Nuông chiều thái tử phi

Nữ quan ba tư chín chưởng bao gồm có 33 người, trong đó tư khuê, tư tắc, tư soạn các đều có hai người, mỗi cung nhân trong tam chưởng, các đều có ba người.
 
Bây giờ theo Kiều Uyển đi vào trong điện cũng chỉ có sáu bị nữ quan trong ba tư.
 
Kiều Uyển ngồi xuống tại gian ngoài của Hội Ninh Điện, Thanh Bội cô cô tự mình bưng trà xuân lên cho nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Dâng danh sách lên đi.” Kiều Uyển cũng không hề hàn huyên, nói thẳng.
 
Cung nhân trong điện toàn bộ cúi đầu, không khí cực kỳ nghiêm túc.
 
Trương tư khê đáng lẽ còn nghĩ rằng Thái tử phi nương nương tuổi còn trẻ, lời tạ tội suy nghĩ đã nhiều ngày nay lúc này đều không thể phun ra.
 
Thanh Bội cô cô nhận lấy danh sách cung nhân trong Đông Cung từ tay Trương tư khuê, tự mình đưa lên cho Kiều Uyển. Trương tư khuê trong lòng mắng thầm, chỉ sợ là Thanh Bội đã dạy dỗ Thái tử phi những trường hợp thế này, dù sao thì bà đã sớm xuất cung làm người dạy lễ nghi cho Thái tử phi.
 
Kiều Uyển nhận lấy danh sách, từng trang từng trang mà chậm rãi lật xem, nhất thời trong điện chỉ có âm thanh lật giấy.
 
Nữ quan trong Đông Cung hầu hết là từ năm đó theo xu hướng lập Thái tử mà nhập cung Nguyên Hi. Thiên tử để ý Thái tử, còn đưa cung nhân đắc dụng của Hoàng hậu trước kia tới, như Thanh Bội cô cô. Mà lúc ấy còn chưa nâng Quý phi, cung nhân thuyên chuyển cũng có bút tích của cung Trường Xuân.
 
Nhưng thời gian cũng đã qua lâu, có nữ quan, cung nhân hoặc là thả về hoặc là bị bệnh mà điều đi, người ban đầu muốn hướng tới vị trí trữ quân mà tới cũng không ít.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong tay Thái tử có một danh sách của Thanh Bội cô cô soạn ra, cùng với danh sách Trương tư khuê dâng lên giống nhau, chỉ có điều ký lục kia còn cẩn thận hơn nhiều so với bản này.
 
Giống như là hai vị Trường tư khuê và Lâm Tư Khuê là hai người năm đó được điều nhập tới Đông Cung mười bảy năm, vì còn cần dẫn đường tương lai cho Thái tử phi.
 
Kiều Uyển chậm rãi lật xem đến tờ cuối cùng, uống một ngụm trà rồi mới nói: “Ta nghe nói ngươi từ trước đối với những mệnh lệnh của cô cô cũng không quá kính phục, bây giờ ta vẫn còn trẻ, các ngươi cũng không cần nói thêm cái gì, chỉ cần mỗi tuần viết cho ta một phần công văn để ta nhìn một cái là được.”
 
Ba Tư nhìn nhau, Trương tư khuê cẩn thận hỏi: “Không biết ý của nương nương là muốn nô tỳ viết công văn như thế nào?”
 
“Thì việc về tuần đó làm về cái gì, phân công cùng với những người khác thế nào, có kiến nghị gì với cung vụ.” Kiều Uyển nói, “Chữ ít cũng có thể, trực tiếp đưa cho ta xem.”
 

“Cái đó….” Tạ tư tắc cũng cẩn thận nói: “Bình thường cung vụ lớn nhỏ đều cũng không khác nhau lắn, nếu nương nương quan tâm thì bọn nô tỳ sẽ trực tiếp đi qua bẩm báo.”
 
Kiều Uyển lại nói: “Ba tư chín chưởng mỗi người đều phải có, không được viết hộ. Các ngươi thật sự muốn trực tiếp giáp mắt để bẩm báo nhưng ta lại không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế mà nghe từng người bẩm báo đâu.”
 
Thế này là muốn làm cái gì? Làm gì đến mức đó.
 
Trương tư khuê chỉ cảm thấy trên trán đổ mồ hôi, vị Thái tử phi nương nương này thật sự đang nghĩ cái gì làm cái đó, thế này chỗ nào giống với công văn công việc, chỉ sợ là muốn nhìn thấy tin mật báo nhỉ?
 
