Trên đường quay về cung Nguyên Hi, trong lòng Kiều Uyển còn nhớ tới chuyện người quản lý tẩm cung.
Nàng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, chỉ là lúc đó ở cung Trường Xuân chỉ cảm thấy đầu óc bay xa, nói không lên lời. Thái hậu chỉ nghĩ nàng da mặt mỏng cũng không khiến nàng khó sử, nhàn nhạt nói cuối cùng phải xử trí thế nào, hoàn toàn xem ý tứ của Thái tử và nàng.
Kiều Uyển không nghĩ tới bản thân mình khi nhập chủ Đông Cung chuyện đầu tiên khó xử lý nhất lại là chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng kính trọng Thái tử, trước khi tiến cung lòng tràn đầy nhiệt huyết quân thần, hôm qua sau ba câu hỏi hai làn quý, Kiều Uyển đã tự giác mà nói ra, nàng một lòng phụ tá Thái tử, trong lòng thậm chí không dám giữ chút nữ nhi tình trưởng nào, Hai ngày sau khi đại hôn cũng chưa từng viên phòng, bây giờ lại muốn nàng đi hỏi người quản lý tẩm cung của Thái tử thế nào đây?
Kiều Uyển biết bản thân có quyền để hỏi tới, cũng nên đi hỏi nhưng nàng lại không biết vì trong trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Kiệu dừng lại, Kiều Uyển đi theo nữ quan cung nhân hồi cung.
Mấy ngày trước đây là Thanh Hao, Hoàng bách hầu hạ nàng chải đầu rửa mặt tháo trang sức, bây giờ là Thanh Trú cùng Xuân Thủy đã quy về, Thanh Hao cùng Hoàng Bách chỉ lui xuống thông minh trở thành một trợ thủ. Kiều Uyển đã quen Thanh Trú hầu hạ, chỉ là tâm sự nặng nề cũng không nói một lời.
Sau khi trở lại Hội Ninh Điện, một mảnh yên bình tĩnh lặng, Tử Uyển và Bạch Thược chỉ nói Thái tử tới Sùng Văn Quán.
Vì đã dùng qua ngọ thiện ở cung Trường Xuân, Kiều Uyển liền bảo các nàng không cần quấy rầy tới Thái tử, tự mình đi nghri trưa là được.
Thanh Trú và Thanh Hao muốn đi sửa soạn chăn đệm, Kiều Uyển nói: “Không biết bao giờ Điện hạ mới về, ta nằm trên giường đọc sách tùy tiện nghỉ một chút là được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Bách cười nói: “Nương nương muốn đọc sách thì chúng ta chuyển giường qua cửa hộ thì thế nào?”
Hôm nay cảnh xuân rất tốt, Kiều Uyển liền đáp ứng, lại bảo Thanh Trú mở rương đựng sách của nàng tìm mấy quyển sách tới.
Cung nhân di chuyển giường, lại chuẩn bị cả chân cẩm, gối mềm, trà xuân lộ thơm mát.
Kiều Uyển đột nhiên nói: “Vì sao mà trong điện của Đông Cung lại không hề có hauan hương, châm hương?”
Hôm qua nàng cũng có hỏi qua Thái tử nhưng Thái tử cũng không hề trả lời.
Thanh Hoa cúi đầu nói: “Khởi bẩm nương nương, mùa xuân năm ngoài đột nhiên Điện hạ không thích châm hương, đến quần áo, chăn gối cũng không cần huân hương. Công chúa Gia Ninh cũng từng tự mình điều chế hợp hương mang tới thì Điện hạ mới dùng một chút.”
Mùa xuân năm ngoái? Chính là từ khi Thái tử vì chuyện hương An thần mà bắt đầu hoài nghi sao?
“Ta biết rồi.” Kiều Uyển gật đầu: “Các ngươi lui xuống đi, không cần ở gần đây chờ hầu hạ.”
“Vâng.” Cung nhân lui đến phía sau màn lụa ở gian ngoài.
Sau giờ ngọ ngày xuân có không khí ấm áp xuân thấu qua bức rèm xuân Hội Ninh Điện, Kiều Uyển ở cạnh cửa sổ, chỉ lật được vài trang sách tâm tư liền bay xa.
Chuyện hương độc năm trước liên lụy tới Thái hậu nương nương cùng chư vị cung quyến, Tư Lễ Giám chưởng ấn thái giám Cốc công công cũng đi trong nửa cái mạng, thương nhân hương liệu cũng gặp họa nhưng mọi chuyển lại chỉ lấy kết luận là trộn sai hương liệu mà xong việc.
Ở bãi săn ngày đó, Thái tử không chịu nói người tới là người phương nào nhưng Kiều Uyển vẫn âm thầm để ý. Chỉ là không nghĩ tới, Đông Cung từ sau khi xử lý xong việc đó lại không dùng thêm chút hương này, chỉ sợ nội tình của vụ án hương độc này nàng mới nhìn thấy một góc rất nhỏ.
Kiều Uyển nghĩ thế, lại bắt đầu cân nhắc tới lễ vật quán tặng hôm nay.
Kiếp trước của khi Thái tử bị phế, chưa hề rời khỏi Đông Cung đã bị bệnh qua đời, Đế hậu tình thâm, sau khi Chu hoàng hậu qua đời Trung Cung trước sau vẫn luôn bỏ trống, Phế Thái tử chết bệnh thì còn duy nhất Thất hoàng tử là con vợ cả Trung Cung. Nhưng năm đó thiên tử lại trực tiếp sắc phong Thất hoàng tử làm Sở Vương, xuất cung khai phủ, còn không hề đề qua chuyện sắc phong Thái tử.
Đến tận đây mới hiện ra manh mối của trận tranh giành đoạt đích.
Nhưng mà chuyện kiếp này bắt đầu từ hôn sự với Đông Cung. Sau khi Đông Cung định hôn sự liền có người ở phía sau màn muốn làm rối các hôn sự khác của hoàng tử, bất luận là chuyện Lưu các lão bị buộc tội hay là chuyện rượu thuốc ở tiệc mừng thọ của Thái hậu thì đều ẩn ẩn lộ ra chuyện đoạt đích.
Kiếp trước người thắng là Nhị hoàng tử Chiêu Vương nhưng lần này nhìn ra, tuy cung Quỳnh Hoa được sủng ái nhưng Huệ phi nương nương hành sự nóng này luôn trực tiếp ra tay thử trước. Thật sự khiến người ta cảm thấy là đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào đó…
Lúc Vinh Kham tiến vào đập vào mắt chính là bức tranh mỹ nhân tươi trẻ đang nằm.
Kiều Uyển lười nhác dựa nghiêng trên giường mỹ nhân, trong tay tuy cầm quyển sách nhưng lại chỉ nhàn nhạt mà đặt một bên. Ánh sáng bên ngoài chiếu qua bên mái xuống nhan sắc trắng nõn lại vẫn so ra đẹp hơn hoa như cũ. Hơn nữa nàng chỉ lo xuất thần, lúc luống cuống trán còn hơi chau mày, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Ống tay áo của Vinh Kham chạm tới bức mành châu phát ra tiếng vang nhỏ. Kiều Uyển bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu liền thấy Thái tử đang mặc áo choàng màu xanh lá sen đang đứng bên ngoài mành nhìn nàng cười.
“Điện hạ, Nhu An thất lễ rồi.” Kiều Uyển vội vàng đứng dậy hành lễ.
Vinh Kham cười để nàng ngồi xuống, cởi đi áo choàng lộ ra đạo bào màu trắng như ngọc bên trong. Nội thị bên người chàng nhận lấy áo choàng, sau đó có cung nhân tới dâng trà lên.
“Sao lại nằm cạnh cửa sổ mà không đi nghỉ ngơi một chút?”
Kiều Uyển vội vàng nói: “Thái tử chưa quay lại, Nhu An không dám nghỉ ngơi.
Vinh Kham nói: “Không cần phải giữ lễ tiết như thế, ngày mai lễ từ đường*, sau đó là ngày lễ ăn mừng, nàng còn cần dưỡng đủ sức.”
“Tạ Điện hạ đề điểm, Nhu An đã hiểu.”
Vinh Kham uống trà, lại hỏi nàng: “Hôm nay ở trong cung tổ mẫu thế nào?”
“Thái hậu nương nương đương nhiên là cực kỳ yêu thương Nhu An, Điện hạ yên tâm.” Kiều Uyển cắn chặt môi, cuối cùng cũng không thể hỏi ra chuyển người quản lý tẩm cung. Để mai đim ngày mai sau khi từ lễ từ đường trở về lại hỏi….
Đến buổi tối, Điển Thiện cục của Đông Cung thật sự đưa đồ ăn từ rau mầm và canh hoàng thánh tới. Cũng may thời tiết không tính là nóng, còn có một đĩa thủy tinh cá lát, lại có vịt hầm sen, viên đậu hũ thịt băm. Cũng giống với hôm qua cung Trường Xuân và cung Phúc Ninh ban đồ ăn xuống, ban xuống thịt hươu khô, tam thúy canh, cá quế tía tô,…
Vinh Kham tự mình múc hoành thánh cho Kiều Uyển: “Tam ca muội còn liệt kê ra một danh sách rất dài, ta đã xem rồi, bây giờ trước để bọn họ làm cái này thử, nàng nếm thử đi.”
Kiều Uyển biết đây món ăn là lúc năm ngoài khi nàng còn bị bệnh, phụ mẫu đưa tới dỗ dành nàng, trong lòng một màng ấm áp: “Đa tạ Điện hạ.”
Hoành thánh trong cung làm vỏ ngoài có hơi rắn chút, bên ngoài còn nặn thành hình cánh hoa. Nhân cũng đầy đủ vừa vặn, bỏ thêm củ năng giòn giòn, nước canh thơm ngon, làm cực kỳ dụng tâm.
Kiều Uyển yên lặng mà ăn, một lát sau nàng nghe Vinh Kham nói: “Không tồi, ngày mai dâng lên cho tổ mẫu, nghĩ chắc lão nhân gia cũng sẽ thích ăn.”
Kiều Uyển cười với chàng, chỉ cảm thấy bản thân lâm vào khung cảnh khiến người ta vui vẻ hạnh phúc như đang chìm trong giấc mơ.
**
Ngày hôm sau là lễ từ đường.
Nội quan đã bày biện lễ trước cửa điện thờ, có hai vị tán giả dẫn Thái tử và Kiểu Uyển đến trước điện thờ. Trước bài vị các đời hoàng đế ngự tiền, Thái tử, Kiều Uyển hành lễ tế bái. Sau đó lại có hiến lụa, hiến tước, các loại lễ tước ngang hàng chờ.
Không chỉ cần tế bái các đời vua, cùng Hoàng Hậu, Tổ tiên hoàng đế còn có cả mẹ đẻ Thái tử là Trang Hoàng Hậu thần ngự cúng lễ cùng.
Tán giả nói: “Tiến vào vị trí tế lễ.”
Thái tử và Kiều Uyển cùng tiến vào vị trí, hành lễ bái.
Tán giả nói: “Chấp sự đưa giấy sớ đi dốt, đặt tới vị trí.”
Thái tử cùng Thái tử phi đặt tại vị trí đột, sau đó lễ hoàn thành.
Từ đại hôm tới nay đã được vài ngày lễ bái, Kiều Uyển đã sớm thành thói quen, nhưng khi đối mặt với Thái tổng, tiền đề là không nhắc tới Công chúa vị Hoàng hậu thì vẫn khiến nàng khẩn trương đến mức thẳng sống lưng, không dám vọng động.
Sau hôm nay là ngày lễ ăn mừng. Thái tử còn phải tới Văn Hoa Điện để nhận sự chúc tụng của quần thần, thiên tử cũng sẽ ban yến cho quần thần, Kiều Uyển phải tới cung Trường Xuân, cùng Thái hậu tiếp đón các mệnh phụ chúc tụng.
Sáng sớm hôm đó, Thái tử cùng Kiều Uyển dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo. Sau đại hôn đã liên tiếp năm ngày thực hiện rất nhiều lễ bái trên triều, sau mấy ngày nay tuy lễ đều hoàn tất vào trước buổi trưa nhưng mỗi ngày như thế vẫn khiến tinh thần và thể xác đều cảm thấy mệt mỏi.
Vinh Kham dường như nhìn ra tinh thần của Kiều Uyển hôm nay không có, thầm nghĩ ngơi: “Vất vả cho Loan Loan rồi, hôm nay đã là ngày cuối cùng, ngày mai cho nàng nghỉ ngơi cả một ngày.”
Kiều Uyển nghe thế sự sợ hãi trong lòng lắng xuống, vội vàng giảo biện: “Ta là… còn chưa tỉnh ngủ thôi, một chút cũng không mệt.”
Vinh Kham cười, không đáp nàng, tự mình đi ra ngoài.
Kiều Uyển sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Điện hạ tức giận sao?”
Mấy cung nhân cười trộm, Hoàng Bách trước nay đều nhanh nhẹn nói: “Nương nương yên tâm, Điện hạ chỉ không muốn chọc thủng tâm tư của người thôi, lúc ngài ấy và Công chúa Gia Ninh cái nhau luôn là như thế.”
Kiều Uyển không rõ, nàng thế này là đang cãi nhau với Điện hạ sao?
Hôm nay cung Trường Xuân náo nhiệt y như ngày sinh thần của Thái hậu nương nương ngày đó, có chấp sự hành lễ, tấu nhạc, có mệnh phục vui vẻ chúc mừng: “Hoàng Thái tử gia sinh lễ thành, ích miên cảnh phúc.” Vốn nên còn có Hoàng Hậu ban yến nhưng bây giờ cũng là Thái hậu ban yến cho mệnh phụ.
