Sau khi lễ thỉnh an thiên tử hoàn tất thì ngồi một chút rồi rời đi, đáng lẽ Kiều Uyển và Thái tử còn phải đi thỉnh an hoàng hậu nhưng bây giờ Trung Cung bỏ trống liền chỉ ở lại cung Trường Xuân nhận ban yến từ Thái hậu.
Sau khi lễ thỉnh an xong không phải là đại yến, công chúa Gia Ninh cũng tới xem náo nhiệt, lúc này tinh thần Kiều Uyển mới thả lỏng hơn, Chỉ là suy nghĩ vừa này khiến nàng có chút thất thần.
Thái hậu nhìn thấy, nói: “Đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Ta thấy con thật sự rất mệt mỏi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả một bên Kiều Uyển không yên giấc, sáng sớm hôm nay lại phải lần đầu tiên diện thánh, đến giờ quan phục trên người mặc còn chưa được thay xuống, có thể nói là tinh thần và thể xác đều cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng nàng biết vừa rồi đúng là bản thân thất thố, tuy rằng nàng là cháu gái Thái hậu nhưng bây giờ vào trong cung thân phận đã khác biệt. Kiều Uyển vội vàng tạ tội: “Nương nương thứ tội, đêm qua đến tận canh bốn con mới có thể ngủ được, thật sự là có chút mệt mỏi.”
Thái tử cũng nói: “Đều do tôn nhi sai, khiến Loan Loan lo lắng cả một đêm.”
Thái hậu nhìn chàng một cái: “Đúng là phải trách con, mới ngày đầu tiên mà đã như thế.”
Không biết vì sao, Kiều Uyển chỉ cảm thấy hình như lời này của Thái hậu có ẩn ý.
Thái tử đứng lên chắp tay thi lễ bồi tội với Thái hậu và Kiều Uyển.
Kiều Uyển cũng vội vàng đứng dậy nói: “Sao ta dám trách tội điện hạ, chỉ là Nhu An lo lắng cho thân thể cho điện hạ thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Loan Loan ngồi xuống đi, sao bây giờ ngược lại càng câu thúc thế?” Thái hậu cười với Thái tử nói: “Con cũng đừng có khoe mẽ trước mặt ta nữa, hai con lãnh yến xong liền có thể về cung sớm chút nghri ngơi đi. Bây giờ Loan Loan đã tiến cung, tùy thời có thể tới cùng ta nói chuyện, cũng không vội một chốc này.”
Công chúa Gia Ninh cũng cười phụ họa: “Trước kia tổ mẫu còn oán trách Thái tử ca ca, bây giờ Loan Loan vào cung tổ mẫu vui vẻ đến mức có thể dùng hết một chén cơm.”
Thái tử chọc nàng ấy: “Khiêm Khiêm ba hoa.”
Thái hậu trêu ghẹo nói: “Khiêm Khiêm còn nói ta, hôm nay không cần thỉnh an cũng đến từ sáng sớm chờ đợi là ai thế?”
Công chúa Gia Ninh ngây thơ mà cười muốn lừa gạt mà qua chuyện.
Nghe tổ tôn hai người trêu chọc quen thuộc trong lòng Kiều Uyển âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cùng Thái hậu và công chúa Gia Ninh nói đùa.
Đây mới là ngày đầu tiên thôi, tình hình cũng còn chưa tính là quá xấu.
**
Qua buổi trưa, tới thời gian Hoàng Thái hậu muốn nghỉ trưa, Thái tử và Thái tử Phi mới lên kiệu hồi cung Nguyên Hi. Thái tử và Kiều Uyển mỗi người đều chải đầu rửa mặt thay y phục rồi mới trở về Hội Ninh Điện.
Hôm nay thời tiết mùa xuân ấm áp, đến giờ ngọ đúng là có chút khiến người ta buồn ngủ. Kiều Uyển cùng cung nhân đi vào Hội Ninh Điện, thấy màn trướng trong điện đều đã được kéo lên chỉnh tề từ sáng, sáng sủa sạch sẽ.
Thái tử thay đổi một kiện đạo bào, khoác áo choàng thoải mái mà ngồi đó.
Trong phòng còn có mấy người khiến trước mắt Kiều Uyển sáng ngời.
“Thái tử Phi nương nương.” Mấy người thấy nàng đi tới vội vàng hành lễ.
“Điện hạ.” Kiều Uyển hành lễ với Thái tử, lúc này mới chuyển hướng về phía mấy người họ, “Thanh Bội cô cô, làm phiền người chiếu cố các nàng rồi.”
Thanh Bội cô cô đang bên cạnh cũng đã thay trang phục cung nhân đứng cùng Thanh Trú và Xuân Thủy, các nàng chỉ nhìn Kiều Uyển mà cười, trong lòng tuy kích động nhưng cũng không dám đoạt lời mà nói.