Nếu như cung nhân ở Đông Cung này thật sự hoàn toàn thuộc về ba tư chín chưởng quản thì còn được, cố tình còn có cả Thanh Bội cô cô cùng với Võ tỳ Kim Lân Vệ. Nhiều tai mắt như thế, nhất thời khiến cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
“Mấy chuyện lặt vặt của Đông Cung một nửa đã có sáu cục hoạn quan tiếp nhận, ba tư lại vội vàng đến mức đến thời gian mà đề bút sao?” Kiều Uyển hỏi.
 
“Nô tỳ không dám.” Ba tư vội vàng quỳ xuống.
 
“Chỉ là từ trước tới nay trong cung cũng không có quy củ như thế…” Trương tư khuê căng da đầu mà nói.
 
Kiều Uyển cười lạnh một tiếng: “Ta vào cung liền có cái quy củ này. Cho dù bệ hạ hỏi tới thì ta cũng chỉ nói là để đốc thúc các ngươi tập luyện văn tự thôi.”
 
Một câu này khiến cho sáu người á khẩu không thể trả lời được.
 
Kiều Uyển thấy các nàng ta không dám hé răng, lại nói tiếp: “Bây giờ đã qua đầu tuần, vừa hay ba ngày sau các ngươi liền tới chỗ ta trình lên công văn đầu tiên, tốt nhất không nên để ta biết các người cùng một giuộc mà lừa gạt ta, người muốn tớ Đông Cung làm nữ quan cũng có rất nhiều.”
 
Trương tư khuê khẽ cắn môi, cuối cùng giãy giụa nói: “Nếu có người không thành thạo dùng bút….”
 
Kiều Uyển ném danh sách tới trước mặt bà ta: “Ta đây liền muốn sai ngời đi hỏi một chút xem tại sao lại chọn người như thế vào Đông Cung.”
 
Đợi sau khi ba tư chín chưởng lui ra, Thanh Bội cô cô mới nói: “Vì sao nương nương phải xem công văn, để các nàng tự mình qua báo cáo cũng được mà.”
 
Kiều Uyển cười nói: “Bây giờ con mới vào cung, vì chấp chưởng sự vụ trong Đông Cung đúng là lúc nên nóng lòng thể hiện, bất kể làm cái gì cũng không xem như khác người, Con không nhân cơ hội này mà lăn lộn một phen thể hiện tuổi trẻ xốc nổi thì mới có thể không khiến người xem náo nhiệt thất vọng chứ?”
 
“Hơn nữa ba tư chín chưởng đã có nhiều người có tâm tư trà trộn vào, bây giờ ra bài không theo lý đảo loạn một phen, để cô cô thay ta nhìn xem, là ai kéo bè kéo cánh với ai, có nên dùng hay không.”
 

Thanh Bội cô cô đồng ý nói: “Trong lòng nương nương tự có tính toán, nô tỳ liền yên tâm rồi.”
 
Kiều Uyển lại dặn dò một câu: “Mỗi người đưa tới công văn đều phải thu tốt, không biết chừng sau này lại có chỗ dùng tới.”
 
Thanh Bội cô cô ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Thái tử phi trẻ tuổi.
 
“Cô cô không cần nhìn con như thế.” Kiều Uyển chậm rãi uống một ngụm trà, “Mọi người luôn cần phải suy nghĩ sâu xa thêm một chút.”
 
**
 
Chuyện buổi sáng Thái tử phi dạy dỗ ba tư chín chưởng chẳng qua chỉ mới qua nửa ngày liền truyền khắp Đông Cung.
 
Hôm nay cũng chỉ Kiều Uyển dùng cơm trưa, nhưng Điển Thiên Cục vẫn còn tốn rất nhiều tâm tư. Hai vị tư soạn cẩn thận hầu hạ, còn không quên cười làm lành nói: “Nương nương còn có chuyện gì cần chỉ cần gọi nô tỳ đi an bài là được.”
 
“Không cần vội vàng, ta chỉ lót dạ một chút thôi.”
 
Kiều Uyển cân nhắc, nếu muốn động tới sáu cục của Đông Cung, thứ nhất cần phải khai đao chính là Điển Thiện tư, Dù sao dựa theo suy nghĩ của nàng trước kia, kiếp trước Thái tử vô cớ bệnh nặng, chỗ Điển Thiện cục này cũng cực kỳ dễ động tay động chân.
 
Trước khi bữa trưa được dọn xuống, Kiều Uyển chỉ dặn dò: “Từ trước tới nay ta không thích dùng dược thiện, bình thường chỉ thích những nguyên liệu nấu ăn mới mẻ thuận theo thời tiết. Nếu tư soạn có tma nhớ nói rõ chuyện này là được.”
 
