Kiều Uyển đi theo công chúa Gia Ninh tới chỗ nàng ấy ở, cung nhân đã bưng lên canh giải rượu cùng với nước lạnh. Trước hết nàng đặt tay vào trong nước lạnh, đúng là lạnh đứng mức mà khiến nàng cũng phải giật mình.
Công chúa Gia Ninh vội nói: “Thế nào, vẫn nên đi uống canh giải rượu đi?”
Kiều Uyển bảo Thanh Trú đưa khăn tới, lại đắp lên trên mặt: “Thân thể ta cũng không yếu đến như thế, vẫn còn chịu nổi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước lạnh kích thích khiến Kiều Uyển tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng nhận lấy canh giải rượu uống một hơi cạn sạch nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ cảm thấy đây chẳng qua là dược có tính bạo phát trong rượu uống vào bị nóng thôi, chỉ là vì muốn khiến cho nữ quyến xấu mặt trên bữa yến tiệc mừng thọ.”
Còn chuyện Tứ hoàng tử là người đầu tiên rời đi thì hai người bọn họ đều không có nhắc tới.
“Lần trước muốn nói với ngươi, cái hương An Thần kia…” công chúa Gia Ninh do dự nói.
“Ta biết.” Kiều Uyển uống hết bát canh giải rượu còn nóng, đã hòa hoãn xuống không ít, nàng vỗ vỗ tay công chúa Gia Ninh nói, “Lúc ở bãi săn Thái tử có nói với ta rồi, ngươi không cần lo lắng, ta thấy Thái tử làm gì trong lòng đều hiểu rõ.”
Công chúa Gia Ninh dường như còn có chuyện muốn nói nhưng nữ quan đắc dụng bên người nàng ấy đã đưa Trình Kiểu, Lưu Nguyên tới phục mệnh.
“Đa tạ công chúa, Huyện chủ.” Đầu đuôi mọi chuyện nữ quan đã báo cho hai vị bởi thế khi hai người vào trong điện liền bái tạ.
Công chúa Gia Ninh cũng không có tinh tế với các nàng như thế, chỉ nói: “Trước uống canh giải rượu trước đi đã.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển một lần nữa, trang điểm lại, nàng nói: “Ta thấy các ngươi thân thể có hơi yếu đuối, đừng có đụng vào nước lạnh.
Hai người đều là người hiểu biết thông minh nên biết Kiều Uyển đương nhiên đã đắp qua nước lạnh. Trình Kiểu vội nói: “Đều là di ta liên lụy tới huyện chủ…”
“Nói liên lụy cái gì.” Kiều Uyển xoa xoa thái dương, “Ngươi kính rượu ta đương nhiên là có ý tốt.”
Lưu Nguyên nói: “Đa tạ huyện chủ, nếu không phải người nhạy bén thì chỉ e lần này ta coi như một lần sau rượu bình thường, cố gắng nhịn xuống e là sẽ ném luôn mặt mũi trong nhà.”
Công chúa Gia Ninh cẩn thận nhìn nàng ta hỏi: “Ngươi bị bệnh sao, vì sao lại gầy đi nhiều vậy?”
Lưu Nguyên có hơi cười khổ: “Khởi bẩm công chúa, bây giờ thật ra cũng không có gì cần phải giấu diếm, ta đã tuyệt thực mấy ngày rồi, muốn cố gắng cầu trong nhà cho ta đi làm nữ quan.”
“Ngươi lại thật sự…” Kiều Uyển khựng lại, lại nhớ tới bản thân chưa trải qua nỗi khổ của người khác, chỉ nói, “Tốt xấu gì thì cũng nên chờ tới cửa ải cuối năm.”
Lưu Nguyên lắc đầu nói “Ngươi xem chuyện hôm nay đi, càng khiến ta không dám lưu lại.”
Cung nhân bưng tới canh giải rượu mới, hai người Trình Lưu lui xuống.
