Ngày mười sáu tháng tám, là sinh thần của Kiều Uyển, cũng là ngày mà nàng cử hành lễ cập kê.
Trong một ngày làm phủ Tuyên Ninh Hầu giăng đèn kết hoa, sanh tiêu cổ nhạc, ngựa xe trước cửa lộc cộc.
Hôm nay người Chính Tân của ngày lễ cập kê là trưởng công chúa, tán giả là vị hôn thê của Kiều Anh, Tạ Lan. Vị trí hữu ti thì có Phương Phù và Kỳ hoàn cũng đã tranh nhau vài lần, cuối cùng Kỳ Hoàn rút thăm bại trước Phương Phù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hết thảy mọi lễ nghi đều do Thanh Bội cô cô của Đông Cung, Vương Tư Tán ở Thượng Nghi Cục cùng Lý ma ma cung Trường Xuân phụ trách, vừa hay ba người này chấp sự đều vì lễ cập kê.
Hôm nay người tới tham gia lễ có Bát Bả cô cô trong cung Trường Xuân cùng công chúa Gia Ninh tới, tông thất có các vị quận chúa, Tĩnh vương phi, Kỳ vương phi, Thuận Xương quận vương phi, Xương Vân quận vương phi, đông đảo các phu nhân quan lại, Võ Huân có phu nhân Thành quốc công, Anh quốc công, các vị cáo mệnh của các phủ đốc, thậm chí đến cả ba vị cáo mệnh của các lão gia, quý nữ cũng cùng được phủ Tuyên Ninh Hầu mời tới. Còn vài vị khác chính là nữ hay nói trong Kiều thị của Tuyên Ninh Hầu.
Cho tới bây giờ đã không phải là phủ Tuyên Ninh Hầu mời ai mà là phủ Tuyên Ninh Hầu không mời ai.
Đây cũng không phải lần đầu Kiều Uyển cập lê, lễ cập kê kiếp trước tuy có long trọng nhưng thua xa kiếp này.
Kiều Uyển trong tiếng nhạc vui vẻ yên lặng mà đi theo chấp sự nhận ba lần đội mũ chúc phúc, kiếp trước tuy nàng cập kê trưởng thành nhưng trong lòng vẫn vô cùng thiên chân, bây giờ lại ngàn vạn không thể như thế.
Từ đủ loại chuyện trước kia, ví dụ như hôm qua chết, và từ đủ loại chuyện sau này, ví dụ như hôm nay sinh.
Cuối cùng nàng nghe thấy trưởng công chúa nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngày lành tháng tốt, lệnh đức du nghi, bên ngoài thục mỹ, luôn luôn như thế.”
**
Sau lễ cài trâm, phủ Tuyên Ninh Hầu còn chuẩn bị yến tiệc.
Yến tiệc được tổ chức tại hoa viên Chuế Quỳnh Uyển, còn bao cả Giáng Vân Các, Thanh Âm quan làm nơi lui tới, Các vị khách đầu tiên đến đều tới đó uống trà thay y phục rồi mới ngồi vào vị trí.
Người ngồi trên bàn chủ tịch là trưởng công chúa, bốn vị Vương phi cùng quận chúa, huyện chủ đã thành thân, phía dưới theo thứ tự là các cáo mệnh phu nhân của các vị công hầu, Các quý nữ trẻ tuổi đơn độc tách riêng một bàn tiệc, mà công chúa Gia Ninh vẫn kiên trì muốn tới bàn tiệc kia ngồi.
Bên ngoài bình phong họa trúc, Mạnh nương tử của Quản gia đưa các nha hoàn tới hầu hạ rót rượu và dâng thức ăn, lại có Tố Nguyệt Vân Yểu bên người Tiêu thị đưa thêm nha hoàn chờ hầu hạ.
Sau khi Kiều Uyển trở về phòng thay lễ phục cùng đại trang liền vội vàng lên đón tiếp khách.
Bởi vì các tông phụ và trưởng bối đều ngồi trên đầu, các quý nữ trẻ tuổi ở đây so với các bàn khác đều an tĩnh hơn rất nhiều, Kiều Uyển kính rượu mấy bàn yến tiệc rồi mới trở lại chỗ ngồi công chúa Gia Ninh giữ lại cho nàng trước.
Bây giờ một bàn này không khác gì những buổi yến tiệc khác, nếu muốn nhắc tới có quan hệ thân cận thì cũng không phải mỗi người đều thân thiết như thế, trừ những tỷ muội tốt của Kiều Uyển thì còn có Lưu Nguyên, Trình Kiều cùng mấy người Chu Vân nhưng lại tụ tập một bên, Tạ Lan ngồi ở giữa các nữ hài Sĩ Lâm và Võ huân, vụng trộm mà chớp mắt về phía Kiều Uyển.