“Vâng.” Hai vị tư soạn vội vàng lui ra.
 
Sau khi nghỉ ngơi một chút, hôm nay Kiều Uyển còn một chuyện cần phải làm.
 
“Thanh Bội cô cô, hôm trước ở cung Trường Xuân, Thái hậu nương nương có đề điểm ta muốn ta xử trí tẩm cung của Điện hạ.” Kiều Uyển nói, “Hôm qua ta có hỏi qua Thái tử Điện hạ, chàng cố tình thăng chức cho cung nhân kia, hôm nay liền để rời khỏi Đông Cung đi.”
 
Thanh Bội cô cô hiểu ra ý tứ của Thái tử phi, lúc đó Thái hậu cùng quý phi mỗi người ban cho một vị tới tẩm cung, trong đó có một vị tự mình dùng thuốc trộn lẫn Thôi Tình hương mà chết bất đắc kỳ tử.
 
Tư Lễ Giám cùng Kim Lân Vệ liền tra không có kết quả, một vị khác ở trong tẩm cung một mực chắc chắn không biết gì. Vì không muốn làm lớn việc này, cũng vì để tra xét vây cánh nên nàng ta bị giam cầm ở Đông Cung nhiều năm.
 
Bây giờ Thái tử phi xử lý đúng là một cái cớ hay, còn chuyện nàng ta sau khi rời khỏi Đông Cung bị đưa tới đâu cũng không phải là chuyện các nàng có thể đoán biết được.

 
Người ở trong tẩm cung họ Đường. Nàng ta bị người ta rửa mặt chài đẩu thay quần áo sau đó đưa tới trước Hội Ninh Điện.
 
Ngày xuân Ngọc Kinh dù sao cũng không thể thiếu đi mẫu đơn và hoa hồng, cuối xuân sau giờ ngọ ánh nắng chiếu đến trong đình mùi hoa ấm áp say mê. Kiều Uyển trong lúc mê mang nhìn thấy người này ngay lập tức tỉnh táo lại.
 
Thiếu nữ này bị giam cầm mấy năm, sắc mặt tái nhợt như ngọc, vóc người gầy như cành liễu. Chân mày nàng ta nhíu lại, trong mắt rưng rưng, tuy nhiên trên mặt lại để hiện ra.
 
Năm đó Thái hậu nương nương đúng là thật sự rất nghiêm túc mà chọn người cho Thái tử.
 
Cung nhân kia nghiêm túc khấu đầu ở ngoài điện: “Nô tỳ đa tạ ân đức của Thái tử phi nương nương.”
 
Kiều Uyển chỉ là người ra lệnh, nàng cũng không biết sau khi cung nhân này bị đưa ra khỏi cung sẽ đi về nơi đâu, cũng không định nhận cái lời tạ ơn này. Hơn nữa người này có liên quan gì tới án hương độc kia hay không cũng còn chưa biết được.
 
“Sau khi rời khỏi Đông Cung thì tự giải quyết cho tốt.”
 
Cung nhân kia vững vàng mà đập đầu lạy ba cái, cũng không nói thêm cái gì, vội theo mà đi theo Võ tỳ nội thị rời đi.
 
Đầu này Kiều Uyển mới lệnh người đi ra ngoài, đầu kia ba tư cùng sáu cục tất cả mọi người đều đã biết được.
 
“Thái tử phi nương nương hôm nay đúng thật nóng vội.” Trương tư khuê nhịn không được nhắc đi nhắc lại một câu này.
 
Trong lúc nhất thời cũng không ai hùa theo.
 
Bà ta nhìn người ít lời trầm mặc Lâm tư khuê: “Cái Đường Xảo Nhi kia chính là do cung Trường Xuân cẩn thận lựa chọn đi, một mình ở Đông Cung ngần ấy năm, hôm nay nói cho đi là liền đi.”
 
Trương tư khuê cũng không ở gần Hội Ninh Điện, bà ta chỉ biết người này là người duy nhất ở tẩm cung của Đông Cung, năm đó lúc đưa tới cũng chỉ gặp qua, đúng là so với hoa còn đẹp hơn. Nhưng ngày đầu tiên rảnh rỗi đã liền thả  người đi, một chút cũng không hề để lại mặt mũi cho Thái hậu nương nương.
 
Lâm tư khuê đứng ở cửa sổ trầm mặc, chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi có cái nhàn tâm này không bằng suy nghĩ thêm công văn kia nên viết như thế nào đi, viết thế nào sẽ được nương nương coi trọng.”
 
