Tuy rằng đêm qua phủ Khang Bình Bá bị Kim Lân Vệ vây quanh, nhưng hôm nay vẫn đi săn bắn như cũ.
Các phủ tính toán đi tới bãi săn, mới minh bạch được phủ Khang Bình Bá tối qua bị gióng trống khua chiêng vây quanh chính là Tả Kim Lân Vệ, chính là ý của Đông Cung.
Ngay cả thiên tử đều nghe nói tới chuyện này, gọi Thái tử đến ngự tiền: “Kham Nhi, nghe nói đêm qua con phái người tới viện của phủ Khang Bình Bá bắt người, có việc này không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái tử cũng không hề kiêng dè, thế mà báo cái thẳng tới việc này, sau đó nói: “Tả Trấn phủ sứ đã thẩm vấn xác minh qua, đúng là nha hoàn hôm qua xuống tay với chuồng ngựa lúc tới hầu phủ, chỉ là rốt cuộc là do ai sai sử thì ba người lại cãi nhau thành một đoàn. Mấy người này chỉ lo giảo biện, nói là chỉ nghĩ muốn huyện chủ bị xấu mặt khi ngựa bị kinh sợ, Nhưng ngày đó khi nhi thần tới hiện trưởng, nếu kỹ thuật cưỡi ngựa của huyện chủ kém đi vài phần thì liền sẽ có nguy cơ tới tính mạng…”
Thái tử dừng lại một chút, tiến lên phía trước vừa khom lưng vừa nói: “Đêm qua nhi thần nhất thời vì sốt ruột phá án, mong phụ thân thứ tội. Hôm nay nhi liền liền sai người chuyển giao án này cho đại nhân Chỉ huy sứ.”
“Vốn chính là án mưu hại Đông Cung, con để Tả Kim Lân Vệ điều tra rõ ràng cũng không sao.” Thiên tử nói, “Nhu an không hổ danh là nữ nhi của Kiều Liễm, trẫm nhớ rõ năm đó nữ nhi nhà Trấn Quốc công cũng đánh mã cầu rất tốt. Hơn nữa, một nhà Khang Bình Bá này, đã từng là người dưới trướng Tuyên Ninh Hầu. Không nghĩ tới bây giờ kết thân không thành lại kết thành thù. Nữ nhi nhà hắn cũng có chút nhỏ nhen, nề nếp gia phong tổ tiên bị xa đạo, không thể nào trọng dụng.”
Nhưng lời này lại nói ra trước mặt đám quan viên đi theo đã là rất nặng, phủ Khang Bình Bá bây giờ đã hoàn toàn mất đi thánh tâm, càng miễn bàn tới trữ quân nơi đó.
Tuy một số ít trong phủ nhìn ra, hành động này của Thẩm Dục và Thẩm Hàm chỉ là hành vi trẻ con để xả cơn giận, cũng không phải thật sự muốn đả thương tới tính mạng của huyện chủ Nhu An. Nhưng một đôi nhi nữ nhà Khang Bình Bá lại quên rằng bọn họ động tới không chỉ có huyện chủ Nhu An hầu phủ mà chính là Thái tử Phi tương lai, chỉ có thể nói là hồ đồ đến cực điểm.
Cũng nhân việc trong phủ xảy ra chuyện, hôm nay Tuyên Ninh Hầu và Kiều Anh đều xin nghỉ. Sau đó không lâu Kiều Uyển cũng biết Tả Kim Lân Vệ đã tra ra có lời khai.
“Thật sự rất lạ.” Kiều Uyển nói: “Vì sao Không Thúy sẽ có khăn đề thơ của Thẩm Hàm? Nếu thật sự muốn hại người thì Thẩm Hàm tuyệt đối sẽ không dùng loại khăn này để đưa đồ vật tới, chỉ e chiếc khăn này đã sớm bị người khác giữ riêng trên người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng đây là vật chứng duy nhất mà nha hoàn kia cắn chết không buông, còn nói tỉ mỉ cả nhà mình bị đe dọa như thế nào, lại thế nào bị tiểu thư Thẩm gia sai khiến đi theo cái Liễu di nương kia.” Kiều Anh nói.
Kiều Diễm nghĩ ngợi: “Ta cảm thấy Trấn phủ sứ đại nhân nói có lý, bây giờ ba người kia tự chỉ chứng cho nhau, nhưng cuối cùng cũng chẳng qua là trong Thẩm công tử và Thẩm tiểu thư có một người là chủ mưu mà thôi. Bây giờ Thẩm tiểu thư có một chiếc khăn coi như làm vật chứng, ta đoán rằng phủ Khang Bình Bá định là sẽ vứt bỏ nàng ta.
Lấy hiểu biết của Kiều Uyển với phủ Khang Bình Bá thì đương nhiên cũng biết sẽ có kết cục thế này.
