu, lúc này mới lần nữa lật một trang sách.
Bạch công công liếc mắt nhìn tiểu thái giám kia một cái, đưa mắt ra hiệu. Tiểu thái giám hành lễ, im lặng mà lui xuống.
Sau một lúc lâu, đột nhiên Thái tử hô lên một tiếng: “Bạch Anh.”
“Điện hạ.” Bạch công công khom lưng trả lời, “Cần phải dùng cơm trưa rồi?”
Thái tử lại nói: “Cô có chút hối hận rồi.”
Trong lòng Bạch công công biết không phải Thái tử đang muốn nghe hắn trả lời nên chỉ cúi đầu đứng im một bên.
“Năm ngoái lúc vừa mới đưa cô cô tới phủ Tuyên Ninh Hầu không lâu thì bà đã chuyển lời tới, hỏi cô tại sao lại chọn Loan Loan tới cung uyển ăn chết người này…” Thái tử hơi mỉm cười, “Loan Loan đúng thật là người khiến người ta yêu thích.”
“Ngươi cũng cảm thấy cô làm sai sao?”
Bạch công công nói: “ddh yêu thích, đương nhiên là có thể bảo vệ được Thái tử phi nương nương, nữ quan chưởng quản chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn.”
“Trước kia cô chỉ nghĩ có thể vì nàng mà che mưa chắn gió, có thể cho nàng một cuộc sống như bông hoa mộc tự nhiên.” Thái tử cười lạnh nói, “Lại quên luôn có lẽ nơi này vốn chính là có khí độc trải dài.”
“Điện hạ!” Bạch công công vội quỳ xuống, hy vọng Thái tử nói năng cẩn thận.
Tuổi còn nhỏ Thái tử đã thấy Trung Cung qua đời vì bệnh, cũng chứng kiến qua vài lần độc sát chưa thành, nhưng dưới sự bảo hộ của bệ hạ cuối cùng vẫn trưởng thành được. Hắn không rõ, vì sao năm trước từ sau khi Cốc Đình Nhân hiến hương An Thần thì tính cách Thái tử đột nhiên biến đổi lớn? Người từ trước tới nay lương thiện ôn nhuận thanh cao, cẩn trọng bây giờ trở thành tâm tình âm u không thể xác định.
“Đứng lên đi, không cần khẩn trương, bây giờ bên ngoài điện không có ai.” Thái tử nói.
Nhất thời Bạch công công cứng họng không nói được gì.
Cuộc sống như thế, đúng là không khác gì một cái lồng giam cả.
**
Ngày xuân Dương Hòa, trong cung uyển cỏ câu mùa xuân mọc thành cụm, nhụy hoa inh tế mỏng manh đều nở ra.
Vừa qua được buổi trưa, Công chúa Đức Khang ở dưới mái hiên hành lang điện thờ trêu chọc chim. Con chim mới tới là Lưu Xuân anh là nàng ta tự mình cầu xin phụ thân tới, đúng là yêu thích không buông tay.
Đáng lẽ gió xuân sau giờ ngọ ấm áp cực kỳ vui vẻ bỗng nhiên ngoài cửa đột nhiên có một tiểu cung nhân chạy vào.
Có một tiểu thái giám tiến lên ngăn cản: “Là cung nhân ở đâu, rối loạn nhốn nháo tới đây làm gì!”
Cung nhân kia vội nói: “Tiểu công công xin ngài tiện thông báo cho Nghi Thanh cô cô một tiếng, Vương tư tắc cung Nguyên Hi bị cắt khỏi chức vụ, bây giờ vị đưa tới Thượng Cung Cục.
Tiểu thái giám kia phơi nắng đang rất vui vẻ, nghe thế cười lạnh nói: “Tư tắc của Đông Cung, thì có quan hệ gì với cung Quỳnh Hoa ta?”
Tiểu cung nhân gấp gáp đến mức dậm chân: “Thượng cung cục đã trực tiếp bẩm báo cho Quý phi nương nương, chỉ e không bao lâu nữa cung Quần Ngọc sẽ mời Huệ phi nương nương tới hỏi chuyện!”
Lúc này tiểu thái giám mới phát giác ra có chuyện không ổn, vội vàng đi thông báo. Nhưng mà chỉ qua một lúc sau, người cung Quần Ngọc tới gọi đã đến, trong chính điện ngay lập tức trở nên rối loạn.
Chim trong lồng kia bỗng hót lên, Công chúa Đức Khang mới hoàn hồn, nàng ta cười nói: “Con chim nhỏ nhà ngươi, còn ít nhiều có lời muốn khẽ nói với ta nha?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...