Nuông chiều thái tử phi

Kiều Uyển chớp chớp đôi mắt, nàng vì sự thân mật bất thình lình của Thái tử mà cứng đờ, nhưng cố gắng chịu đựng không lùi lại.
 
Vinh Kham cũng không hề để ý, chỉ dịu dàng nói: “Loan Loan, dù sao nàng cũng cần phải có thói quen thân thiết với ta.”
 
Nhiều ngày ở chung khiến cho lá gan của Kiều Uyển lớn lên rất nhiều, nàng thấy Thái tử cũng không có ý trách tội mới nhẹ nhàng kéo tay áo chàng quơ quơ mà xin khoan dung: “Vừa rồi chỉ là ta bị dọa nhảy dựng thôi, điện hạ chớ trách.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vinh Kham đúng thật chưa thấy qua nàng làm nũng chơi xấu, cũng không chọc thủng, chỉ hỏi: “Nói tới sáu cục, nàng nghĩ thế nào?”
 
Kiều Uyển nhẹ nhàng nói tới suy nghĩ của mình hôm nay: “Điển Thiện cục.”
 
“Vì sao lại là Điển Thiện Cục? Những ngày nay họ hầu hạ không đủ chu đáo hay sao?”
 
Kiều Uyển thế mà bị hỏi đến mức có chút áy náy nổi lên: “Mấy ngày nay Điển Thiện cục hầu hạ rất chu đáo…. Nhưng ta phát hiện thường xuyên có canh thả thêm dược thiện. Người khỏe mạnh vì sao lại phối thêm dược thiện không ngừng? Ta thường nghe nói dược đều có ba phần đọc, Điện hạ tuổi còn trẻ, không nên bảo dưỡng thân thể thế này.”
 
Vinh Kham lại hơi mỉm cười nói: “Nàng có biết những đầu bếp ở Điện Thiện cục từ đâu ban xuống không?”
 
Kiều Uyển lắc đầu.
 
“Đều là do phụ thân trước khi lo lắng ta tuổi nhỏ lại ở một mình ban xuống cho ta điều dưỡng thân thể.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển vội vàng đứng dậy thỉnh tội.
 
Vinh Kham duỗi tay đỡ lấy nàng, chậm rãi cúi người, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Nhưng mà nàng nói rất đúng, người có thân thể khỏe mạnh, sao lại yêu cầu phối với dược thiện không ngừng đây?”
 
Hơi thở ấm áp phun ra lời nói cực kỳ lạnh lùng khiến cho Kiều Uyển không nhịn được mà run rẩy.
 
“Có điều nếu nàng muốn động đến Điển Thiện cục thì ….” trên tay Vinh Kham có hơi dùng sức, cởi y phục của nàng, “Ngày mai ta để Bạch Anh đưa một phần danh sách nội thị sáu cục cho nàng. Thái tử phi nếu muốn đổi mấy cái đầu bếp không phải đều là việc dễ như trở lòng bàn tay sao? Chỉ là mấy y thực kia, tạm thời không thể đụng tới.”
 
Trên mặt Kiều Uyển lộ ra vẻ khó xử, có chút ngập ngừng: “Hình như hôm nay ta đã đắc tội với người ta rồi….”
 
Vinh Kham cũng không để ý nói: “Thế thì cũng vừa hay, càng không cần phải uống canh dược thiện của hắn.”
 
Vinh Kham theo lời mà đồng ý nhưng nếp nhăn giữa hai mày vẫn chưa dãn ra.
 
Vinh Kham duỗi tay xoa lên lông mày mình kẻ cho nàng, ôn nhu nói: “Loan Loan đừng sợ, nàng muốn làm cái gì thì cứ làm, mọi chuyện đều có ta che chở cho nàng.”
 
Kiều Uyển nhìn về phía chàng, ánh mắt trong suốt: “Ừm, ta không sợ.”

 
**
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Thái tử và Kiều Uyển vừa dùng xong bữa sáng thì Bạch Anh liền đưa danh sách nội thị của sáu bội lên.
 
Kiều Uyển nhận lấy, lại như ngày trước đưa Thái tử ra cửa.
 