Kiều Uyển không nhịn được nhớ tới Không Thúy, nàng nhớ rõ khi đó bốn nha hoàn bên người Thẩm Hàm, Vinh Nhứ và Không Thúy là tốt nhất, Thẩm Hàm một lòng muốn học văn, mà Vinh Nhứ thân là nữ nhi nhà quan phạm tội bị nhập nô tịch, vốn có vài phần tài thơ, rất được Thẩm Hàm coi trọng.
Bất kể bao lâu thì Kiều Uyển đều rất khó quên được cái Liễu di nương mà chính là Vinh Nhứ kia. Nàng hận chính là tỷ muội tốt cùng trượng phi giấu giếm phản bội, nhưng nàng đối với vị “Liễu di nương” kia tựa như lại từng có vài phần tiếc hận phức tạp.
Nghe bản khai báo bây giờ, hóa ra kiếp trước Thẩm Hàm muốn dùng Liễu di nương để làm loạn hậu viện bá phỉ, bây giờ lại lợi dụng Không Thúy tới châm ngòi ly gián quan hệ của Thẩm Dục và Liễu di nương?
Trong lòng Kiều Uyển cười thầm, kiếp trước nàng đã tra xét qua Liễu di nương kia lúc chưa bị xét nhà, theo như Không Thúy nói qua thì nàng ta và Vinh Nhớ là đồng hương mà tra xét, muốn biết Vinh Nhứ đến cùng là hậu nhân nhà ai. Sau này lại vì gặp biến cố nên việc này bị gác lại. Nhưng có lẽ Không Thúy bà Vinh Nhứ lúc chưa nhập phủ đã có quen biết rồi.
Trong lòng Kiều Uyển đột nhiên lại có một cái suy đoán.
Nếu quả thật Vinh Nhứ còn có vài phần kiêu ngạo, nếu như Không Thủy thật sự nguyện ý đánh cược tính mạng vào đây để nắm lấy cơ hội. Thế thì cũng không phải không thể giải thích hiện trạng bây giờ.
“Loan Loan? Con đang nghĩ tới cái gì đó?”
“Không có gì.” Kiều Uyển cười nói, “Bây giờ con đã không còn gì đáng ngại, nghĩ lại cũng thật không thú vị, mọi chuyện nghe theo xử lý trong cung đi thôi.”
**
Buổi trưa qua đi, người hầu phủ hôm qua được Kim Lân Vệ mang đi tra hỏi đều được thả ra. Kiều Uyển còn bảo nhà bếp chuẩn bị riêng cho bọn họ canh an thần để thả lỏng.
Tới chiều, Thái tử theo lời mà tới cửa bái phỏng.
“Cô mới trở về từ bãi săn, còn phong trần mệt mỏi, xin chư vị thứ lỗi.” Thái tử đưa áo choàng tới tay Bạch công công, ôn nhu cười nói.
Tuyên Ninh Hầu mời Thái tử tới ngồi vị trí đầu trở chính đường, đám thị nữ bưng trà thơi cùng điểm tâm hoa quả lên, mọi người trong phủ đều đồng loạt hành lễ bái kiến.
Vinh Kham thấy Kiều Uyển lại đứng dậy nói: “Loan Loan, hôm nay có ổn không?”
Kiều Uyển vội nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, hôm nay Nhu An đã không có vấn đề gì.”
“Rượu thuốc kia có tác dụng không? Hôm nay ta lại mang theo một lọ tới cho nàng, để Sương Thanh mấy ngày gần đây cẩn thận hầu hạ, không thể chỉ dùng một ngày liền dừng lại được.” Vinh Kham phân phó cực kỳ cẩn thận.
Trong lòng Kiều Uyển ấm áp, liền cũng dòng dài thêm một câu: “Đa tạ điện hạ, rượu thuốc kia cực kỳ có tác dụng, chỉ là mùi hơi khó ngửi.”
Vinh Kham nghe thế liền cười: “Chỉ sợ là y quan không chịu cho thêm hoa lộ vào bên trong, nàng nhịn một chút, đợi hồi cung ta lại cho người đưa tới chút hương cống phẩm ở phía Nam tới.”
“Không nhọc điện hạ, ta cũng có rất nhiều hương.” Kiều Uyển vội nói.
“Hương nàng có với hương mà ta đưa cho nàng há có thể giống nhau sao?”
Kiều Uyển ở trong chính đường nhịn không được lặng lẽ làm mặt quỷ với nhị ca lại bị Tuyên Ninh Hầu trừng mắt liếc một cái.
Ngồi thêm một lát, Thái tử mới nhắc đến án tử.
