Huệ Phi nương nương có ý với Lưu Nguyên từng gia đình Huân quý ở Ngọc Kinh đều âm thanh truyền tai nhau. Bây giờ Chiêu Vương vừa mới khai phủ đã định ra hôn kỳ, Lưu Nguyên liền xuất gia làm nữ quan, làm sao mọi người có thể không nghĩ nhiều?
Sau khi Kiều Uyển nghe xong âm thầm líu lưỡi, thế này e là do lão cáo gì Lưu Các lão chuẩn bị. Chỉ là không nghĩ tới, Lưu gia thế mà thật sự đồng ý cho Lưu Nguyên xuất gia. Đây chính là hành động Lưu các lão bày tỏ lòng trung thành với Đông Cung sao?
Tuy mới một đời vua một đời thần nhưng vị trí trữ quân của Thái tử không thể dao động. Tất cả mọi người sẽ không nghĩ đến một ngày Đông Cung sẽ bị phế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thật sự nói tới Trình các lão là Lưu các lão, Kiều Uyển biết lựa chọn tốt nhất vẫn luôn là Lưu gia. Tuy Trình Chinh Tâm là đế sư nhưng hành sự trung dung, làm người chính trực, Chiêu vương có một nhạc gia như thế đối với việc trợ giúp con đường đoạt đích của hắn ra chỉ sợ không thể bằng Lưu gia.
Bất luận người lúc trước đứng sau màn buộc tội Lưu gia là ai, Kiều Uyển đều cảm thấy hắn ta đang làm chuyện tốt.
**
Vào tháng chạp, năm mới cũng sát gần tới, Lúc này Thanh Bội cô cô mới nhận được tin trong cung, bà âm thầm báo cho Kiều Uyển, chuyện tiệc mừng thọ của thua ngày đó không truy ra được người làm.
“Loại chuyện thế này trong cung, thường là sẽ tra ra được cung nhân nội thị liền phát hiện người đã tự sát.” Thanh Bội cô cô nắm chặt lấy tay Kiều Uyển, “Hơn nữa hôm đó liền tra xét, trong rượu không có ấn đề, là đồ dùng uống rượu hôm đó của trình tiểu thư các nàng có vấn đề, chỉ là một loại dược trộn lẫn vào rượu mà được kích thích thôi. Tra sâu thêm một chút thì vài người liên quan liền trực tiếp tự sát, đến cả cơ hội thẩm vấn cũng không có.”
Kiều Uyển kinh hãi: “Một người cũng không có sao?”
Thanh Bội cô cô gật đầu: “Bệ hạ tức giận, Quang Lộc Tự, Lễ Tư Giám và Kim Lân Vệ đều liên lụy, bởi thế tra xét nhiều hơn một tháng vẫn không thu được cái gì như cũ. Vẫn là Thái hậu nương nương lên tiếng, gần như cứ thế đóng án lại trước chuẩn bị cho năm mới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển không rõ, trong cung có thể có người thủ đoạn cao minh như thế, vì sao chỉ cho thêm chút được tính nóng vào rượu? Chuyện này đến cùng là muốn người ở tiệc mừng thọ xuất mặt hay vẫn là muốn bệ hạ trong cung như đứng đống lửa, như ngồi đống than?
“Thái tử điện hạ bảo nô tỳ bẩm việc này với huyện chủ, cũng để người hiểu rõ trong lòng.” Thanh Bội cô cô nói; “Nhưng cũng không cần phải nghĩ nhiều, bây giờ tư Lễ Giám và Kim Lân Vệ đều đã hận đến ngứa răng, đến cả Quang Lộc Tự cũng không có ý định buông tha, nói không chứng ngày nào đó có thể điều tra ra.”
Kiều Uyển gật đầu: “Cô cô yên tâm. Bây giờ Kiều Uyển cũng có việc muốn bẩm báo cho điện hạ, nông hộ trong phủ mấy ngày nay có nói, mùa đông năm nay có sự khác thường, sợ là ở vùng ngoại thành sẽ có thiên tai do tuyết. Ta nghĩ hết năm nay sang đầu năm sau chính là tiết Vạn thọ của bệ hạ, việc này còn hi vọng điện hạ lưu tâm.”
Thanh Bội cô cô cười nói: “Loan Loan tiểu thư có tâm rồi, lời này ta nhất định sẽ chuyển đi.”
Kiều Uyển cùng mẫu thân xử lý mọi việc cuối năm trong phủ, mãi cho tới tháng chạp mới có thể thanh nhàn hơn một chút, chuẩn bị mấy ngày nay chỉ chờ trừ tịch.