Thanh Bội cô cô hành lễ nói: “Đều là bổn phận của nô tỳ. Thanh Trú vẫn luôn cùng nương nương tới cung Trường Xuân, lễ nghi quy củ của nàng cũng chưa được hoàn thiện, Xuân Thủy cũng là một người nhanh nhẹn, chỉ là cần đi theo học nhiều thêm một chút.”
Kiều Uyển gật đầu nói: “Khiến cô cô lo lắng.”
Thanh Bội cô cô nhìn thoáng qua Thái tử, liền thấy Thái tử gật đầu với bà một cái mới tiếp tục nói: “Nương nương, có cần Sương Thanh tiếp tục hầu hạ bên người hay không?”
Kiều Uyển cũng quay đầu nhìn về phía Thái tử, nàng nhỏ giọng nói: “Chuyện này…. Ta còn chưa nghĩ xong, ta mới tới cũng không biết trước kia Sương Thanh hầu hạ ở chỗ nào. Hay là để tí nữa ta sẽ nói chuyện với Thái tử, cũng thỉnh giáo tốt một phen.”
Vinh Kham thấy trên mặt nàng ôn nhu đáng yêu, nói chuyện cũng dịu dàng tinh tế, nhìn thái độ cực kỳ chân thành đáng tin. Chàng không nhịn được cười rộ lên, nói thẳng: “Các ngươi lui xuống trước đi đã, để cô hầu hạ Thái tử Phi nghỉ trưa.”
Kiều Uyển không biết tại sao từ lúc lễ thành tới nay tại sao Thái tử lại có thể càn rỡ như này, nàng ổn định lại tâm thần, mong rằng trên mặt có thể hết ửng hồng.
Đám cung nhân nội thị đương nhiên chỉ cúi đầu nối đuôi nhau mà lui xuống, nào có người nào dám nhìn khuôn mặt phù dung của Thái tử Phi nương nương.
Kiều Uyển vẫn nhịn không được mà oán giận Thái tử một cái: “Điện hạ!”
Vinh Kham tự mình rót cho nàng một ly nước: “Thái tử Phi nương nương mời ngồi, ta biết nàng có chuyện muốn hỏi ta.”
Kiều Uyển tiếp lấy chén lưu ly, nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu, nàng trầm ngâm một lát: “Đêm qua vì sao điện hạ lại không quay trở lại tẩm cung, điện hạ nghri ngơi ở thiên điện có tốt không?”
Vinh Kham không nghĩ tới câu đầu tiên của nàng nói lại là quan tâm tới mình, thu lại sự hài hước, chỉ ôn nhu nói: “Đa tạ Loan Loan quan tâm, đêm qua thật sự là rất đau nên bảo Bạch Anh châm cứu cho ta. Không quay về tẩm cung thứ nhất là do không thể hứng gió được, thứ hai là không muốn quấy rầy giấc ngủ của nàng.”
“Sao lại nghiêm trọng như thế?” nghe được phải châm cứu, Kiều Uyển vội vàng đứng dậy, có chút khẩn trương nhìn lên trán Thái tử.
“Không có vấn đề gì, chỉ ủy khuất cho nàng.” Vinh Kham trấn an nói, “Có điều chuyện này cũng là thuận nước đẩy thuyền, chỉ mới nửa ngày chắc e là nàng cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi chứ?”
Trong lòng Kiều Uyển khẽ rùng mình, ngày đầu tiên vào cung là ngày Thái tử khảo nghiệm nàng hay sao?
Kiều Uyển đứng dậy quỳ gối trước mặt Thái tử, cúi đầu nói: “Nhu An cả gan có ba câu hỏi, điện hạ, bệnh đau đầu của người là bệnh cũ sao? Đông Cung vì sao không dùng tới huân hương?....”
“Tả Kim Lân Vệ có thể tin được hay không?”
Ở bên trong Hội Ninh Điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Kiều Uyển biết bản thân đang đánh cược, chỉ là nếu đã quyết tâm vì Đông Cung mà xuất lực thì không bằng thành khẩn thẳng thắn ngay từ đầy.
Một bàn tay ấm áp nâng Kiều Uyển đứng dậy, âm thanh Vinh Kham không hề có chút ý cười: “Đúng là Loan Loan suy nghĩ ra rất nhiều.”
“Nguyện vì Thái tử khuyển mã chi lao*.” Kiều Uyển nói.
*Khuyển mã chi lao: làm trâu làm ngựa
Vinh Kham khẽ cười một tiếng, Kiều Uyển không ngẩng đầu lên, nàng vẫn chưa nhìn thấy thần sắc phức tạp của chàng lúc này.
“Loan Loan, ta cưới nàng về không phải để nàng vì ta Khuyển mã chi lao.” Vinh Kham nói như thế.