Trên người Kiều Uyển mặc quan phục, bên cạnh chăm sóc cho Thái hậu trái phải nhưng vẫn tìm kiếm thân ảnh của mẫu thân trong chúng mệnh phụ. Thái hậu thông cảm cho tâm tình của nàng, sau khi ban yến còn nói: “Một lát nữa sẽ giữ lại mẫu thân con để nói chuyện.” Kiều Uyển vội vàng tạ ơn.
Thật vất vả chờ tới sau yến tiệc, Thái hậu lưu lại vài vị tông phụ mệnh phụ nói chuyện, trong đó đương nhiên có phu nhân phủ Tuyên Ninh Hầu, mọi người trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không nói ra.
Kiều Uyển ở thiên điện cung Trường Xuân bái kiến mẫu thân, do hôm nay còn trang điểm tỉ mỉ nên cũng không thể khóc lóc nỉ non, nàng chỉ có thể cắn một nhịn xuống, lát sau mới nói: “Mẫu thân, Loan Loan đi mấy ngày rồi, trong nhà mọi thứ ổn cả chứ?”
Tiêu thị thấy nàng nhịn cực kỳ vất vả, cũng không dám khóc, chỉ nói: “Mọi thứ để ổn cả, Thái tử phi nương nương trong cung ổn không?”
Kiều Uyển nói: “Thái hậu cực kỳ yêu thương, Thái tử Điện hạ cũng săn sóc ngưỡng mội, con ở trong cung mọi thứ đều rất tốt.”
Tiêu thị nhìn nữ nhi, chỉ nghĩ xem làm sao có thể nhớ ký từng động tác cử chỉ của nàng, lại nói: “Thái tử phi nương nương không cần quá nhớ nhà, trong cung thường có yến tiệc, thần phụ có thể thường xuyên cùng nương nương nói về tình hình gần đây trong nhà.”
Kiều Uyển gật đầu cười nói: “Loan Loan hiểu, mẫu thân không cần lo lắng.”
Bởi vì cung nhân đã lui xuống, ngoài cửa lại có Thanh Trú canh gác nên Kiều Uyển kể lại tình huống những ngày qua trong cung cho mẫu thân.
Tiêu thị nghe xong, hỏi: “Nếu ngày mai mà ba tư chín chưởng vẫn không tới bãi kiến như cũ thì con định làm thế nào?”
Kiều Uyển nghĩ một chút rồi nói: “Trực tiếp mời Quý phi nương nương đổi người.”
Tiêu thị nói: “Con tự có dự tính thì tốt rồi, ba tư chín chưởng con có thể động nhưng sáu cục của Đông Cung còn cần hỏi tới ý tứ của Thái tử Điện hạ. Bây giờ con mới vào cung, bên ngoài nhìn vào là được sủng sát, đương nhiên sẽ khiến cung nhân nghiêm túc, cũng khiến cho Điện hạ xử trí những kẻ từ trước tới giờ dùng không thuận tay.”
Trong lòng Kiều Uyển đã nghỉ xong nên làm thế nào, lúc này chỉ gật đầu, trong lòng nàng lại hơi do dự: “Mẫu thân, con ….còn chưa hỏi tới chuyện người quản lý tẩm cung.”
Tuyên Ninh Hầu và Tiêu thị phu thê từ thời niên thiếu, thời trẻ hầu gia ở bên ngoài chinh chiến, trong phủ vẫn luôn không có thiếp thất. So với phủ Anh quốc công, Thành quốc công thì phủ của Kiều Uyển có thể nói là một phủ đệ cực kỳ đặc biệt.
Còn ở kiếp trước, Kiều Uyển thật ra cũng không để ý tới chuyện Thẩm Dục nạp thiếp nhưng Thẩm Dục luôn không đề cập tới chuyện này trước mặt nàng, luôn tỏ ra tình thâm đại nghĩa với nàng. Kết quả là hóa ra từ khi năm thứ hai nàng vào phủ Thái tử qua đời thì nàng đã sớm bị coi như là người phải chết. phủ Khang Bình Bá một mặt trấn an nàng, một mặt đã sớm suy nghĩ nên làm thế nào để đem phủ Tuyên Ninh Hầu trở thành đá kê chân.
Tiêu thị nghe thế cũng ngẩn ra, bà duỗi tay sửa lại tóc mai cho nữ nhi, tựa như vô số lần làm như thế trước đó. Sau đó bà khe khẽ thở dài nói: “Thái tử phi nương nương, hôm nay khi trở về liền hỏi Thái tử Điện hạ đi thôi.”
Tác giả:
Loan Loan không rõ ràng, không có cảm tình thì sẽ không thấy sao cả, có cảm tình mới để ý, mẫu thân đã nhìn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...