Bởi vì trước đó vài ngày bận rộn, đông chí cúng mộ xong thì Kiều Uyển cũng không có rời khỏi cửa. Tháng chạp cũng không có ngày hội nào khác, vào lúc tuyết rơi có yến tiệc thưởng tuyết với người thân thiết, có điều chỉ là cùng ba tỷ muội tốt, pha trà rượu ấm.
Từ trước tới nay Kiều Uyển đều sợ lạnh, chỉ từ chối một lần mà Phương Phù và Kỳ Hoàn nói thẳng là nàng khó mời.
Từ tin đồn gần đây nhất của Ngọc Kinh, các nàng đều khiếp sợ với lựa chọn của Lưu Nguyên, cũng tò mò cung yến hôm đó vì sao Trình Kiểu đột nhiên kính rượu hai người Kiều, Lưu.
“Nàng ta chính là cảm thấy nắm chắc thắng lợi rồi sao?” Kỳ Hoàn nói, “Đây cũng không phải là do ta nói, gần đây trong các yến tiệc thưởng tuyết đều truyền như vậy đó. Nhưng hôm đó ta nhìn thì nàng và Lưu Nguyên nói chuyện cũng rất thân thiết vui vẻ mà.”
Kiều Uyển nhẹ nhàng bâng quơ nói “Có lẽ là do uống say thôi?”
Kỳ Hoàn thấy nàng không muốn nói liền rất thức thời mà dừng lại câu chuyện cũng không hỏi nhiều.
Phương Phù dựa vào cửa sổ mà đứng, thở dài: “Cứ thế nhanh chóng mà qua năm nay. Chúng ta từ trước tới nay thường tới chỗ này thưởng tuyết, chỉ là sang năm lại không biết được sẽ ở nơi nào.”
Trong lòng Kiều Uyển nghĩ lại, đợi qua một năm nay, cũng âm thầm quan sát một năm này, cuối cùng có thể vào cung. Nàng vứt lại ưu tư, chỉ cười nói: “Tháng chạp năm sau, ta cùng Gia Ninh mời các ngươi đến Dục Viên thưởng tuyết không được sao?”
Lời này vừa nói ra, Kỳ Hoàn cười to một trận: “Khó có được A Phù muốn thương xuân buồn thu một phen, ngươi đừng có đánh gãy nàng nhanh quá.”
Phương Phù không để ý tới Kỳ Hoàn, vội nói: “Một lời đã định, Loan Loan cũng đừng có mà quên đó!”
Kiều Uyển nói thẳng: “Đương nhiên sẽ không quên, đã không có các ngươi thì ta ở trong cung chẳng phải biến thành có mắt như mù hay sao?”
“Thì ra là thế.” Phương Phù hừ một tiếng, “Thế Thái tử Phi nương nương cũng nên phong cho ta một chức quan đi.”
Kiều Uyển trầm ngâm một lát: “Ừm…. vậy phong một cái chức “mật thám” đi, hay ngươi thích “thuận phong nhĩ”?”
Phương Phù hừ một tiếng muốn tới véo nàng, Kỳ Hoàn cười đến mức không thể thẳng được eo, trên mặt Kiều Uyển cũng toàn ý cười, trong lòng cũng hiểu được, ngày được đoàn tự như thế càng ngày sẽ càng ít đi.
**
Đảo mắt liền tới trừ tịch, ngày người thân đoàn tụ, trên mặt mọi người đều vui vẻ hòa thuận, không có ai nhắc tới chuyện đây là cái trừ tịch cuối cùng của Kiều Uyển ở nhà.
Khi cùng nhau dâng hương đón giao thừa, Kiều Uyển nghiêm túc mà cầu nguyện, hy vọng người thân bình an khỏe mạnh, tuy nàng từ nay về sau sẽ là những ngày khó khăn nhưng đều đáng giá.
Tiết Vạn Thọ của thiên tử ở tháng giêng, vì thế trừ tịch cùng với nguyên tiêu và tiết Vạn Thọ, pháo hoa chúc thọ, đèn đuốc trên núi, ca vũ không ngừng, đây là tháng náo nhiệt nhất trong năm của Ngọc Kinh.
Qua tháng giêng lập tức sẽ tới đại lễ thành hôn của Hoàng Thái tử Vinh Kham.
Ngày mùng tám tháng hai, sáng sớm phủ Tuyên Ninh Hầu đã mở từ đường, Kiều Uyển trên người mặc quan phục Thái tử Phi, cùng phụ mẫu tới từ đường tế bái.
Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Kiều Uyển lại được nữ chấp sự dẫn tới chính đường của Thanh Thái Đường lạy bốn lạy với phụ mẫu.
Kiều Uyển nhìn phụ mẫu, nàng đã có một năm để trở về, nàng đã dùng hết một năm này để ở cùng phụ mẫu, huynh trưởng, lúc này trong lòng giống như có ngàn vạn ngôn ngữ nhưng một câu cũng không nói lên lời.