Công chúa Gia Ninh nhìn song cửa sổ, nghe được tiếng động cổ sắt từ xa xa truyền tới, đột nhiên nói: “Ngươi lại có thể tính toán được như thế, thật thiến cho ta bội phục. Chúng ta cũng xem như quen biết từ nhỉ, hôm nay cũng coi là có duyên, có chút lời muốn nói với các ngươi, ra khỏi cửa cung này thì ta liền không nhận.”
Ba người đều nhìn về phía nàng ấy, cũng không biết nàng ấy muốn nói cái gì.
Công chúa Gia Ninh nói: “Phụ thân say mê thơ ca khúc phú, bây giờ càng thêm dựa vào các đại thần, Từ trước tới giờ ta cũng cho là ca ca muốn thành thân với Lưu Nguyên nhưng Đông Cung lại không muốn như thế. Bây giờ hôn sự của hai người các ngươi chỉ e sẽ có rất nhiều người để ý, mọi chuyện đều phải tự mình để ý, Lưu Nguyên, nếu ngươi thực sự muốn xuất gia làm nữ quan thì liền nói cho tổ phụ ngươi mau chóng thả ngươi đi thôi.”
Nàng ấy lại nhìn về phía Trình Kiểu: “Việc hôm nay, là ngươi vô tâm cũng được, cố ý cũng thế. CHỉ em qua tôi nay chúng ta cũng không còn ngày có thể thành thật với nhau như thế.”
Kiều Uyển không biết công chúa Gia Ninh vì sao lại nói những lời như thế, nàng ấy là thật sự nghĩ như thế, hay là muốn mượn Lưu Nguyên, Trình Kiểu để tác động tới nhị vị các lão. Nhưng nàng biết tương lai đúng như lời nói của công chúa Gia Ninh, thiên tử sẽ càng dựa dẫm vào các thân tử, thậm chí sau khi Thái hậu hoăng thệ còn không hề đúng hạn mà thượng triều.
Lưu Nguyên nghe thế ngẩn ra, nàng ta lập tức quỳ xuống hành lễ nói: “Đa tạ công chúa, ta và tổ phụ nguyên ý nghe nghe theo.” Ngoài ra còn có ngụ ý, lúc trước là ai muốn thao túng hôn sự, không cần nói cũng biết.
Từ nhỏ Trình Kiểu luôn theo khuôn phép mà trưởng thành, như thế nào không tb ý tứ của công chúa Gia Ninh. Nhưng hôn sự này lại há do phủ bọn họ có thể làm chủ, nếu có hận chỉ hận trước kia nàng ta còn chút ảo tưởng, kỳ vọng vào việc Đông Cung có thể chọn nàng ta. Bây giờ xem ra, chi bằng trước năm cập kê định ra hôn ước thì chí ít cũng phá đi nghi ngờ của trữ quân.
Nàng ta cũng quỳ xuống nói: “Bái tạ công chúa chi ngôn, từ nay về sau Trình Kiểu bất luận gặp phải chuyện gì cũng chắc chắn giữ vững tâm bản thân, nguyện ý nghe theo.”
Không biết vì sao trong lòng Kiều Uyển dâng lên một cỗ thương cảm. nàng và công chúa Gia Ninh trước kia với Lưu Nguyên và Trình Kiểu cũng không tính là quen biết, chỉ là khuê các chi giao từ nhỏ quen biết, Bữa tiệc tối nay lại khiến các nàng phải đối diện với nhân sinh tại đây đường ai nấy đi, Từ nay về sau lại không có danh khuê các thi văn, tửu lệnh chi tranh, chỉ có lợi ích của gia tộc, quyền lực mà thay đổi.
Nhưng nhân sinh gặp gỡ chính là kỳ lạ như thế, bốn người các nàng có thể đàm luận như thế này đã là không thể tưởng tượng rồi.
Sau khi canh giải rượu phát huy tác dụng, yến tiệc phía trước cũng dần bắt đầu tan. Công chúa Gia Ninh nâng Trình Kiểu dậy: “Nhớ rõ những lời nói hôm nay của ngươi.”
Mấy người quay lại về điện phía trước, ở đây gặp được mọi người đang hành lễ đưa tiễn thiên tử. Trong lúc vội vàng, Kiều Uyển nhìn thấy Thái tử gật đầu với nàng, hẳn là đã xử lý xong chuyện rượu thuốc, trong lòng nàng an tâm hơn một chút.
Vào điện phía trước, chúng mệnh phụ đang cùng Thái hậu nói chuyện, lại có thơ họa vũ nhạc dâng lên, cũng rất náo nhiệt. Kiều Uyển thấy thai sắc mặt không có gì bất thường, biết thiên tử và Thái tử cũng không muốn quấy rầy sự vui vẻ của bà hôm nay nên nàng cũng nở nụ cười chỉ cùng Thái hậu vui vẻ.
Náo nhiệt tới nửa đêm, trước khi cung bắt đầu đóng cửa, mọi người dẹp đường hồi phủ, trong một lúc cũng không còn đường rẽ nào.
Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Kiều Uyển cẩn thận kể sự việc vừa rồi cho Tiêu Thị, nhưng không nhắc tới chuyện của Trình Kiểu và Lưu Nguyên.
Tiêu thị nói: Lúc con đi không lâu ta thấy có người tới đổi bình rượu, đồ uống đều là cung nhân của cung Trường Xuân.”
Kiều Uyển thật ra lại không thấy lo lắng về vấn đề này, nàng nói: “Cũng may đêm nay không xảy ra chuyện gì, trong cung đương nhiên sẽ điều tra.”
Tiêu thị nắm tay nữ nhi: “Ta chỉ lo lắng cho con…”
Kiều Uyển không biết nên an ủi mẫu thân thế nào, đành phải nói: “Mẫu thân đường sợ, có Thái tử che chở cho con.”
Giống như kiếp trước, ở sau ngày sinh thần của Thái hậu không lâu, trong cung liền ban phủ cho Nhị hoàng tử Vinh Cẩn phong thành Chiêu Vương, xuất cung khai phủ. Điều khác nhau chính là lần này người được tứ hôn lại là Trịnh thị nữ.
Kiều Uyển nghe việc này chỉ thở dài trong lòng, trong lòng cũng không chút gợn sóng.
**
Lại qua giữa đông, phủ Tuyên Ninh Hầu một bên chuẩn bị hồi môn, một bên chuẩn bị những chuyện cuối năm.
Tới gần tháng chạp, các thôn trang còn phải đưa tới lễ vật thu hoạch mùa đông trong ngày lễ tới, các chưởng quầy của cửa hàng phải tới phủ giao trướng. Đến lúc đó còn phải mở từ đường, có người quét dọn thu thập. Lại còn phải chuẩn bị lễ vật cho các phủ năm mới, lãnh xuân tế ân thưởng. Bởi vì Ngọc Kinh là đế đô mới, người Kiều gia nguyên quán ở cố đô, còn có cả từ đường, tế điền còn phải sai người về xử lý, nhất thời Kiều Uyển cũng phải cùng Tiêu thị bận rộn trong ngoài, không chút nhàn nhã.
Kiều Uyển đi theo Tiêu thị quản gia cũng đã được một thời gian, bây giờ nàng có thôn trang cửa hàng hồi môn của mình đương nhiên sẽ đưa sổ sách đó tới nơi này của nàng. Kiều Uyển cũng không cần Tiêu thị hỗ trợ, tự mình cùng Sơ Ảnh xem xét.
Sơ Ảnh có chút khó hiểu: “Bình thường đều là ta và Thanh Trú cùng nhau xem, sao năm nay chỉ có một mình ta tới?”
Kiều Uyển nghĩ một chút, vẫn gọi mấy nha hoàn tới đây hết: “Chờ thêm hết năm nay, hai tháng sau chính là hôn kỳ. Ta nghĩ xong rồi, cũng không định mang các ngươi vào trong cung.”
Đám người ngây ra, Thanh Trú phản ứng nhanh nhất: “Tiểu thư, sau lại nghĩ như thế, người không mang theo chúng ta thì ở trong cung tự mình làm sao có chỗ?”
Kiều Uyển nói: “Bây giờ ta tiến cung cũng không phải tiền đồ mà chính là tính mạng, các ngươi cùng ta có một thời gian chủ tớ, ta không muốn tổn hại đến tính mạng các ngươi. Còn ta ở trong cung, cùng với Thái tử nhất vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn, ta chỉ cần dùng người ở Đông Cung là được.”
Xuân Thủy và Thu Sơn nhìn nhau, thời gian các nàng hầu hạ có chút ngắn, không dám nói nhiều.
Sơ Ảnh nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng không phải là người tham sống sợ chết, bây giờ người nói như thế, chỉ lo bản thân mình vào cung thì khiến trong lòng chúng ta sao có thể chịu nổi?”
Kiều Uyển lại hỏi: “Sơ Ảnh, ngươi cũng đã quá hai tuổi rồi, cuối năm trước Vân Kích của phải đã tìm người nhà ngươi cầu hôn đúng không? Lúc đó ngươi còn muốn chờ tới khi ta cập kê, chỉ là bây giờ nếu ngươi muốn cùng ta tiến cung thì Vân Kích làm sao bây giờ đây?”
Vân Kích là tùy tùng của Kiều Anh, đúng là trượng phu kiếp trước của Sơ Ảnh, lúc ấy Kiều Uyển thành hôn cũng không mang theo Sơ Ảnh, bây giờ nàng cũng có suy nghĩ như thế.
Sơ Ảnh và Thanh Trú đều là người hầu, không có cớ gì để thả ra khỏi phủ, Kiều Uyển chỉ có thể dùng hết khả năng bảo vệ được hầu phủ một ngày thì bảo vệ được các nàng thêm một ngày.
Sơ Ảnh ngây người, nhất thời không nói lên lời, nàng ấy cũng không có cách nào lập tức nói muốn cùng Vân Kích một đao chia hai nửa.
Kiều Uyển nói: “Ta ở ngoài phủ vẫn còn cần một quản sự, ngươi làm việc lưu loát chu đáo nhất, ta muốn ngươi ở ngoài cung giúp ta quản lý các nông hộ, trưởng quầy, ngươi có thể làm được không?”
Vân Kích là người đắc dụng bên cạnh Kiểu Anh, sau khi Sơ Ảnh thành thân liền thay nàng xử lý sản nghiệp bên ngoài, một là có thế tử Kiều Anh làm chỗ dựa, hai là cũng không đến mức chia rẽ nhân duyên của nàng ấy.
“Thế mấy người đứng đầu trang viên, quản sự, ta đã quan sát nửa năm.” Kiều Uyển nói, “Đợi sau này khi ta đánh tiếng, Hứa Trang đầu, Lưu trưởng quầy ngươi tùy ý mà dùng.”
Thôn trang cửa hàng hồi môn này, đời trước Kiều Uyển vẫn luôn tự mình xử lý, chặt chẽ mà nắm trong tay, bây giờ muốn chia ra bàn giao dễ như trở bàn tay.
Sơ Ảnh từ trước tới nay là một người nhanh nhẹn, bây giờ chỉ rơi lên, tiểu thư giao cũng này cho nàng ấy, nàng ấy sao có thể từ chối?
Kiều Uyển lại nhìn về phía Thanh Trú: “Lão nhân nhà ngươi đều ở cố đô, mấy năm trước phụ mẫu ngươi cũng đã trở về ngươi có muốn quay về không?”
Kiều Uyển nhớ rõ Thanh Trú trở về nhà vội vàng như thế là để chịu tang, lúc trên đường thì bị bệnh chết, bây giờ để huynh trưởng nàng đưa nàng ấy về trước cũng tốt.
Thanh Trú vừa nghe lời này của Kiều Uyển, sớm có chuẩn bị: “Tiểu thư, ta không quay về, nô tỳ muốn cùng người vào cung.”
Kiều Uyển giải thích nói”Trên tay ta có một chút bạc, còn muốn đưa ngươi và ca ca ngươi trở về nhưng thật ra đã mua một số nhà cửa, tế điền…”
Thanh Trú nghe được kinh hãi, vì sao lại nhắc thêm cả tế điền? Hiện tại tuy đại hôn còn chưa đến nhưng liên hệ với một hồi lời nói của tiểu thư với các nàng vừa rồi chỉ e đúng là gia tộc suy tàn mới cần lui về nguyên quan, Trước kia nàng ấy còn cùng tiểu thư ở trong cung trải qua biến cố tiệc mừng thọ, trong lòng cũng suy nghĩ nhiều hơn.
Thanh Trú lập tức quỳ xuống: “Tiểu thư, người chỉ cần phái ca ca ta trở về, nô tỳ muốn cùng tiểu thư vào cung. Chỉ có điều nếu mọi chuyện lại diễn ra như ngày mừng thọ đó, người ở trong cung cũng không dám tin tưởng ai, như thế này làm sao có thể khiến nô tỳ an tâm ở ngoài cung được?”
Xuân Thủy nắm chuẩn thờ cơ, cũng quỳ xuống bên cạnh Thanh Trú: “Tiểu thư, Xuân Thủy cũng muốn cùng tiểu thư vào cung! Nô tỳ bây giờ không còn ai quen biết, không có vướng bận, thật vất vả mới có thể theo hầu bên người tiểu thư bằng đó thời gian, tiểu thư, nếu người cho nô tỳ đi theo người thì…”
“Nếu như tìm được người nhà của ngươi, đưa trả cho ngươi giấy bán thân thì ngươi cũng không trở về?” Kiều Uyển hỏi nàng ấy.
Xuân Thủy cắn răng nói: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ đã suy nghĩ kỹ rồi, phụ thân có thể bán ta một lần thì sẽ có thể bán ta lần thứ hai. Nô tỳ không về!”
Kiều Uyển thở dài một tiếng, từ kiếp trước nàng đã biết Xuân Thủy còn nhớ rõ nhà mình ở đâu.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía Thu Sơn: “Đợi sau khi ta vào cung liền trả tự do cho ngươi, ngươi trở về cùng mẫu thân và đệ đệ ngươi sống cho tốt.”
Thu Sơn chỉ lệ rơi đầy mặt mà quỳ trên mặt đất, thật tâm mà khấu đầu với Kiều Uyển: “An đức của tiểu thư, Thu Sơn ghi nhớ trong lòng, Tương lai nếu tiểu thư còn có chỗ cần thì Thu Sơn nhất định không chối từ.”
Kiều Uyển biết bản thân thật sự mềm lòng sau khi thấy các nàng bị oan uổng mà mất mạng kiếp trước. Nhưng bây giờ khi nói hết ra thì mọi thứ tùy duyên thôi.
Kiều Uyển nói “Thế thì như vậy đi, Sơ Ảnh cùng Thu Sơn bên ngoài cung ta còn cần đến, đừng có khóc lóc.”
Tháng chạp tới, trong phủ thực sự rất bận rộn, việc này liền cứ thế mà qua đi. Nhưng Sơ Ảnh cùng Thu Sơn lại rất nghiêm túc mà học tập, đối chiếu kiểm tra kho đơn, mà Thanh Trú và Xuân Thủy cũng ngày ngày mang theo Xuân Thủy chỉ điểm cách xử xử.
Trước khi hết năm, Chiêu Vương cuối cùng cũng chọn được ngày lành tháng tốt khai phủ xuất cung, ngày hôn kỳ cũng được định ra, Tin tức này được truyền đi náo nhiều không tới mấy ngày thì Lưu phủ liền truyền ra tin tức Lưu Nguyên tới Ngọc Thanh Quan núi Thúy vân xuất gia làm nữ quan.
Tác giả:
Chương sau sẽ là đại hôn~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...