Ngày hôm sau bắt đầu, một đêm mưa xuân sớm đã dừng lại. Trên cánh hoa chỉ còn giọt nước như sương mai sớm, nếu không phải con đường mòn ướt rêu, thật sự không khiến cho người ta biết về chuyện hôm qua từng có một trận mưa.
Cứ như là ác mộng đêm qua của Thái tử cũng không chút dấu vết.
Đầu gối Kiều Uyển còn hơi đau nhưng trên mặt lại không hề thể hiện ra, Hội Ninh Điện sáng sớm hôm nay cũng không khác bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Thái tử cần phải tới Thiên Chương Các, mà Kiều Uyển đã hứa sẽ tới cung Trường Xuân.
“Bọn họ dùng phòng ấm để khiến cho hoa hồng và mẫu đơn quý nở hoa trước thời gian, khiến ta quên luôn hôm nay là ngày của hoa.” Trước khi đi Thái tử đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lệnh cho Bạch công công đi lấy kéo tới.
Kiều Uyển khó hiểu nhìn Thái tử: “Điện hạ, người muốn kéo làm gì?”
Thái tử ở trong đình hoa kính một chốc lát, cuối cùng cắt ra một nhành mẫu đơn Lạc Dương, cài lên đầu thành trâm cho Kiều Uyển: “Năm trước Ngày hội hoa nhìn nàng thực sự quá mức đơn giản, năm nay đừng có quên cài trâm hoa.”
Hóa ra chàng còn nhớ rõ lần tương ngộ năm ngoài của bọn họ.
“Điện hạ, hôm nay là thưởng mẫu đơn, chứ không phải là…” Kiều Uyển một luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, hôm nay là gia yến, nàng cũng không nghĩ sẽ lộng lẫy như thế.
Vinh Kham cắt ngang nàng: “Ta biết. Nàng ngắm mẫu đơn, ta ngắm…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chữ “Nàng” còn chưa ra khỏi miệng, Kiều Uyển dưới tình thế cấp bách dùng khăn thêu mà che miệng lại.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa.” nàng cúi đầu hành lễ, không dám nhìn về phía Thái tử: “Nhu An xin cáo lui trước.”
**
Một đường đi tới cung Trường Xuân, Kiều Uyển nhịn lắm mới không vỗ rơi nhành mẫu đơn trên búi tóc, lại lo lắng bản thân chạm vào khiến cho nó bị hỏng mất. Mặc dù chỉ chạm vào một chút cũng cảm thấy luyến tiếc.
Phu thê an án, vẽ mày cài hoa, đều là những thứ mà kiếp trước Kiều Uyển chưa từng trải qua….
Mắt thấy cửa cung đã ở trước mắt, nội thị hạ kiệu xuống. Kiều Uyển thi hồi lại thần thái của một tiểu nữ nhi, lại là một Thái tử phi dịu dàng đoan trang.
Sau khi đi vào cửa, khắp nơi khắp chốn cua cung Trường Xuân đều màu hồng. Trong đình cũng giống như năm trước, đặt đầy thược dược, hoa hồng cùng hoa mẫu đơn, từng khóm từng khóm, muôn hồng nghìn tía.
Bởi vì hôm qua Công chúa Gia Ninh đã sớm dặn dò nên hôm nay Kiều Uyển cũng tới sớm hơn một chút. Thái tử vừa mới dùng xong bữa sáng, liếc mắt nhìn thấy nàng thì tất nhiên cực kỳ vui vẻ.
“Loan Loan, tới đây, để lão thân nhìn cái trâm cài tóc trên người con một chút nào.”
Kiều Uyển hành lễ, đi tới bên cạnh người Thái hậu hầu trà, lúc này sm hỏi: “Nương nương, người muốn nhìn hoa gì?”
Công chúa Gia Ninh thò qua vừa nhìn, kinh ngạc nói: “Ngươi đúng thật là bỏ ra được!”
Thái hậu cũng cười nói: “Hay cho cái Loan Loan nhà con, hôm nay đến cả hoa mẫu đơn Lạc Dương cũng đều biến thành trâm cài!”
Kiều Uyển bị hai tổ tôn treo ghẹo có chút ngây ngốc, nàng chớp mắt: “Nương nương, mẫu đơn Lạc Dương cũng không khó thấy mà?”
Thái hậu còn chưa lên tiếng, Công chúa Gia Ninh liền đã cướp lời nói: “Loại mẫu đơn Lạc Dương tháng ba thì không khó gặp nhưng ở Ngày hội hoa thì lại khó gặp. Ta nhớ rõ phòng ấm năm nay chỉ ra mấy bồn mẫu đơn Lạc Dương nở hoa, trừ cung Quần Ngọc cũng chỉ có thể thấy ở Đông Cung.”
Nhất thời Kiều Uyển chột dạ, đành phải đẩy ra kẻ đầu sỏ: “Là Thái tử Điện hạ cài trâm cho ta…”
Thái hậu vừa nghe mặt càng dãn ra, nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt rồi, thằng bé đối xử với con có tâm thì tốt.”
Công chúa Gia Ninh tấm tắc lắc đầu thổn thức thở dài: “Thật sự là sắc lệnh trí hôn, còn không bằng đưa mẫu đơn Lạc Dương tới cung Trường Xuân cho ta đó.”
Không bao lâu sau, Công chúa Đức Khang cùng vài vị hoàng nữ cũng lục tục đi tới.
Công chúa Đức Khang hôm nay mặc y phục màu sắc Tương phi, đầu cài trâm hải đường, trên tay kéo vạt áo choàng lụa dài màu vàng nhạt, quy củ mà tiến vào trong điện thỉnh an Thái hậu nương nương, thoạt nhìn qua cực Kiểu Uyển nhu thuận nhã nhặn.
Nhưng có lẽ lời dạy dỗ của Huệ phi nương nương, nháy mắt khi Đức Khang Công chúa nhìn thấy Kiều Uyển đã bị nàng ta ném ra sau đầu.
“Ngươi!” nàng ta vừa kêu lên một tiếng, vội vàng che miệng khom người về phía Thái hậu, sau đó lại cố gắng khắc chế cảm xúc mà nói, “Sao ngươi có thể cắt mẫu đơn Lạc Dương làm thành trâm cái!”
Công chúa Đức Khang rất rõ ràng, năm nay hoa mẫu đơn Lạc Dương nở hoa trước cũng chỉ có bốn cây, Vì Thái hậu thích hoa hồng hơn nên vài cây này liền ban cho Cung Quần Ngọc và cung Nguyên Hi, Nàng ta còn nghĩ sao tới cung Trường Xuân vẫn không thấy mẫu đơn Lạc Dương. Nào biết Thái tử phi thế mà quang minh chính đại cài trâm mà tới!
Kiều Uyển ở trước mặt Công chúa Đức Khang không định tỏ ra yếu thế, nàng nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Hôm nay thưởng mẫu đơn, vừa hay thích hợp.”
Công chúa Đức Khang cắn răng, không còn lời gì để nói. Nàng ta hành lễ với Thái hậu, im lặng mà lui sang một bên, sợ rằng chỉ nói với Thái tử phi vài câu nữa sẽ không nhịn được bỏ qua luôn phong phạm thục nữ. Nàng ta cũng không nghĩ muốn cùng mẫu thân đọc kinh thư tu thân dưỡng tình nữa đâu!
Sau khi Công chúa Đức Khang hành lễ xong mới tới hoàng nữ lớn tuổi nhất. Nàng cũng từ cung Quỷnh Hoa của Huệ phi nương nương nhưng lại không được may mắn như Công chúa Đức Khang. Đại hoàng nữ cung Quỳnh Hoa nằm dưới gối Đức tần, năm trước cũng đã cập kê, lễ cài trâm còn có danh tiếng thua xa lễ cài trâm của Kiều Uyển ở Ngọc Kinh.
