Vinh Kham thấy nàng như thế đúng là bị chọc cười: “Nếu nàng còn sợ hãi thì chúng ta cũng không vội vàng. Hôm nay mệt nhọc cả ngày rồi, ngày mai còn phải đi thỉnh an tổ mẫu cùng phụ thân, nàng chỉ cần lo nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Nhất thời gương mặt của Kiều Uyển như bị thiêu đốt, tiến thoái lưỡng nan, chỉ nhỏ giọng nói như muỗi kêu: “Điện hạ…”
“Ừm?” Vinh Kham vẫn cười như cũ, nói, “Sao thế, nàng muốn hay vẫn là không muốn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó Kiều Uyển cũng không từng nghĩ tới chuyện này, chỉ cảm thấy sau khi gả vào Đông Cung sẽ tương kính như tân, hết thảy đều tầm thường như thế, cùng những mối hôn sự trên thế gian này không gì khác biệt. Chỉ là khi ở trước mặt Thái tử, nàng lại luôn xuất hiện một chút mất tự nhiên cùng ngại ngùng, bây giờ nàng cũng cậy sủng sinh kiểu, thực sự ném lời dặn dò của phụ thân trước khi ra cửa ra sau đầu.
Chỉ là khi Thái tử nhìn ôn nhu hiền lành như thế, Kiều Uyển cắn môi nhẹ giọng nói: “Điện hạ, hôm nay ta mệt mỏi…”
Vinh Kham nhìn thiếu nữ xinh đẹp dưới ánh đèn, gò má ửng đỏ, đang cố gắng mà cúi đầu. Chàng vuốt đầu ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn xoa bóp gò má thiếu nữ xuống.
Kiều Uyển chờ một lát rồi lại một lát vẫn chưa nghe được âm thanh trả lời của Thái tử, lại ngước mắt nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy Vinh Kham đang nhìn mình không chớp mắt, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt, ánh đèn lưu ly chiếu xuống khuôn mặt đúng là trong sáng như liễu xuân nguyệt.
“Điện hạ?” Kiều Uyển lại khẽ gọi một tiếng.
Vinh Kham hoàn hồn nói: “Hôm nay không đụng tới nàng, đi rửa mặt chải đầu rồi về nghỉ ngơi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Kiều Uyển buông lỏng, trả lời lại: “Nhưng có vấn đề gì không?”
Vinh Kham chỉ nói: “Tùy tâm của nàng là được, còn chưa có ai dám quản chuyện trong phòng của cô.”
Nhất thời Kiều Uyển chỉ cảm thấy Thái tử thật sự muốn cho nàng cậy sủng mà kiêu, khi nàng định thần lại, âm thầm nhớ tới lời nói đã đến nước này thì thôi vậy, ngày mai cũng không thể tùy hứng như thế.
“Đa tạ điện hạ.” Kiều Uyển ôn nhu nói, “Ngày mai còn phải đi thỉnh an trưởng bối, điện hạ cũng nghỉ sớm một chút.”
“Ta xem xuong tấu chương này sẽ dừng, nàng không cần chờ ta, sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.” Kiều Uyển nghỉ bản thân không thể không khẩn trương, ở tẩm điện quá mức cung kính cũng khiến người khác khó chịu nên tính tự mình lên giường trước.
Vinh Kham thấy Kiều Uyển tự mình ngây ngốc một hồ, dường như đang do dự có nên chờ chàng hay không, sau đó mới hạ quyết tâm yên lặng và đi về phía giường, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Từ trước tới giờ chàng cũng không biết chuyển gốc hoa mộc này vào trong phòng lại thú vị đến thế, nhưng thực sự lãng phí rất nhiều thời gian.
Kiều Uyển nằm trên cạnh giường, cung nhân bên ngoài liền đêm màn che thả xuống che đi một chút ánh đèn. Đệm chăn cực kỳ mềm mại ấm áp, như lời nói của Thái tử là dùng nước nóng hun qua.