Vinh Kham cười nói: “Cũng không cần phiền nàng nhọc lòng mỗi ngày đều tiễn ta, ta thấy gương lược cùng rương đựng sách của nàng mang tới còn chưa thu xếp như ý, qua nhiều ngày có thể chậm rãi mà thu xếp lại rồi. Trước đó ta cũng đã cho người dọn dẹp Văn Khỉ Các, vừa hay dụng cụ cầm, cờ bút mực dụng cụ vẽ tranh đều đã chuẩn bị tốt owr thư phòng rồi.”
 
Từ trước tới nay trong viện của Kiều Uyển đều có thư phòng, không nghĩ tới Thái tử lại săn sóc chu đáo như thế, nàng vội vàng hành lễ tạ ơn.
 
Vinh Kham thay nàng kéo lại dải lụa áo choàng, chỉ nói: “bây giờ ta đã thành hôn xong, phụ thân càng sẽ nể trọng ta một chút, mấy ngày nay e rằng đều phải tới Thiên Chương Các nghị sự, không có thời gian để ở cùng nàng.”
 
Kiều Uyển chỉ nghĩ tới Thái tử bây giờ diễn trò ngày càng thuần thục, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Điện hạ học tập bận rộn, Nhu An sao có nửa câu oán hận.”
 
Vinh Kham nhịn không được cười một tiếng, nàng đang thật sự rất cẩn thận, chỉ dám nói “Học tập” liền cũng không hề trêu chọc nàng, chỉ nói: “Dừng ở đây đi, buổi tối ta về cùng nàng dùng bữa.”
 
Kiều Uyển nhìn Thái tử rời đi, trở lại sân phơi của Hội Ninh Điện, chỉ ngồi xuống xem danh sách của sáu cục Đông Cung.
 
Bạch Anh đưa tới danh sách cũng tương tự với Thanh Bội cô cô, không chỉ có mỗi tên họ, tuổi tác, quê quán, còn có ký lục thuyên chuyển trong cung.
 
Kiều Uyển lật xem một lần, sau đó chuyển tới tờ viết về Điển Thiện Cục kia.
 
Phần lớn người trong Điển Thiện cục đều là từ Thượng Thiện Giám và Quang Lộc Tự năm đó xác lập Thái tử mà điều động tới. Như thế nhìn qua dường như không chê vào đâu được nhưng đằng sau danh sách còn có chữ nhỏ về ký lục thuyên chuyển của những người này.
 
Mấy năm nay, Thái tử chậm rãi tự mình cũng điều một ít người tới Quang Lộc tự bên kia. Kiều Uyển mới tới đương nhiên không thể tra được cục diên rắc rối khó gỡ trong Điện Thiện cục, nhưng biết được trong lòng Bạch công công lại nắm rất rõ ràng.
 
Bây giờ sau khi xem qua hai bản danh sách trong tay Thanh Bội cô cô và Bạch công công, trong lòng Kiều Uyển cũng có thể hiểu một chút tình thế cốt lõi trong Đông Cung.
 
Bề ngoài cung nữ chưởng quản là Thanh Bội cô cô nhưng bà lại đại biểu cho Tiên Hoàng hậu, là từ phái Nguyên Cung, những cung nhân có thể hầu hạ cuộc sống hàng ngày bên người Thái tử và Thái tử phi đều do bà tự mình lựa chọn.
 
Ngươi của các nữ quan ba tư chín chưởng cũng rất hỗn tạp, phần lớn là các tai mắt trong cung tueyern tới, các nàng cũng không hoàn toàn kính phục cô cô chưởng quản. Ba tư dẫn đầu là hai tư khuê, Trương tư khuê một lòng muốn xuất đầu, mà Lâm tư khuê là người do Thái hậu chọn, cũng khó mà khống chế, trước mắt chỉ quan sát để ý là được.
 
Tổng quản nội thị đương nhiên là Bạch công công, người trong sáu cục của Đông Cung bị thay đổi càng phức tạp hơn. Kiếp trước Kiều Uyển đã cảm thấy được thế lực của hoạn quan trong cung không thể khinh thường, nếu không nàng cũng không kiêng kị Cốc công công bên người thiên tử như thế. Bây giờ nội thị của Đông Cung, cùng với hai mươi cung có liên hệ thiên ti vạn lũ, cũng không nói trước được.
 