Ngày thường đại hoàng nữ ra cửa luôn ăn mặc gần giống với Công chúa Đức Khang, chỉ có điều ngọc trên chuỗi trang sức có hơi kém hơn một chút. Nàng ta quy củ mà thỉnh an Thái hậu và Thái tử phi: “Tham kiến tổ mẫu, tham kiến hoàng tẩu.”
Công chúa Đức Khang mới vừa rồi lui qua một bên cực kỳ đột ngột, lúc này Kiều Uyển mới nhớ tới bản thân mình còn chuẩn bị lễ vật chào hỏi, vội vàng lệnh cho Thanh Trú đưa lên. Đó là túi thơm năm ngoài nàng đã cầu nguyện CHức nữ được khéo tay thêu thùa, từ túi thêu đến hoa văn đều tự tay nàng làm.
Nghe xong Kiều Uyển giải thích, đại hoàng nữ cười nói tạ ơn, nhận lấy túi thơm.
Công chúa Đức Khang không chịu: “Của ta đâu? Khụ, hoàng tẩu có chuẩn bị lễ chào hỏi cho Đức Khang không?”
Kiều Uyển đành phải để nàng ta tự mình chọn thì mới dỗ dành xong, Công chúa Gia Ninh một bên bị lãng quên trên mặt chỉ có thể cười tủm tỉm, trong lòng âm thầm an ủi bản thân: Ta là Công chúa, lấy thứ chọn dư của muội muội cũng không sao.
Đương kim hoàng thượng chỉ có sáu vị hoàng nữ, trong đó vị hoàng nữ thứ hai cung Cẩm Vân của Lệ phi nương nương bị chết non, bây giờ Công chúa Gia Ninh đứng thứ ba, Công chúa Đức Khang đứng thứ năm. Bây giờ người tiến lên bái kiến còn có tứ hoàng nữ dưới gối Hi Tần thuộc cung Cẩm Vân, Lục hoàng nữ dưới gối An Tần của cung Quần Ngọc.
Kiều Uyển để các nàng chọn lễ vật chào hỏi, cái cuối cùng đương nhiên để lại cho Công chúa Gia Ninh. Thân là Đích nữ Trung Cung, Công chúa Gia Ninh thật sự rộng lượng hơn nhiều so với Công chúa Đức Khang, cũng cười mà nhận lấy.
Hôm nay tuy nói là gia yến Ngày hội hoa, vài vị nương nương đưa hoàng nữ tới cung Trường Xuân, chỉ vì cho các nàng có thể thân thiết nhiều hơn với Thái hậu, Đặc biệt là đại hoàng nữ, đã tới tuổi bàn tới chuyện thành hôn. Bởi thế các nàng cũng không chịu theo lời nói của Công chúa Gia Ninh, đi ra ngoài ngắm hoa câu cá, chỉ muốn ở bên cạnh Thái hậu.
Trước mặt chúng tỷ muội từ trước tới nay Công chúa Gia Ninh đều hào phóng săn sóc, nàng ấy tuy không thẻ vui vẻ dưới gối mẫu thân nhưng sớm đã có phong hào, còn được tổ mẫu và phụ thân yêu thương, cũng cực kỳ thân thiết với các huynh đệ. Nàng ấy tự giác mà biết đủ, càng nguyện ý mà thông cảm cho một số người khác.
“Đại tỷ tỷ cùng tổ mẫu nói chuyện đi.” Công chúa Gia Ninh kéo tay Kiều Uyển nói, “Ta và tẩu tẩu đi chọn mấy đóa hoa hồng cho tổ mẫu.”
Thái hậu cười hờn dỗi, nói: “Con gieo tai họa cho hoa hồng của ta làm gì?”
Công chúa Gia Ninh cười nói: “Tổ mẫu nhìn trâm hoa của tẩu tẩu có vẻ rất thích, không bằng cũng cài một đóa đi?”
“Con đó cái đứa quỷ bỡn cợt, đi đi cho tỷ muội các người chọn một chút, ta cũng không cài đâu.”