Kiều Uyển chỉ cảm thấy sống lưng của mình thả lỏng xuống, cả một ngày căng thẳng bây giờ mới có thể buông lỏng ra. Nàng nhìn đỉnh trướng thất thần trong chốc lát, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được. Nàng tính toán chờ tới lúc Thái tử đi nghỉ, chỉ là hôm nay thật sự quá mệt mỏi, cố gắng chịu đựng trong chốc lát thì mí mắt của khép xuống.
Bên ngoài màn che có âm thanh cần thận nói chuyện, là Bạch Anh tiến vào nói gì đó với Thái tử. Kiều Uyển nằm, trong lòng lại suy nghĩ trên giường này hình như thiếu cái gì đó, có chút kỳ lạ. Tận đến lúc nàng mơ màng mà ngủ mới nhớ ra hôn giường trong tẩm điện của Thái tử nhưng lại không có huân hương…
Kiều Uyển cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không dám ngủ sâu, trong lòng nàng vẫn nhớ tới Thái tử còn chưa đi nghỉ ngơi, lại nghĩ tới chuyện ngày mai còn phải đi thỉnh an Thái hậu và thiên tử. Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được bên người có người nằm xuống mới an tâm hơn một chút.
Đến lúc Kiều Uyển cảm thấy bản thân sắp lâm vào màn đêm tối của khung cảnh trong mơ, nàng nghe thấy được có người ở bên ngoài màn che nói chuyện.
Chẳng lẽ nhanh như thế mà trời đã sáng rồi sao? Kiều Uyển không chịu được cố gắng mở mắt ra, nàng không muốn ngày đầu tiên vào Đông Cung mà đã ngủ nướng rồi đâu.
“Điện hạ…” người bên cạnh đã đứng lên, âm thanh Kiều Uyển còn mang theo sự buồn ngủ nhẹ hô lên.
Bên ngoài rèm trướng vẫn tối đen, Kiều Uyển nheo đôi mắt lại chỉ nhìn thấy bên ngoài có một chiếc đèn còn sáng, ánh sáng mờ nhạt chỉ chiếu tới được một góc.
Nàng giương mắt nhìn về phía Thái tử liền thấy chàng đang muốn xuống giường, búi tóc hợp quy tắc lúc này lại có chút lỏng lẻo, một sợi tóc đen rơi xuống, sắc mặt chàng tái nhợt cực kỳ, không hề có chút huyết sắc.
Chỉ trong giây láy, Kiều Uyển còn tưởng bản thân đang nằm mơ, nhưng nàng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Điện hạ!”
“Ta không sao, không cần hoảng sợ.” Vinh Kham vẫn nhíu mày, khẽ nói, “Chẳng qua là bệnh đau đầu tái phát thôi, bệnh cũ, để Bạch Anh xoa bóp đầu cho ta một chút là được.”
Bạch Anh chờ ở bên ngoài rèm trướng, chỉ khẽ nói: “Thỉnh an nương nương.”
Đau đầu? Kiều Uyển càng thêm tỉnh táo, từ nhỏ tới lớn Thái tử điện hạ cẩm y ngọc thực, kim tôn ngọc quý mà lớn, vì sao tuổi còn trẻ lại có cái “bệnh cũ” như này?
Kiều Uyển không nhịn được nói: “Điện hạ đứng xuống giường không lại cảm lạnh, để ta tới xoa bóp cho điện hạ.”
Màu sắc môi Thái tử có chút trắng bệch, chàng miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Loan Loan, lần tới sẽ làm phiền nàng. Mau ngủ đi, bây giờ nàng nên dưỡng tốt tinh thần, ngày mai còn phải đi thỉnh an trưởng bối nữa.”
Kiều Uyển sao còn có thể ngủ được? Nàng muốn xuống giường theo lại bị Thái tử nắm chặt lấy cánh tay: “Nghe lời nào.”
Kiều Uyển thấy Thái tử chịu đựng đau đớn mà nói chuyện với nàng, nàng cũng không dám chậm trễ đành phải nói: “Thế ta đi ngủ, điện hạ… nhanh chóng trở lại.”
Theo lời nói, Kiều Uyển cũng nằm xuống, bên ngoài màn trướng một mảnh đen nhánh, chăn đệm đã lạnh. Ở nơi xa lạ lạnh lẽo, không có một tiếng động, thậm chí trên áo ngủ của mình cũng không có huân hương quen thuộc.