Lúc này Kiều Uyển mới ngẩng đầu, trong giọng nói của nàng lộ ra một sự thiên chân tự nhiên: “Gia phụ thân là thái phó của Thái tử, cả nhà ta đương nhiên là phải vì điện hạ khuyển mã chi lao.”
Kiều Uyển cố ý nói như thế. Dưới bầu trời này có mảnh đất nào không phải là của thiên tử, ở trên đất này có người dân nào không phải là dân của thiên tử, nàng cố ra vẻ thiên chân chẳng qua là muốn ở trước mặt Thái tử nắm chặt cái quân bài “Đảng ngự tứ Thái tử”, còn có cái nào càng hợp tình hợp lý hơn cái này đây?
Vinh Kham im lặng một lát mới nhàn nhạt nói: “Tả Kim Lân vệ không thể tin.”
Trong lòng Kiều Uyển hoàn toàn thả lỏng khẩu khí, Thái tử trả lời như thế có phải có nghĩa là đồng ý tin tưởng nàng?
“Điện hạ, thế ta có thể cho Sương Thanh theo bên người được không?” Kiều Uyển hỏi.
“Nàng là Võ tỳ, vốn chính là chuẩn bị vì nàng.” Vinh Kham lại khôi phục ngữ khí hòa hoãn, chàng một lần nữa kéo Kiều Uyển ngồi xuống: “Bây giờ bên trong Đông Cung cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tin. Từ năm 5 tuổi ta đã được lập là Thái tử, ở một mình một cung, nội thị, cung nhân, nghi vệ, chiêm sự hoàn toàn là do trưởng bối ban tặng… bây giờ bất kể có một động tác giả thì mọi người đều có thể nhìn thấy dưới mí mắt.”
Trăm ngàn lần Kiều Uyển không nghĩ tới Đông Cung lại nằm trong tình trạng như thế, nàng nói chuyện cũng không tự chủ là thả khẽ âm thanh: “Sao lại như thế, bệ hạ tự mình giáo dưỡng điện hạ nhưng mà trơ mắt thấy Đông Cung như vậy sao?”
“Phụ thân đương nhiên là quản.” Vinh Kham hơi mỉm cười, trong mắt lại không có chút ý cười, “Cho nên mới ban cho ta Tả Kim Lân Vệ. Phụ thân dạy dỗ, trữ quân của một nước vốn là nên chịu đựng sự mài dũa, nếu đến Đông Cung đều không thể quan được thì là do năng lực của cô không đủ.”
“Điện hạ…”
“Xin lỗi, Loan Loan.” Vinh Kham nắm lấy tay Kiều Uyển, “Chuyện đêm qua vốn là muốn để nàng chậm rãi làm quen với hành sự của mọi người ở Đông Cung, không nghĩ tới nàng lại thông tuệ như thế.”
Kiều Uyển lắc đầu, nếu không phải sáng nay thiên tử cố ý nhắc tới chuyện này thì nàng nhiều năm đắm chìm trong lời đồn Thái tử thịnh sủng e là không thể để ý tới chuyện này.
“Bây giờ điện hạ đã gần tới nhược quán, vì sao không trừ bỏ những tai mắt nay?” Kiều Uyển hỏi.
“Đã trừ bỏ một ít.” Vinh Kham nhẹ nhàng bâng quơ, “Ngươi lưu lại đều là những người có thể dùng được.”
Kiều Uyển hiểu rõ, nàng suy một ra ba nói: “Bây giờ ở trong cung vẫn là điện hạ ngưỡng mộ Nhu An sao?”
Vinh Kham nở nụ cười, không biết tại sao, trong lòng Kiều Uyển lại biết đây là thực lòng chàng cảm thấy buồn cười, không nhịn được ngại ngùng: “Điện hạ, ta nói sai gì rồi sao?”
“Cũng không sai.” Vinh Kham cười nói, ánh mắt chăm chú, “Cô ngưỡng mộ nàng, mà nàng ở trong Đông Cung nói một không hai, ghen tuông…. Như thế thì thế nào?”
Kiều Uyển thế nhưng cực kỳ có hứng thú: “Điện hạ là để cho ta chưởng quản nội vụ Đông Cung sao? Còn muốn nháo đến mức điện hạ không thể nạp trắc phi?”
“Nàng chính là nữ nhi Phụng Quốc tướng quân, là cháu gái của Thái hậu nương nương.” Vinh Kham gợi ý nói.
Thái tử không nói đến cờn đỡ, chỉ một câu này lại khiến Vinh Kham giật mình tỉnh táo lại. Phủ Tuyên Ninh Hầu từ trước đến nay bởi vì thân phận ngoại thích mà luôn hành sự khiêm tốn, Thái tử lại dạy nàng mượn cái danh này để ương ngạnh, sao có thể không khiến cho nàng kinh hãi?