Từ cung nhân, nội thị, Đông Cung còn có đặc thù chính là ở Tả Kim Lân Vệ. tả Kim Lân vệ là thị vệ thiên tử đưa tới cho Thái tử, khác với mười phủ khác. Bọn họ thường bên cạnh trái phải của Thái tử, bình thường cũng cực kỳ được đắc dụng, là một tầm mắt sáng của thiên tử. Mỗi lời nói, hành động của Thái tử bên ngoài chỉ e là đều nhớ rõ cẩn thận từng tí một.
 
Trước khi Kiều Uyển vào cung luôn cảm thấy trong cung trải qua rất gian nan, nàng chỉ nghĩ tới khi bị các cung khó dễ còn có Thái hậu giúp đỡ, lại không thể tưởng tượng được bên trong Đông Cung cũng nơi chốn bị bó buộc như vậy.
 

Trước không nàng từng nghĩ làm phụ tá cho Thái tử quan trọng nhất đó chính là không thể khiến cho Đông Cung mất đi thánh tâm. Thế nên mọi chuyện càng thêm cẩn thận bước từng ly từng bước.
 
Kiều Uyển khép lại danh sách, chỉ chờ tới buổi tối khi Thái tử hồi cung sẽ lại thương lượng tiếp.
 
Hôm nay thời tiết cũng rất tốt, sau giờ ngọ Kiều Uyển phân phó thu xếp Văn Khỉ Các. Nàng mang rương đựng sách từ ngoài cung nâng vào đó, cầm phổ, khúc phổ ngày thường quen dùng đã viết chú thích xen vào hàng chữ đều đặt lên một giá. Còn có nghiên bình do nhị ca vẽ cho nàng, gác bút lá thu do tam ca đứa tới nàng đều mang theo.
 
Thanh Trú và Xuân Thủy hiểu rõ thói quen của Kiều Uyển, chỉ huy cung nhân bày biện, Ba vị nữ quan chưởng thư cũng ở một bên nhớ kỹ càng, sau này liền để các nàng trông giữ.
 
Không bao lâu lại có cung nhân tới báo Công chúa Gia Ninh giá lâm, Kiều Uyển vui sướng mà đi ra đón.
 
Công chúa Gia Ninh vừa thấy nàng liền cười: “Tẩu tẩu tốt, ta đợi lâu như thế mà ngươi sao lại không tới tìm ta chơi?”
 
Kiều Uyển cười nói: “Đã nhiều ngày chưa được rảnh rỗi, hôm nay ta còn đang thu xếp Văn Khỉ Các đó.”
 
“Ca ca lại đưa cả Văn Khỉ Các cho ngươi dùng.” Công chúa Gia Ninh kéo nàng vào phòng, “Ta biết ngươi đã nhiều ngày không được rảnh rỗi, ta cũng không phải chạy một chuyến tay trắng tới.”
 
Cung nhân dâng trà, Kiều Uyển tự mình đưa cho nàng ấy: “Công chúa có chuyện gì quan trọng?”
 
Công chúa Gia Ninh nhận trà, nói: “Ngày mai là Ngày hội hoa năm nay, hôm nay Quý phi nương nương mới tới thỉnh an tổ mẫu nhắc tới việc ngày mai sẽ làm một buổi gia yến…”
 
“Gia yến?”
 
“Bây giờ ngươi mới vào cung, các vị hoàng nữ còn chưa bái kiến qua hoàng tẩu. Ý của Quý phi nương nương là đúng  lúc tới Ngày hội hoa, vừa hay tụ hợp một lần.”
 
Kiều Uyển gật đầu, Quý phi nương nương đúng thật cẩn thận chu đáo.
 
Công chúa Gia Ninh nói: “Vì tổ mẫu thích náo nhiệt nên vẫn mở tiệc ở cung Trường Xuân. Bây giờ các cung đều đã cho người tới đưa tin, hôm nay ta tới cũng không có việc gì, chỉ lĩnh mệnh tự mình tới truyền lời cho ngươi thôi.”
 
“Đa tạ Khiêm Khiêm.” Tuy Kiều Uyển từng ở cung Trường Xuân nhưng lại không quen thuộc với các vị hoàng nữ không được sủng ái, nàng nghĩ một chút rồi nói, “ta còn phải chuẩn bị lễ chào hỏi.”
 