Tuyên Ninh Hầu nói: “Con vào trong cung cám, cẩn thận túc trực, từng hành vi đều phải thể hiện sự hiếu kính.”
Tiêu thị cũng nói: “Phụ thân con dạy dỗ con nhớ khắc ghi trong lòng.”
Kiều Uyển bái lạy: “Nhu An khắc ghi trong tâm.”
Sau khi bái lạy song thân, nữ chấp sự cùng nữ quan dẫn Kiều Uyển rời đi, thay đổi mũ phượng, Địch phục chính thức chờ đại Thái tử tới đón.
Buổi sáng nay Thái tử còn cần phải lễ tấn phong, đến Điện Phụng Thiên nhận lễ của văn võ bá quan, sau đó từ trong cung điện mới tới đây rước. Kiều Uyển trang điểm đẹp nhất, thay xong quan phục, chỉ cùng nữ chấp sự, nữ quan mà chờ đợi. Trong phòng không có lời nói của ai, đây cũng không phải lần đầu tiên Kiều Uyển xuất giá, sau khi thoát khỏi sự buồn bã khi phải rời khỏi nhà, trong lòng nàng lúc này chỉ cảm thấy cực kỳ bình tĩnh.
Khi tiếng nhạc nghi thức càng lớn, Kiều Uyển im lặng mà nắm chặt lấy bàn tay, Tận đến khi hai người nữ chấp sự đưa nàng tới Thanh Thái Đường lần nữa, nàng im lặng mà cúi đầu với phụ mẫu.
Sau khi Thái tử đi vào Thanh Thái Đường, lễ quan dẫn hắn đi vào sảnh giữa trước, lại có nội thị ôm chim nhạn quỳ xuống dâng lên, Thái tử đặt chim nhạn lên trên án, sau đó lùi lại, từ bàn đặt chim nhạn mà bái tám lần.
Nghi thức còn đang tiến hành, Kiều Uyển cũng không nhịn được mà nhìn Thái tử, lại phát hiện Thái tử cũng đang nhìn nàng.
Bắt gặp được ánh mắt của nàng, Vinh Kham cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười trấn an với nàng, bàn tay vẫn đang nắm chặt của Kiều Uyển cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Nếu Thái tử ở đây thì nàng nghĩ là có thể yên tâm hơn một chút.
Sau khi lễ Chim nhạn kết thúc thì nghi thức nghênh đón liền kết thúc, Thái tử và Thái tử Phi phải khởi giá hồi cung.
Kiều Uyển nhìn về phía phụ mẫu, không màng lời dục ngăn trở của nữ chấp sự, lại quỳ xuống nói: “Phụ thân, mẫu thân, không cần nhớ mong, bảo trọng thân thể, Loan Loan đi đây.” Lúc này nàng mới theo chân nữ chấp sự và nữ quang đi ra chỗ đặt kiệu trước cửa.
Kiều Uyển cảm thấy trong mắt khẽ nóng lên, nàng không biết bản thân vì sao một khắc đó lại muốn khóc, nhưng hôm nay nàng không thể lại rơi lệ, buổi sáng nay khó khăn lắm nàng mới có thể đắp cho đôi mắt tiêu sưng đi một chút.
Phượng Kiệu thay đổi hướng đi, dọc theo con đường đi sơn hô hải tiếu*, cực kỳ náo nhiệt, Kiều Uyển chỉ quy củ mà ngồi bên trong xe ngựa, tận đến khi trên đường dần yên tĩnh lại, xe giá đã tới cửa cung rồi, nữ quan lại lần nữa đỡ nàng lên kiệu.
Kiều Uyển nhìn con đường thật dài trong cung, con đường này nàng đã đi nhiều năm như thế, lần này, cuối cùng nàng cũng lên kiệu mà đi.
Kiều Uyển không thể nói rằng trong lòng lúc này là thương cảm hay vui vẻ hay là được như ý nguyện. Nàng nhớ tới kiếp trước cũng từng đọc qua thoại bản, ngày tài tử giai nhân thành thân đúng là chuyện vui trong nhân sinh. Bây giờ nàng có một vận mệnh đầy hứa hẹn, nghĩ đến thì cũng là một chuyện vui trong nhân sinh đi.
Một đường tới cung Nguyên Hi, Thái tử xuống ngựa, Thái tử Phi cũng xuống kiệu. Có nữ quan cung nhân lấy nghi trượng, màn che nghênh đón Thái tử Phi nhập điện.
Tán giả nói: “Mời tiến tới vị trí bái.”
Nữ quan đỡ Kiều Uyển đi tới chỗ đó, đối diện với Thái tử.
Tác giả: “Hoàng Thái tử, hai lạy, Hoàng Thái tử phi bốn lạy.”
Sau khi lễ xong, tán giả nói: “Mời ngồi xuống.”
Nữ chấp sự bưng tới bàn, tư tôn giả rót rượu Kim Tước. Thái tử và Kiều Uyển cùng cầm lên một chén rượu, một hơi cạn sạch. Nữ quan dâng đồ ăn lên, Thái tử cùng Kiều Uyển gắp lên ăn.
Tư Tôn giả lại tiến tới rót rượu hợp cẩn, Thái tử và Kiều Uyển lại uống. Tổng cộng có ba hồi rượu và đồ ăn, chấp sự mới dọn bàn thức ăn.
Tán giả nói: “Hoàng Thái tử cùng Hoàng Thái tử Phi đứng dậy.”
Thái tử và Kiều Uyển lại cúi người bái nhau, lại bái thêm hai lần mới tính là hoàn tất lễ hợp cẩn.
Kết thúc nghi lễ, Thái tử và Kiều Uyển được dẫn đi thay y phục, thay thường phục xong thì đã là lúc hoàng hôn.
Kiều Uyển đi theo cung nhân trở lại tẩm cung liền thấy Thái tử đã chờ nàng, nàng có chút ngại ngùng nói: “Vừa rồi mới phải cởi trang sức, đã khiến điện hạ chờ lâu.”
Vinh Kham để nàng tới gần: “Bây giờ chúng ta đã là phu thê, Loan Loan không cần câu nệ như thế.”
Trước kia khi Loan Loan nghĩ đến phu thê chỉ có tương kính như tân, bây giờ đối mặt với Thái tử lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nàng và Thái tử tuy là quân thần nhưng cũng là phu thê, thậm chí trong lòng nàng còn có một chút ý tứ thân thiết không rõ ràng.
Vinh Kham cũng không n nhiều, chỉ nói: “Mới vừa rồi rượu với thức ăn mới được mấy miếng, bây giờ có đói bụng không? Sáng sớm ta đã cho Điển Thiện cục chuẩn bị thức ăn.”
Chàng nói, duỗi tay cầm lấy đầu ngón tay của Kiều Uyển: “Chân tay lại lạnh như thế, để bọn họ cùng một nồi canh ấm lên đây đi.”
Kiều Uyển ngẩn ra, lòng bàn tay Thái tử có vết chai mỏng, nhưng lại ấm áp khô ráo. Trên miệng nàng chỉ phụ họa nói: “Thân thể điện hạ cũng cần giữ ấm.”
Hôm nay tuy là đầu xuân nhưng lại có chút se lạnh mùa xuân, từ sáng lớn Kiều Uyển đã dậy, tuy đã dùng qua mấy miếng thức ăn sáng nhưng cũng không dám ăn nhiều. Vừa rồi lúc hành lễ hợp cẩn đồ ăn đều là đồ lạnh, nàng cũng chỉ cố ăn một chút, lại uống lên ba ly rượu, bây giờ trong bụng cũng không dễ chịu.
Điển Thiện cục rất nhanh bưng canh thịt dê đi lên, còn kết hợp với bún tàu dễ tiêu hóa. Không khí quanh bàn nhất thời mù mịt càng khiến người ta đói bụng kêu vang.
Vinh Kham nói: “Ta nhớ rõ lúc ở bãi ăn nàng nói nàng có ăn thịt dê?”
Lúc này Thái tử điện hạ ở trong tẩm cung của mình nên lời nói càng thêm thân thiết tùy ý. Kiều Uyển cũng chậm rãi thả lỏng, nàng gật đầu”Thu đông trong nhà cũng thường làm canh thịt dê.”
Vinh Kham tự mình múc một chén canh cho nàng, cười nói: “Thế thì tốt rồi, đây cũng là canh mà mẫu thân ta trước kia cứ đến thu đông liền dùng, nàng nếm thử xem.”
“Đa tạ điện hạ.” Kiều Uyển duỗi tay cẩn thận tiếp lấy.
Canh này được dùng dược liệu giữ ấm để hầm, vừa ấm áp vừa thơm, lại không hề có vị tanh.
Lại có Ti Soạn tiến tới hỏi: “Nương nương, có cần cán thêm ít mỳ không?”
Kiều Uyển đói bụng cả ngày, cũng không hề khách khí nói: “Thêm một chén mì đi.”
Vinh Kham thấy nàng cũng không câu thúc lúc này cũng tự mình dùng thiện.
Bữa ăn hoàn tất, bên trong tẩm điện nhất thời ấm áp thoải mái, tận đến khi Vinh Kham nói” “Ngày mai còn phải thỉnh an tổ mẫu, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Thân thể Kiều Uyển vừa mới thả lỏng nháy mắt lại cứng đờ tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...