Tâm tư của Kiều Uyển dù sao cũng có thể hiểu được, Vinh Kham nói: “Chỉ là như thế ở Đông Cung thôi, chỉ ra khỏi cửa cung nàng vẫn cứ tuân theo quy củ của Thái tử Phi nương nương như cũ. Nàng và ta là thanh mai trúc mã, tình thâm ái đốc, phụ thân sẽ không trách tội.”
Kiều Uyển nhìn Thái tử điện hạ như ngọc, chỉ cảm thấy bản thân đưa một cây đao tự mình đưa tới tay chàng.
Nhưng phủ Tuyên Ninh Hầu không còn đường để lui.
“Điện hạ.” Kiều Uyển quỳ xuống trịnh trọng nói, “Điện hạ, nếu thật sự có một ngày người ghét bỏ Kiểu gia mong điện hạ cho phép phụ mẫu đi tới Bắc cương, chế trận sa trường.”
Nàng biết lời này của mình là đại nghịch bất đạo nhưng nàng đã đưa tự mình đao tới tay Thái tử thì còn sợ cái gì nữa đây?
Vinh Kham thu lại ý cười, chàng cũng không trách cứ Kiều Uyển, thế mà cũng nghiêm túc nói: “Cô đồng ý với nàng.”
**
Người ở Đông Cung không ai dám quấy rầy Thái tử và Thái tử Phi nghỉ trưa, tận đến lúc hoàng hôn truyền thiện, sau bữa tối Thái tử lại lệnh cho Thanh Bội cô cô đưa mấy cung nhân tới.
“Sương Thanh nàng biết rồi.” Thái tử nói với Kiều Uyển, “Nàng là nô tỳ, hằng ngày sẽ đi theo nàng ra ngoài.”
Kiều Uyển gật đầu đồng ý, đáng tiếc trong lòng nàng đã sinh ra cảnh giác không thể nào xóa nhòa với Sương Thanh.
Thanh Bội cô cô giới thiệu thêm bốn cung nhân: “Thanh Hao, Hoàng Bách, Tử Uyển, Bạch Thược, là cung nhân hầu hạ ở cung Nguyên Hi đã 5 năm, bây giờ chờ nương nương sai bảo.”
Bốn người trước tiên tiến lên hành lễ, Kiều Uyển nói: “Đứng lên đi.” Nàng nhìn thấy cung nhân nhu thuận thay hầu hạ y phục cho nàng hôm qua là Thanh Hao, cái người nhanh nhẹn nói chuyện sáng nay chính là Hoàng Bách.
Thanh Bội cô cô lại nói: “Bây giờ thanh Trú đi theo nương nương nhưng thật sự khiến người ta yên tâm, chỉ là Xuân thủy còn cần ở Tư Tắc học tập thêm mấy ngày nữa.”
“Đúng là phải như thế.” Kiều Uyển gật đầu, hỏi ngược lại, “Sao lại không thấy tan tư chín chín chưởng tới bái kiến?”
Thanh Bội cô cô ngẩn ra, chỉ cười nói: “Hôm nay đã muộn, e là không muốn quấy rầy tới điện hạ và nương nương nghỉ ngơi.”
Kiều Uyển học Thái tử cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ngày mai ta muốn một kiện lễ mật đưa tới cung Trường Xuân, ngày kia là lễ Từ đường, sau đó là lễ mừng, e là cực kỳ mệt mỏi, mong cô cô bảo các nàng mấy ngày tới đều đừng tới.”
Các cung nhân đều nín thở cúi đầu, Thanh Bội cô cô đáp: “Vâng.”
Đợi khi mọi người rời đi, người đặc biệt điều khiển Vinh Kham mới cười nói: “Vừa rồi Loan Loan học ở ta sao?”
Mới vừa rồi trong lòng Kiều Uyển nhất thời nảy ra lòng tham, lúc này lại cảm thấy buồn cười, sóng mắt lưu chuyển: “Điện hạ cũng nghe ra sao?”
Vinh Kham chỉ cười nói: “Bướng bỉnh, học được cũng không giống.”
“Thế muốn như nào mới giống?”
“Loan Loan quá mức cứng nhắc, phải khiến cho người khác tắm mình trong gió xuân mới được.” Vinh Kham nghiêm trang nói.
Kiều Uyển biết Thái tử đang chọc nàng, chỉ nhoẻn miệng cười.
Tối nay không nói chuyện phong nguyệt nhưng thật sự lại là một đêm yên giấc, chỉ vì lời nói của Kiều Uyển không hề giả dối.
Ngày thứ hai, Thái tử Phi trừ việc phải tới tặng lễ Hàng Quán cho Thái hậu còn phải gặp mặt phi tần trong cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...