“Đối xử như nhau là được.” Công chúa Gia Ninh dặn dò, “Đừng để cho cái đuôi của đức Khang lại vươn lên đến tận trời.”
 
Kiều Uyển thấy nàng ấy thể hiện ra tính cách trẻ con liền nở nụ cười, bây giờ đúng thật càng thấy gn giống như muội muội nàng vậy.
 
Lại nói với Công chúa Gia Ninh một chút, Kiều Uyển đưa nàng ấy tới xem thu xeeos Văn Khỉ Các, tận đến lúc mặt trời ngả về phía tây Công chúa Gia Ninh mới cáo từ: “Ta phải về rồi, còn phải hầu hạ tổ mẫu dùng bữa nữa. Ngày mai ngươi nhớ tới từ sáng sớm, chúng ta còn có thể cùng nhau ngắm hoa câu cá.”
 
Kiều Uyển đáp ứng.

 
Đến tối, lúc Thái tử hồi cung, Kiều Uyển nói với chàng chuyện này.
 
“Quý phi nương nương đúng thật rất cẩn thận.”
 
Kiều Uyển không nhịn được hỏi: “Điện hạ, Quý phi nương nương là dạng người gì?” vì sao cả đời bà không chút lo nghĩ, cuối cùng lại lựa chọn xuất gia?
 
“Nàng cảm thấy Quý phi là dạng người gì?” Vinh Kham hỏi lại nàng.
 
Kiều Uyển đáp cực kỳ nhanh, giống như ngày ấy ở cung Trường Xuân: “Uy trọng ít lời, tâm tư khó đoán.”
 
Vinh Kham chỉ nói: “Quý phi nương nương trước kia cũng không phải là người như thế, sau này nàng sẽ biết.”
 
Kiều Uyển thấy Thái tử úp úp mở mở cũng không truy hỏi, chỉ nhắc lại chuyện danh sách sáu cục.
 
“Sao rồi, có thể tưởng tượng ra chưa?”
 
Kiều Uyển lắc đầu: “Điện hạ và bạch công công đương nhiên biết nên sửa trị thế nào, Nhi An không dám tự động hành động.”
 
Vinh Kham lại nở nụ cười: “Hôm nay ta còn cùng Bạch Anh cá cược, cược xem nàng định xử trí Điện Thiện cục thế nào. Nàng thì ngược lại hay cho một một đao về ngựa!”
 
Kiều Uyển hỏi: “Ta hại Điện hạ thua sao?”
 
Vinh Kham lại nói: “Hắn nào dám đánh cược với ta.”
 
Bạch công công tuy bị trêu ghẹo nhưng vẻ mặt vẫn như thế, hắn đứng một bên hành lễ nói: “Nương nương, bây giờ Đông Cung cũng không có ai dám động đến người. Có một số người cũng biết được gió chiều nào theo chiều đó, sau này nếu người cảm thấy không dùng được hay nhìn không thuận mắt đều có thể đổi, không cần vội vàng trong nhất thời.”
 
**
 
Ngày hôm sau chính là gia yến, Kiều Uyển đã sớm chuẩn bị lễ chào hỏi cho các Công chúa cùng hoàng nữ, bây giờ liền tính toán nghỉ ngơi sớm, Vinh Kham thấy nàng để ý như thế cũng liền cùng nàng đi ngủ sớm.
 
Ban đêm, Kiều Uyển bị tiếng động tí tách đánh thức, vốn là mưa xuân rơi xuống mái không dừng phát ra âm thanh. Trong lúc mông lung, nàng duỗi tay kéo chăn, vừa muốn che lại tiếng mưa rơi kia lại chỉ cảm thấy chăn gấm rất nhẹ.
 
Ngay lập tức Kiều Uyển tỉnh táo, nàng cẩn thận mà duỗi tay tìm kiếm về người bên cạnh…
 
Không có người, chăn đệm đã lạnh.
 
Kiều Uyển hốt hoảng, nửa đêm mà Điện hạ lại đi đâu được? Hay là bệnh đau đầu lại tái phát rồi?
 