“Bây giờ án này đã chuyển giao cho chỉ huy sứ Kim Lân Vệ, may Loan Loan cũng không hề bị thương, có lẽ hắn ta sẽ nhanh chóng kết án thôi.” Thái tử nói, “Buổi sáng ta có để Trấn Phủ sứ tới một chuyến nói đại khái tính huống, tiếp theo e là Khang Bình Bá còn phải buôn tẩu khắp nơi.”
Án này chuyển giao cho Hữu Kim lân Vệ, đúng là ngự tiền qua minh lộ, dư lại đó là khuôn mặt già của Khang Bình Bá dùng bất cứ giá nào, dùng hết mọi nhân mạch đang có để tới cầu tình.
Tuyên Ninh Hầu dường như đã biết sẽ gặp kết cục thế này, chỉ nói: “Làm phiền Thái tử điện hạ cùng chư vị Tả Kim Lân Vệ, việc này phủ Tuyên Ninh Hầu chỉ chờ xử trí của trong cung.”
Thái tử đứng lên, chỉ nói: “Hầu gia, mỗi một ngày trôi qua, tương lai vẫn còn rất dài.”
Kiều Uyển có chút kinh ngạc mà đưa mắt nhìn qua liền thấy Bạch công công đã phủ thêm áo khoác lông chim lên cho Thái tử, nàng dường như lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trên khuôn mặt như ngọc ngày ấy.
Thái tử chú ý tới tầm mắt của Kiều Uyển, hơi mỉm cười với nàng. Băng tuyết bị tan bởi ý xuân, nhưng Kiều Uyển biết, nàng vẫn luôn ở trong tảng băng cứng này.
“Loan Loan đã nhiều ngày vẫn ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại tinh thần.”, Thái tử không quên dặn dò, “Qua mấy ngày nữa tốt rồi ta lại cùng nàng tới suối săn thú.”
Kiều Uyển chỉ cảm thấy Thái tử trước mặt ngươi khác bày tỏ sự ngưỡng mộ” càng thêm thuần thục, thật ra ở trong phủ của nàng thì không cần phải làm như thế. Nhưng lúc này đám đông đang nhìn chăm chú, nàng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nói: “Đa tạ điện hạ, Nhu An đã hiểu.”
**
Đại lao cung Thúy Vi, hai bên nhân mã đang thay ca.
Hữu Trấn phủ sứ mang người dạo quanh một vòng, cười nói: “Lăng đại nhân cẩn thận, nghe nói phòng hành hình bận rộn cả một đêm, sau ta thấy đến cả y quan cũng không cần phải mời?”
Lăng Tuấn chỉ chắp tay nói: “Tả Kim Lân Vệ không chưởng quản hình ngcuj, hôm qua chỉ là điện hạ sốt ruột nên bây giờ đúng ra phải trả lại vụ án cho Vạn đại nhân mới phải.”
Hữu Trấn phủ Vạn Phương nghe thế cười: “Bây giờ lời nói hành động của ngươi cũng càng thêm lão luyện.”
Hắn ta cũng hoàn toàn không chút kiêng dè mà nói thẳng: “Mới vừa rồi nhìn thấy hồ sơ này, án này cũng đã sáng tỏ rồi, điện hạ còn cần một sự thật sao?”
Lăng Tuấn nói: “Điện hạ chỉ nói, phá án như bình thường là được.”
Đại lao cung Thúy Vi chật chội, Thẩm Dục nghe rõ ràng đoạn đối thoại giữa hai bên, Hắn ta đương nhiên biết tên Vạn Phương này, ngay lập tức sợ tới mức lá gan cũng muốn nứt ra: “Nhị vị đại nhân, tiểu nhân oan uổng, thật sự chuyện gì tiểu nhân cũng không biết.”
Vạn Phương Nghe xong cười chỉ vào Lăng Tuấn nói: “À, ngươi hắn hắn đi, vẫn còn có sức lực mà hô to. Lăng lão đệ à, ngươi thật sự là người tốt mà.”
“Đây dù sao cũng là con cháu quan lại, một chút đau cũng không chịu được, xuống tay nhẹ nhàng cũng gào khóc thảm thiết, lại sợ liền hành người đến chết, Nhất thời đắn đo không chuẩn, khiến cho Vạn đại nhân chê cười rồi.” Lăng Tuấn cười nói.
Vạn Phương nói: “Đúng là như thế, các ngươi dù sao cũng vẫn thiếu chút kinh nghiệm. Có điều vụ án này cũng không có gì thú vị, chỉ nhìn lão nhân Khang Bình Bá kia xem có thể thêm chút lợi thế gì không.”
Vạn Phương cũng biết, bây giờ chỉ cần chờ Khang Bình Bá cầu huân quý cả thành, cứu vớt nhi tử bảo bối của ông ta ra ngoài, không thiếu được cũng sẽ muốn chuẩn bị một vài cho Kim lân Vệ. Bây giờ Đông Cung cũng đưa chuyện này cho Hữu Kim Lân Vệ xử lý, Vạn Phương cũng sẽ niệm tình ông ta.
“Mà cái nha đầu kia cùng với chiếc khăn tay xử lý như thế nào?” Vạn Phương ngẫm nghĩ rồi cẩn thận hỏi một câu.
Lăng Tuấn thoáng nhìn qua cả người Không Thúy đầy vết máu, vẫn nói như cũ “Xử lý như bình thường.”
Không Thúy đã chết ngất từ trước mơ hồ nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, nghe thế lẩm bẩm nói: “Là do tiểu thư sai sử, là tiểu thư sai sử…”
**
Kiều Uyển lại ở trong phòng buồn buồn mấy ngày, bởi vì sau khi xoa bóp phải làm chút vận động nhẹ nhàng nhưng lại như nguyện ở tiểu viện cùng Sương Thanh học qua múa kiếm.
Trong lúc đó Phương Phù và Kỳ Hoàn cũng tới thăm nàng: “Ai, thật là khiến người khác lo lắng mà, hôm đó không chờ được ngươi tới, lại chờ được tin tức ngựa của ngươi bị kinh sợ! đến cùng chuyện là thế nào, ngươi mau cẩn thận kể cho chúng ta đi.”
Kiều Uyển đành phải nói lại tình cảnh ngày đó một lần nữa, có điều bởi vì là nói với tỷ muội khuê trung nên nàng còn cần cẩn nói cả suy nghĩ lúc đó, cũng coi như tận tình thổ lộ tiếng lòng một phen, cũng khiến trong lòng nàng khoan khoái hơn không ít.
Kỳ Hoàn lập tức bát quái nói: “Nữ hiệp, ta thực sự thua ngươi quá nhiều rồi!”
Hai người đều bị Kỳ Hoàn chọc cười, Phương Phù nói: “Lúc đó sao ngươi có thể làm được, thế mà có thể kẹp bụng ngựa mà buông bàn đạp ra?”
Kiều Uyển lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là trong lòng nghĩ nhất định không thể liên lụy tới nhị ca, lại thật sự đột nhiên sinh ra sức lực, Cũng may lúc đó Thái tử điện hạ tới kịp thời, không thì ta ít nhiều cũng sẽ bị thương tới.”
“Ai di đà phật, may mắn, may mắn!”
“Hơn nữa, phủ Khang Bình Bá kia đã nhiều ngày cầu người, chính đến phủ chúng ta ông ta cũng từng đến tới vài lần.” Phương Phù nói, “Phụ thân ta còn mắng ông ta quản gia không nghiêm, bây giờ còn chưa có nhả ra.”
Kỳ Hoàn tấm tắc nói: “bây giờ mọi người nhìn Đông Cung ai cũng không dám dễ dàng giúp nhà bọn họ cầu tình. Ta thấy ông ta cầu tới cả chỗ của Trình các lão cùng vài vị học sĩ cũng thật là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử.”
“Nói đến các lão….” Phương Phù lặng lẽ kéo hai tỷ muội, “Các ngươi có nghe nói hôn sự của Lưu Nguyên và Nhị hoàng tử thất bại chưa?”
“Sao lại nói thế?” Kiều Uyển hỏi.
“Mấy ngày trước đây có người thấy Nhị hoàng tử, công chúa Đức Khang cùng Trình Kiều ở cùng một chỗ, cho dù công chúa Đức Khang ở đấy thì Nhị hoàng tử cũng nên tị hiểm chứ?”
Kiều Uyển nhớ tới lời của Thái tử ngày hôm đó, chỉ nói: “Lưu các lão tuy gia thể thích hợp nhưng dù sao Trình các lão lại là đế sư?”
“Lau mắt mà nhìn đó Loan Loan!” hai người cười nói.
Kỳ Hoàn nghĩ nói: “Ai, từ xưa tới nay ta không thích Lưu Nguyên nhưng bây giờ hôn sự của nàng cứ như thế mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi, trong chốc lát lại không bệnh mà chết. Thật sự khiến người ta còn khó chịu thay cho nàng!”
Kiều Uyển lại nghĩ, chuyện này lại khác so với kiếp trước, nhất định lại xuất hiện sai lầm chỗ nào đó. Có điều bây giờ nàng cũng không cảm thấy hốt hoảng, chỉ cảm thấy rằng sự thành do người.
Đợi sau khi săn bắn mùa thu kết thúc rồi hồi kinh Kiều Uyển mới biết được Lưu gia kia thế mà lại là bị buộc tội.
Tác giả:
Thái tử: ta thật là chu đáo.
Loan Loan: hắn thật là giỏi diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...