Công chúa Đức Khang cũng vội đứng lên: “Con cũng đi cùng.”
Công chúa Gia Ninh vốn là muốn để các vị tỷ muội có thể thân thiết cùng tổ mẫu một chút, Công chúa Đức Khang thì lại lo lắng người khác chọn hoa mình không thích, Tuy suy nghĩ khác biệt nhưng trăm sông đều đổ vào một biển.
Kiều Uyển thấy Công chúa Gia Ninh có chút không vui vẻ, biết nàng ấy muốn đơn độc nói chuyện với mình, cố tình đuổi đi cái đuôi nhỏ Đức Khang. Nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Công chúa Gia Ninh, nói với cung nhân: “Đi chuẩn bị lẵng hoa và kéo đi.”
Ba người cầm giỏ hoa nhỏ bước chân chậm rãi đi trong nhà hoa, Công chúa Đức Khang nghiêm túc mà chọn bông hoa đỏ: “Gia Ninh tỷ tỷ, ta có thể cắt mẫu đơn không?”
Công chúa Gia Ninh có chút tức giận: “Đều đã nói là hoa hồng, tổ mẫu thích nhất là hoa hồng, muội thấy đủ đi.”
Công chúa Đức Khang cũng không giận, lẩm bẩm nói: “Ta thích mẫu đơn, thế này không phải sẽ không khiến tổ mẫu đau lòng hay sao….”
Kiều Uyển cười: “Chọn thứ muội thích đi, muội cài lên đẹp thì nương nương liền vui vẻ, làm sao lại đau lòng cho mấy đóa hoa kia? Có điều đừng quên chọn mấy đóa cho chúng tỷ muội.”
“Biết rồi.” Công chúa Đức Khang kéo dài âm thanh không mấy tình nguyện mà nói, cũng vẫn còn đang nhớ tới màu sắc váy thêu hoa chúng tỷ muội mặc tới hôm nay.
Công chúa Gia Ninh lúc này mới thuận khí một chút, lặng lẽ làm mặt quỷ với Kiều Uyển.
Chuyển qua đình đằng trước khóm tùng bách, đi tới gần đình trồng hoa, lúc này Công chúa đức Khang chỉ nói muốn tới đình hóng gió nghỉ ngơi. Công chúa Gia Ninh nhẫn nại cùng Kiều Uyển cùng nàng ta xem cá, ngoài miệng còn không quên nói: “Nhìn cái tình tình của muội kìa.”
Công chúa Đức Khang lại nói: “Đại tỷ tỷ còn muốn nói chuyện với tổ mẫu một lát nữa, chúng ta vẫn nên muộn một chút rồi về.”
Kiều Uyển ngẩn ra, không nghĩ tới Công chúa Đức Khang mắt cao hơn đầu vẫn có chút cảm tình với đại hoàng nữ.
Liền nghe được Công chúa Đức Khang lại nói: “Đại tỷ tỷ mang bánh hoa tự mình làm tới xin ta, hương vị không tồi, lát nữa nàng còn muốn dâng lên cho tổ mẫu, các tỷ cũng nếm thử xem.”
Công chúa Gia Ninh cười một tiếng: “Không hổ là muội.”
Hoa hải đường Công chúa Đức Khang hái đáng lẽ đã cài lên búi tóc, nàng ta nghịch nhành mẫu đơn đỏ nhạt do mình cắt xuống, ánh sáng dưới mặt nước chiếu lên chiếc trâm cài trên đầu. Nàng ta xoay người nhìn về phía Kiều Uyển: “Tẩu tẩu, ngươi nhìn ta cài như thế có đẹp không?”
Kiều Uyển còn chưa kịp nói gì, Công chúa Gia Ninh liền cười nói: “Đóa hoa này đều lớn hơn so với mặt muội rồi đó, bây giờ đầu muội có hai khuôn mặt lớn như thế!”
Thật ra đóa hải đường màu san hô này chỉ to bằng bàn tay của nữ hài, tú nghiên đáng yêu, Nhưng cố tình lúc Công chúa Gia Ninh trêu ghẹo hình dung lại cực kỳ buồn cười, Kiều Uyển không nhịn được mà phụt cười ra tiếng.
Sắc mặt Công chúa Đức Khang thoáng chốc thay đổi, nàng ta lại chiếu xuống nước, hừ một tiếng: “Muội mặc kệ, chắc chắn là tỷ ghen ghét ta chọn tốt!”
Ba người các nàng ở đình hóng gió ngồi một lát, Kiều Uyển cũng giúp Công chúa Gia Ninh cài một đóa hoa hồng lên.
Công chúa đức Khang chống cằm ngồi một bên nhìn hai người các nàng, đột nhiên hỏi: “Tẩu tẩu, ta nghe nói nữ quan trong cung các ngươi mỗi tuần đều phải viết công văn giao cho ngươi, ngươi bắt các nàng viết cái gì thế? Nữ quan cung của ta chỉ biết nhìn chằm chằm ta viết công khóa, sao ta lại không nghĩ ra để các nàng làm công khóa của ta.”
Tay Kiều Uyển khựng lại, tâm tư nhanh xoay chuyển nói: “Sao muội lại biết ta bắt nữ quan giao công văn?”
Công chúa Đức Khang còn đang định trả lời, đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Nàng ta đứng dậy đứng bên cạnh cây dương liễu trong đình nói: “Có lẽ là chim hoàng oanh trên cây liều nói cho ta…. Tẩu tẩu tốt, Gia Ninh tỷ tỷ, chúng ta quay về thôi.”
Công chúa Gia Ninh nhìn về phía Kiều Uyển, nàng ấy cũng hiểu. Kiều Uyển chỉ là không tiếng động mà lắc đầu về phía nàng ấy, ba người quay trở về điện, một đường không hề nói chuyện.
Mấy nhành hoa ba người chọn tương hợp với màu váy áo của các vị hoàng nữ, mấy tỷ muội nói đa tạ, sau đó giúp nhau cài trâm lên đầu.
Công chúa Gia Ninh còn tự mình chọn cho Thái hậu một đóa Ngụy tử cho Thái hậu: “Đức Khang nói tổ mẫu thích hoa hồng, trâm mẫu đơn thì không đau lòng.”
Thái hậu cười nói: “Chẳng lẽ ta còn có thể đau lòng cho một đóa hoa kia hay sao? Có thể khiến cho cháu gái nhỏ của ta xinh đẹp đáng yêu thì đóa hoa đó cũng không uổng phí rồi.”
Mọi người ngồi xuống, bữa trưa là hoa yến, lại có đại hoàng nữ dâng bánh lên, đúng như lời Công chúa Đức Khang nói, cực kỳ thơm ngọt ngon miệng.
Mọi người đều hiểu ý từ của đại hoàng nữ, cũng không nhiều lời. Trước khi đi, Tahu chỉ nói: “Các ngươi đều yên tâm cả đi, trong lòng tổ mẫu hiểu rõ.”
**
Kiều Uyển trở lại Đông Cung, còn mang theo bánh hoa do đại hoàng nữ tặng cho. Nữ hài thuận mặt kia nơi chốn đều cúi đầu nói muốn đưa cho Thái tử ca ca nếm thử, Kiều Uyển đương nhiên cũng không thể nào gạt đi ý tốt của nàng ta.
Buổi tối lúc Kiều Uyển tự mình ôm tới bánh hoa, lại nói đến chuyện ban ngày với Thái hậu: “Chỉ sợ là Huệ phi nói chuyện với tai mắt trong Đông Cung không cẩn thận vị Đức Khang nghe được thôi.”
Vinh Kham cầm miếng bánh hoa lên ăn: “Tay nghề của đại muội muội đúng là không tồi…”
Chàng dường như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Nói đến cũng khéo, hôm nay phụ thân cũng hỏi tới việc này, còn nhắc đúng là Huệ phi nương nương báo cho.”
Kiều Uyển và Thái tử liếc nhau, nháy mắt hiểu được ý của chàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...