Trong lòng Kiều Uyển thờ dài, đây là lần đầu tiên nàng mời tới mấy nữ nhi các vị nhà Sĩ Lâm tới cửa.
Chúng nữ sớm đã thành thói quen trong các buổi tiệc trước đó, không khí cũng khá hòa hợp. Chỉ có điều vì chuyện Lưu các lão bị buộc tội mà có rất nhiều ánh mắt như có như không nhìn về phía Lưu Nguyên.
Hôm nay Lưu Nguyên thật sự cũng coi như có trang điểm tỉ mỉ qua, trên mặt xoa phấn miêu mi, dán hoa điền, trên đầu cũng là châu thoa diêu thúy, so với Xuân Yến trong cung thì ở yến tiệc này như hai người khác nhau.
Lúc này có lẽ có người đã nghĩ trong lòng, lần trước Lưu Nguyên ném mất mặt mũi của công chúa Đức Khang, bây giờ dự yến tiệc xuất phủ mới phải giả trang như thế.
Nhưng khi Kiều Uyển kính rượu nàng ta thì Lưu Nguyên cũng rất trịnh trọng mà kính lại. Điều này khiến cho Kiều Uyển nhớ tới Thanh Hào yến ngày đó, Lưu Nguyên lộ ra một nụ cười tươi với nàng, cũng không biết là thiện tứ từ nơi đâu mà có.
Yến tiệc mới được một nửa lại nghe được nghi thức gõ chiêng dẹp đường mở hẻm, là ban thưởng trong cung tới rồi.
Mọi người chờ lần nữa thay y phục xong xuôi, để cho thái giám tuyên chỉ chờ một lát, Thanh Thái Đường hôm nay vừa trải vải hồng, còn lập bàn thờ, mọi người thân có cáo mệnh liền cùng nhau tới chính đường.
“Hôm nay là lễ cài trâm của huyện chủ Nhu An, trong cung vốn đã chuẩn bị lễ vật ban xuống. Chỉ là Thái tử điện hạ vô tình nhắc tới ở ngự tiền, hôm nay vốn là sinh thần của huyện chủ.” Vị công công này tướng mạo đoan chính, mặt vuông miệng rộng, lời nói ra cũng cực kỳ hiền hòa, “Bệ hạ liền lệnh cho Quý phi nương nương thêm nhiều lễ vài sính lễ hơn nữa cho nên mới chậm chạp lại một lát.”
Mọi người phủ Tuyên Ninh Hầu vội vàng tạ ơn, Kiều Uyển chỉ cảm thấy vị công công này có chút quen mặt nhưng nàng cũng không dám nhìn nhiều lại cúi đầu xuống.
Thái giám kia cầm danh mục lễ vật, lại tự mình đọc ra một lần, thái giám bên cạnh âm thanh trong trẻo cũng đọc lại một lần.
Sau khi mọi người tạ ơn, Tuyên Ninh Hầu nói: “Làm phiến Cốc công công tới riêng một chuyến, bây giờ trong phù đang mở yến tiệc, còn mong người vui lòng nhận cho.”
Kiều Uyển ngẩn ra, phụ thân gọi ông ta là gì cơ? Cốc công công, chính là cái vị Cốc công công kia sao?
Thái giám kia vẫn hòa khí như cũ: “Đa tạ ý tốt của hầu gia, cũng nhờ có tiếng thơm của huyện chủ. Chỉ là hôm nay ta còn có công sự trong người, không dám chậm trễ.”
Tuyên Ninh Hầu lại khách sáo vài câu, thái giám kia khiêm nhường mà đáp lại vài câu rồi mới rời đi.
Kiều Uyển thấy lúc ông ta đi tuy cực kỳ cố gắng che giấu nhưng tự như đi đường có chút không ổn, ngay lập tức tin người này chính là thái giám cầm bút Ngự tiền Cốc Đình Nhân. Chỉ là không biết sau khi ông ta dưỡng thương tốt thì trong cung là tính huống thế nào, nhưng nàng không tin bản thân lại có mặt mũi như thế, để cho Cốc công công phải đi riêng một chuyến tới…..
Mọi người ngồi trở lại vị trí, bây giờ mọi người trong yến tiệc hoàn toàn không biết tới Cốc công công liên quan tới mớ cung đình bí sự bậc này, thấy lại do thái giám ngự tiền cầm bút tự mình xuất cung một chuyến chỉ khen Đông Cung độc sủng thánh tâm.
Nguyên nhân chính là Cốc công công lần này tự mình đưa tặng lễ tới, chi dù là một lần nữa khai tịch thì không khí bây giờ so với trước đó càng thêm thân thiện, bệ hạ cho thể diện như thế cho Đông Cung, đương nhiên là cho Thái tử Phi tương lai của Đông Cung thể diện.
Các vị quý nữ trẻ tuổi rụt rè, chỉ có Phương Phù và Kỳ Hoàn khen ngợi vài câu. Công chúa Gia Ninh vẫn không nói điều gì, nàng ấy vốn ở trong cung Trường Xuân, Kiều Uyển cũng không biết nàng ấy đối với vụ án hương độc có nhiều ít hiểu biết thế nào.
Sau khi khai tịch xong, lại tới một hồi dâng rượu chúc mừng. Nếu nhắc tới hôm nay trông Lưu Nguyên có chút khác thường thì Trình Kiều cũng vậy, thục nữ từ xưa tới nay luôn đoan chính ổn trọng nhất, cũng chỉ mới qua ba năm ngày khi gặp ở bãi săn hôm đó cũng gầy đi rất nhiều, Lúc này hành động dâng rượu cũng nàng ta cũng không nhanh nhẹn như trước, có vài phần như thần hồn đang không ở đây.
Trong lòng Kiều Uyển chỉ nghĩ tới có lẽ do hôn sự với Nhị hoàng tử nên khiến hai vị nữ lang này phiền muộn. nàng cũng biết được sự phiền não của kết hôn cho nên cũng không vạch trần sự thất thần của Trình Kiều, Lại qua một hồi kính rượu, Kiều Uyển hỏi mọi người có cần đi ra hoa viên để tiêu tan chút cảm giác say hay không?
Bây giờ đúng lúc gió thu thổi tới, không gian đầy hương hoa quế, hoa viên hầu phủ cũng vốn sớm chuẩn bị cảnh thu. Mọi người uống trà xong cũng muốn đi tới trong hoa viên dạo một chút.
Công chúa Gia Ninh vốn có nhiều lời muốn nói với Kiều Uyển nhưng hôm nay Kiều Uyển cần đón tiếp nhiều khách khứa.
Kiều Uyển an ủi nàng ấy : “Hôm nay không tiện trò chuyện, ta thấy ngươi mệt mỏi, đi tới phòng ta nghỉ ngơi một lát nhé?”
Công chúa Gia Ninh nói: “Hôm nay là lễ cập kê của ngươi, lại là sinh thần của ngươi, sao ta có thể quét đi sự vui vẻ của ngươi? Ngươi cứ đi chiêu đãi khác nhân đi, để ta bảo Bát Bảo cô cô cùng ta đi nghỉ ngơi.”
Kiều Uyển gọi Thanh Trú tới, bảo nàng ấy cẩn thận đưa công chúa tới phòng mình nghỉ ngơi, Sau đó còn không yên tâm, nàng lại đi tiễn một đoạn đường mới quay lại bên trong hoa viên.
Lúc đi qua đình, Kiều Uyển lại thấy Lưu Nguyên một mình ngồi trên ghế đã nhìn cẩm lý mà xuất thần, hai má nàng ta ửng đỏ, hình như có chút không chịu nổi men say.
Từ trước tới nay Kiều Uyển và Lưu Nguyên cũng không quen biết, một người xuất thân từ phủ Võ huân ngoại thích, một người tới từ một nhà Sĩ lâm vừa làm ruộng vừa học hành. Hai người nếu nói là đối đầu thì cũng không phải, chẳng sợ khi cùng nhau tỷ thí tài học, Kiều Uyển cũng không thích thơ, còn Lưu Nguyên thì không thích họa, cũng có thể nói là không chút tương quan nào.
Kiếp trước các nàng sau khi từng người gả đi đến chết cũng không từng gặp lại nhau một lần. Tức phụ của phủ Khang Bình Bá thậm chí còn không có tư cách vào trong cung kính bái Hoàng Hậu.
Hôm nay khi Kiều Uyển thấy nàng ta lại nhịn không được dừng bước chân: “Nguyên Nương, sao ngươi lại ở đây một mình?”
Lưu Nguyên thấy là nàng thì lại lộ ra một nụ cười "Ta đang hóng gió, ngươi nói gì đó với ta đi.”
Kiều Uyển đi tới bên người nàng ta ngồi xuống: “Lần trước ở phủ trưởng công chúa có phải ngươi có lời muốn nói với ta đúng không?”
“Phải vậy không.” Lưu Nguyên nói, “ta muốn nói chuyện với ngươi nhưng lại không biết nói với ngươi cái gì.”
Kiều Uyển cười nói: “Vậy hôm nay ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Ta nghĩ kỳ rồi, ta muốn rời khỏi phủ làm nữ quan.”
Trong lòng Kiều Uyển kinh hãi nhưng trên mặt vẫn tỏ ra trấn định: “Sao ngươi lại muốn như thế? Vì sao lại định nói cho ta?”
Lưu Nguyên nói: “Ta suy nghĩ rất lâu rồi… còn ta nói cho ngươi là vì bây giờ ngươi nhìn qua chính là một người không có chút phiền não nào.”
Kiều Uyển có chút buồn cười, Hoàng Hậu nương nương kiếp trước bây giờ cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa mới cập kê không lâu, trong đầu toàn là những suy nghĩ kỳ quái.
“Vì sao lại không có phiền não cơ chứ?” Kiều Uyển hỏi nàng ta.
Lưu Nguyên khỏi mỉm cười, nhưng thật sự nghĩ kỹ: “Ta đã hâm mộ ngươi từ rất lâu trước đây, phụ thân ngươi quan công hiển hách, yêu thương ngươi, huynh trưởng ngươi chăm chỉ thăng tiến, từ nhỏ ngươi có dung nhan kiều mỹ, tiến lùi tùy tâm.”
“Bây giờ đến hôn sự của ngươi cũng đã được định, có Thái hậu thương tiếc, Đông Cung ngưỡng mộ, ngươi còn có cái phiền não gì?”
Kiều Uyển không nghĩ tới nhân sinh của mình trong mắt các nữ lang đồng tuổi lại là như thế. Nhưng cái đó đều đã khiến nàng lạnh lẽo tới mức cắt da cắt thịt mà không thể ngủ tới, ở trong mắt người khác lại chính là đường mật.
Nàng có rất nhiều tâm sự không thể nói với người ngoài, còn Lưu Nguyên thì sao?
Kiều Uyển nhìn nàng ta, lại hỏi: “Còn ngươi thì có phiền não gì đâu?”
“Quá nhiều.” Lưu Nguyên nói: “Từng cái từng cái so với ngươi, đúng là khiến người khác không thể mở miệng….”
Kiều Uyển cũng không thúc giục, chỉ nghe Lưu Nguyên nói: “Có những lúc ta không biết mình là loại người thế nào. Ta chỉ nghĩ làm thành bộ dạng kỳ vọng trong mắt người khác. Trước kia nói ta từ nhỏ được xem như nam tử mà nuôi dưỡng, ta cũng thường ảo tưởng bản thân có ngày đứng thẳng. Nếu ta thực sự là nam tử thì có thể tham gia khoa cử học sĩ, nhất định có thể làm tới …”
“Đáng tiếc, ta nghĩ sai rồi, Hóa ra bọn họ dạy ta đọc sách lại để….” Lưu Nguyên dừng lại, nàng ta cười nói, “Ta nhất thời lại mơ hồ, suy nghĩ của bọn họ với suy nghĩ của ta, sao lại không có một cái có thể trở thành sự thật, Ta có thể làm gì ở cái thế gian này đây? Chi bằng rời khỏi nhà, dạy dỗ cho người ngoài.”
Kiều Uyển cảm thấy nàng ta thực sự say rồi, lời nói say rượu hết bài này tới bài khác, Nàng không muốn nghĩ tới lời nói sâu xa của Lưu Nguyên, thế gian này ai cũng có đau khổ của mình, ai có thể độ được ai đây?
Kiều Uyển chỉ cười đỡ lấy Lưu Nguyên: “Ngươi say rồi, ta đỡ ngươi đi tìm thị nữ nhé?”
Lưu Nguyên cười: “Nàng đã đi lấy canh giải rượu cho ta rồi, một lát nữa sẽ tới thôi.”
“Vậy ta ở đây cùng hóng gió với ngươi một chút…”
Kiều Uyển cùng Lưu Nguyên ở trong đình lại không biết sau núi giả hồ thạch lại có người nghe được rõ ràng đoạn nói chuyện của các nàng.
Trình Kiều dùng khăn lụa che lại đôi mắt, trong lòng xúc động, nàng cảm thấy bản thân nghe hiểu lời nói của Lưu Nguyên,
Muốn cái danh thơ khuê trung làm cái gì? Muốn tư dùng kiều mỹ làm cái gì? Bị vây khốn tại thế gian này cuối cùng cũng như đồ vật bị người ta lựa đi lựa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...