Tim Kiều Uyển nặng trĩu, không nhịn được nhớ tới kipees trước, Thái tử cuối cùng vì sao lại đột nhiên chết bệnh ở Đông Cung?
Lúc Kiều Uyển mê man ngủ đi cũng phải tầm tới canh bốn, tận đến khi ánh sáng ngày mới hiện lên, Thái tử vẫn không trở về. Một đêm này, tay chân nàng cũng không ấm trở lại.
**
Sáng sớm hôm sau, là cung nhân đánh thức Kiều Uyển.
Tinh thần Kiều Uyển mơ hồ mà đứng lên, chuyện đầu tiên đó chính là hỏi một câu: “Điện hạ đâu?”
Cung nhân kia nhanh nhẹn đáp: “Bẩm nương nương, đêm hôm qua điện hạ vì không muốn quấy rầy đến nương nương an nghỉ nên nghỉ ngơi ở thiên điện. Nội uan đã đưa tới quan phục của Thái tử qua đó, nương nương không cần lo lắng.”
Trong lòng Kiều Uyển cứng đờ, nàng cũng không phải hoàn toàn là thiếu nữ vô tri, đêm tân hôn thứ nhất, Thái tử ngủ nửa đêm ở thiên điện, sáng sớm liền cho người tới lấy quan phục chứ không đổi mới ở tẩm điện, chuyện này sẽ khiến mọi người trong cung nhìn nàng thế nào?
Trong lòng nàng tuy nghĩ thế nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ gật đầu nói: “Rửa mặt chải đẩu thay quần áo đi.”
Cung nhân lại đổi mũ phượng địch y cho Kiều Uyển, rời khỏi cung Nguyên Hi, Thái tử đã đổi xong trang phục cùng mũ miện. Lúc này cũng không có cách nào để nói chuyện, chỉ đi theo sau nữ quan, tán giả, lên kiệu khởi hành tới bên ngoài cung Trường Xuân.
Tán giả dẫn Thái tử và Kiều Uyển đi vào bên trong, Thái hậu mặc quan phục đã ngồi trên ghế, mà ngồi ngay ngắn một bên đó chính là thiên tử đang mặc thường phục.
Kiều Uyển đi theo sau Thái tử vào cửa, vội vàng hành lễ.
“Nhi thần thỉnh an tổ mẫu, phụ thân.”
“Đứng lên đi, tán giả còn chưa có bảo con động đâu.” Thái hậu cười nói.
Thái tử vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Là tôn nhi đường đột. Phụ thân, sao người lại tự mình tới đây, lát nữa nhi thần còn muốn cùng Loan Loan tới cung Phúc Ninh thỉnh an người!”
Kiều Uyển cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng thánh nhan. Nàng nghe thấy thiên tử nói: “Nghe nói hôm qua con lại đau đầu nửa đêm, hôm nay cũng không để con phải bôn ba.”
Thái tử nói: “Khiến phụ thân lo lắng rồi, chỉ là thời gian trước bị phong hàn chưa khỏi hẳn, hôm qua cưỡi ngựa nên bị hóng chút gió thôi.”
“Ngươi đó hài tử này.” Thiên tử cười than một tiếng, lại nói với Kiều Uyển, “Không làm Nhu An sợ chứ?”
Kiều Uyển thi lễ, ngoan ngoãn dịu dàng nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, Nhu An vẫn chưa bị dọa tới, chỉ là áy náy vì không có cách nào phân ưu với điện hạ, có để khiến chàng thoải mái một chút.” Từ trước tới nay nàng nghe công chúa Gia Ninh nói quan, ngày thường thiên tử cực kỳ hiền hòa, ở trước mặt ông giữ lễ tiết quá mức ngược lại cũng không hay lắm.
Thiên tử nghe thế cười một tiếng: “Ngươi cũng chả phải y quan, không cần lo lắng tới chuyện này. Hơn nữa Kham Nhi chỉ bất chợt bị nhiễm phong hàn, ngày thường thân thể cũng rất khỏe mạnh.”
Thái tử cũng cười nói: “Đúng thế.”