Nháy mắt Trương tư khuê nổi lửa. Oán hận, cực kỳ oán hận, nếu không phải nghĩ tới chuyện được Thái tử phi coi trọng thì bà ta đào rỗng tâm tư để tiến vào Đông Cung là vì cái gì?
 
**
 
Buổi tối Thái tử giữ lời cùng Kiều Uyển dùng bữa, Tuy câu cửa miệng luôn là ăn không nói ngủ không nói, nhưng từ trước giờ Kiều Uyển cũng luôn nghe theo lời dạy của mẫu thân, người một nhà hòa thuận vui vẻ là quan trọng nhất.
 
Bởi thế lúc dùng bữa tới, Kiều Uyển liền chậm rãi nhắc tới chuyện ban ngày.
 

Đây là lần đầu tiên khi Vinh Kham dùng bữa mà nghe người khác chậm rãi nói chuyện nhà với chàng, chàng chỉ mỉm cười mà nghe cũng không hề xen vào.
 
Có chút lời Kiều Uyển không muốn cho tư soạn nghe thất dần cũng không nói nữa. Đợi sau khi dùng xong bữa tối, súc miệng xong xuôi, Kiều Uyển mới hỏi: “Vừa nãy lúc dùng bữa nói chuyện với Điện hạ Điện hạ có cảm thấy Nhu An thất lễ không?”
 
Vinh Kham lạ lùng mà nói: “Sao Loan Loan lại nghĩ như thế?”
 
Kiều Uyển có chút thẹn thùng: “Mới vừa rồi Điện hạ cũng không hề nói cái gì…”
 
Vinh Kham nắm lấy tay nàng kéo gần tới bên cạnh người mình ngồi xuống, sau đó mới nói: “Chỉ là vừa rồi ta đang nghĩ, gia đình bình thường có phải sẽ tư thế, những bữa tối bình thường hoặc sau khi ăn xong sẽ ngồi quây quần bên nhau nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày.”
 
“Trong phủ Nhu An thường thường là như thế, còn phủ khác thì cũng không biết.” Kiều Uyển đáp
 
Vinh Kham cười cười: “Cho nên từ trước tới giờ ta cũng đã nói qua, trong phù nhà nàng thực sự rất tốt.”
 
Kiều Uyển đương nhiên gật đầu.
 
Vinh Kham lại nghĩ tới việc nàng để cho ba tư chín chưởng viết công văn, cảm thấy rất thú vị: “Vì sao nàng để bọn họ viết công văn thế?”
 
“Ta cũng không rảnh hỏi chuyện cả đám người như thế, không bằng để các nàng viết công văn, lật có chút nhanh hơn chút. Thứ nhất viết có thể thấy được gia thế tạo nghệ, thứ hai có thể thấy được câu tứ mạch lạc.”
 
Kiều Uyển nói, “Thứ ba là còn có thể lưu lại bút tích của từng người.”
 
Vinh Kham nghe thế mắt phượng quét tới: “Sao nàng lại muốn lưu lại bút tích của từng người?”
 
Trong lòng Kiều Uyển cảng thẳng, đương nhiên bởi vì có nỗi khổ bị hãm hại bởi công văn kiếp trước, hôm nay mới không thể nào quên việc này.
 
“Hôm nay Nhu An thấy danh sách của Thanh Bội cô cô lại kỹ càng và tỉ mỉ hơn, liền nghĩ còn có cái gì bỏ sót đây? Sua lại nhớ tới nữ quan trong cung đều biết viết văn, chình là từng trải qua khảo thí, tầng tầng lớp lớp mà lựa chọn sàng lọc, đương nhiên còn cần lưu lại bút tích của các nàng.”
 
“Không cần phải căng thẳng, ta chỉ là hỏi có một câu thôi.” Vinh Kham trấn an mà giữ chặt Kiều Uyển, “Nàng suy nghĩ rất tốt.”
 
Lần nay khẩu khí của Kiều Uyển mới chậm rãi mà thả lỏng. Một lát sau nàng lại lấy hết can đảm, rèn sắt khi còn nóng nói: “Điện hạ, bây giờ đúng là ta muốn làm xằng làm bậy là lúc lập uy, trong sáu cục có người Điện hạ dùng không thuận tay hay không?”
 
“Ồ, nàng đã nhớ tới một quyền đánh ba tư, một chân đá sáu cục?” Vinh Kham nhìn về phía thê tử đã mãn nguyện thỏa thuê, cười chạm nhẹ vào mũi nàng: “Đúng là dã tâm cũng không nhỏ đâu.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui