Lần săn bắn mùa thu này chẳng qua chỉ hơn mười ngày thì thiên tử liền tính toán hồi kinh.
Mà Khang Bình Bá cầu huân quý một vòng, lại chuẩn bị tới Kim Lân Vệ, cuối cùng trước khi hồi kinh nhận được kết quả. Trưởng công tử phủ Khang Bình Bá dc thả về phủ, mà đích nữ bá phủ nghe nói là sẽ bị đưa tới am Thanh Tuyền ở ngoại ô kinh thành xuất gia.
Ngày ấy may mắn huyện chủ Nhu An được kịp thời tương cứu, vẫn chưa bị thương, Khang Bình Bá đáng lẽ sẽ không cần ném đi khuôn mặt già lại mất đi một tầng da, Nhưng thiên tử luôn luôn để bụng chuyện Đông Cung, phủ Khang Bình Bá bị liên lụy như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn phạm tội kia mắt thấy là không thể sống sót, vì không muốn liên lụy tới người nhà nên cuối cùng đúng thật đã thuật lại rất nhiều lời nói.
Có một câu cũng không biết thế nào lại cố ý bị truyền ra: “Xấu mặt thì thôi đi, té gãy cổ là tốt nhất.”
Cứ thế, Khang Bình Bá càng rơi vào cái danh trị gia không nghiêm, không biết cách quản giáo, một câu ngự tiền “Không thể trọng dụng” kia càng khiến bá phủ sau đó lâm vào cảnh dậu đổ bìm leo.
Kiều Uyển sợ hãi với cái vận mệnh lặp đi lặp lại có chút tương tự, kiếp trước Hoàng Vân Nhạn cũng tới am Thanh Tuyền xuất gia. Nàng cũng không nhìn ra có gì huyền diệu trong đó, chỉ có thể càng thêm cẩn thận.
Còn cái phủ Khang Bình Bá kia, bây giờ cứ thế nghèo túng đi xuống, với tính cách kia của Thẩm Dục thì qua chút thời gian nữa lại bắt đầu nóng vội nghĩ cách, Như thế càng có cơ hội để nắm bắt được sai lầm của bọn họ. Giống như lời nói của Thái tử ngày ấy, tương lai còn dài.
Từ Ngọc Kinh tới bãi săn Tùng Vân đường đi cực kỳ chậm rãi nhưng lộ trình hồi kinh Kiều Uyển lại cảm thấy rất nhanh! Nàng chỉ mới ở trong xe cùng mẫu thân xem lại danh sách, tâm sự về y phục mùa đông dùng cái da gì, ba ngày một chút liền qua đi.
Sau khi trở lại viện của mình ở trong phủ, Kiều Uyển mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sân cùng phòng khác đều rộng hơn rất nhiều so với biệt viện ở bãi săn, đám nha hoàn đã đổi huân hương mới cho nàng, chăn mềm mại, do là những mùi hương quen thuộc mà thân thiết. Dậy sớm cũng chỉ cần khoác thêm chiếc áo bào là được, thời tiết Ngọc Kinh cũng không lạnh thấm vào da như ở bãi săn.
Sau khi từ bãi săn trở về thì trong viện lại có rất nhiều đồ của vùng núi, da còn phải sửa sang lại rồi đưa vào trong kho, ai săn được gì đều tính là của mình. Nơi này Kiều Uyển còn có thiên tử và Thái tử ban thưởng, Thanh Trú mang người kiểm kê lập thành một danh sách, từ trên xuống dưới bận rộn mất mấy ngày.
Hạ nhân hầu phủ không có quá nhiều cơ hội được ra khỏi kinh, ở bãi săn bắn màu thu bọn họ đã cảm thấy cực kỳ thú vị, Huống chi lần này tới đó, chuyện ngựa của Kiều Uyển bị kinh sợ, Sơ Ảnh lại đi vào địa lao của Kim Lân Vệ, không ngừng khiến cho nha hoàn, bà tử trong viện muốn Kiều Uyển kể chuyện xưa, các viện khác cũng muốn chạy tới nghe.
Thanh Trú và Sơ Ảnh chỉ chọn mấy chuyện quan trọng để nói, còn cảnh cáo bọn họ không được truyền loạn.
Xuân Thủy và Thu Sơn chuyến này bị dọa, đúng thật cẩn tuân theo lời nói ngày đó, đối với bên ngoài không nói nhiều thêm một câu, chỉ vâng vâng dạ dạ, hỏi một câu thì đến ba câu không biết. Thu Sơn như thế thì thôi đi, Xuân Thủy bởi thế còn bị đám nha hoàn đuổi theo phê phán rất lâu.
Lại nói chuyện buộc tội Lưu các lão kia cũng theo tin tức thiên tử hồi kinh mà truyền ra.
“Hóa ra tộc nhân Lưu thị đạo đức không được, dựa vào việc muốn mở rộng nơi thờ cúng tổ tiên mà bức tử mộ tú tài đồng hương.” Từ trước tới nay Kiều Diễm là một mật thám, “Nếu là một giao dịch bình thường thì cho dù tú tài kia tính tình lớn không muốn dán đất cũng không nói làm gì. Nhưng nghe nói tộc nhân Lưu thị cậy quyền thế đè ép giá mua, tú tài kia vốn yếu nhược, tức giận muốn viết đơn kiện. Kết quả đơn kiện còn chưa biết xong thì người đã bệnh mà chết.”
Tiêu thị nghe được nhíu chặt mày: “Vốn là chuyện nên tích đức vì tổ tiên sao còn náo loạn thành như thế.”
“Đằng sau còn nữa.” Kiều Diễn uống xong ngụm trà, “Phụ thân của tú tài kia lại đi tìm một người viết xong đơn kiện, muốn cáo trạng tộc nhân Lưu thị lên công đường, cố tình lão gia công đường kia lúc thi tiến sĩ do Lưu các lão làm chủ khảo, còn phải gọi Lưu các lão một tiếng Sư tọa.”
“Ông ta đúng lại thiên vị cực kỳ, tính tình của phụ thân tú tài kia cũng rất lớn, một phát liền đâm chết người ngay ở trên công đường. Bây giờ Lưu các lão là người đang ngồi ở kinh thành, họa từ trời rơi xuống cái mũ “trị gia không nghiêm” này đúng là thay phiên nhau mà đội, bây giờ có lẽ Khang Bình Bá đúng là phải thở phào nhẹ nhõm.
“Lão tam, chớ có ba hoa!”
Kiều Uyển nghe được liền kinh hãi: “Học trò của Tọa sư, cùng khoa cùng giới, đảng phái này ngày một mệnh” lời nói của Thái tử như sấm bên tai. Việc này cũng không phải là do Lưu các lão cố ý nhưng Thái tử lo lắng chuyện kết đảng lại không thể chống đỡ được.
Kiếp trước Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, cũng lui tới với nhiều văn nhân nhã sĩ. Bây giờ hắn đã sớm muốn thoát thân khỏi đó, có lẽ cũng coi là một chuyện may mắn.
Nhưng kiếp trước cũng không có chuyện Lưu gia bị buộc tội, Lưu Nguyên cũng sẽ như thường mà gả cho Nhị hoàng tử, chuyện này lại là vì sao?
Kiều Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế hôn sự của tiểu thư Lưu gia kia và Nhị hoàng tử thì sao?”
Kd lắc đầu: “Đương nhiên là không thành. Sang năm Thái tử đại hôn, năm nay Nhị hoàng tử sẽ phải xuất cung khai phủ, thời điểm này e là không muốn có bất kỳ liên lụy gì từ Lưu gia.”
Nếu tính thời điểm này thì chuyện có người cố ý phá hoại hôn sự của Nhị hoàng tử quả thật có chút khả năng.
Kiều Uyển nghĩ tới kiếp trước Nhị hoàng tử là tới sau sinh thần của Thái hậu mới được phong làm Chiêu Vương, tứ hôn với Lưu Nguyên, xuất cung khai phủ. Lúc đó Thái tử vẫn luôn chưa có hôn ước, Nhị hoàng tử có được một mối hôn sự tốt, Đông Cung lại thiếu đi một lựa chọn.
Nhưng hôm nay, Thái tử đã được tứ hôn, mối thân gia này của Nhị hoàng tử cũng không được coi là gì. Nhưng Kiều Uyển lại nghi hoặc, không phải còn một Trình Kiểu hay sao?
Nếu như biến cố đó thật sự là chuẩn bị để đoạt đích thị người này lại sẽ là ai đây?
**
Sau khi săn bắn mùa thu trở về, qua chút thời gian nữa là tới trung thu. Mà Kiều Uyển lai sinh thần vào mười sáu tháng tám, cũng là ngày lễ cập kê của nàng năm nay.
Nhân đã có chuẩn bị từ sớm thì cũng không đến mức hoàn toàn rối ren, bây giờ chỉ cần đi đưa thiệp mời cho các tân khách dự lễ cập kê. Chỉ là việc chọn mua lược trong phủ có chút vội vàng, muốn chuẩn bị rượu mới năm nay, hoa quả điểm tâm cũng cần phải mua mới. Nhưng đúng thật vừa hay lễ cập kê có thể chuẩn bị cùng với gia yến trung thu.
Trước đó vài ngày Kiều Uyển đều tự tay viết thiệp mời, sau khi đưa đi xong thì lại lười nhác tới mấy ngày liền đã đến Tết Trung thu.
Bánh trung thu, vải lụa nhiều màu lễ vật trong cung cũng đã ban xuống, Đông Cung còn đưa tới cua tươi mới, cũng không quên kèm theo mấy vò rượu gạo.
Hôm sau chính là ngày cập kê nên gia yến trung thu vốn muốn làm đơn giản một chút. Có điều Tiêu thị nghĩ đây là gia yến cuối cùng của nữ nhi ở nhà nên vẫn cắn răng làm hoa lâu, vẫn muốn làm náo nhiệt như bình thường.
Trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng trên mặt chỉ làm như không biết phiền muộn của Tiêu thị. Cả đêm nói chuyện trên trời dưới đất, uống rượu, cũng rất náo nhiệt.
Kd còn mang đôi pháo hoa tới đốt, phút chốc hỏi Kiều Uyển: “Hôm nay bên ngoài cũng rất náo nhiệt, có muốn đi xem pháo hoa hay không?”
Hôm nay phòng bếp chuẩn bị rượu quế hoa, Kiều Uyển ăn cua lại uống thêm chút rượu lúc này đã có chút hơi say sưa, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ: “Bên ngoài còn náo nhiệt suốt cả một đêm đó, chúng ta đi truy nguyệt đi?”
Chuyện đang dừng tại đây, người gác cổng và quản gia lại vội vàng mà chạy vào “Lão gia, phu nhân ….. Thái tử điện hạ tới.”
Kiều Uyển còn ngây ngốc chưa định thần lại: “Thái tử điện hạ? Không phải hôm nay trong cung cũng mở tiệc hay sao…”
Tiêu thị vội vàng kéo tay nàng, một nhà đi về phía chính đường.
Kiều Uyển còn nhớ rõ lời Thái tử đã nói ở trước biệt viện khi đó, hắn nói hắn chưa chính thức tới cửa bái phỏng, sau đó lại bởi vì ngựa bị kinh sợ nên cũng đã tới cửa vài lần.
Bây giờ đã trở về Ngọc Kinh, Thái tử lại tới cửa thế nhưng cũng không khiến người khác khẩn trương.
Mọi người bái kiếm xong lại nói vài lời khách sáo. Bởi vì Kiều Uyển uống rượu nên chỉ cảm thấy tinh thần phiêu dạt. từ trước tới nay tửu lượng của nàng không yếu như thế, chỉ là do uống hơi nhiều nên khiến cho nàng không thắng nổi men say.
Có điều nàng vẫn nghe rất rõ ràng, Thái tử nói: “Bây giờ trăng đã lên trên đỉnh, còn muốn mời Loan Loan đi du ngoạn một chút.”
Người Kiều gia không biết Thái tử có ý gì, nhưng nhìn lực sĩ của Kim Lân Vệ đang đứng ở đằng xa chờ đợi, Kiều Uyển và Thái tử đi du ngoạn thoạt nhìn qua cũng khá an toàn.
Kiều Uyển lại không nghĩ nhiều như thế, nàng cũng rất đồng ý đi ra ngoài để giảm bớt cảm giác say một chút, vội nói: “Được thôi.”
**
Mang áo choàng tới, Kiều Uyển nghĩ ngợi sau đó mang theo Sương Thanh đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài đường, Kiều Uyển chỉ cúi đầu đi theo Thái tử, gió đêm khe khẽ, cảm giác hơi say kia đúng là tan đi không ít.
“Điện hạ, hôm nay trong cung không phải có mở yến tiệc sao, sau người lại ra ngoài cung?” Kiều Uyển đương nhiên quen thuộc với Thái tử hơn nhiều, cũng dám lớn mật mà hỏi.
“Ca vũ không thôi cũng thật sự ầm ĩ.” Vinh Kham nói, “Không bằng ra ngoài cùng mọi người vui vẻ.”
“Ta nghe nói bệ hạ hát rất hay, thật sự là giỏi nhất.” Kiều Uyển cảm thấy Thái tử qua loa có lệ, nàng cẩn thận mà nhìn sắc mặt hắn, “Thái hậu nương nương luôn khen không dứt miệng.”
Vinh Kham cũng không có biểu cảm mà nói: “Nghe tới mức thực sự quạnh quẽ tẻ nhạt.”
Kiều Uyển cũng không rõ ý của lời này, Vinh Kham lại quay đầu nhìn nàng: “Chúng ta đi dọc chợ đêm Lệ Thủy có được không?”
Ven sông Lệ thủy có rất nhiều tửu lầu, thuyền hoa, tối nay cầm sắt vanh tiêu không dứt, thi thoảng còn có âm thanh khách uống rượu cười đùa. Cách đó không xa ở trong ngõ nhỏ còn có âm thanh hài đồng chơi đùa ầm ĩ.
Hai người dọc theo Lệ Thủy chậm rãi mà dạo, sóng nước gợn lăn tăn, ánh nến trên hoa đăng bên bờ tựa như những ánh sáng lấp lánh.
Cảm giác say của Kiều Uyển cuối cùng cũng tan đi, nàng không biết vì sao Thái tử lại ở ngày đoàn viên này mà xuất cung, Hơn nữa bây giờ xem ra Thái tử cũng không có chuyện quan trọng gì cần dặn dò, chỉ là cùng nàng dạo chơi không có mục tiêu, có lẽ là có tâm sự gì đó.
Nàng trấn định lại tinh thần, có lẽ Thái tử lại biến nàng trở thành một tấm ngụy trang, chỉ vì muốn xuất cung sả chút phiền muộn. Nghĩ thế, Kiều Uyển thấy Thái tử không nói gì thì cũng yên lặng đi cùng hắn.
Nàng chậm rãi bước đi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng. Tối nay vầng trăng cực kỳ tròn đầy, vạn dặm không mây. Bọn họ cứ thế dọc theo Lệ Thủy đi theo ánh trăng dường như thực sự truy nguyệt vậy.
Dần dần, khi đi tớ con đường náo nhiệt, bên đường sạp bán thứ gì cũng có: Tràng hạt bằng gỗ lê, hoa quế đan, con dế trong lồng sắt, quạt tròn, hoa đăng…. Còn có cả gánh kẹo đường, bán điểm tâm, bán tranh chữ mặt quạt, xem tướng xem tự, Kiều Uyển cũng không phải chưa từng đi tới chợ đêm nhưng vẫn cảm thấy thú vị như cũ.
Vinh Kham thấy nàng thích thú liền hỏi: “Loan Loan, có muốn mua thứ gì đó không?”
Kiều Uyển đột nhiên nhớ tới vài món đồ mà trước kia hắn đưa tới cung Trường Xuân kia, không nhịn được hỏi “Trước kia khi điện hạ xuất cung thường mang tới một chút đồ vật thú vị cho Thái hậu nương nương cùng gn, đó cũng là từ chợ đêm này sao?”
Vinh Kham mỉm cười: “Không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ…. Đúng là từ đây.”
Kiều Uyển thấy cuối cùng hắn cũng chịu cười thì trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không tự chủ mà cười theo, nói: “Chúng ta cứ dạo như thế này một chút đi, ta còn chưa nhìn thấy món đồ nào ưng ý.”
Hai người lại đi thêm một quãng đường ngắn, Kiều Uyển mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay điện hạ có tâm sự gì sao?”
Vinh Kham nói: “Cũng không có tâm sự gì. Hôm nay trong cung có sáng tác một khúc nhạc, nói là thần cung giai âm nhưng đều là âm điệu lạnh lẽo. Ta nghe có chút không quen, không bằng đi ra ngoài du ngoạn ngắm trăng.”
Kiều Uyển cảm thấy đây lại là một lý do có lệ, nàng cũng không tin Thái tử chỉ vì một khúc nhạc liền rời khỏi yến tiệc trung thu.
Nàng thử nói: “Vì sao điện hạ lại không thích khúc nhạc đó?”
Vinh Kham nhin nàng, lại nói: “Lần tới thời điểm cùng ta sự yến tiệc này nàng sẽ biết.”
Lại úp úp mở mở, đây là lần thứ hai Thái tử úp úp mở mở trước mặt nàng.
Kiều Uyển nhớ tới việc lần trước theo như lời Thái tử, liền nhích lại gần phía Thái tử, nói nhỏ: “Điện hạ, lúc trước đó khi còn ở bãi săn theo như lời nói của người thì hôn sự của Nhị điện hạ gặp biến cố chính bởi vì Lưu các lão bị buộc tội sao?”
Vinh Kham thấy bộ dạng nàng kề sát vào mình có chút buồn cười: “Không phải là chuyện gì lớn, ở trong sổ con trước khi rời kinh đã sớm đệ lên, phụ thân vì thế mới bị phiền lòng tới mức chạy tới bãi săn.”
Kiều Uyển không nghĩ tới đáp án là thế này, hóa ra nguyên nhân của đợt săn bắn mùa thu này lại là cái này sao? Nếu lúc trước sự phỏng đoán của nàng là thật thì luận theo ngọn nguồn hết thảy mọi chuyện chung quy lại đều là bởi vì hôn sự của nàng và Đông Cung…
Lại đi về phía trước, quán xá liền ít dần, Kiều Uyển mắt lại thấy nơi này có chút quen thuộc, hóa ra đã đi tới gần Phong Nhạc lâu.
Nơi này có nhiều quý nhân lui tới, bên bờ sông tất cả đều treo lồng đèn, ngọn đèn dầu sáng tỏ kia chỉ sợ sẽ được thắp suốt cả đêm.
Bọn họ đi qua những trận sóng lấp lánh trên cầu, đưa mắt nhìn lại, bầu trời trăng tròn vành vạch, đèn lồng hai bên bờ sông thắp sáng như ban ngày, cả dòng sông Lệ Thủy như được phủ một lớp ánh sáng, giống như thế giới của lưu ly.
Vinh Kham đột nhiên nói: “Vì sao nàng lại không nghĩ tới ta xuất cung là vì muốn cùng nàng du thuyền trên sông ngắm trăng?”
Kiều Uyển nghe thế có chút kinh ngạc mà nhìn Thái tử.
Lại nhìn thấy dưới ánh đèn hoa đăng, thiếu niên như ngọc từ trong tay áo lấp ra một chiếc hộp: “Loan Loan, sinh thần vui vẻ, danh tiếng vang xa.”
--
Vì sao lại nói Thái tử là thiếu niên, bởi vì hắn chỉ lớn hơn Loan Loan có một tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...