Không hiểu sao trong lòng Kiều Uyển cảm thấy có vài phần quái dị nhưng trên mặt nàng vẫn cười phụ họa như cũ, cố gắng đạt tới sự ấm áp, hòa thuận.
Hàn huyên vài câu liền phải tiến hành lễ thỉnh an.
Người xướng lễ: “Hành lễ Hoàng Thái hậu trước.”
Thái tử đứng ở vị trí phía đông, Kiều Uyển đúng ở vị trí phía tây. Hai vị cung nhân bưng một đĩa hạt dẻ táo tàu, tiến tới đặt lên bàn bên phải Kiều Uyển.
Tán giả nói: “Hoàng Thái tử cùng Hoàng Thái tử Phi lạy bốn lạy.” Thái tử cùng Kiều Uyển lạy vốn lần.
Sau đó có hai vị chấp sự đặt lên bàn trước mặt Thái hậu, Kiều Uyển nhận lấy đãi trong tay cung nhân,dâng lên bàn trước mặt Thái hậu. Lại có hai vị chấp sự đặt bàn xuống trước mặt thiên tử, Kiều Uyển lại nhận lấy đĩa hạt dẻ táo tàu trong tay cung nhân đặt bàn xuống trước người thiên tử.
Tán giả nói: “Hoàng Thái tử cùng Hoàng Thái tử Phi lạy bốn lạy.” Thái tử cùng Kiều Uyển lại lạy bốn lần.
Người chấp sự bê bàn xuống tán giả nói: “Lễ hoàn thành.”
Lúc này Thái hậu mới nói: “Kham Nhi, lúc trước ngươi quỳ chỗ này của ta mấy ngày muốn ta đồng ý cho ngươi. Bây giờ ngươi cũng đã được như ý nguyện mà cưới Loan Loan vào trung cung, chớ có cô phụ một mạnh tâm trước đó.”
Thái hậu hành lễ thật sâu nói: “Mong tổ mẫu yên tâm.”
Kiều Uyển hiểu rõ, mới vừa rồi thiên tử nhắc tới chuyện đêm qua là vì lời nói của Thái tử. Mà lúc này lời này của Thái hậu chỉ e cũng là bởi vì muốn nhắc nhở Thái tử.
Nháy mắt Kiều Uyển hiểu ra chỗ phát hiện quái dị vừa rồi, nàng và Thái tử từ sáng sớm liền chuẩn bị tới thỉnh an Thái Hậu, lúc này e là mới qua khỏi giờ tỵ, vì sao chuyện xảy ra ở Đông Cung đêm qua thiên tử lại sớm biết được? Thậm chí ông còn tới cung Trường Xuân trước chờ Thái tử thỉnh an.
Huống hồ thiên tử sao lại có thể thoải mái mà đàm luận chuyện này, lại không chút e dè chuyện ông sắp xếp tai mắt của mình vào Đông Cung. Kiều Uyển nghĩ lại trước kia, Thái tử thường xuyên nhắc nhở nàng nhớ phải thể hiện việc “Thái tử ngưỡng mộ” e là sớm đã quen với cuộc sống như thế.
Nghĩ thế, Kiều Uyển lại nhớ tới Sương Thanh. Lúc trước Thái tử tặng kiếm cho công chúa Gia Ninh e là cũng cố ý là nói rõ, Sương Thanh là tai mắt mà chàng đặt bên người nàng.
Đúng rồi, Sương Thanh…. tạm thời không nhắc tới nội thị cung nhân cùng những chuyện của Đông Cung, còn có người là do thiên tử trực tiếp ban cho? Đương nhiên là bên trái Kim Lân Vệ!
Chỉ là nghĩ như thế, Kiều Uyển lại cảm thấy có chút hít thở không thông.
Bởi vì sự cố hôn sự với Đông Cung, việc đoạt đích cũng sớm thấy được manh mối. Những người thân cận bên người Thái tử nếu như vẫn luôn là tai mắt của thiên tử thì mưu kế bên trong sao có thể tiến hành?
Kiều Uyển chỉ cảm thấy nàng có rất nhiều lời muốn hỏi Thái tử.
Tác giả: Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân.
Thái tử: Loan Loan đẹp
Loan Loan: Thái tử đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...