Nàng vội vàng đứng dậy bò tới mép giường sốc màn giường lên, trong bóng đêm đạp một chân xuống dưới bị hụt vào không khí, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
 
Thái tử Điện hạ lúc nghỉ ngơi không muốn để lại đèn dầu, trong phòng Hội Ninh Điện ban đêm dường như duỗi tay không thấy năm ngón. Kiều Uyển ngồi dưới đất còn có chút ngây người, nàng bị bóng đêm yên tĩnh bao trùm lấy, không phát ra tiếng động.
 
Trong phòng truyền tới một tiếng thở dài: “Bị ngã có đau không?”
 

Một tia ánh sáng xuất hiện, Thái tử cầm đèn pha lê đi tới: “Loan Loan ngốc, hoàng cái gì?”
 
“Điện hạ!” Kiều Uyển vui vẻ nói, “Nhu An sợ bệnh đau đầu của Điện hạ lại tái phát.”
 
Vinh Kham đặt đèn pha lê nhỏ lên trên bàn, nhẹ nhàng bế Kiều Uyển lên, đặt lên cạnh giường: “Sao lại vội vàng như thế? Có đau không?”
 
“Chẳng qua chỉ va chạm một chút, sao lại bị đau.” Kiều Uyển giữ chặt lấy tay Thái tử, không cho chàng kiểm tra vết thương của mình, “Điện hạ đau đầu à?”
 
“Không sao….”
 
“Để ta xoa bóp cho Điện hạ nhé?”
 
Một viên pha lê cực kỳ thuần túy hiếm thấy lúc này lại che chở một ánh đèn, cả căn phòng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
 
Ánh sáng kia chiếu lên gương mặt Thái tử, là một mảnh đá lởm chởm u ám.
 
Thái tử không trả lời, Kiều Uyển chỉ ngẩng đầu nhìn chàng.
 
“Ta gặp ác mộng.” nửa gương mặt của Thái tử ẩn ở trong bóng tối, chỉ hỏi nàng: “Nàng có cảm thấy buồn cười không?”
 
Kiều Uyển lắc đầu: “Cũng chả phải buồn cười, ta cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng.”
 
Hai người ngồi đối diện nhau trầm mặc, sự sợ hãi trong ác mộng sẽ không dễ dàng mà nói ra khỏi miệng.
 
Vinh Kham nói: “Từ trước ta thường xuyên bị đau đầu sẽ gặp ác mộng, có khi cũng vì từ ác mộng mà giật mình tỉnh lại mới bị đau đầu. Hôm nay vẫn còn tốt, chỉ là hại nàng ngã đau chân.”
 
Kiều Uyển không được tự nhiên mà thu chân lại, vội nói: “Không đau, Điện hạ mau quay lại nghỉ ngơi thêm một chút, bên ngoài có chút lạnh.
 
Vinh Kham vén màn giường lên, để Kiều Uyển đi vào trước: “Đêm xuân mưa lạnh, mau nằm xuống, ngày mai lại để Sương Thanh lấy rượu thuốc xoa bóp cho nàng.”
 
Kiều Uyển nhét bàn chân đã sớm lạnh băng của mình vào trong chăn gấm, nàng nhỏ giọng mà ngáp một cái: “Điện hạ, thật sự không đau…”
 
Vinh Kham thổi tắt đi ngọn đèn kia, nói: “Ngủ đi.”
 
Kiều Uyển lần nữa nằm xuống trong bóng đêm lạnh lẽo, những chuyện vừa rồi hết thảy như một giấc mộng.
 
Nàng trong lúc mơ mơ màng màng nhớ tới, sự hãi nhất trong ác mộng của nàng đó chính là phủ Tuyên Ninh Hầu bị xử trảm cả nhà.
 
Thế còn Thái tử thì sao? Ác mộng của chàng là gì?
 
Kiếp trước đột nhiên bị phế, chợt bị bệnh nặng, trước khi chết Thái tử đã trải qua hết thảy, chỉ sợ cũng như một giấc mộng mà thôi.
 
“Điện hạ.” Âm thanh Kiều Uyển khẽ truyền tới trong không gian nhỏ, nhẹ nhàng, nhưng cực kỳ chắc chắn, “Mộng đều ngược lại.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui